← Quay lại trang sách

Chương 6 Nürburgring

Mười hai năm sau chiến tranh, vẫn còn quá sớm để trở lại Đức. Bond tự hỏi liệu có khi nào anh cảm thấy thoải mái ở đó không. Những bóng ma vẫn còn hiện hữu - cả đã chết lẫn đang còn sống. Lái xe qua những gì còn lại của thành Cologne xưa cũ, anh nghĩ tới cơn bệnh đã chiếm lĩnh và đẩy cả một dân tộc xuống con đường gần như tận diệt. Anh không thể tránh được ý nghĩ đó. Bằng chứng ở khắp nơi quanh anh, trong những cái hố rộng hoác vẫn còn lại trong thành phố và ngôi nhà thờ - sừng sững đúng kiểu Giéc-manh kỳ dị - được giữ lại chỉ để cho Không lực Hoàng gia Anh có thể dùng làm mốc dẫn đường. Tất cả những công trình xây mới - công viên, ao hồ, xe điện, những tòa chung cư xấu xí đến ngạc nhiên đang mọc lên từ mọi phía - cũng không thể che giấu được nó.

Thái độ của Bond đối với cuộc chiến luôn đơn giản. Nó là một cuộc chiến ác liệt giữa thiện và ác, trần trụi và đơn giản hơn bất cứ cuộc chiến tranh nào khác từng diễn ra. Khi còn là một đứa trẻ mới lớn, vào thập niên ba mươi, anh từng được đưa đi trượt tuyết và leo núi ở Kitzbühel, một thành phố Trung cổ ở Tyrol, và khi quay trở lại London, không cần ai bảo, anh đã ngồi vất vả làm một báo cáo về những gì mình đã nhìn thấy - những iếc máy bay, sự chuyển quân, hoạt động chính trị và vân vân - rồi gửi nó cùng một bức thư tới Bộ Ngoại giao. Một năm sau, thậm chí trước cả khi sự thù địch thực sự bùng nổ, anh đã khai gian tuổi để gia nhập lực lượng Hải quân Dự bị Tình nguyện Hoàng gia với lon thiếu úy và thích thú nhìn thấy bức thư đó trong tập hồ sơ trước mặt. Kẻ thù của anh bây giờ có thể khác, nhưng với Bond, sự chắc chắn về phương diện đạo đức vẫn còn nguyên.

Phải lái xe hai tiếng xuống phía Nam mới tới được Nürburg, thành phố được bao bọc bởi những cánh đồng và những khu rừng trải dài bát ngát, chưa hề bị lịch sử đương đại chạm tới. Có thể nó vẫn sẽ mãi là một thành phố nhỏ vô danh, không xấu nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt hấp dẫn với những ngôi nhà rất tầm thường, một cửa hàng địa phương và một pháo đài đổ nát trên đồi, nếu như không có một quyết định được Câu lạc bộ Xe hơi toàn nước Đức đưa ra ba mươi năm trước. Họ chính là người đã thống nhất xây dựng đường đua dài hai mươi hai cây số, một quyết định đã cho nơi này một lý do để tồn tại. Còn hơn cả một lý do. Đua xe đã trở thành trái tim và tâm hồn của nó, và từ đó tiếng gầm rú của động cơ đã vang dội khắp miền quê từ trước khi bạn lại gần.

Sau chuyến đi dài, Bond thấy mừng khi được giảm tốc độ và nhẹ nhàng lướt qua những khách sạn và nhà khách vừa mọc lên đã bị đủ loại xe sang đỗ ngổn ngang bên ngoài làm cho càng trở nên xoàng xĩnh. Cửa hàng và ga ra quảng cáo hàng trăm loại lốp xe, dầu nhờn, đệm nối, lót khô và phụ kiện động cơ. Dân tình đủ loại quốc tịch diễu hàng đoàn trên phố và Bond giải trí bằng cách cố nhận dạng họ: những người Ý sành điệu luôn lo lắng cho hình ảnh của mình, người Pháp kênh kiệu và thoải mái, người Đức kín đáo, người Anh cao ngạo và người Nga… Phải. Anh nhận ra họ ngay, đi cùng nhau, vẻ mệt mỏi vì chế độ dinh dưỡng nghèo nàn còn mắt thì lờ đờ như mắt cá chết. Họ đi thành nhóm bốn người, tất cả đều ăn mặc quần áo rẻ tiền và quá nghiêm túc. Anh tìm Ivan Dimitrov. Liệu đồng đội của hắn có biết hắn là ai không? Không chỉ là một tay đua bình thường mà là một đặc vụ của SMERSH? Giờ chẳng có dấu hiệu gì của hắn nên Bond lái xe đi tiếp.

