← Quay lại trang sách

Chương 7 Án mạng trên xe

Khán đài lớn chật ních, nắng chiếu chói chang.

Không phải hàng trăm, mà là hàng ngàn người đã tới thị trấn Đức nhỏ này, họ đến từ khắp châu Âu để có mặt tại cuộc đua. Bond đã biết trước về không khí phấn khích chờ mong kỳ lạ luôn đi kèm theo tiếng gầm của động cơ và mùi khói xăng bốc lên ở đây. Phải, họ tới đây vì sự hoành tráng của một sự kiện quốc tế lớn nhưng còn có thứ gì khác mà anh nhìn thấy trong những đôi mắt và cách họ cười. Đó là khả năng về cái chết bất ngờ. Anh nhớ lời tay đua người Ý Umberto Maglioli, người đã đua trong mười giải Grand Prix vô địch thế giới: “Những tay đua trên đường giống con bạc ru lét.” Bond đã đến đủ sòng bạc để biết được lòng tham và sự hoảng sợ vào lúc ba giờ sáng, cảm giác dạ dày co thắt khi hòn bi chậm lại trước khi rơi vào khe, nỗi khiếp sợ sẽ mất hết mọi thứ nhưng vẫn bắt buộc phải thử thêm lần nữa.

Nhưng chuyện này lại khác. Người ta thường nói rằng những tay đua trẻ tụ tập nơi đây có xác suất sống sót ngang khi ra trận - một trên tám, theo một số đánh giá. Khi đạt đến tốc độ 250 ki lô mét một giờ, đôi khi chỉ cách đối thủ một gang tay, bạn có một phần năm giây để phản xạ, để ra quyết định có thể cứu sống mình. Mùa nào cũng có những tay đua sai lầm. Mùa nào cũng có chết chóc. Một mình Nürburgring đã chịu trách nhiệm về mười bảy tính mạng. Nhưng đám đông vẫn tới đây, ngồi xuống chỗ của họ, huyên thuyên với nhau và chờ tới khi lá cờ kẻ ô vuông được hạ xuống. Jason Sin có ở đó cùng với họ không? Bond tìm gã Triều Tiên nhưng không thấy. Rất có thể hắn đã lựa chọn điểm quan sát riêng tư hơn đâu đó dọc đường đua. Liệu hắn có ngồi đó, cùng xem đua với Thượng tướng Gaspanov không? Bond nhớ lại cuộc tranh cãi anh vừa chứng kiến và tự hỏi anh phải làm thế nào để tiếp cận được hai người đàn ông này. Liệu người của SMERSH có ở đây không?

Bond là một trong hai mươi tư tay đua. Cuộc đua sẽ bắt đầu với đội hình ba-hai-ba và - sau màn sát hạch tệ hại sáng hôm đó - anh sẽ xuất phát sau tốp đầu năm hàng. Lúc sáng anh đã gần như biết ngay rằng mình sẽ thất bại, đã lập bập khi đổi số và khiến cho trục truyền động xoay loạn lên. Anh đã rất may mắn khi không làm vỡ luôn động cơ và khi quay về khu dịch vụ kỹ thuật anh không hề ngạc nhiên khi thấy Bernado đang lắc đầu thất vọng. Nhưng Bond đã để những sai lầm này lại phía sau. Ai cũng có vòng đua tốt cũng như vòng đua tệ, và có lẽ tốt hơn cả là không để chúng biến thành rào cản. Đó là thời điểm giác ngộ của anh, là lý do anh đến Nürburgring - và có một điều mà không tay đua nào khác biết hoặc có thể đoán ra: chỉ một mình anh là không quan tâm đến thắng thua. Anh có thể còn không hoàn thành cuộc đua. Anh sẽ đua theo cách của riêng mình.

Anh thấy Lancy Smith sải bước về phía xe, vừa đi vừa vẫy tay với đám đông và họ đứng cả lên cổ vũ anh ta. Và kia là Dimitrov, đứng giữa những người cùng đội, đang sửa sang lại chiếc khăn lụa đỏ quấn quanh cổ. Sáng hôm đó gã người Nga vẫn chưa cạo râu nên má hắn tua tủa râu xám. Mắt gã dính lấy Smith, dõi theo khi anh ta đi ra chiếc Vanwall, và nếu Bond có khi nào đó nghi ngờ về dự định của gã thì ngay lúc này nỗi nghi ngờ đó đã tan biến. Anh biết chắc anh nhìn thấy gì. Dimitrov có cùng đôi mắt, cùng cái vẻ cương quyết dữ dội của một xạ thủ phía sau kính ngắm. Bond cũng từng vào vị trí, báng súng gỗ áp má và toàn bộ sự tồn tại của anh tập trung vào đường chữ thập khi nó bám vào mục tiêu. Không có mối quan hệ nào trên thế giới giống như mối quan hệ giữa người định hạ thủ và kẻ sắp phải chết. Rắn và thỏ. Đó là thứ anh đang nhìn thấy.

