← Quay lại trang sách

- 62 - 90 TUỔI VẪN CHƯA HẾT KINH NGẠC TRƯỚC THÀNH CÔNG

.

Ở tuổi 90 Astrid Lindgren [1907-2002] tác giả được biết đến nhiều nhất của Thụy Điển, vẫn chưa hết sững sờ trước thành công của những nhân vật mà bà đã sáng tạo ra.

Nhiều thế hệ trẻ em khắp thế giới đã lớn lên với Pippi Longstocking tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang, với Emil ranh ma hayRonia, con gái tên cướp. Thế nhưng bà Lindgren, bây giờ do già yếu và mắt kém đã không còn viết lách được gì nữa, đã nói rằng bà không hề có ý định viết cho những người khác đọc, mà chỉ làm vui cho bản thân mình và hai đứa con.

Tại một căn hộ tiện nghi nhìn xuống một công viên đẹp ở thành phố Stockholm, bà kể với khách: “Tôi chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện bọn trẻ sẽ tìm đọc những cuốn sách này. Nhưng xem ra thì những gì làm tôi thích thú cũng làm cho mọi lớp người trẻ thích thú”.

Dù bà không có ý đồ tạo dựng một sự nghiệp văn chương, nhưng không thể nghi ngờ về sự ham thích công việc viết lách của bà với 30 cuốn sách và nhiều vở kịch mang tên bà, trong đó nhiều tác phẩm đã được chuyển thành phim, các xêri phim truyền hình, các chương trình truyền thanh và truyện tranh.

Bà đến sống ở Stockholm từ một trang trại gia đình ở Smaland (miền Nam Thụy Điển) khi 19 tuổi và làm việc tại các văn phòng, trong đó có một nhà xuất bản, vừa làm vừa nuôi nấng con cái. Mãi đến năm 37 tuổi (1944) bà mới cầm bút sáng tác và ngay trong năm này bà đoạt giải nhì trong một cuộc thi lớn với cuốn Những điều thầm kín của Britt-Mari.

Nhưng thành công thật sự đến với bà một năm sau khi cho xuất bản cuốn Pippi Longstocking (Pippi tất dài), một cô bé phóng túng khơi dậy trí phiêu lưu của hầu hết trẻ em. Bà kể, với một giọng du dương của một nhà kể chuyện lành nghề: “Con gái tôi, Karin, ốm nằm trên giường và đòi tôi kể chuyện Lippi Longstocking. Con bé đã bịa ra cái tên này vào ngay lúc đó nhưng tôi cũng chả hỏi nó Pippi là ai. Tôi cứ việc kể câu chuyện về một cô bé với cái tên buồn cười đó. Từ đó trở đi con gái tôi cứ nằng nặc đòi tôi kể chuyện về Lippi Longstocking. Sau đấy không bao lâu tôi bị vỡ xương cổ chân và phải ở trên giường mất mấy ngày, vì thế tôi quyết định viết ra những mẫu chuyện về Lippi. Tôi đưa cho nhà xuất bản xem và đầu mối câu chuyện là thế”.

Pippi đã làm cuộc cách mạng về văn học thiếu nhi ở Thụy Điển. Những câu chuyện ly kỳ này là sự tương phản nổi bật so với thứ văn học thiếu nhi mang tính tuân thủ thời bấy giờ ở Thụy Điển. Một cô bé có đầu óc độc lập, vẫn giữ cái tuổi lên 9 trên trang giấy nhưng đã 50 tuổi vào năm 1995, sống một mình trong một ngôi nhà lớn, đã có thể dùng một tay nhấc bổng một con ngựa và có một chú khỉ cảnh. Theo bà Lindgren thì cuốn sách thành công đến mức tất cả trẻ em Thụy Điển được tặng như món quà Giáng Sinh vào năm đó. Hiện nay những tác phẩm của bà vẫn còn được ưa chuộng nhất trong lứa tuổi thiếu nhi Thụy Điển. Cuộc điều tra về việc thuê mượn sách tại các thư viện ở Thụy Điển cho thấy cuốn Pippi và Emil đứng đầu danh sách, được mượn 1 triệu 6 lần năm 1995 so với tổng số mượn sách là 105 triệu. Bà đã bán được hơn 100 triệu bản sách bằng 55 thứ tiếng và đoạt một tràng những giải thưởng quốc gia và quốc tế. Vào năm 1986 tác giả rất được yêu thích này được mệnh danh là Người Thụy Điển của Năm.

