Chương 4 Tổ Quỷ
Hai ngày sau Bond đã nằm lòng tất cả những gì cần biết về Nürburgring - dù anh không định nói như vậy với Logan Fairfax. Anh dành sáu tiếng một ngày lái chiếc Maserati và sáu tiếng khác nghiên cứu những cuốn phim, ảnh chụp và tài liệu mà cô cung cấp: Brünnchen xuống tới Pflanzgarten và sau đó là một khúc cua phải gấp tới Schwalbenchwanz, mặt đường bất ngờ thay đổi ở sườn dốc Tiergarten. So với nó vòng đua ngoài rìa của Dinh thự Foxton tạo cảm giác quá ngắn và dễ thuần. Nhưng ít nhất thì anh cũng bắt đầu có được cảm giác thực sự về chiếc xe, cái cảm giác lạ lùng như thể được gắn vào, điều khiển được mọi thứ qua phần thân dưới của anh, đọc được thông tin mà không cần nhìn đồng hồ. Tiếng gầm động cơ cho anh biết chính xác tốc độ của chiếc xe và vòng quay bao nhiêu một phút. Anh tính đúng góc vào của khúc cua tiếp theo khá lâu trước khi tiếp cận. Anh hiểu chiếc xe rõ đến mức anh bắt đầu suy nghĩ như nó.
Logan sẽ đợi anh sau mỗi vòng đua và bất kể anh lái tốt đến đâu, bất kể anh đã ở xa đến đâu, khi anh mắc những lỗi hiếm hoi thì cô vẫn không bỏ sót. “Anh còn phải luyện thêm đạp li hợp kép. Em muốn anh đánh lái ít thôi, và anh vẫn còn làm quá tải hộp số ở khúc cua thứ tư. Anh muốn phá banh má phanh đấy à?” Những lời phê bình không bao giờ ngưng nghỉ, được đưa ra bằng giọng của một bác sĩ đang quở trách bệnh nhân bướng bỉnh. Có vẻ như trong vốn từ của cô không có từ nào thuộc loại khen ngợi. “Anh vẫn đạp phanh mạnh quá. Chỉ cần rà nhẹ nhàng thôi và cho nó thời gian đáp ứng.”
Nhưng đôi mắt phụ nữ thì không bao giờ biết nói dối và Bond có thể thấy cô đang âm thầm hài lòng với sự tiến bộ của anh. Dần dần lớp băng giữa họ đã tan và đêm nay, lần đầu tiên cô đã nhận lời mời ăn tối của anh, thậm chí còn đón anh ở khách sạn, đưa anh đi trên chiếc Aston Martin của cô đến một quán ăn xinh xắn mà cô biết ở Devizes nơi mà như cô nói, đồ ăn sẽ minh chứng rằng nền ẩm thực nước Anh rốt cuộc vẫn còn hy vọng. Không cần nói nhiều, họ biết rằng họ đã kết thúc khóa đào tạo và Bond thì đã lên xong lộ trình tới Lục địa. Chiếc Maserati sẽ đi trước bằng xe tải rồi sẽ được chỉnh trang và sẵn sàng khi anh đến.
Bond có ác cảm đặc biệt với những nhà hàng miền quê nước Anh với những tấm rèm đăng ten, đĩa bát trang trí vẽ vời, khăn ăn xếp hình và thức ăn thì quá cầu kỳ nhưng lại nấu quá kỹ. Khăn ăn ở Star and Garter được gấp hình thiên nga, nhưng quán ăn này được một đôi vợ chồng trẻ xởi lởi quản lý. Phòng ăn chào mời với tường ốp đá và những chiếc cửa sổ phong cách George và Bond vui mừng khi tìm thấy Petrus trong danh mục rượu vang, ít nhất là niên vụ 1950 - một trong những năm tuyệt vời cho rượu đỏ.