Bernardo đang chờ Bond bên chiếc Maserati, và nếu như những tay đua khác không hiểu sao nhà cựu vô địch lại dành nhiều chú ý như vậy cho một tay đua hoàn toàn vô danh - thậm chí còn tệ hại hơn, một tay chơi đã bỏ tiền tới đây chỉ để vui vẻ - thì cũng không ai trong số họ dám nói ra điều ấy. Bernardo cười lấy làm tiếc khi Bond lại gần. “Sáng nay thực sự anh làm quá lởm.”

“Vâng. Nhưng đừng lo. Tôi sẽ không phạm sai lầm đó một lần nữa đâu.” Đã đến lúc Bond hạ át chủ bài. “Tôi muốn anh rút cạn bình xăng” anh nói. “Tốt nhất là không để ai nhìn thấy.”

“Cạn? Ý anh là gì?”

“Tôi muốn xuất phát chỉ với một phần tư bình xăng thôi.”

“Anh nghiêm túc đấy chứ?” Bernardo trông không vui. “Thế có nghĩa là anh sẽ phải dừng ở khu dịch vụ rất sớm để đổ thêm xăng. Và anh có thể thấy là rất khó bù giờ cho kịp đấy.”

“Chỉ cần để xăng đủ hai hoặc ba vòng cho tôi thôi. Tôi chỉ cần thế thôi.”

“Tùy anh.” Rõ ràng là Logan chưa nói gì với ông ta về nhiệm vụ của Bond, và theo như những gì ông ta có thể thấy thì rõ ràng Bond đã giương cờ trắng. Nhưng không còn thời gian tranh cãi nữa. Ông ta gọi một người thợ khác đến và hai người họ bắt tay vào việc.

Bond đang đánh bạc. Anh tin rằng Dimitrov sẽ sớm ra tay trong cuộc đua, khi những chiếc xe vẫn bám sát nhau. Vậy là hợp lý. Sau một hai vòng Lancy Smith có thể vượt lên và gã người Nga có thể không còn cơ hội.

Đồng thời Bond cũng tạo cho mình lợi thế lớn. Với rất ít xăng trong bình, chiếc Maserati có thể là chiếc nhẹ nhất trên đường đua - và nếu mất trọng lượng thì nó sẽ được tốc độ. Vấn đề duy nhất còn lại là anh đã tự đánh què mình nếu phải chạy đường xa. Nếu Dimitrov không ra tay thật sớm, Bond có thể phải tấp vào lấy xăng và sau đó cách duy nhất để theo kịp là phải bỏ qua hẳn một vòng đua. Chuyện đó không chỉ rất khó, nó còn thu hút sự chú ý vào anh, điều mà anh không hề muốn làm. Nhưng Bond biết anh sẽ không bao giờ theo kịp những tay đua chuyên nghiệp nếu chơi theo luật của họ. Với anh được ăn cả ngã về không. Nếu đó thực sự là trò ru lét thì anh sẽ phải đặt tất cả phỉnh vào một cửa.

Anh nhìn Bernardo chuẩn bị làm nhiệm vụ, ông ta kéo màn quanh chiếc Maserati để không tay đua nào khác thấy ông ta đang làm gì. Trong lúc đó Bond chuẩn bị sẵn sàng. Anh đeo găng, nhét nút tai (lúc sáng anh quên chúng và tiếng rú của động cơ suýt làm anh thủng màng nhĩ) và đeo kính. Anh đã tập luyện những gì cần làm và trong tâm trí anh không còn khả năng nào cho thất bại nữa. Anh thấy Dimitrov đang quát nạt người thợ máy củi mình trên xe của gã. Chiếc Krassny đã bắt đầu gầm gừ, cảnh cáo những chiếc xe khác nên tránh xa. Một đám mây khói độc phun ra từ ống xả. Những chiếc xe khác xung quanh cũng đang khởi động và Bond cảm nhận được tiếng gầm của bầy đàn bao trùm quanh anh. Anh liếc nhìn đồng hồ. Còn bốn phút nữa là tới lúc xuất phát. Sau đó thì sẽ còn khá lâu nữa mới tới lúc anh lại đủ rảnh rỗi để xem giờ.