Nhiều thiên truyện của bà là những hồi tưởng về hồi thơ ấu của mình ở nông thôn đầy những câu ngạn ngữ địa phương và cái hương vị của cuộc sống nông trại, và với những nhân vật có tính cách và đầu óc mạnh mẽ giống như bản thân tác giả. Tuy vậy bà Lindgren, một người vận động ngoan cường cho quyền sống của thú vật, thì khăng khăng bảo rằng những truyện của bà không hề mang một ẩn ý nào, và bà không hề có ý định như thế. Khi bà muốn đưa ra một thông điệp thì bà tin chắc là nó thực sự trúng đích.

Vào năm 1976 sau khi nhận một giấy báo thuế vượt quá thu nhập của mình bà đã viết một truyện thần tiên châm biếm đăng trên một tờ báo Thụy Điển chế giễu hệ thống thuế khóa của nước này. Là một người suốt đời ủng hộ đảng Xã hội Dân chủ cầm quyền ở Thụy Điển bà luôn luôn nói rằng mình vui vẻ đóng thuế cao cho đất nước cho đến khi bà nhận được một giấy báo thuế vượt quá toàn bộ thu nhập hàng năm của mình. Thiên truyện của bà về một xứ sở mà chính cái mức đánh thuế của nó đã đánh vào thần kinh của nhiều người Thụy Điển chịu thuế khóa nặng nề. Chính sách tài chính đã trở thành một vấn đề lớn trong cuộc bầu cử tiếp theo đó và đảng Xã hội Dân chủ đã bị truất quyền. Bà Lindgren kể lại: “Cái ngày mà thiên truyện xuất hiện, tôi thực sự sững sờ với căn phòng ở của mình chất đầy những hoa. Thật là một ý tưởng hoàn toàn điên rồ khi đưa ra đạo luật thuế này nhưng các nhà chức trách đã phớt lờ những lời ca thán của mọi người cho đến lúc tôi viết ra thiên truyện này. Cho đến lúc này, các bác sĩ, luật sư và mọi người khác đều cho rằng khó có thể làm gì được với đạo luật đó. Tôi cho rằng mọi chuyện tùy thuộc vào cái cách mà người ta tự thể hiện nếu muốn cái thông điệp của mình được chấp nhận”.

Tình thương yêu súc vật đã hâm nóng niềm say mê thứ hai của bà sau việc viết lách - vận động cho quyền các súc vật và đặc biệt chống kiểu nuôi nhốt chuồng vỗ béo. Bà nói: “Tôi lớn lên trong một nông trại mà mọi người đối xử với súc vật như những con người. Chúng là bạn của chúng tôi. Tôi không hề nghĩ rằng trong cuộc đời mình sau này lại phải kinh hoàng vì sự đau khổ của chúng”.

Tính chất mạnh mẽ và sự hấp dẫn không bờ bến của bà khiến bà, vào dịp sinh nhật tròn 80 tuổi, nhận được lời hứa từ ông thủ tướng thời đó là Ingvar Carlson về việc ông sẽ đưa ra bộ luật mới về các quyền của súc vật đối với việc nuôi gà nhốt chuồng vỗ béo. Nhưng lời hứa của ông ta đã không hề được thực hiện. Với một tiếng thở dài mệt mỏi, bà Lindgren nói: “Chưa có gì xẩy ra và tôi thực sự không thể làm gì được hơn nữa. Bây giờ tôi đã quá già rồi. Nếu tôi trẻ đi được 10 năm thì tình thế lại có thể khác”.