Hai người gọi cá hồi hun khói, khá ngon, mặc dù bị lạng hơi quá sát da, sau đó là món cốt lết cừu tuyệt ngon từ một nông trại địa phương, được nấu đến độ chín hồng hoàn hảo. Rau củ - cũng được trồng tại chỗ - nấu chuẩn độ được đưa lên bàn trong một chiếc âu sâu lòng khổng lồ. Rượu vang, màu hồng ngọc đậm, tỏa hương quả mâm xôi vô cùng hợp với thịt, và lần đầu tiên từ khi rời khỏi London Bond cảm thấy thư giãn.
“Em đã nói chuyện với một trong những tay đua ở Nürburgring,” Logan nói với anh. “Anh ấy đã đồng ý để mắt đến anh khi anh đến đó. Anh có lẽ cũng biết anh ấy đấy. Người cũng khá nổi tiếng. Tên là Lancy Smith.” Bond cố giấu nụ cười. Smith chính là người anh phải bảo vệ, mặc dù đương nhiên anh không nói điều đó cho Logan. Trớ trêu thay giờ anh lại là người đang chấp nhận sự giúp đỡ. “Anh ấy sẽ chỉ đường đua cho anh và giới thiệu anh với những người khác,” cô nói tiếp. “Em vẫn chưa nói gì với anh ấy về anh. Anh ấy chỉ nghĩ anh là một tay chơi giàu có đang tìm cách mua đường tới đường đua. Cũng có vài người kiểu như thế nên sẽ chẳng có ai hỏi han gì anh đâu.”
“Em biết anh ta lâu chưa?” Bond hỏi.
“Chắc phải cả đời rồi. Trên đường đua mọi người đều biết nhau hết. Mọi người cạnh tranh với nhau nhưng cũng là bạn bè của nhau. Lancy từng là bạn của bố em.”
“Alan Fairfax phải không?” Bond thấy bực bội với bản thân. Anh phải thấy mối quan hệ này ngay từ đầu chứ. “Anh đã xem ông đua một lần ở Silverstone. Hồi đó chắc là năm 52.”
Cô gật đầu. “Giải vô địch tay đua thế giới. Một trong những cuộc đua cuối cùng của ông.” Logan nâng cốc lên sát mũi, thưởng thức mùi rượu. “Bố em mua lại Foxton ngay sau khi em ra đời,” cô nói. “Ông điều hành nó như một công ty khi không đua xe, còn em lúc nào cũng thích nơi này. Ông cũng muốn em đua. Em chưa đầy sáu tháng ông đã cho em ngồi vào xe rồi. Anh có thấy chiếc 8CTF cũ trong văn phòng không? Của ông đấy. Em thường đi học về rồi giúp ông tháo tung nó ra. Mẹ thì không chịu được ý tưởng em đua xe và nói thẳng thừng. Bà nói việc đó quá nguy hiểm, và tất nhiên cuối cùng là bà đã đúng.”
“Hai năm sau bố em mất ở Le Mans. Lúc ấy ông thậm chí còn không lái xe. Ông chỉ đến xem và thật không may lại ngồi ngay khán đài lớn khi Pierre Levegh và Lance Macklin đâm vào nhau khi đang chạy 200 ki lô mét một giờ. Em chắc anh đã đọc chuyện đó trên báo và đương nhiên các đoạn phim quay lại cảnh ấy trên các chương trình tin tức nữa. Nắp ca pô chiếc Mercedes của Levegh văng ra, phạt qua đám đông, giết chết nguyên một hàng khán giả, hết người nọ đến người kia. Nó cắt họ ra làm đôi theo đúng nghĩa đen. Mà đấy mới chỉ là đoạn đầu. Còn có cả những mảnh động cơ và phanh bị vỡ nát - sau đó một quả cầu lửa xăng. Tám mươi ba người đã chết ngày hôm đó. Còn hơn trăm người nữa bị thương rất nặng. Ông là một trong số họ. Ông được đưa đến bệnh viện ở Angers nhưng họ đã không giúp được gì cho ông. Hôm sau thì ông mất.”
“Anh rất tiếc.” Bond còn nói được gì khác?