Bức màn đã được hạ xuống. Bond thấy một người thợ cơ khí vội vã xách hai can xăng chạy đi. Bernardo gọi anh lại, anh trèo vào trong chiếc Maserati, âm thầm rà soát hết danh mục những việc cần làm sắp tới trong đầu. Ngồi sao cho thoải mái. Điều chỉnh kính đeo mắt, dây an toàn và dây đeo vai đã khóa. Ngồi sát vào tay lái sao cho hai tay chùng vừa phải. Logan Fairfax đã nói với anh bao nhiêu lần rồi nhỉ? Sức mạnh tối đa và sự chính xác tối đa đều đến từ đôi tay. Không hiểu được điều đó thì ta sẽ chẳng đi được đến đâu. Anh để ý thấy có hai thợ máy nữa đang tới chỗ mình, mỗi người một bên xe. Họ đẩy anh lên trước và rồi anh bất thần đã ở đó, trên vạch xuất phát, một mắt nhìn lá cờ nhưng đồng thời nghĩ cách làm thế nào để luồn lách qua những tay đua khác. Smith ở ngay hàng đầu. Dimitrov ở ngay sau anh ta, lệch sang bên trái. Những đối thủ khác - người Đức, người Ý, người Tiệp, người Pháp, người Mỹ và tất nhiên là cả người Anh - đang xếp theo đúng đội hình. Anh cô đơn giữa họ, mặt trời sưởi ấm vai anh nhưng các giác quan của anh đã bị tiếng ồn và mùi xăng tấn công, chờ đợi tiếng thét bất thần báo với anh rằng cuộc đua bắt đầu. Một giọt mồ hôi lăn xuống trên sườn má anh. Trong một thoáng Bond nghĩ đến đường đua ngoại vi ở Dinh thự Hall. So với nơi đây thì nó chỉ là vườn trẻ. Rất nhanh, anh nhớ lại cuộc phỏng vấn của anh với M trong văn phòng nhìn ra công viên Regent’s. “Gần đây có đua lần nào chưa?” Chậc, anh chưa bao giờ làm gì tương tự như lần này. Giờ thì chắc chắn là anh đã ra biển lớn rồi.

Lá cờ được hạ xuống.

Và vào lúc đó thời gian biến mất, bị hút vào trong chính nó, khi hai mươi bốn chiếc xe đua đồng thời bùng nổ, sống dậy với một tiếng gầm điếc tai và Bond thấy mọi ý nghĩ của anh đều bị xé toạc giữa cú sang số đầu tiên, mặt đường, bánh xe, vô lăng, sự chuyển dịch trọng lượng và khả năng tìm lối vượt qua những tay đua khác mà không gây ra đống đổ nát ngay từ đầu. Một phần trong anh muốn kiểm tra đồng hồ vòng quay động cơ. Anh phải giữ cho động cơ chạy ở một nửa công suất vòng quay (khi về số không là lúc bạn tăng tốc - nhưng cần phải tránh trượt bánh và vì Chúa đừng đánh gãy thứ gì đó trong bộ truyền động) nhưng anh vừa quá tay rồi thì phải? Có phải kim đồng hồ vừa vượt qua vạch đỏ rồi hay không? Anh không dám nhìn xuống. Anh cảm nhận được mọi thứ quanh mình - mọi thứ mà lại chẳng có gì. Khán giả đã biến mất, chỉ còn một khối mờ mờ ảo ảo, không đầu không thân và - lạy Chúa quyền năng - anh đã đến khúc xuống dốc với khúc cua tay áo đầu tiên phía trước và mặt đường đã biến thành vỉa hè. Anh đánh tay lái - không, quá tay rồi! Phải thật tinh tế - anh thấy mình vượt qua một chiếc Porsche và một cặp Cooper. Chiếc Maserati đã làm nửa phần công việc cho anh, và với trọng lượng nhẹ hơn không gì có thể giữ được nó.

Anh tới khúc cua đầu tiên và âm thầm tự thét lên với mình. Cố lên nào, thằng khốn. Mày đã ở đây cả chục lần rồi và mày cũng đã nghiên cứu từng li của nó. Tìm đúng tuyến đi. Phải rồi - càng gần với cạnh đường càng tốt. Tất cả các loại sơ đồ và ảnh chụp anh từng nghiên cứu ở Wiltshire đồng loạt biến mất, tung bay như những chiếc lá trong cơn bão. Anh lái theo bản năng, chiến đấu với lực ly tâm đang đe dọa đẩy anh vào quên lãng, chống lại nó bằng lực ma sát giữ anh trên mặt đường. Tràn ngập tay chân, dạ dày anh là cái cảm giác siêu việt khi hòa làm một với chiếc xe. Và - quỷ tha ma bắt - anh lại đang vượt lên trước! Anh lướt qua hai chiếc Ferrari của người Ý. Addio, signori! Giờ thì anh đang ở đâu nhỉ? Và đúng trọng tâm hơn, Lancy Smith và Dimitrov đang ở đâu vậy? Cả hai đã đều xuất phát trước anh. Anh phải tìm được họ, thật nhanh, rồi làm việc cần làm.

