← Quay lại trang sách

Chương 5 Không hối tiếc

Larlborough có một bệnh viện nhỏ - nó giống một ngôi nhà riêng hơn - và Bond nhẹ người khi nhìn thấy một bác sĩ và hai y tá đang vội vã chạy đến với họ, bị đánh động bởi tốc độ chạy xe của Logan và tiếng trượt của lốp xe khi cô dừng lại. Pussy Galore nằm trên ghế sau, nửa người đắp chiếc áo khoác của Bond, hơi thở gấp gáp, mắt nhắm nghiền. Bond lùi lại sau khi bác sĩ đưa cô lên cáng.

“Có chuyện quái quỷ gì thế này?” bác sĩ hỏi. Anh ta còn trẻ, chắc mới tốt nghiệp trường y, chiếc áo choàng trắng phần phật bay quanh người. Anh ta có vẻ tức giận hơn là sốc. Anh ta chưa từng nhìn thấy điều gì tương tự.

“Tôi sẽ giải thích sau?”

“Ai làm thế với cô ấy?”

“Ngay lúc này thì việc ấy không quan trọng. Cậu cứ tập trung chăm sóc cô ấy trước đi được không? Nhé?” Bác sĩ gật đầu. “Được rồi. Anh cũng cần tắm rửa đấy.”

Bond bị sơn vàng dây lên cánh tay và ngực. Anh có thể cảm thấy sơn dính vào bàn tay. Anh nhìn Pussy được đưa vào trong. Logan đứng cạnh anh. Cô tò mò nhìn anh và Bond băn khoăn không hiểu cô có nghĩ đó là lỗi của anh không. Anh rửa ráy sạch sẽ hết mức có thể trong nhà vệ sinh ở tầng dưới và một tiếng sau, khi anh vẫn đang chờ thì bác sĩ quay lại. Đã quá nửa đêm và trong không khí lửng lơ một dạng mỏi mệt, một cảm giác ngưng đọng mà chỉ bệnh viện mới có.

“Cô ấy ổn. Cũng không bị quá nặng. Tôi đã tiêm một mũi Pentothal để trấn an cô ấy. Chúng tôi đã rửa sạch sơn bằng dầu thông và dầu trẻ em. Những chỗ tệ nhất là vùng quanh mí mắt, mũi và miệng. Tôi e là những chỗ đó có thể bị rát và cô ấy phải ở lại viện ít nhất hai mươi bốn tiếng. Anh có ở gần đây không?”

“Tôi có nhà ở đây,” Logan nói.

“Được rồi, cô ấy còn may là chưa bị mù. Tôi không thể hình dung được kẻ nào lại làm như vậy với phụ nữ. Thật kinh tởm. Anh đã báo cảnh sát chưa?”

“Họ đang đến rồi.”

Bond dùng điện thoại công cộng ở lễ tân của bệnh viện nhưng không gọi điện cho cảnh sát. Anh gọi về cơ quan trực ở London, gặp sĩ quan trực và thông báo với anh ta mọi việc, và anh biết - lòng anh chùng cả xuống - rằng điều đó có nghĩa là mình đã khơi mào những phiền phức liên quan đến Pussy Galore. M từng bảo anh phải thoát khỏi cô - “những sắp xếp khác”, như cách ông nói - và Bond tuy cũng đã thực sự có ý định rốt cuộc sẽ làm gì đó, nhưng giờ thì rõ ràng anh đã chậm chân. Chúa mới biết ông già này sẽ phản ứng thế nào khi đọc những bức điện được đặt trên bàn làm việc của ông ngày hôm sau. Lúc này Bond có thể hình dung ra tất cả các cuộc điện thoại và các bức điện THƯỢNG KHẨN đang qua lại giữa Sở Mật vụ và Sở Cảnh sát London cả đêm nay. Có hai xác chết cần được giải thích; chưa kể chính Bond và người phụ nữ Mỹ nạn nhân của một cuộc tấn công quái lạ. Những chuyện kiểu như vậy không thường xuyên xảy ra ở những thị trấn yên ả của Wiltshire. Báo chí địa phương sẽ lao vào như lũ quạ ăn xác chết và họ cũng cần phải được xử lý. Trong khi ấy chỉ còn bốn ngày nữa là đến cuộc đua ở Nürburgring và Bond biết ngay cả khi Logan đúng, và anh đúng là người phải chịu trách nhiệm vì những chuyện đã xảy ra đi chăng nữa thì anh cũng không thể ở lại đây thêm được.