“Đáng lẽ là em đi cùng ông nhưng em lại ở đây, làm việc. Và sau khi ông mất em cứ tiếp tục thôi. Mẹ thì không đến đây nữa. Bà không chịu được cảnh đua xe.” Logan đặt cốc xuống. “Thực sự có khả năng sẽ có người bị sát hại ở Nürburgring à?”
“Có thể.”
“Đừng để chuyện ấy xảy ra nhé, James. Những tay đua ấy thật dũng cảm… anh sẽ thấy thôi. Hãy bảo trọng… và chăm sóc bản thân nữa nhé.”
Bỗng nhiên Bond muốn gần gũi hơn với cô gái này. Cô thông minh, hấp dẫn và thích mạo hiểm, nhưng trên hết cô có thứ phẩm chất luôn có tác dụng như nam châm đối với anh. Nhu cầu được yêu. Anh băn khoăn không hiểu vì sao cô lại đơn độc đến thế. Anh vươn người đặt tay lên tay cô. “Cám ơn em Logan,” anh nói. “Em đã chăm sóc anh rất tốt. Nhưng sao chúng ta lại không nghỉ một đêm nhỉ? Ta sẽ không nói về đua xe nữa. Chắc còn nhiều thứ khác mà em thích chứ.”
Cô rút tay lại. “Ừ, rất nhiều thứ. Em thích đi dạo thật lâu, thức ăn ngon, mùi cỏ mới cắt và cảnh mặt trời lặn. Nhưng đấy không phải thứ anh nói đến đúng không? Gần như tất cả mọi người trong thế giới của em đều là đàn ông và họ đều chỉ theo đuổi một thứ. Đến Đức là anh sẽ thấy ngay thôi. Ở đó có rất nhiều các cô gái sẵn sàng lao vào những tay đua. Anh sẽ thấy họ trên khán đài. Mấy em tóc nhuộm vàng, áo khoác ngắn và váy bó. Những em thảm nhất còn đi từ đường đua này sang đường đua khác hy vọng sẽ vớ được ai đó mới. Nhưng em không như thế đâu.”
“Nhưng anh thì đâu phải tay đua chuyên nghiệp” Bond trả lời. “Em nhớ chứ? Vai của anh là một tay chơi đại gia nhiều tiền hơn đầu óc. Ý anh chỉ là một hai ngày nữa anh sẽ ra khỏi cuộc đời em. Nhưng thế không có nghĩa là ta không thể tận hưởng đêm nay.”
“Em đang tận hưởng mà.” Cô nở nụ cười thực sự đầu tiên và nó thay đổi khuôn mặt cô, thắp sáng đôi mắt và đem đến sự ấm áp mà trước đó Bond chưa hề nhận thấy. “Em cũng đâu biết gì về anh. Ngoại trừ việc anh có thể điều khiển một chiếc xe, cái đó thì em có thể nói chắc. Và rõ ràng là anh không sợ nguy hiểm. Em muốn hỏi đủ thứ về anh, chẳng hạn như, sao anh lại có vết sẹo đó, nhưng em chắc chắn anh sẽ không cho em biết.”
“Còn tùy xem em cố gắng đến mức nào.”
Phần còn lại của bữa tối trôi qua vui vẻ và hai người họ đã khoác vai nhau khi ra xe. Logan đòi lái xe và anh mừng thầm vì điều đó có nghĩa là cô sẽ phải đến khách sạn với anh. Đó là một nơi khá bình thường với những thanh rầm chắc chắn và một lò sưởi âm tường trong sảnh lễ tân, những bức tường xù xì và cầu thang rít lên ken két. Anh đã đặt phòng tốt nhất và thật ngạc nhiên khi được xếp vào phòng dùng cho tuần trăng mật. Tối nay anh sẽ ngủ trên chiếc giường bốn cọc màn đã võng xuống ở giữa. Còn Logan thì sao?
Anh có thể cảm thấy cô muốn ở lại với anh, nhưng có gì đó đã ngăn cô lại.
