← Quay lại trang sách

Chương 20

Hôm sau, đi làm về tới nhà tôi thấy một đôi giày đỏ xếp trước thềm cửa.

Vừa bước vào trong nhà vừa nghĩ không biết em gái lại đến, hay Shiraha dám đưa người yêu về đây, thì thấy giữa nhà là Shiraha đang ngồi quỳ chân và một phụ nữ tóc nâu ngồi đối diện, đang gườm mắt nhìn anh ta.

“Chị đây… là ai vậy?”

Người phụ nữ đưa mắt nhìn khi tồi lên tiếng. Cô ta vẫn còn trẻ, trang điểm khá đậm.

“Chị là người đang sống cùng anh ta phải không?”

“À vâng, đúng vậy.”

“Tôi là vợ của em trai người này. Anh ta nợ tiền nhà rồi bỏ trốn. Điện thoại cũng không nghe nên họ gọi điện tới tận nhà bố mẹ ở Hokkaido đấy. Đến điện thoại nhà gọi anh ta cũng lờ đi. May đúng đợt này tôi phải lên Tokyo họp lớp nên đã mang tiền mẹ chồng tôi cho lên dập đầu xin lỗi rồi trả người ta. Thật tình, tôi biết sẽ có ngày này mà. Con người này hoàn toàn không có ý định tự kiếm ăn, rất bầy hầy chuyện tiền nong, vô tổ chức. Anh nghe rõ đây, anh chắc chắn phải trả khoản nợ này.” Trên bàn là tờ “Giấy ghi nợ”.

“Phải đi làm mà trả nợ chứ. Thật không chịu nổi, tại sao tôi lại phải làm tới mức này vì ông anh chồng chứ!”

“Này… Sao cô lại biết chỗ này vậy…?”

Shiraha nói lí nhí. Tôi nghĩ chắc chuyện anh ta từng nói “muốn trốn” cũng có ý chỉ việc bỏ trốn không trả tiền nhà.

Cô em dâu cười khẩy trước câu hỏi của Shiraha.

“Ngày trước cũng có lần anh không nộp tiền nhà phải về nhà bố mẹ để vay tiền, anh nhớ không? Lúc đó, tôi đã đoán sẽ có ngày hôm nay nên bảo chồng cài ứng dụng theo dõi vào điện thoại anh. Thế mới biết được anh đang ở đây mà tóm gọn anh lúc anh ra ngoài đi cửa hàng tiện ích chứ.”

Rõ ràng Shiraha chẳng được cô em dâu tin tưởng chút nào.

“Thật là… Chắc chắn tôi sẽ trả mà…” Shiraha cúi mặt.

“Chứ sao. Mà anh quan hệ thế nào với chị này?” Cô em dâu đưa ánh mắt sang tôi.

“Không nghề ngỗng mà bày đặt sống chung sao? Có thời gian rảnh vậy sao không đi làm cho đáng mặt người lớn đi.”

“Bọn anh sẽ kết hôn. Anh làm việc nhà còn cô ấy đi làm. Cô ấy có việc rồi anh sẽ có tiền trả nợ.”

Ồ, cứ nghĩ anh ta có bạn gái rồi chứ nhưng nhớ lại câu chuyện giữa em gái tôi và anh ta hôm qua thì tôi mới nhận ra “À, ra là đang nói đến mình.”

“Vậy sao? Thế giờ chị đang làm công việc gì?”

Bị hỏi với vẻ mặt nghi ngờ tôi bèn trả lời: “À, ừm… Làm bán thời gian ở cửa hàng tiện ích.”

Thấy mắt, mũi, miệng cô em dâu cùng lúc mở lớn tôi chợt nghĩ hình như đã từng thấy khuôn mặt này ở đâu thì nhớ ra vẻ bàng hoàng khi hét lên của em gái mình.

“Sao cơ!? Hai người sống bằng nguồn đó thôi sao!? Anh ta thì đang thất nghiệp nữa chứ!”

“À… vâng.”

“Thế thì sống sao nổi đây! Anh chị muốn chết đói à!? Lần đầu gặp nhưng tôi xin lỗi chứ chị cũng có tuổi rồi nhỉ. Sao vẫn chỉ làm bán thời gian!?”

“À thì… Tôi cũng từng đi phỏng vấn nhiều nơi rồi nhưng chỉ làm được ở cửa hàng 24 giờ.”

Cô em dâu nhìn tôi ngán ngẩm.