Anh liều mạng liếc nhanh đồng hồ tốc độ và chửi thề vì chính cái sát na ấy, một chút thiếu chú ý đã làm anh nhỡ thời điểm cho cử động tiếp theo. Chiếc xe lao ra khỏi sườn đồi và anh bay lên không trung. Đảng ra anh phải tiến thẳng và chuẩn bị cho khúc cua tiếp theo. Nhưng thay vào đó anh lại lao ầm xuống, một cú va chạm chấn động xương cốt và gần như mất kiểm soát. Anh đang chạy hơn 190 ki lộ mét trên giờ. Nhưng anh không cần biết điều đó. Không cần biết nó có thể giết anh không. Bond đã vượt qua được góc cua. Vào chậm ra nhanh. Đó là một trong những châm ngôn cổ điển nhất trong sách dạy đua xe và anh đã làm hoàn toàn ngược lại. Một lần nữa anh lại tự hại mình. Tới khúc cua tiếp theo, rà phanh, trượt đi - nhưng không quá nhiều - giờ thì tăng ga. Cái gì ở phía trước vậy? Một vũng dầu. Vòng qua nó đi, đồ ngốc. Và anh làm được.

Những cung đường khác nhau của Nürburgring lần lượt chạy qua. Đỉnh núi, Khu mỏ, Đu quay, Vòi phun nước nhỏ. Những cái tên ngây thơ không tương xứng với những nỗi khủng khiếp mà chúng chứa chấp. Một khúc cua phải hẹp, ngay sau đó là cua trái gấp rồi bất thần xuống dốc, cái này nối tiếp cái kia, liên tục liên tục thử thách anh. Khúc cuối cùng chào mừng anh với một góc cua mù theo sau là một cú xuống dốc thắt dạ dày mà Bond không nhìn thấy cho tới nửa giây cuối vì nó ẩn sau một cây cầu. Khúc Vườn cây tiếp theo chút nữa xử lý xong anh. Một lần nữa Bond lại thấy mình bay trên không trung và khi cắm đầu xuống đoạn tay áo tiếp theo anh cảm thấy tròng trành khủng khiếp, có nghĩa là anh đang vào khúc trượt sinh tử. Anh chỉ cần chạm vào phanh lúc đó thì mọi thứ sẽ kết thúc. Bằng cách nào đó anh tự điều chỉnh được xe bằng vô lăng và lấy được kiểm soát. Nhưng anh đã đánh mất mấy giây và mất dấu Lancy Smith và Dimitrov.

Bond biết mình sẽ không thể nào theo kịp trong suốt cả hai mươi bốn cây số. Bắp thịt chân tay anh đã phát đau khi anh vật lộn để kiểm soát được từng khúc cua, và anh đã cảm thấy những vết rộp ở tay và chân. Cả người anh bị dần nhừ vì gia tốc thay đổi, lực ly tâm liên tục khiến dạ dày anh muốn nôn. Trời ạ! Những tay đua kia hẳn phải rất khỏe mới chịu đựng được từ tuần này sang tuần khác. Nhưng anh vẫn có một ưu thế lớn so với họ. Họ lái thận trọng. Họ phải bảo vệ xe của mình. Nhưng Bond không phải quan tâm anh lái xe tệ hại đến mức nào, phá động cơ đến đâu. Anh có thể vượt quá số vòng quay an toàn. Anh có thể phanh quá gấp và quá chậm, đốt nóng đĩa phanh. Những chuyện đó chẳng quan trọng vì nó sẽ kết thúc sớm thôi. Vài vòng nữa. Đó là tất cả những gì anh cần. Họ đâu rồi nhỉ? Đây rồi - ngay trước mắt anh! Bất chấp tất cả, anh đã xoay xở theo kịp họ.