Anh nhận phòng khách sạn và thay bộ quần áo vừa thoải mái vừa tiện dụng trên đường đua - chiếc áo len chui cổ với những miếng đáp chống nước trên vai và cánh tay, chiếc quần dài có túi trên đùi và phía trên đầu gối. Anh đi đôi bốt buộc dây nhẹ có viền amiang để chống lại hơi nóng có thể tỏa ra từ bàn đạp và đeo một dây đai toàn thân đàn hồi để bảo vệ thận của anh chống xóc trên đường. Anh mang theo mũ bảo hiểm, kính, găng tay, nút tai và rất nhiều băng tay vì trên đường đua sẽ phải đổi số rất nhiều lần. Anh đã thu xếp gặp Lancy Smith ở khu dịch vụ kỹ thuật, và sau bữa trưa ngắn với xúc xích Ahle Wurst, bánh mì đen, xa lát và một chai Gerolsteiner - nước khoáng địa phương - anh thong thả xuống đó tự giới thiệu bản thân.

Anh đã thấy Lancy Smith trên mặt báo và tạp chí và biết sơ sơ mình sẽ gặp ai. Gần ba mươi, tóc đẹp, nụ cười dễ dãi, có cả lốm đốm tàn nhang như một cậu học trò - nếu ai đó thiết kế áp phích cho môn thể thao này thì có thể đó chính là hình ảnh mà họ sẽ nghĩ ra. Thoáng nhìn, lúc anh ta đi ngang qua khu dịch vụ kỹ thuật, xuyên qua đám đông thợ máy và máy móc, anh ta mang theo mình sự tự tin thoải mái và sức thu hút của kẻ lớn lên trong giàu có. Bond nhớ là bố mẹ anh ta thừa hưởng một lâu đài cổ kính đâu đó ở Berkshire. Phải rồi, đây là môn thể thao của người giàu. Chẳng có gì phải ngạc nhiên. Có gì đó bên trong Bond đã sẵn sàng để không thích anh ta nhưng nó biến mất ngay sau khi họ bắt tay. Smith tỏa ra sự ấm áp và tốt bụng, điều gì đó mà những thước phim đã không thể ghi lại được. “Chào mừng anh đến Nürburgring. Chuyến đi của anh tốt chứ?”

“Tốt, cảm ơn anh.”

“Có lẽ tôi từng thấy anh ngồi trong chiếc Bentley. Chiếc xe tuyệt vời. Đưa nó xuống Đại lục chắc phải thú vị lắm. Dù sao thì, cứ để chúng tôi giúp anh khởi đầu…”

Đối với Smith, Bond chỉ là một tay nghiệp dư, một tay ngang, nhưng lời chào hỏi của anh ta là chân thật, lòng nhiệt tình và mong muốn giúp đỡ của anh ta là vô tư. Và nếu, giống như Logan Fairfax, anh ta có nghi ngờ gì về một tay lái thiếu kinh nghiệm muốn thử Nürburgring thì ít nhất anh ta cũng thể hiện điều đó một cách đỡ khó chịu hơn.