Cả đêm anh vật vờ trên một chiếc ghế bành và lập tức có mặt trong phòng bệnh sáng ngày hôm sau ngay khi Pussy tỉnh giấc. Logan Fairfax ở lại trong đêm khi Pussy ngủ nhưng giờ đã về nhà để lấy vài thứ - “đồ phụ nữ,” cô nói - nên chỉ có Bond và Pussy ở lại với nhau. Bệnh viện chỉ có mười hai phòng và Pussy được xếp vào phòng ở cuối hành lang, cách xa những bệnh nhân khác hết mức có thể. Người ta đã phải cắt bớt một ít tóc của cô. Cô nhợt nhạt, giọng khàn đặc. Nhưng khi ngồi dậy, lưng dựa gối, trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô vẫn đầy tinh thần chiến đấu và trên mọi phương diện cô tỏ ra vẫn là con người cũ của mình.

“Chậc, anh thì biết gì nào,” cô bắt đầu. “Ít nhất thì Ngài James Bond Tuyệt Vời cũng mắc sai lầm một lần. Hình như em vẫn còn nhớ anh từng bảo em không phải lo lắng chuyện gì cả. Toàn là thứ linh tinh do em tưởng tượng ra. Có phải anh nói thế không nhỉ? Và trước khi anh mở miệng nói bất kỳ câu nào, thì cái cô gái anh đi cùng là ai đấy? Xinh như một quả đào với cặp mắt màu nâu sô cô la. Em cũng không nhớ là anh có nhắc nhở gì đến chuyện ăn bữa tối tay đôi ở một cái quán phô trương nào đấy lại là một phần trong sứ mệnh giải cứu thế giới của anh đấy.”

“Đừng vớ vẩn nữa, Pussy,” Bond trả lời. “Cô ấy chỉ trợ giúp anh trong công việc. Thế thôi. Còn giờ nói anh biết đã xảy ra chuyện gì. Sao em lại đến đó?”

“OK,” cô hít vào một hơi. “Sau khi anh bỏ đi em chẳng biết làm gì. Đừng có nghĩ em là một con nhóc lạc lối khi không có anh! Em chán - thế thôi. Em loanh quanh trong nhà một lúc. Đi mua bán một ít. Xem một bộ phim. Nói thật với anh nhé, em đã bắt đầu nghĩ đến chuyện quay về Mỹ. Em không quen lắm với việc phải làm một Bà Cô Ngồi Nhà - biết ý em rồi phải không? Trở lại chuyện chính, em thấy chúng khi đang đi trên phố King nhà anh - hai gã đi chiếc xe xám. Chính là hai gã em nhìn thấy bên ngoài phòng tranh em đến lần trước. Đấy là lúc em biết mình có vấn đề rồi. Em tính gọi điện cho anh nhưng em không phải loại lao đi gọi điện khi rơi vào rắc rối. Chúa ơi - khi còn ở Harlem em cũng đã hạ khối tay đâm thuê chém mướn rồi. Với tí gan lì và một cái chai vỡ thì cũng làm được khối chuyện hay đấy. Con gái phải biết tự bảo vệ bản thân, nên khi ngồi đấy hai đầu gối run lập cập, anh biết đấy, em bắt đầu tự hỏi chính xác là có chuyện gì xảy ra với em từ khi đến London với anh.

“Cuối cùng em quyết định đến đây. Em nghĩ em sẽ làm anh ngạc nhiên và để anh xử lý chuyện này bằng cách của anh. Như em nói từ đầu khi chuyện xảy ra ấy, em không muốn làm anh bối rối. Em chắc là các sếp của anh sẽ không vui vẻ gì lắm nếu em dính dáng vào hoạt động của anh và lại còn để lại hai xác chết ngoài cửa nhà anh.” (Phải, đúng quá rồi còn gì, Bond nghĩ.) “Nên em thuê một chiếc xe và lái xuống đây. Dù sao thì được ra khỏi London cũng tốt. Em không biết chúng theo em như thế nào. Tin em đi, em cũng để ý nhưng cũng có thể vì dân Anh các anh lái xe ngược chiều còn đường quá vòng vèo ngoằn ngoèo nên… Em cũng không biết nữa. Có thể chúng đã biết anh ở đâu và đến đấy trước em. Chắc chắn là chúng biết về cái chỗ có vòng tròn đá ấy.”

Cô ngưng lời khi một người to béo, trông có vẻ như y tá trưởng đi vào phòng mang theo một cốc trà và hai thanh kẹo dừa đặt trên khay. Pussy Galore nhìn xuống tỏ vẻ khinh bỉ. “Dù sao thì cũng xin cảm ơn,” cô nói. “Tôi đồ rằng cô không thể lấy cho tôi một cốc nước cà chua kèm một ngụm vodka có phải không?”

“Đương nhiên là không!” Người y tá đặt cái khay xuống và bỏ đi.

Bond đợi tới khi cửa đóng. “Em đến đây rồi sao nữa?” anh hỏi.

