Chương 21
Ngày làm việc cuối cùng ở cửa hàng của tôi tẻ nhạt như thể 18 năm qua chỉ là ảo ảnh.
Ngày hôm đó tôi đến cửa hàng lúc 6 giờ, cứ nhìn chằm chằm vào camera an ninh.
Toàn đã quen với công việc tính tiền, nhanh tay quét mã vạch lon cà phê và bánh sandwich, khi khách yêu cầu “xuất hóa đơn” cũng thao tác rất thuần thục.
Đáng lẽ phải báo trước khi nghỉ 1 tháng nhưng tôi viện lý do nên chỉ cần 2 tuần là được nghỉ.
Tôi nhớ lại 2 tuần trước. Khi tôi thông báo “tôi xin nghỉ việc” mà cửa hàng trưởng mừng ra mặt.
“Ồ, cuối cùng thì Shiraha cũng ra dáng đàn ông rồi đấy chứ!?”
Cửa hàng trưởng bình thường hay nói: “Nghỉ việc vậy làm khó tôi quá, nghỉ thì giới thiệu cho tôi người khác chứ cửa hàng thiếu người lắm”, vậy mà giờ đây lại tỏ ra mừng rỡ. Không, giờ không tồn tại con người gọi là cửa hàng trưởng nữa. Trước mặt tôi là một con đực, đang cầu mong sự phồn thực của sinh vật giống mình.
Ngay cả chị Izumi lúc nào cũng kêu ca mấy người đùng một cái thôi việc là loại thiếu ý thức chuyên nghiệp cũng chúc phúc cho tôi: “Chị biết rồi! Tốt quá rồi!”
Tôi cởi đồng phục, tháo bảng tên trao cho cửa hàng trưởng.
“Cảm ơn mọi người luôn giúp đỡ tôi thời gian qua.”
Làm việc 18 năm mà ngày cuối thật nhạt nhẽo. Cô bé người Myanmar vào làm từ tuần trước thay tôi đang quét mã hàng. Tôi liếc nhìn camera, lòng chợt nghĩ mình sẽ không còn được xuất hiện ở đây nữa.
“Furukura, cảm ơn em suốt thời gian qua.”
Chị Izumi và Sugawara tặng tôi cặp đũa vợ chồng nhìn khá đắt đỏ, không quên nói thêm “quà chia tay kiêm mừng hạnh phúc nhé”, còn cô bé làm ca đêm thì tặng tôi hộp bánh quy.
18 năm qua tôi chứng kiến không biết bao nhiêu người thôi việc nhưng chỉ trong nháy mắt chỗ trống của họ lại được lấp đầy. Chỗ của tôi chắc cũng sẽ được khỏa lấp ngay thôi và ngày mai cửa hàng vẫn vận hành như nó vốn lúc nào cũng vậy.
Máy kiểm hàng, máy đặt hàng, cái giẻ đánh bóng sàn, chai cồn khử trùng tay, chổi phất trần vẫn giắt vào thắt lưng, tôi sẽ không còn được chạm vào những món đồ thân thuộc này nữa.
“Thôi nào, đây là sự ra đi đáng chúc mừng mà!”
Cả chị Izumi và Sugawara cùng gật đầu với câu nói của cửa hàng trưởng.
“Phải đấy! Chị nhớ đến chơi nhé!”
“Đúng đúng, đến với tư cách một khách hàng ấy! Rủ cả Shiraha nữa, chị sẽ khao món xúc xích!”
Chị Izumi và Sugawara cùng cười chúc mừng tôi.
Tôi đang trở thành con người bình thường như mọi người tưởng tượng. Dù không mấy thoải mái với lời chúc của họ nhưng tôi vẫn nói “em cảm ơn!”
Tôi chào cả mấy em gái làm ca tối rồi bước ra ngoài. Bên ngoài vẫn còn sáng nhưng cửa hàng trông còn sáng hơn cả ánh sáng của bầu trời.
Tôi vẫn chưa tưởng tượng ra mình sẽ thế nào khi không còn là một nhân viên bán hàng nữa. Cúi đầu chào cửa hàng trông như một bể thủy tinh màu trắng lấp lánh, tôi rảo bước ra ga tàu điện ngầm.