Chương 3 Trở lại trường học
Bond nhìn cây kim chạm mốc 160 ki lô mét một giờ, thưởng thức sự trống vắng của con đường dài, thẳng tắp mời gọi anh đưa chiếc xe lên tốc độ tối đa, phóng qua Hampshire Downs. Anh mua chiếc Bentlev Mark VI chỉ vài ngày sau khi mất chiếc xe cũ, bị bẹp rúm dưới mười bốn tấn báo - một ly rượu chào cắt đuôi từ Hugo Drax khi anh truy đuổi hắn qua vùng Weald xứ Kent.
Anh vẫn chưa có thời gian để lắp thêm bộ siêu nạp Amherst Villier như ý mình nhưng chắc chắn điều đó đã khiến Cranwell, tay cựu thợ máy của Bentley, người chăm sóc cho những chiếc xe của Bond với sự chăm chút gần như đã thành bản quyền và chưa bao giờ chấp nhận các loại ống thổi tăng áp, thấy thích thú. “Quên những thứ vớ vẩn ấy đi, ngài Bond. Siêu nạp cơ đấy! Chúng nó chỉ biết mút, bóp, phang và thổi thôi. Ai thèm chứ?” Bond không thể nhịn cười mỗi lần nhớ lại lối cách ngôn này của tay thợ máy. Chúng nó là ai cơ chứ?
Mặc dù vậy, ngay sau khi mua xe anh đã phải nộp nó cho Phòng Q trong một tuần để họ thêm vào đó mấy thứ phụ kiện riêng. Đúng là M. Nếu có thứ thiết bị nào từng phản lại điệp viên của mình thì ông sẽ xem xét thật kỹ lưỡng, cẩn thận xem xét chuyện đã xảy ra và cố gắng đảm bảo nó không xảy ra thêm lần nào nữa. Đó chính là lý do Bond buộc phải từ bỏ khẩu Beretta.25 yêu quý của mình sau khi nó bị kẹt chỉ có một lần.
Phòng Q đã thêm vào một nút báo động - lúc kêu cứu nó sẽ truyền vị trí chính xác của anh; lốp xe chạy được khi đã thủng và một panel bí mật trong ngăn đựng găng tay để giấu vũ khí, đặc biệt hữu dụng khi anh phải đi qua các đường biên giới quốc tế. Anh mở nó ra và tìm thấy khẩu Walther PPK đang chờ, chắc chắn do Thiếu tá Boodthroyd, chuyên gia vũ khí của Sở Mật vụ cung cấp. Chiếc Bentley còn có những tính năng an toàn khác nhưng Bond lờ đi. Xe là của anh, không phải của cơ quan.
Anh chạy đến chỗ vòng xuyến và về số, chiếc cần số bên phải lướt êm ái trong tay anh. Hành trình chỉ đưa anh cách xa London có hai giờ, khởi hành lúc tảng sáng, đi theo đường cao tốc tới miền quê mà suốt trong những năm sau chiến tranh đã trở nên quá tự mãn với những ngôi nhà nhỏ và những bãi cỏ chơi bóng về của mình, quê hương của các chủ ngân hàng, thẩm phán và những vị tướng về hưu mong muốn không chỉ sống ở đây mà còn phải chiếm lấy nó. Bỗng nhiên từ “đất nước không chỉ có ý nghĩa là nơi ta sống và còn là cách ta sống nữa. Người ta bảo anh đi tìm một nhà thờ, tất nhiên là dòng Norman, và anh đã thấy nó, với cái nghĩa trang bé nhỏ, gọn gàng của nó, nhà của chín, mười thế hệ, tất cả họ chắc chắn đều ra đi trong giấc ngủ bình yên. Và đằng sau nó là một biển báo, Dinh thự Hall, 2 DẶM, thò ra từ một dãy hàng rào lốm đốm hoa thuốc phiện.