Nhưng sau đó khi họ đã chạy xe trên con đường rải sỏi vòng cung dẫn đến cổng trước thì mọi thứ thay đổi. Một chiếc Austin bốn cửa màu xám đang lao đi và người lái xe đang vội. Bánh xe kin kít cày tung mặt đường và chiếc xe giận dữ khởi động chồm về phía trước. Trên ghế hành khách trước không có ai nhưng có hai người ngồi ghế sau. Một trong số họ là một phụ nữ tóc đen với đôi mắt tím chợt loáng lên qua cửa sổ - và đúng lúc đó thì Bond biết anh đã từng nhìn thấy chiếc xe này, bên ngoài nhà anh ở London, và người phụ nữ đó là Pussy Galore.
Logan Fairfax dừng xe và Bond mở tung cửa. “Ở yên đây,” anh ra lệnh. “Đừng tắt máy.”
“Cái gì thế?” Cô nghe được sự khẩn cấp trong giọng anh và thấy anh đột ngột trở thành một con người khác: lạnh lùng hơn, cứng rắn hơn, quyết tâm.
“Anh sẽ quay lại ngay.”
Bond lao vào khách sạn. Anh vẫn chưa chắc chắn chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Pussy lại quyết định đến đây? Sao cô ta lại bất ngờ bỏ đi? Anh đã cho cô ta tên và số điện thoại của khách sạn khi anh rời London nhưng anh không nghĩ cô ta sẽ đến mà không gọi điện cho anh trước. Thực ra (bây giờ thì anh đã hối tiếc công nhận điều này), nhưng một phần trong anh vẫn hy vọng rằng cô ta sẽ đơn giản là đóng gói đồ đạc rồi về nhà, rằng khi anh quay về thì cô ta đã ra đi. Nhưng rồi anh nhớ lại những gì cô ta đã nói với anh. Cô ta nói có hai người đang theo dõi mình. Anh vừa nhìn thấy hai người đàn ông trong chiếc Austin. Là CIA? Bond đã đưa ra giả định quá nhanh. Bất ngờ anh sinh nghi.
Anh đến thẳng bàn tiếp tân, một thanh niên đang bức bối ngồi đó trong bộ đồng phục nhân viên cạnh của mà người chủ bắt cậu ta mặc. “Người phụ nữ vừa đi ra…” anh mở lời.
“Có nhớ cô ấy không thưa ngài?” Cậu bé hồ hởi một cách khó chịu. “Vợ ngài đấy mà.”
“Cái gì?”
“Bà Bond vừa đến lúc đầu giờ tối ngày hôm nay. Bà ăn tối một mình trong phòng ăn. Bà nói bà đang chờ ông đến.”
“Còn những người kia?”
“Chắc họ đã đợi bà ấy ra ngoài. Thực ra tôi không nhìn thấy họ gặp bà ấy, thành thực mà nói là thế. Tôi chỉ thoáng thấy họ bỏ đi khi nãy. Có chuyện gì vậy?”
Nhưng Bond đã lao ra xe. Logan Fairfax đang lo lắng đợi anh. Cô vẫn để động cơ chạy như anh nói.
Anh mở cửa xe. “Cái xe vừa đi. Em có thấy nó đi đường nào không?”
“Có.”
“Ta phải đi theo nó.”
Cô không tranh luận. Đương nhiên cô là kiểu phụ nữ biết khi nào cần đặt câu hỏi và khi nào thì đơn giản là chấp nhận sự việc. Cô lên đường ngay tức khắc, chạy nhanh như chiếc Austin nhưng lái chuẩn hơn nhiều. Sỏi đá trên đường đâu ở yên đấy.
Họ ra đường lớn. Bond thầm rủa mình. Anh đã bỏ phí thời gian vào khách sạn. Đáng ra anh phải theo trực giác ban đầu của mình và đi ngay. Không có dấu hiệu gì của chiếc xe kia còn trời thì tối như hũ nút. Nếu người lái xe rẽ vào một trong những con đường nhánh luồn lách qua vùng đồng quê thì họ sẽ chìm ngay vào vùng rừng rậm rạp và biến khỏi tầm nhìn. Có vẻ như Logan đọc được suy nghĩ của anh. “Không có lối rẽ nào trong vài cây số nữa,” cô nói. “Nếu may mắn một chút, ta có thể thấy đèn hậu của chúng.”