“Vậy hai người cũng hợp nhau đấy… Người ngoài như tôi nói thế này hơi vô duyên nhưng chị nên chọn hoặc đi làm hoặc kết hôn đi, tôi nói thật đấy. Mà cả hai thì càng tốt. Chứ cứ sống kiểu nửa vời thế có ngày chết đói.”

“Vâng…”

“Tôi chẳng hiểu nổi sao chị có thể yêu con người này nhưng như vậy chị càng phải có công việc ổn định. Hai con người không thể hòa nhập với xã hội làm sao có thể sống nổi bằng mấy đồng lương làm công chứ. Tôi nói thật đấy!”

“Vâng.”

“Những người xung quanh không ai khuyên gì chị à? Chị có tham gia bảo hiểm không đấy? Cái này tôi nói thực sự là vì chị đấy…! Mới gặp lần đầu nhưng tôi thực lòng khuyên chị nên sống cho ra sống!”

Thấy cô em dâu rướn cả người lên mà khuyên nhủ chân tình, tôi thấy cô ta cũng tốt chứ đâu như Shiraha kể.

“Hai bọn anh đã thống nhất rồi. Anh sẽ hỗ trợ cô ấy cho tới khi có con. Anh sẽ chuyên tâm vào công việc khởi nghiệp trên mạng. Có con rồi anh sẽ tìm việc, thành trụ cột trong gia đình.”

“Đừng mơ mộng nữa, anh cũng phải làm việc đi! Mà việc của hai người tôi cũng chẳng dám can thiệp…!”

“Anh sẽ bắt cô ấy thôi làm bán thời gian ngay rồi đi tìm việc. Bọn anh quyết vậy rồi mà.”

“Ơ…”

Cô em dâu miễn cưỡng nói: “Dù sao có nửa kia rồi trông anh cũng khá hơn trước đấy…” rồi đứng lên: “Thôi tôi cũng không muốn ở đây lâu hơn nữa, tôi về đây.”

“Chuyện ngày hôm nay và cả tiền cho anh mượn, tôi sẽ nói lại hết với mẹ. Anh đừng tưởng sẽ trốn được.”

Cô em dâu buông câu đó xong ra về.

Shiraha cẩn thận nghe ngóng tiếng cửa đóng cùng tiếng bước chân mỗi lúc một xa rồi reo lên sung sướng.

“Hoan hô! Thế là thoát! Tạm thời ổn rồi. Làm sao mà có con được, bởi còn lâu tôi mới quan hệ với loại gái này nhá!”

Shiraha hưng phấn bấu lấy hai vai tôi.

“Furukura, số cô may đấy. Còn trinh, độc thân, làm công ở cửa hàng 24 giờ, người tam tai như cô nhờ có tôi mới được làm người trưởng thành có gia đình. Giờ thì ai cũng nghĩ cô không còn là gái trinh nữa, với mọi người xung quanh cô đã trở thành một người quá ổn rồi. Họ còn mong gì hơn ở cô nữa đâu. Thích nhá!”

Vừa chân ướt chân ráo về tới nhà đã bị lôi vào chuyện gia đình nhà Shiraha nên tôi phát mệt chẳng buồn nghe anh ta nói.

“Hôm nay tôi dùng bồn tắm ở nhà được không?” Tôi bảo.

Shiraha liền bỏ chăn ra khỏi bồn tắm. Lâu lắm rồi mới được tắm ở nhà.

Trong lúc tôi tắm, Shiraha cứ đứng bên ngoài cửa nhà tắm nói ra rả.

“Gặp được tôi là cô tốt số lắm đấy. Chứ không lại chẳng chết trong cô độc ấy chứ. Bù lại cô phải cho tôi trốn thật lâu vào.”

Tiếng Shiraha xa xôi, chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy. Âm thanh của cửa hàng còn sót lại trong tai cũng dần bị át đi.

Xả hết xà phòng trên người, vặn vòi nước lại, lâu lắm rồi tai tôi mới nghe thấy sự tĩnh lặng.

Bao lâu nay âm thanh cửa hàng cứ văng vẳng bên tai. Nhưng giờ đây âm thanh ấy không còn hiện hữu.

Tôi đứng lặng trong nhà tắm, cảm nhận sự yên tĩnh hiếm hoi như giai điệu chưa từng được nghe bao giờ, nhưng rồi trọng lượng cơ thể Shiraha khiến sàn nhà kêu kẽo kẹt xé tan sự yên tĩnh ấy.