Một làn đường hẹp, ngoắt ngoéo dẫn xuống một thung lũng xung quanh có rừng bao bọc, một địa điểm bí mật gần như giấu mình khỏi thế giới hiện đại. Nếu ở đây đã từng có một dinh thự thì hẳn nó đã bị dỡ bỏ từ lâu và những người nhà Foxton cũng biến mất cùng với nó. Nhưng tên của họ được đặt cho sân bay xây dựng ở đây trong những năm trước Thế chiến I và đã từng phục vụ ba đội bay tiêm kích ném bom Hawker Typhoon trong Thế chiến II. Sau đó nó đã được nghỉ hưu, và sang tay cho tư nhân. Bây giờ nó là một trường đào tạo ra các tay đua tương lai - hơn thế nữa là nơi gặp gỡ của những người nhiệt tâm, một nơi để họ tinh chỉnh xe cộ và khả năng của mình, xa hẳn những áp lực của đường đua Grand Prix.
Bond lái xe qua cổng vào sân bay, anh để ý thấy một dãy nhà chứa máy bay ở một bên và một tòa nhà gạch thấp, có thể là nơi ở của sĩ quan ở bên kia. Mấy người thợ cơ khí đang làm việc trên một chiếc xe được họ kéo ra ngoài nắng và Bond ngay lập tức nhận ra cái mũi cao và thân xe chắc chắn của một chiếc Cooper-Climax T43 mới xuất hiện lần đầu trên đường đua chỉ mấy tháng trước. Chiếc xe này thì chẳng còn đi đâu được nữa. Ruột gan của nó được trải lên cỏ và hai người đàn ông đang vừa hút thuốc vừa tán chuyện rõ ràng không vội vàng gì lắm trong chuyện trả chúng về chỗ cũ. Bond đỗ chiếc Bentley và ra ngoài, chậm rãi châm một điếu thuốc, điếu đầu tiên từ khi anh rời khỏi London.
Đúng lúc đó anh nghe tiếng gầm gừ tức giận quen thuộc của động cơ và nhìn thấy một chiếc xe lao vun vút trên đường đua uốn lượn xung quanh sân bay bên ngoài. Đó là một chiếc Maserati 250F đỏ tươi, một chiếc xe được sinh ra để trở thành kinh điển, và được một tay nhà nghề lái; anh thấy ngay điều đó. Những cuộn cỏ khô và thùng dầu rỗng đã được sắp xếp để làm gấp thêm các khúc cua và đặt bẫy, nhưng người lái xe đã vào cua rất ác chiến, hầu như không chậm lại khi cô ta thử thách khả năng chiếc xe của mình. Làm thế nào mà Bond biết phía sau tay lái là một phụ nữ? Anh không thể nhìn rõ cô ta từ khoảng cách này - và đằng nào thì anh cũng không nhìn thấy hết được, cô ta đang ngồi trong khoang lái có kính chắn gió Perspex, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ da và kính bảo hộ - nhưng cách lái của cô ta có chút gì đó rất nhẹ nhàng. Khi vào cua cô ta gần như không chạm đỉnh cua. Như thể cô ta chỉ đang phủi tàn thuốc ra khỏi vai áo một người đàn ông. Chỉ phụ nữ mới lái xe như vậy.
Bond chầm chậm bước tới lề đường đua và đợi trong khi chiếc xe giảm tốc rồi cuối cùng rùng mình đỗ lại cạnh anh. Nó thực sự là một thứ đẹp tuyệt với nắp ca pô kéo dài, đuôi cao và những đường cong mềm mại - không có một mảng phẳng nào. Nó nổi bật ngay tức khắc, loại xe mà bất cứ cậu học trò nào cũng mơ ước được lái. Ngay cả âm thanh mà nó phát ra cũng hoàn hảo, tiếng một tấm vải trắng khổng lồ không ngừng bị xé toạc. Bond yêu màu của nó. Anh không thể hình dung ra chiếc Maserati này với bất cứ màu nào khác ngoài màu đỏ rực rỡ này, hoàn toàn đúng nghĩa của một chiếc xe đua. Đột nhiên anh mong muốn được thực hiện nhiệm vụ của mình. Mặc kệ SMERSH và ác tâm vô tận của chúng. Quỷ tha ma bắt bọn Nga và cuộc chinh phục thảm hại của chúng để thống trị được thế giới trong mọi vùng hoạt động của loài người. Anh sẽ làm điều phải làm, nhưng lần này anh sẽ vui vẻ mà làm. Anh sẽ lái chiếc xe này tại Nürburgring và anh sẽ tận hưởng nó.