“Em tìm thấy khách sạn và vào phòng anh. Em bảo họ em là vợ anh. Có vẻ như làm vậy là dễ nhất. Và em ngồi đợi anh về - em thấy anh rất nghiêm túc với công việc, nhân tiện mà nói - rồi em thấy đói nên xuống nhà ăn tối. Thức ăn kinh khủng. Vậy nên trong lúc em ăn thì người phục vụ đến bảo có người nào đó hỏi em ngoài lễ tân và đương nhiên em nghĩ đó là anh. Em ra ngoài và chỉ thấy mỗi Abbott và Costello, và trước khi em kịp động đậy gì, một trong hai gã đã móc luôn súng, cầm nó thật thấp để chỉ mình em nhìn thấy. Em không thể làm gì khác được. Bọn chúng là dân chuyên nghiệp - em nhìn là thấy ngay từ đầu. Chúng bắt em cùng bước ra ngoài rồi tống em vào xe - và phần còn lại của câu chuyện thì em đoán là anh biết rồi.

“Giờ nói em nghe về cái cô Fairfax kia coi. Cô ấy đóng vai trò gì trong chuyện này? Có thật là anh đến đây làm nhiệm vụ bí mật hay anh chỉ nói thế với em để chuồn khỏi thành phố?”

“Cô ấy là huấn luyện viên đua xe.”

“Em biết.”

“Chuyện phức tạp lắm, Pussy. Anh thật sự không thể nói về công việc của anh với em, nhưng có vẻ như anh sẽ phải đua xe và cô ấy thì giúp anh.”

“Cô ấy cũng rất tử tế với em. Cô ấy ở đây cả đêm, khi em dậy thì cô ấy vẫn ở lại nói chuyện với em. Chiều nay em sẽ ra viện và cô ấy nói em có thể đến ở chỗ cô ấy.”

“Em có muốn làm vậy không?”

“Chậc, em sẽ không về London một mình, chắc chắn là thế. Còn anh thì có thể giữ cái phòng khách sạn của anh. Nó không phải phong cách của em. Thật tình em cũng không biết mình muốn làm gì. Em cần có chút thời gian suy nghĩ. Anh cho em được chứ?”

“Chắc chắn rồi.”

Trên thực tế, suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau đó Bond không hề gặp cô nữa. Trước tiên anh phải đến đồn cảnh sát địa phương, ở đó anh bị một điều tra viên cau có giam chân trong một phòng thẩm vấn trống hoác để chứng minh rằng ông ta không phải là loại người dễ bị sai khiến, nhất là bởi những kẻ tai to mặt lớn ở thành phố. May mắn cho anh (như Bond sau này phát hiện ra), một cuộc điện thoại từ Ronnie Vallance, trưởng Cơ quan Đặc vụ đã đến, và sau đó Bond được nhanh chóng làm xong thủ tục giấy tờ và xua ra khỏi tòa nhà như thể anh mắc một chứng bệnh truyền nhiễm rất dễ lây lan.

Sau đó anh lái xe về London gặp Bill Tanner và lãng phí cả buổi chiều ở Phòng Lưu trữ. Hai kẻ bắt Pussy là người Mỹ - có nghĩa là quần áo, kiểu tóc và răng của chúng là theo kiểu Mỹ nhưng chúng không đem theo bất cứ thứ giấy tờ gì có thể dùng để nhận dạng chúng; dấu hiệu của những kẻ thực sự chuyên nghiệp. Một trong hai gã có xăm hình giọt lệ trên vai, không phải xăm bằng mực mà bằng cao su nấu chảy, có thể lấy từ một chiếc giày. Có nghĩa hắn có thể đã từng ở tù. Ảnh và dấu vân tay đã được gửi tới New York nhưng có thể phải mất vài ngày mới có kết quả.

“M không được vui lắm,” Tanner nói lúc họ ăn trưa trong căng tin dành cho sĩ quan. “Ông ấy đã bảo cậu phải bỏ cô bé kia đi. Chắc chắn ông ấy không trông đợi chuyện cô ta lại xuất hiện ngay giữa Wiltshire.”

“Thêm cả tôi là có hai người không ngờ rồi đấy,” Bond đồng ý.

“Cậu với em Maserati kia hợp tác thế nào rồi?”

Mấy phút tiếp theo Bond nói về những kỹ năng anh học được và niềm vui sướng khi thử thách và đưa chiếc xe tới giới hạn khả năng của nó khiến tham mưu trưởng phải mỉm cười. “Gái và xe đua. Khéo cậu làm nhầm nghề rồi.”