Nhưng đằng trước họ chẳng có gì… ngoài vùng rừng rậm Wiltshire và những bụi cây thấp lan tràn hai bên đường. Logan hoàn toàn tập trung vào việc lái xe và Bond thấy kim tốc độ gần chạm sáu mươi. Với người nào khác chắc Bond sẽ thấy bất an. Đường hẹp, ngoằn ngoèo và thiếu sáng. Nhưng cô hoàn toàn thoải mái sau tay lái của chiếc Aston Martin, phóng nó qua bóng tối, và từng phút trôi qua Bond lại càng thêm tự tin là họ sẽ bắt kịp chiếc Austin.
Nhưng vẫn không có dấu hiệu nào của nó. Họ đến một sườn đồi và Logan dừng xe nhìn ra phía trước.
“Em không hiểu,” cô nói. “Chắc chúng phải rẽ rồi. Đến giờ thì mình chắc đã đuổi kịp chúng và nếu như chúng ở đằng trước thì em chắc chắn sẽ nhìn thấy ánh đèn.”
“Mình chưa đi qua chỗ rẽ nào cả.”
“Không có cái nào.” Cô nhíu mày. “Chờ chút… Có một con đường mòn dẫn vào rừng. Trước chỗ này khoảng hai, ba cây số.”
“Nó dẫn đến đâu?”
“Thực ra là chẳng đến đâu cả. Có một khoảng trống trong rừng và một vòng tròn đá. Không còn lại gì nhiều nhưng cũng là một chỗ thu hút du khách. Có thể không phải tên thật của nó nhưng người ta hay gọi nó là Tổ Quỷ.”
Tổ Quỷ. Bond nghiền ngẫm hai từ này. Pussy Galore đã lo sợ cho mạng sống của cô và đến với anh. Rất có khả năng cô đã rơi vào tay hai kẻ mà cô từng nhìn thấy ở London. Nhưng chúng là ai mới được chứ? Chúng muốn gì ở cô? Và liệu một vòng tròn đá cổ có liên quan gì đến lý do của chúng không? Không có lời đáp cho những câu hỏi này mà thời gian thì đang dần cạn. Ngay lúc này Bond phải quyết định. Anh nên đi tiếp hay quay lại? Lựa chọn sai lầm có thể dẫn tới cái chết của cô.
“Thử xem thế nào,” anh nói. “Trừ phi em có thể nghĩ ra chỗ nào khác nữa mà chúng có thể đến.”
“Chúng có thể chạy xe lên đồi Walbury, em nghĩ thế. Hoặc chúng có thể dừng lại và tắt đèn. Như vậy thì chúng có thể chỉ ở trước chúng ta chưa đầy một cây số mà ta không thể nhìn thấy. Nhưng chúng không biết là ta đang bám theo thế nên vì sao chúng lại làm vậy? Em nghĩ anh đúng. Em nghĩ mình nên quay lại.”
Quyết định đã được đưa ra. Logan quay xe và họ chạy ngược đường đã đi qua, lần này thì chậm hơn, chằm chằm nhìn vào bóng tối hòng phát hiện ra những tia sáng phản bội chiếu ra từ đèn hậu. Cô không hỏi anh Pussy Galore là ai, mặc dù chắc chắn cô phải nghi ngờ toàn bộ… hoặc ít nhất, một phần nào đó của câu chuyện thật. Bond nghiến răng khi họ bò trên đường. Anh có cảm giác đó là lỗi của mình - và chuyện này rất có vẻ sẽ kết thúc không có hậu.
Rồi anh nhìn thấy nó, nhanh đến mức có thể là anh đã tưởng tượng ra nó, chỉ có điều anh không bao giờ cho phép con trùng tăm tối của trí tưởng tượng can thiệp vào công việc của mình. Có một tia sáng ánh lên chớp nhoáng giữa đám cây. Màu trắng, không phải đỏ, quá nhỏ để có thể là đèn pha. Đèn pin!