“Theo tôi hiểu thì anh cũng đã đua vài lần,” anh ta tiếp tục trong lúc dẫn Bond ra xe. “Goodwood và Silverstone, Logan nói vậy. Nhân tiện xin hỏi cô ấy thế nào? Một cô gái tuyệt vời, phải không? Tôi có biết bố cô ấy - một tay đua kiệt xuất đấy. Thần kinh thép.” Giọng anh ta nhỏ dần rồi lặng hẳn, và trong một thoáng Bond đã nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt anh ta, sự ghi nhận rằng nếu đem ra so sánh thì anh, Bond, chỉ là một tay mơ. Nhưng rồi nó biến mất. “Dù sao thì ta cũng sẽ lái một vòng bằng chiếc MG cũ của tôi và tôi sẽ cố chỉ anh thấy một vài điều khủng khiếp. Sau đó đến lượt anh chạy bao nhiêu vòng thử là tùy sức của anh. Tôi khuyên anh nên thử khoảng chín mười vòng là ít nhất, vì ngày mai đã là vòng đua tính giờ rồi. Xem anh có cảm nhận được đường đua không, và nếu như anh có bất cứ câu hỏi nào thì có thể gặp tôi sau. Chúng tôi thường làm một hai vại ở Blaue Ecke. Chỗ đấy cũng đông phết. OK? Anh vào đi…”

Smith lái một chiếc MG A Roadster nhỏ, đẹp, màu trắng, ghế bọc da đỏ. Đúng kiểu đồ chơi của bọn trai, Bond nghĩ trong lúc trèo vào xe. Một lần nữa anh thấy vui vì được giao vụ này. Một gã nào đó ở Mátxcova đã quyết định, một cách khá giản dị, rằng cần thủ tiêu hoặc ít nhất làm anh chàng người Anh trẻ tuổi này tàn tật, đơn giản chỉ vì muốn khoe khoang khả năng kỹ thuật của họ. Bỏ qua chuyện anh ta có bạn bè, người yêu, một cuộc sống mà anh ta đang tận hưởng. Đó là việc cần phải làm. Và nếu có năm mươi hay một trăm khán giả phải ra đi cùng với anh ta, thì quỷ tha ma bắt họ luôn đi cũng được. Đó chính là điểm khác thường ở SMERSH, cách họ quy mọi thứ thành lý tưởng. Đã có lần họ nhắm tới Bond, biến sự tồn tại của anh thành một ván cờ trong đó việc hủy hoại anh đơn giản là nước đi cuối cùng. Chậc, nhưng chuyện lần này sẽ không như thế. Cá nhân anh sẽ rất vui lòng được ngáng đường họ một lần nữa trong lúc giữ mạng sống cho chàng thanh niên này.

“Sẵn sàng rồi chứ?” Smith hỏi. “Vậy ta đi thôi.”

Mười hai phút ba mươi giây và một vòng đua sau đó, Bond đã hiểu ra được chút ít về thách thức anh phải đối mặt. Nürburgring thực sự thô bạo từ đầu cho đến cuối, tàn bạo và không khoan nhượng. Chiếc MG không thể đọ nổi tốc độ với xe đua nhưng quang cảnh từ ghế hành khách đã biến những tấm ảnh và đoạn phim anh được xem ở Dinh thự Hall trở nên gần như trò vặt. Nó là một tiếng thét màu xanh kéo dài, thử thách từng thớ sinh tồn của anh - thể chất, tinh thần, thấm tới đáy sâu của linh hồn anh - với những thách thức kinh hoàng nối tiếp nhau đòi hỏi phản ứng chính xác tới từng phần ngàn giây. Bond nhớ đến trường bắn dưới tầng hầm ở công viên Regent nơi anh luyện tập với một thiết bị gian xảo luôn bắn trả lại anh rất chuẩn. Đường đua này thử thách anh đúng như vậy, chỉ có điều lần này anh là viên đạn và khi cuộc đua bắt đầu, anh sẽ được bắn vào một đường đua nguy hiểm như chính họng súng.

Smith lái xe một cách điệu nghệ, vào cua ở tốc độ 112 ki lô mét một giờ, Bond cảm nhận được lực ly tâm phải mạnh hơn năm lần so với khi anh ngồi sau tay lái chiếc Maserati. Có những lúc họ rời khỏi đường đua để lửng lơ trong không khí trong khi vẫn tiếp tục lao tới vật cản tiếp theo. Khác hẳn Goodwood và Silverstone. Bond từng lái xe trên những con đường thôn quê ở Scotland và anh có cảm giác Nürburgring có sự hoang dã, tầm vóc tương đương. Ở đây con đường mới là ông chủ chứ không phải chiếc xe. Và anh phải thi đấu với những tay chuyên nghiệp thực sự; những người dành cả đời chỉ để đối mặt với những thử thách như thế này. Trong lúc họ tăng tốc lao nhanh trên đoạn đường thẳng về đích, lần đầu tiên Bond tự hỏi, liệu có phải anh - và M - đã cắn phải một miếng khó nhằn?