Người lái xe đã tắt máy và ra ngoài. Từ trước khi cô ta bỏ mũ Bond đã để ý hình dáng bộ ngực, hông nở, đôi tay và đôi chân mạnh mẽ, có phần cơ bắp của cô ta. Có lẽ vì cách cô ta điều khiển chiếc xe, sự gắn bó của cô ta với cỗ máy tuyệt đẹp này, nhưng anh ngay lập tức thấy thèm muốn cô ta, trước cả khi cô ta bỏ mũ bảo hiểm cho mái tóc màu hạt dẻ rơi cẩu thả xuống vai và tháo kính để lộ ra đôi mắt nâu sâu thẳm, thậm chí còn hấp dẫn hơn nữa vì chúng đang nhìn anh với một sự khinh miệt rõ ràng. Cô ta có mùi mồ hôi và xăng cao octan, trên gò má có vài vệt sẫm màu, do mặt trời và gió để lại. Cô ta có sự góc cạnh cứng rắn và tự tin của một phụ nữ trong thế giới của đàn ông. Chắc cô ta khoảng ba mươi tuổi.
“Anh có thuốc lá không?” cô ta hỏi.
Bond lấy hộp thuốc lá của mình mời một điếu nhưng cô ta không chờ anh châm mà dùng chiếc bật lửa Zippo lấy ra từ túi áo ngực.
“Anh là Bond?”
“Phải.”
“Tôi là Logan Fairfax. Họ nói với tôi rằng anh đang đến. Họ nói anh là một tay cảnh sát gì đó.”
“Nói chung là cũng gần đúng.”
“Và anh sẽ đua ở Nürburgring - lần đầu tiên. Phải thế không?”
“Phải.”
“Thế thì đúng là một tay cảnh sát ngu ngốc rồi.”
Cô ta bắt đầu đi về phía nhà chứa máy bay, cố nén một nụ cười, Bond đi theo cô. Mọi thứ trong ngôn ngữ cơ thể của cô ta đều tỏa ra mùi rắc rối, cách cô ta thoải mái quay lưng lại với anh, cách cô ta bước đi lúc này, hông đung đưa bất cần. Họ đi ngang qua hai thợ máy, những người này thoáng ngẩng nhìn, rồi vào một nhà chứa máy bay trong đó có một văn phòng tạm đặt sau hai chiếc xe đua nữa - một chiếc 8CTF và một chiếc Aston Martin ngay tức khắc đã thu hút ánh mắt Bond - cùng với những chiếc động cơ bị tháo tung, lốp xe, các mảnh thân xe và tất cả các loại mảnh vụn khác của thế giới đua xe. Cô ta cởi áo khoác để lộ chiếc sơ mi denim bạc màu không cài khuy cổ. Cô ta không đeo đồ trang sức nhưng Bond nhận thấy một chiếc đồng hồ đeo tay Omega Gold Seamaster dây da nâu. Chính xác đó là loại đồng hồ mà anh nghĩ các tay đua chuyên nghiệp sẽ đeo, nhưng anh ngạc nhiên khi thấy nó trên cổ tay cô ta. Đó là một chiếc đồng hồ nam.
Cô ta ngồi xuống một chiếc ghế xoay kiểu cũ và lạnh lùng đánh giá Bond. “Lần gần nhất anh đua là ở đâu?” cô ta hỏi.
“Goodwood và Silverstone,” Bond trả lời. “Cả ở Albi phía Tây Nam nước Pháp..”