“Đằng kia,” anh nói.
Logan đã tăng tốc. Họ tới con đường mòn gồ ghề mà trước đó họ vừa đi qua nhưng không để ý vì nó không có biển hiệu và có vẻ như nó không dẫn đến đâu. Nhưng đó chắc hẳn là đường mà hai gã kia đã đi. Cô lái xe thận trọng hơn, không muốn tiếng gừ gào của động cơ tố giác họ, biết rằng bất cứ tiếng động nào cũng dễ dàng truyền đi trong sự tĩnh lặng của đêm tối. Cả chiếc xe cũng đóng vai của mình, những chiếc lốp xe đè lên những bụi cây kim tước và quả thông gần như không phát ra tiếng động.
“Anh nghĩ bọn chúng đang làm gì?” cô thầm thì. “Anh không biết nữa. Con đường này dẫn đi xa không?”
“Mấy năm rồi em không đến đây. Cũng không xa lắm đâu, em nghĩ thế.”
“Khi ta đến cuối đường, tắt máy xe và đợi anh trong này. Làm gì thì làm nhưng không được ra khỏi xe.”
“Anh định làm gì?”
Một câu hỏi hay. Bond nghĩ tới khẩu Walther PPK đang mắc kẹt một cách vô ích trong ngăn bí mật của chiếc Bentley. Chiếc Bentley vẫn còn đang đỗ ở khách sạn. Lúc này anh ước giá như mình là người lái xe đêm nay. Anh bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Thay vào đó, trong khi họ tiến sâu hơn vào rừng anh quay người nhìn quanh hy vọng tìm thấy thứ gì đó có thể dùng tạm làm vũ khí.
Rón rén tới gần hai gã, không có vũ khí, trong vùng đất lạ, chắc chắn không phải một lựa chọn - và để khiến mọi việc tệ hại hơn, mặt trăng đã trườn ra từ sau những đám mây, phủ làn ánh sáng trắng bạc lên mọi vật. Nhưng ghế sau chẳng hứa hẹn điều gì: một cái ô, một cái túi giấy với đồ vừa mua, một tờ báo và một hai cuốn sách. Trong cốp thì sao nhỉ?
Con đường mòn đã kết thúc và họ lại gần hơn chiếc Austin xám, đang đỗ đằng kia, tăm tối và trống rỗng. Vòng tròn đá hẳn nằm đâu đó phía trước. Bond khám xét tất cả cây cối ở đó và anh được tưởng thưởng bằng một tia sáng khác. Liệu có phải sẽ có một vụ xử tử sắp diễn ra? Có phải đây chính là câu chuyện không? Bond nín thở chờ tiếng súng vang lên trong bóng tối, nhưng không thấy.
“Đợi anh ở đây,” anh nói.
“Chúc may mắn.” Logan không tỏ ra sợ hãi nhưng đôi mắt cô mở to dưới ánh sáng trăng.
Bond lấy thứ anh cần. Một phút sau anh đã lướt trong rừng, đôi giày đế cói của anh không gây ra một tiếng động trên nền rêu mềm dưới chân anh. Có một lối đi bộ vòng vèo qua những cái cây bất ngờ trở nên khổng lồ và nguyên sơ dưới ánh trăng và anh có thể cảm nhận được sự thần bí cổ xưa có thể đã thu hút những tu sĩ Celtic, hay ai đấy, đến đây xây dựng vòng tròn đá của họ. Những bụi cây thấp cào vào chân anh khi anh vội vã lao về phía trước, đem theo hai thứ mà anh lấy từ trong xe. Đêm thầm thì với anh, cảnh báo anh nên quay lại.
Khi tới chỗ khoảng trống thì Bond đã biết rằng, dù đã kinh qua đủ mọi trải nghiệm khác thường trong nghề, anh cũng sẽ không bao giờ quên được cái cảnh tượng đẫm ánh trăng đang bày ra trước mặt anh lúc này.