Smith chạy vòng thứ hai, lần này chậm hơn, vừa chạy vừa giảng giải những chi tiết thần bí nhất của hành trình. Có những góc cua gấp và dốc đứng, ổ gà ổ trâu và những điểm mù, mỗi chỗ đều đòi hỏi những tính toán khác nhau. Cuối cùng anh quay lại khu dịch vụ kỹ thuật, nơi họ bắt đầu.

anh “Đấy, mọi thứ là như thế,” anh ta vui vẻ nói. “Chúc may mắn. Tôi hy vọng anh sẽ vui vẻ. Anh lái Maz, phải không? Xe quá chuẩn, sinh ra để đua chính hiệu luôn - không phải loại chắp vá như mấy thứ đồng nát anh thấy ở đây. Tôi thích cách làm khung xe, anh thực sự sẽ có lợi thế với khung thấp như vậy. Được rồi, tối nay ta gặp nhau tiếp chứ? Bọn tôi thường tụ tập lúc khoảng sáu giờ - rồi đi ngủ sớm trước cuộc đua lớn. Rất vui được gặp anh.”

Và thế là xong. Người đàn ông nằm ở trung tâm âm mưu của SMERSH, người Bond được cử đến bảo vệ, hoàn toàn vô tư lái xe đi. Bị bỏ lại một mình, Bond đi tới khu dịch vụ kỹ thuật, lắng nghe tiếng gầm gừ phát ra từ họng các loại động cơ khác nhau lúc chúng được kỹ thuật viên khởi động và tinh chỉnh. Không khí có mùi dầu và methanol. Vài tay lái đang quỳ cạnh xe mình. Những người khác tụ tập thành các nhóm nhỏ và hút thuốc. Có cảm giác về tình đồng đội mà Bond biết sẽ biến mất khi lá cờ ô vuông được hạ xuống, nhưng ngay lúc này đây, vào đêm trước cuộc chiến, tất cả mọi người đều thư giãn.

Không hẳn. Có một người đàn ông đứng tách hẳn ra. Trước tiên Bond nhìn thấy chiếc xe, một chiếc Krassny đen với một con số duy nhất - số ba sơn trên bụng xe. Chiếc xe không có vẻ tao nhã hay những đường cong kinh điển của chiếc Maserati và nhanh chóng tiết lộ nguồn gốc của mình; nửa tá nhà sản xuất Liên Xô đã phải hạ mình để làm ra tạo vật xấu xí này. Tay lái xe châm thuốc hút, và Bond cảm thấy khuôn mặt hắn ta có màu giống hệt làn khói hắn thở ra, với đôi mắt quầng thâm và những lọn tóc mỏng rủ hững hờ trên vầng trán cao. Miệng hắn là một vạch kẻ ngắn, như một vết cắt bởi dao cùn. Trong một thoáng hắn ngẩng lên nhìn, đôi mắt rắn của hắn khóa vào mắt Bond. Hắn không nói một lời và không thể hiện bất cứ cảm xúc gì nhưng Bond biết giữa họ đã có kết nối. Gã người Nga đã chấm anh, đã đánh giá kẻ đối địch mới của mình và đã lưu thông tin lại để nghiên cứu sau.

Đúng thôi, Bond cũng làm y như vậy và việc nhìn thấy kẻ thù của mình, và trong chuyện này thì thấy cả chiếc xe mà hắn sẽ lái sắp giúp được anh. Hai người sẽ sớm gặp lại nhau, nhưng ngay lúc này thì Bond quay lưng, bỏ đi tìm xe mình.