“Albi? Ý anh là Circuit des Planques chứ gì. Chỗ ấy hoàn toàn dành cho đội mới vào nghề. Anh có biết mình đang đâm đầu vào cái gì không? Có ai nói gì với anh về Nürburgring chưa?” Cô ta thở ra một làn khói và nó lửng lơ trong không khí ở giữa họ khiến Bond phải nhìn qua đó mới thấy mắt cô ta.
“Tôi nghe người ta gọi nó là địa ngục xanh. 22,8 ki lô mét. Hai mươi hai vòng. Một trăm bảy mươi tư khúc cua và chỉ rộng tám mét. Nürburgring không bao giờ buông tha ta. Nó không cho ta nghỉ lúc nào. Anh nghĩ là anh có thể chạy vài vòng trên chiếc Maserati dưới này là đã sẵn sàng đua ở đó? Anh phải biết tất cả các ổ ga, mọi khúc lượn, mọi chỗ dốc, từng chỗ khuất - mà những thứ đó vẫn chưa đủ. Dãy núi Eifel có kiểu thời tiết riêng. Anh có thể khởi đầu cuộc đua với mặt trời trong mắt, cua một khúc là đã thấy mình chạy qua sương mù hoặc mưa phùn. Đường khô, đường ướt - gì đi nữa, Goodwood cũng chỉ là một bàn bi-a so với Nürburgring. Fangio, Behra, Schell… tất cả đều đã chịu thua nó, mà Fangio còn là đương kim vô địch rồi đấy. Không ai có thể trông đợi mình sẽ chạy hoàn hảo đủ hai mươi hai vòng. Xe bay lên lâu hơn một giây so với tính toán chuẩn ư? Vào cua muộn một giây ư? Gãi mũi nửa giây và quên tập trung ư? Thế là xong phim - điều tốt nhất anh có thể hy vọng là anh sẽ không bị quấn quanh một cái cây nào đấy. Nürburgring sẽ giết anh, anh Bond ạ. Nhưng đó không phải điều tôi lo lắng. Mà là ý nghĩ về những người sẽ bị anh liên lụy.”
Bond châm một điếu thuốc cho mình. “Trước hết,” anh nói, “em có thể gọi anh là James. Và thứ đến, có vẻ như em cho rằng anh chỉ đến đây để chơi. Những người mà anh đang phục vụ đều rất nghiêm túc về chuyện đó và rất có thể sẽ có ai đó bị giết hại - ít nhất là họ sẽ bị giết nếu như không có anh ở đó để ngăn chuyện ấy xảy ra. Vậy nên sao em không tỏ ra ngoan ngoãn và đừng có dạy dỗ anh nữa nhỉ? Nếu em không muốn giúp anh cũng không sao. Nhưng em cũng nên nói ngay với anh vì anh đã phải lái xe rất lâu mới đến được đây và nếu em không quan tâm thì anh phải tìm người khác vậy.”
Cô ta thoáng đỏ mặt. “Tất nhiên em sẽ giúp anh” cô ta nói. “Em đồng ý giúp từ ngay khi được yêu cầu. Em chỉ cố để anh thấy được anh sẽ phải đối mặt với điều gì. Nếu đó là Silverstone hay Monza hay bất cứ đâu, thật đấy, thì em sẽ để anh tự nhiên. Nhưng như bây giờ thì anh phải hiểu.” Bất ngờ cô ta lại trở nên nguy hiểm. Cô ta xoay ghế ra sau, mở ngăn kéo lấy ra một tập ảnh và hồ sơ dày cộp. “Em muốn anh nghiên cứu cái này,” cô ta nói. “Đêm nào anh còn ở đây. Anh nghỉ ở đâu nhỉ?”
“Anh đặt khách sạn bên ngoài Upavon.”