Tổ Quỷ là bảy hòn đá lớn, những ngón tay gãy bị thời gian và thời tiết bào mòn, được đặt trên nền đất phẳng loang lổ những mảng cỏ dại, tạo nên một vòng tròn méo mó, cây cối mọc xung quanh có vẻ nhưnghiêng vào trong - tựa như chúng cũng đồng lõa với những gì đang diễn ra. Pussy Galore đang đứng, trần trụi không một mảnh vải, ánh trăng làm nổi bật đôi vai, đôi tay đang bị bắt phải dang rộng và đường cong bộ ngực của cô. Dây trói chạy ra từ cổ tay cô và biến mất sau hai hòn đá. Cô đang vã mồ hội, thân thể vặn vẹo, nhưng hai gã đàn ông lờ cô đi trong khi chúng tiếp tục công việc của mình.
Chúng đang giết cô. Bằng sơn vàng.
Bond nhìn chúng mà không tin vào mắt mình. Mỗi gã có một chổi sơn, một hộp sơn và chúng bôi sơn lên người cô sao cho kín hết từng phân da thịt. Tay và bụng cô đã bị sơn phủ kín. Tóc bị giội sơn vàng. Sơn đang chảy dọc theo chân và nhỏ giọt xuống từ chữ V ngược phía dưới chỗ kín của cô. Pussy rít lên vài câu chửi và một trong hai gã tát chổi sơn vào mặt cô, phủ sơn kín gần hết mũi và môi cô. Cô nghẹn ngào rồi im bặt. Gã kia nói gì đó và hai tên phá lên cười.
Bond biết chắc chắn chuyện gì đang xảy ra. Anh nhớ lại những gì đã xảy ra với Jill Masterson, cô gái đã giúp anh khi anh gặp Auric Goldfinger lần đầu tại một khách sạn ở Miami. Để trả thù, Goldfinger đã sơn vàng cô, lấp hết lỗ chân lông trên da để làm cô chết ngạt. Bond thấy biết ơn vì anh không phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng đó. Anh được Tilly Masterson, em gái của Jill kể lại. Vậy là hai gã đàn ông trong chiếc Austin xám phải có dính dáng thế nào đó tới Goldfinger. Ai đó, ở đâu đó, đã quy tội cho Pussy Galore vì đã góp phần vào sự sụp đổ của hắn và sự thất bại của Chiến dịch Grand Slam và chúng đến báo thù. Đó là cái chết kinh khủng ở một địa điểm công cộng có một cái tên khủng khiếp hoàn toàn phù hợp (hai gã đàn ông đã cố tình lựa chọn địa điểm này) và sẽ được lên trang nhất mọi tờ báo trên thế giới. Và thông điệp sẽ rất rõ ràng, sự liên quan tới Goldfinger cũng rất hiển nhiên. Cô ta là kẻ phản bội. Đây là cái giá phải trả.
Nếu Bond không đi theo từ khách sạn thì cô sẽ chết trước lúc bình minh. Vì vậy anh có rất ít thời gian. Cơ thể cô đã bị sơn vàng gần hết. Tự anh không thể tẩy rửa được hết lớp sơn, và bệnh viện gần nhất cách đây ít nhất một tiếng. Anh phải hành động ngay.
Hai gã đàn ông đang quay lưng lại anh. Chúng không biết anh đang ở đó, cách chúng khoảng mười lăm mét ở ngay rìa khoảng trống. Bond đã mang theo hai hộp bìa giấy lấy từ túi mua hàng của Logan: hộp ca cao Fry và hộp muối Cerebos. Đã bao giờ hai thứ vô tội như vậy được dùng vào mục đích chết chóc hơn chưa? Anh đổ ruột chúng ra rồi đổ xăng đựng trong cái can dự phòng mà Logan cất trong cốp xe. Anh cũng chế ra hai sợi dây cháy chậm từ băng giấy báo cũ. Rất có thể chúng sẽ nổ ngay trên tay anh nhưng giờ thì đã quá muộn để lo tới chuyện đó. Bond đợi đến lúc thích hợp. Đến lúc rồi. Hai gã đàn ông lùi lại, như thể để tự chiêm ngưỡng công trình của mình. Pussy Galore đang sụm xuống ở giữa bọn chúng, vàng lấp lánh, đầu cúi gục, cơ bắp ở tay đang căng lên để giữ sức nặng cơ thể. Bond lấy bật lửa, đốt dây cháy chậm và quăng ra hai quả bom chế tạm của anh.