Chiếc Maserati đã được dỡ xuống lúc sáng và đang ngồi đợi anh như một người bạn cũ. Một người đàn ông đang loay hoay với động cơ, bèn ngẩng lên khi Bond lại gần. Ông ta khoảng gần sáu mươi, tóc đã bạc, những nét quý tộc trên khuôn mặt trở nên lạ thường khi xét đến bộ áo liền quần lấm láp dầu mỡ. “Anh là James Bond?” ông ta hỏi.

“Phải.”

“Tôi là Bernardo Hertogs,” ông ta nói, có chút thổ âm Nam Mỹ. “Logan gọi cho tôi mấy ngày trước. Cô ấy nhờ tôi chăm sóc cho anh - hoặc ít nhất là chăm sóc chiếc xe, mà hai chuyện đó thực ra là một.”

“Ông biết cô ấy à?”

“Tôi từng đua với bố cô ấy. Chúng tôi đã cùng nhau đua giải Panamericana, hồi 1951. Đó là cuộc đua cuối cùng của tôi. Còn giờ tôi thích làm việc với thợ cơ khí ở khu dịch vụ - chỉ để được lại gần những chiếc xe.” Ông ta lấy miếng giẻ rách chùi tay rồi ra hiệu về phía chiếc Maserati. “Chúng tôi đã làm nóng động cơ. Giờ thì anh phải để nó nguội khoảng vài phút và sau đó nó sẽ sẵn sàng cho anh. Đây là lần đầu tiên của anh ở Nürbrugring?”

Bond thừa nhận.

“Chúng tôi mới nhận được bản tin dự báo thời tiết, có vẻ ngày mai sẽ ổn. Nhưng tôi vẫn sẽ cho anh vài lời khuyên. Hãy thận trọng với độ bám của mặt đường. Tất cả bí mật nằm ở đó. Anh sẽ không muốn thấy bánh xe của mình quay cuồng điên loạn lên đâu. Ngoài ra thì cứ thoải mái thôi.” Ông ta cười vẻ gian giảo. “Nếu anh tỏ ra không thoải mái với chiếc xe, tất cả đội còn lại sẽ coi khinh anh. Rồi sau đó, khi anh nhấn ga, họ sẽ không thấy anh nữa!”

Bond chờ đến khi chiếc xe đã sẵn sàng, anh đội mũ, đeo kính, bịt tai rồi leo vào. Bernado và những tay thợ cơ khí khác đẩy xe lên và rồi bất ngờ anh lao đi, chỉ còn anh và chiếc Maserati, lao vào cái địa ngục màu xanh lục ấy…

Đến cuối ngày, với ly Dry Martini thứ hai trước mặt, Bond châm thuốc và suy nghĩ đến cơ hội thành công của mình. Nürburgring thực sự tàn bạo đúng như anh đã được cảnh báo và không giống như Lancy Smith, gã Luca Franchitti người Ý và gã Klausman người Đức, thậm chí cả gã Nga Số Ba, anh không có chút cơ hội nào - hai mươi hai vòng thì chắc chắn là không. Anh chỉ hy vọng rằng Dimitrov sẽ ra tay sớm, ở vòng đua một hay hai, và mọi thứ anh học được cho thấy đó là kịch bản khả dĩ nhất. Nếu quá muộn đoàn đua sẽ tách rời nhau và khi đó anh sẽ chẳng có cơ hội. Nhưng nếu xảy ra như vậy, Bond cũng đã thủ sẵn vài mẹo nhỏ. Nếu anh có thể xuất phát một cách tử tế và tập trung được vào những khúc cua hiểm hóc, may ra anh vẫn thoát được.

