← Quay lại trang sách

Chương 22

Về tới nhà thì Shiraha đang đợi tôi.

Nếu là mọi khi, tôi sẽ ăn rồi ngủ để chuẩn bị sức khỏe cho ca làm ngày hôm sau. Kể cả thời gian không làm việc cơ thể tôi cũng thuộc về cửa hàng. Giờ được giải phóng khỏi nơi ấy tôi không biết mình phải làm gì nữa.

Trong phòng, Shiraha đang rất hào hứng tìm thông tin tuyển người trên mạng. Trên mặt bàn bừa bãi sơ yếu lý lịch.

“Nhiều việc giới hạn độ tuổi quá nhưng nếu khéo tìm thì cũng có đấy! Tôi chúa ghét xem cái mục tuyển người nhưng người đi làm không phải mình thì lại thấy hay chứ lị!”

Tôi cảm thấy thật não nề! Nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối. Thường thì cơ thể tôi vẫn kết nối với cửa hàng dù đang không làm việc. Giờ này là giờ thêm đồ uống đóng hộp cho ca đêm, giờ hàng ca đêm đến và người làm ca đêm bắt đầu kiểm hàng, giờ này cũng là giờ lau sàn, lúc nào cũng vậy, cứ nhìn đồng hồ là quang cảnh cửa hàng lại hiện lên.

Chắc bây giờ anh Sawaguchi làm ca tối đang viết biển quảng cáo cho sản phẩm mới của tuần sau, cậu Makimura thì bổ sung thêm mì hộp. Vậy mà tôi thấy mình đã bị loại bỏ khỏi dòng chảy thời gian ấy.

Trong phòng có giọng nói của Shiraha, tiếng tủ lạnh kêu và nhiều âm thanh khác vậy mà tai tôi chỉ thấy sự tĩnh lặng. Âm thanh cửa hàng tiện ích từng lấp đầy trong cơ thể tôi đã biến mất. Tôi đã bị tách rời khỏi thế giới.

“Làm bán thời gian ở cửa hàng tiện ích đúng là không ổn định để nuôi tôi. Giữa thất nghiệp và làm bán thời gian thì thất nghiệp như tôi hay bị đổ lỗi hơn. Đám người chưa thoát khỏi thời Jomon chỉ nhăm nhe lên án đàn ông. Song chỉ cần cô có việc làm ổn định là tôi tránh được thiệt hại đó, mà cô cũng có lợi nữa, một tên trúng hai đích còn gì!”

“Này anh Shiraha, hôm nay tôi không muốn ăn nên anh tự ăn gì đi nhé!”

“Gì? Mà thôi cũng được.”

Dù hơi bất mãn do ngại tự đi mua, chắc vậy, nhưng khi được đưa cho tờ 1.000 yên thì Shiraha trật tự luôn.

Đêm đó, nằm trong chăn rồi tôi không sao ngủ được, tôi ngồi dậy mặc nguyên pyjama bước ra ngoài ban công.

Từ trước tối nay, giờ này là thời gian ngủ cho ngày mai. Nghĩ rằng phải giữ sức khỏe cho công việc là tôi có thể ngủ được ngay nhưng bây giờ tôi không biết mình ngủ để làm gì nữa.

Quần áo hầu như phơi trong nhà nên ban công khá bẩn, bậu cửa sổ cũng mốc meo. Chẳng màng tới quần áo bị lấm bẩn, tôi ngồi thụp xuống ban công.

Nhìn đồng hồ treo trong phòng qua ô cửa kính, đã 3 giờ đêm.

Giờ này chắc ca đêm đang nghỉ giải lao. Đạt và cậu Shinozaki, sinh viên đã có kinh nghiệm làm thêm, mới vào cửa hàng từ tuần trước có lẽ vừa nghỉ vừa bắt đầu bổ sung hàng trong kho.

Lâu lắm rồi tôi mới không ngủ được vào giờ này.

Tôi tự vỗ về cơ thể mình. Móng tay được giũa ngắn, tóc cũng không nhuộm màu theo đúng quy định gọn gàng sạch sẽ của cửa hàng, trên mu bàn tay vẫn còn lờ mờ vết bỏng lúc rán bánh khoai tẩm bột.

Sắp sang hè rồi mà ngoài ban công vẫn còn se lạnh. Dẫu vậy tôi vẫn không muốn vào phòng, cứ lơ đễnh nhìn mãi lên bầu trời đen thẳm.