Tối hôm đó Bond trở về căn hộ của mình. Anh nhận ra rằng đây là lần đầu tiên anh ở một mình trong suốt mấy tuần liền - và anh cũng phát hiện ra mình thích thế hơn. Từ tốn, không thực sự thích thú lắm, anh uống hết nửa chai Old Grand-Dad, sau đó quăng mình lên giường. Anh ngủ không yên, những hình ảnh của Pussy, Logan và - thật vớ vẩn - cả M nữa cùng lóe lên trong tâm trí anh. Đó cũng chính là điều khiến anh khó chịu. Bond thích giữ cuộc sống riêng tư của mình - và những người đàn bà của anh - trong những ngăn riêng biệt, điều mà lần này anh đã không làm được.

Anh tỉnh giấc với một con nhức đầu tệ hại và cảm giác khó chịu thường đi kèm với việc phải uống một mình, đi tắm và sau ba ly cà phê đặc anh lại lái xe đến Marlborough. Nhưng lúc anh đến được bệnh viện thì Pussy Galore đã đi. Như y tá trưởng nói thì cô đã làm thủ tục xuất viện lúc ăn trưa và cô cũng không về khách sạn. Anh tự hỏi không hiểu cô có ở với Logan hay không. Có thể cô giận anh. Cả hai người phụ nữ này chắc đã biết anh nghĩ gì, cái kiểu anh đùa giỡn với họ đó. Quá nhiều đối với những ngăn chứa riêng biệt. Không còn gì để làm, anh xem qua những tấm ảnh chụp Nürburgring lần cuối cùng. Bỗng nhiên anh cảm thấy thôi thúc muốn đi ra nước ngoài.

Anh đang ngồi hút thuốc trong sảnh thì cô đi vào. Cô mặc chiếc áo choàng đi mưa thùng thình và đeo cặp kính mát mà anh chưa bao giờ nhìn thấy. Có thể nó được dùng để che đôi mắt bị thương tổn của cô nhưng anh chợt nhận ra cô mặc thế để đi xa. Cô ngồi xuống đối diện anh.

“Em đến chào tạm biệt,” cô nói.

Không hiểu sao anh không thấy ngạc nhiên. Anh chờ cô tiếp tục.

“Em về Harlem đây. Em thấy mình như con mồi thụ động nếu còn tiếp tục ở đây và em cần tập hợp băng của em lại - những gì còn lại của nó - và tiếp tục từ chỗ em đã bỏ dở. Có một điều chắc chắn. Là em đã thấy đủ xứ nhà quê Anh quốc cho cả một đời rồi.”

Cô với tay lấy điếu thuốc của Bond. Anh đưa nó cho cô và cô rít một hơi, mắt không rời mắt anh. “Anh và em đều sai, Bond. Anh đã sai lầm khi mời em và em cũng sai khi đã đến. Nhưng anh biết em luôn nói gì không? Rằng có hai loại sai lầm: tốt và xấu. Anh chắc chắn là loại sai lầm tốt rồi. Bọn mình đã rất vui, phải không? Vụ Goldfinger thật điên rồ và em vui khi cuối cùng mình cũng được ở bên nhau để em biết được chuyện ra sao. Nhưng chuyện này không có tương lai. Anh biết điều đó và em cũng biết nên chúng ta cũng nên gói nó lại trước khi mọi thứ hỏng bét.”

“Bất cứ thứ gì em muốn, Pussy.”

“Đừng nói thế với em, đồ khốn! Đó chính là điều anh muốn - đừng tưởng em không thấy. Anh có biết khác biệt lớn giữa chúng ta là gì không? Anh không thể sống với một người đàn bà trong đời.”

Cô hít thêm hơi thuốc nữa rồi trả lại cho anh. “Chừng nào thì em đi?” Bond hỏi.

“Có một chuyến bay từ Heathrow tối nay.”

“Ít nhất cũng để anh đưa em ra sân bay nhé.”

“Không cần đâu. Em không đi một mình.”

Mắt cô đánh về phía cửa và Bond nhìn thấy Logan Fairfax đứng ngoài đó. Trong mắt cô có tia sáng mà anh nhận ra và hiểu ngay tức khắc. Cô chưa bao giờ hạnh phúc như thế.

“Phải. Em biết chuyện này thật điên rồ,” Pussy tiếp tục. “Bọn em chỉ mới biết nhau được năm phút. Nhưng anh phải nhớ bọn em đã gặp nhau như thế nào rồi bọn em đã có cả một đêm bên cạnh nhau, nói chuyện và thế nào đó cả hai đều biết… có gì đó đã rung động. Bọn em sẽ cứ thủng thẳng từng ngày một thôi - mà có sao đâu? Nếu không sống đời nguy hiểm thì còn mất công sống để làm gì?” Cô đứng dậy chìa tay ra. “Không hối tiếc chứ?” cô hỏi.

Bond bắt tay cô. “Không hối tiếc,” anh nói.

Cô ra lại chỗ Logan còn Bond nhìn hai người phụ nữ cùng nhau biến mất.

Sau khi họ đã ra đi, anh thanh toán hóa đơn. Vài phút sau anh lái xe đi.