Blaue Ecke - Góc Xanh - là một chốn xinh đẹp, cổ điển nằm trong góc, như cái tên đã gợi ý, và, trong một buổi tối ấm áp, những bợm nhậu từ đó đã tràn ra con phố lát sỏi. Bọn họ có khoảng ba mươi người, nhưng con số này được nhân lên gần gấp đôi bởi các cô gái lượn lờ xung quanh như những chú ruồi lòe loẹt. Trai nhanh, xe nhanh, gái nhanh. Bond ở đây vô danh nên họ để cho anh yên nhưng anh thấy rằng các tay đua có vẻ cũng thoải mái với họ nên những lời cợt nhả và chuyện tục tĩu vang lên khắp nơi. Anh thấy có cảm giác tòng phạm lơ lửng trong không khí và có thể dễ dàng hình dung ra trò tạp dâm đang lan truyền từ nước này sang nước khác. Quán sôi động lên khi Lancy Smith bước vào. Anh ta không cần phải mua đồ uống. Một ly sâm banh hồng đã xuất hiện vô cùng đúng lúc và tìm được đường vào tay anh ta trước cả khi anh ta đứng lại.

Anh ta nhìn thấy Bond và bước lại chỗ anh. “Anh thế nào?”

“Rất cảm ơn vì sự giúp đỡ của anh,” Bond nói đãi bôi.

“Sẵn sàng cho ngày mai rồi chứ?”

“Hy vọng thế.”

Bond nâng ly lên nửa chừng rồi đột nhiên dừng lại. Bên kia đường có thêm ba gã đàn ông nữa đang tụ tập với nhau. Bọn họ nằm thẳng trong tầm nhìn của anh, và nếu như anh không bị sốc khi nhận ra ngay tức thì hai gã trong số họ thì sự chú ý của anh chắc chắn đã rơi vào gã thứ ba.

Gã thứ nhất là Ivan Dimitrov. Gã thứ hai cũng là một người Nga, có vẻ như vừa đến từ Mátxcova. Bond chưa bao giờ gặp gã nhưng đã xem ảnh gã quá nhiều lần trong các loại hồ sơ nên lập tức nhận ra gã là Vladimir Gaspanov, một thành viên cấp cao của SMERSH và có thể là người kế nhiệm thượng tướng Grubazaboyschikov - “G” - người mà đến nay không ai biết đang ở đâu sau thất bại thảm hại của chiến dịch cuối cùng của ông ta vài năm trước. Chà, đây rồi. Liên kết với SMERSH đã được chứng minh. Nhưng ông tướng này làm trò gì ở đây? Không có lý do gì để một nhân vật cấp cao như vậy lại phá vỡ vỏ bọc, rất có thể tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm, chỉ để xem hai chiếc xe đâm nhau.

Rồi Bond chú ý đến gã thứ ba trong nhóm và ngay lập tức biết rằng chuyện không chỉ còn là chiếc Klassny nữa mà còn điều gì khác đang diễn ra ở Nürburg và anh đã vô tình va phải nó. Gã đàn ông đó đang giận dữ. Hắn liến thoắng nói với vị tướng với cái giọng sẽ trở thành bản án tử hình nếu gã không được bảo vệ hay có quyền lực đặc biệt nào đó. Trực giác của Bond gào lên. Chụp ảnh đi. Miêu tả hắn. Tìm hiểu thêm.

Hắn là một gã Triều Tiên. Đầu tiên Bond nghĩ hắn có thể là người Trung Quốc nhưng anh đã nhanh chóng tự sửa sai. Hai mắt hắn quá nhỏ và một mí, với nếp quạt mí mắt nổi tiếng mà anh thường gắn với đại bộ phận của chủng tộc này. Hắn cũng quá cao, rất mảnh khảnh với những ngón tay dài, tinh tế của một nghệ sĩ dương cầm. Da hắn màu vàng ô liu, mịn màng nhưng rất nhợt nhạt và hoàn toàn không có tì vết, như một con búp bê sứ, điều này - cùng với những nét hơi nữ tính của hắn - khiến ta không thể đoán được tuổi hắn. Bond đoán có thể hắn khoảng ba mươi nhưng hắn hoàn toàn có thể trẻ hơn rất nhiều, có thể mới gần đến tuổi thành niên. Ngoài một chút lông mày thưa thớt, khuôn mặt hắn nhẵn nhụi không hề có râu ria gì, hắn cắt tóc ngắn, mái bằng thẳng băng. Hắn đeo cặp kính kim loại trông như tranh biếm họa, tựa như cặp kính được vẽ thẳng lên mặt hắn. Mắt kính dày bất thường, cho thấy thị lực kém hoặc đã hỏng hẳn. Khi nói, hắn để lộ hàm răng như trẻ con, trắng như ngọc trai và không phù hợp thế nào đó với cặp môi xám, gần như luôn mím chặt. Người Triều Tiên gần nhất Bond gặp là một gã lùn tịt xấu xí, nhưng gã này ít nhất trông cũng vừa mắt, toát ra dáng vẻ tự tin, thoải mái thường đi cùng với một tài sản đáng kể. Hắn ăn mặc hoàn hảo, bộ vét lụa xám may đo, chiếc áo sơ mi trắng mở cổ và đôi giày da Ý bóng lộn. Hắn nói khá lâu, ra hiệu bằng một tay. Ivan Dimitrov tránh ra sau, vẻ căng thẳng.