“Đây là ảnh chụp Nürburgring. Chúng cho thấy mọi chi tiết, mọi đường lượn, em còn có một đoạn phim nữa. Nguyên cả một vòng đua. Nó được quay bằng máy quay gắn trước mũi một chiếc BRM. Em muốn anh xem đi xem lại nó cho đến khi in sâu vào đầu - nhưng như thế cũng không bằng được anh tự chạy đường đua đó. Em muốn anh hứa với em rằng anh sẽ chạy dượt ít nhất chục vòng trước khi tham gia bất cứ cuộc đua nào. Khi anh tới đó em có thể bố trí ai đó đưa anh đi thăm một vòng”
“Xin thề,” Bond cam đoan với cô ta, tay đặt lên ngực. “Không nói quá nhưng trong nghề của mình anh luôn cố tự chăm sóc bản thân. Chuẩn bị tốt là phục vụ cho lợi ích của chính anh. Có thể trong bữa tối em sẽ cùng anh nghiên cứu một số tài liệu này chứ?”
Đôi mắt nâu dịu dàng suy tính lời đề nghị trong một thoáng rồi bỏ qua nó. Cô ta dụi tắt điếu thuốc lá. “Xem xem anh có biết lái xe không đã.”
Mấy phút sau, lúc này đã đeo kính chắn gió và đội mũ da của riêng mình, Bond trèo vào trong chiếc Maserati. Logan Fairfax nhìn anh làm quen với những thiết bị khác nhau trong khoang lái. “Thoải mái chứ?” cô hỏi.
“Rồi,” Bond thấy ngạc nhiên vì không gian rộng rãi bên trong. Anh có thừa chỗ cho khuỷu tay và cảm thấy thoải mái khi được ngồi thấp như vậy.
Rất nhanh, Logan giới thiệu với anh những thứ cơ bản nhất của chiếc xe: hộp số năm cấp, thông gió, tất cả các loại đồng hồ quan trọng: vòng quay, áp suất nhiên liệu, nhiệt độ nước. Khi cô cúi xuống bên trên anh, mái tóc buông lơi của cô cọ vào má anh khiến anh phải bắt buộc mình tập trung. “Anh cứ bắt đầu thoải mái thôi” cô nói. “Maserati là một trong những chiếc xe cân bằng tốt nhất. Hãy cảm nhận nó và nó sẽ không bao giờ cắn lại anh. Được chứ. Xem anh chạy thế nào nào…”
Chiếc xe không có bộ khởi động động cơ. Hai thợ máy từ trong nhà chứa máy bay phải ra để cùng nhau đẩy chiếc xe chạy lên phía trước. Bond sang số hai và nhấc côn. Anh nghe tiếng động cơ khởi động và ngay tức khắc chiếc Maserati sống dậy, năng lượng tràn qua nó như thể nó có cuộc đời riêng. Anh nhớ lại điều Fangio từng nói: “Đừng bao giờ coi chiếc xe như một mẩu sắt. Đó là một sinh vật sống với trái tim đang đập. Nó có thể cảm thấy hạnh phúc hay bất hạnh. Tất cả phụ thuộc vào chuyện ta đối xử với nó ra sao.” Đây là chiếc xe sẽ đi với anh tới Nürburgring. Hai người họ sẽ cùng nhau đến đó.
Bond nhấn ga và cảm thấy cả thế giới rớt lại sau lưng, luồng khí áp thấp thổi qua vai anh. Anh lên số và nhẹ nhàng đẩy cần số về chỗ. Số vào êm gần như không có tiếng động. Anh vòng ra đường đua vòng ngoài anh thích tay lái ngoại cỡ - và ngay lập tức biết rằng anh sẽ cần đến toàn bộ sức mạnh của vai và bắp tay để điều khiển chiếc Maserati, nhất là khi đi đường trường, nhưng nếu anh chơi đẹp với chiếc xe này, nó sẽ tưởng thưởng cho anh sự tuân phục hoàn toàn.
Logan Fairfax nhìn anh tăng tốc lao đi. Cô thấy anh vào vòng cua đầu tiên ở số bốn, tìm đúng góc trượt và điều khiển hướng đi. Anh là một tay lái giỏi. Chuyện ấy thì không có gì phải nghi ngờ. Nhưng Nürburgring? Cô lắc đầu và chầm chậm bỏ đi.