Một quả xịt. Quả kia rơi xuống đất ngay cạnh gã đứng gần và nổ tung, lửa bùng lên, ngay tức khắc bắt vào chân và bụng gã. Gã đàn ông thét lên. Tên đồng bọn cũng bị văng ít xăng cháy - chưa đủ để hạ hắn nhưng khi Bond lao tới, rút ngắn khoảng cách ngắn ngủi giữa anh và bọn chúng thì điều đó cũng đủ để phân tán sự chú ý của hắn. Hắn quay lại nhưng đã quá muộn. Nắm tay Bond, được gia tăng sức mạnh từ đà lao, phang thẳng vào dưới cằm gã đàn ông, hất đầu hắn ra sau và chắc chắn đã bẻ gãy cổ hắn. Bond ngay lập tức chuyển sự chú ý sang gã đồng bọn, kẻ đã nhìn thấy chuyện gì xảy ra và bị mắc kẹt giữa hai mong muốn mâu thuẫn nhau một cách hài hước: hai tay vừa mò mẫm móc súng vừa cố dập lửa. Bond không muốn nắm tay mình bị bỏng nên dùng một thế nhu đạo, anh xoay vòng đánh một đòn chân phải. Gã đàn ông ngã gục nhưng trước khi hắn tiếp đất ngọn lửa đã giúp Bond xong nửa phần công việc. Hắn đang hấp hối hoặc đã chết, một thân hình rúm ró với những lưỡi lửa lem lém trên lưng.
Bond chạy tới chỗ Pussy Galore cởi trói cho cô. Cô ngã vào anh và anh cảm thấy sơn vàng dính vào quần áo. Anh phát ốm vì những gì cô phải trải qua và ước giá như mình lắng nghe kỹ hơn khi cô tả hai gã đàn ông theo dõi cô ở London. Đúng là CIA! Cô không nói gì khi anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống đất và cởi áo khoác đắp phần thân dưới của cô. Bằng tay không anh cố vuốt bớt càng nhiều sơn càng tốt, để lộ da thịt và hy vọng để cơ thể thở được.
“Chúng làm gì cô ấy thế?”
Logan Fairfax bất ngờ xuất hiện sau lưng anh. Bond giận dữ ngẩng lên nhìn cô. “Anh tưởng đã bảo em chờ trong xe cơ mà.”
“Đúng vậy, James. Và em đã quyết định lờ anh đi. Sao anh không nói em nghe chuyện gì đang xảy ra ở đây đi? Cô ấy là ai?”
“Một người bạn.” Ba từ này nghe yếu ớt, một lời thú nhận thối tha từ một anh chồng trung lưu bị phát hiện ngoại tình. Trong khi anh đang tìm cách quyến rũ Logan bên món cừu nướng và chai Bordeaux kinh điển thì Pussy Galore dính phải chuyện này. “Phải đưa cô ấy đi bệnh viện, anh nói tiếp. “Anh có thể bế cô ấy ra xe em.”
“Nhanh lên. Ta sẽ đưa cô ấy đến Marlborough.”
“James à?” Đó là từ đầu tiên Pussy thốt lên từ khi anh đến được với cô và Bond có cảm giác cô thốt nó ra với sự thù địch. Cô không mở được mắt. Sơn đã dán dính mi mắt cô. “Đừng nói,” anh nói với cô. “Bọn anh sẽ giúp em.”
Lửa vẫn bập bùng trên cỏ và xung quanh các xác chết khi Bond bế cô ra xe.