Lancy Smith cũng để ý thấy bọn họ.

“Anh biết họ là ai không?” Bond hỏi, ra hiệu về phía gã Triều Tiên.

“Thực ra là tôi biết. Hắn ta quan tâm đến các giải Grand Prix - hoàn toàn với tư cách khán giả. Tôi đã gặp hắn ở Monaco và Paris. Một gã thú vị, trên mọi phương diện. Tên hắn là Sin Jai-Seong nhưng người ta không gọi hắn thế. Trên đường đua và các tạp chí thời trang người ta đã đảo ngược và Tây hóa tên hắn thành Jason Sin. Cái tên trở thành một kiểu trò đùa. Tội lỗi từ cái tên, tội lỗi từ bản chất”. Nhưng cái tên ấy hợp với hắn. Khiến cho hắn có vẻ đua đòi, một chút phiêu lưu, trong khi công việc thực sự của hắn lại khá tẻ nhạt.”

“Sin” nghĩa là “tội lỗi”.

“Hắn làm gì?”

“Hắn có một đại lý tuyển mộ và có chân trong ngành xây dựng. Trụ sở tại Mỹ. Người ta nói hắn là một trong những người Triều Tiên giàu nhất ở đó. Chắc hẳn hắn sống hoành tráng, có nhà khắp nơi trên thế giới, trong đó có một cái ở cách đây không xa. Anh có thể đến xem nếu thích. Hắn luôn tổ chức tiệc lớn sau cuộc đua và mời tất cả các tay đua tới.”

“Anh có đến không?”

“Lại còn không! Sâm banh Cristal, patê gan ngỗng và trứng cá muối đem từ tận Paris tới bằng máy bay, và rất nhiều gái. Cứ cố giữ đừng tự làm gãy cổ lúc đua nhé James, rồi tôi sẽ gặp lại anh ở đó.”

Lancy Smith bỏ đi và Bond đứng đó nhìn ba gã đàn ông trao đổi qua lại vài lời rồi chia tay mỗi người một hướng. Bond tính đi theo một trong số họ nhưng quyết định thôi. Anh cũng đã đủ việc rồi và sẽ chẳng lợi lộc gì khi lang thang trong đêm trên phố. Nhưng ngay cả như vậy… Hai gã người Nga và một gã Triều Tiên gặp nhau trong một thị trấn Đức. Nghe như khởi đầu của một chuyện đùa tệ hại nhưng Bond chắc chắn mình đã va phải thứ gì đó. Dimitrov và Gaspanov rõ ràng có liên hệ với nhau. Liệu việc cả hai kẻ ấy cùng nói chuyện với Sin có đơn giản chỉ là trùng hợp?

Tối hôm đó Bond soạn một bức điện bằng mã dịch chuyển tùy biến dựa trên ngày trong tháng và đề gửi Chủ tịch, Công ty Universal Export, London. Anh nhận ra rằng có thể mình đang cầm đèn chạy trước ô tô, nhưng đi trước một nước chưa bao giờ là có hại, và nếu như chuyện gì đó xảy ra với anh ngày hôm sau thì ít nhất London cũng biết được cần bắt đầu từ đâu. Anh yêu cầu kiểm tra lý lịch toàn diện Sin Jai-Seong, còn được gọi là Jason Sin, đặc biệt chú ý tới bất cứ liên hệ nào với SMERSH.