Nhưng rồi sau đó chiếc Maserati khục khặc. Bond cảm thấy mồ hôi trên ngực và trán anh bất ngờ lạnh ngắt. Anh không thể hết xăng được… phải không? Không thể như thế được! Có phải anh đã ép chiếc xe đua này quá nhiều và quá nhanh, hay bình xăng gần cạn ấy bằng cách nào đó đã gây ra tắc nghẽn trong hệ thống bơm nhiên liệu? Chiếc xe lại khục khặc thêm lần nữa. Anh cảm thấy vô lăng rùng mình trong tay anh. Một biển quảng cáo khổng lồ lao vụt qua với dòng chữ lớn viết bằng sơn đỏ: SPRICH ZUERST MIT FORD. Anh đã thấy nó một lần, chắc chắn vậy. Hoặc hãng Ford đã trả tiền để treo hai biển quảng cáo có nội dung giống hệt nhau hoặc anh đã chạy xong một vòng và bắt đầu vòng khác. Nhưng không thể như thế được. Thời gian kỷ lục cho một vòng ở Nürburgring là 9 phút 41 giây. Chắc chắn anh mới chỉ chạy được có hai ba phút gì đó từ lúc cờ xuất phát được phất? Cảm giác thời gian là như vậy. Nhưng trên thực tế thì đã lâu hơn rất, rất nhiều. Anh đã đánh giá sai mọi thứ. Anh thật ngu xuẩn! Chưa gì anh đã hình dung ra được cảnh mình cử chạy đến lúc hết xăng và trong lúc anh tiếp xăng, gã người Nga đã xử lý xong Lancy Smith.

Chỉ mất tập trung trong thoáng chốc như vậy mà Bond đã lao thẳng vào khúc cua sau với hai bánh xe chèn lên cả vệ cỏ - và trong một giây kinh hoàng anh hoàn toàn mất kiểm soát. Nhưng một động tác đã giúp anh cứu được vài micro giây quý báu và với cảm giác quyết tâm mới, anh gạt bỏ ý nghĩ về thùng xăng gần cạn sạch sang một bên và tiếp tục lao tới. Chính xác thì anh đang ở đâu? Những tán cây xanh và bụi cây xanh lao qua anh, một đường hầm màu xanh lá. Không có thanh chắn, không có gì ngoài một đường vạch sơn đánh dấu mép đường. Giờ tới một đoạn đường thẳng, anh được thư giãn bắp thịt tay, kiểm tra áp lực dầu, nhiệt độ nước và vòng quay động cơ. Mọi thứ đều chuẩn. Anh đạp chân ga. Chiếc Maserati, nhẹ nhàng nhất có thể, lao tới, vượt qua một chiếc khác và anh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi nhìn thấy đường viền đen thấp thoáng của chiếc Krassny. Bằng cách nào đó, bất chấp mọi chuyện, anh đã lên được nhóm dẫn đầu.

Lancy Smith ở phía trước. Kế đến là Dimitrov. Rồi tới Bond. Trong một vài khoảnh khắc, ba người họ đã tách khỏi những tay đua khác, dù chỉ vài mét. Bond len vào sau xe Dimitrov và lợi dụng được luồng không khí mà nó tạo ra kéo đi. Hai người họ cách nhau rất gần. Anh nghiến răng - 180 ki lô mét một giờ. Tức là gần 50 mét một giây. Mười mét trong một phần năm giây. Với tốc độ này, chỉ tính toán sai một chút xíu là anh sẽ giết chết cả gã người Nga lẫn chính anh. Smith sẽ được cứu, nhưng không theo cách anh dự kiến.

Bond nhìn thấy Dimitrov vòng tay qua vai như thể đang chỉnh dây an toàn và rồi ngay khoảnh khắc sau anh không thấy gì nữa. Có gì đó đập vào mặt anh. Anh cảm nhận kính đeo mắt đã vỡ, đồng thời chiếc Maserati lảo đảo trượt sang trái rồi sang phải, lốp xe rít lên, gần như thoát khỏi tầm kiểm soát của anh. Có chuyện gì vậy? Bond đánh vật với vô lăng và bằng cách nào đó đã làm chủ được mình. Anh đưa tay lên mặt và cảm thấy máu. Thật không thể tin nổi! Gã người Nga đã ném ra thứ gì đó, nắm đá hay đá dăm gì đó, và nó bị luồng khí sau xe thổi đi và văng hết vào mặt Bond. Tầm nhìn của anh bị cản lại một phần. Một mắt kính đã vỡ.

Dimitrov và Smith đã vọt lên trước và Bond biết, với cảm giác nôn nao, rằng đây chính là nơi vụ giết người sẽ diễn ra. Chính vì thế mà gã người Nga muốn loại anh ra. Ở đây không thấy khán giả nào. Hai bên đường đua viền kín những hàng cây rậm rạp. Từng chút một, Dimitrov dần tiếp cận Smith, chiếc Krassny hống lên, một con quái thú màu đen từ địa ngục, thế rồi Bond bị bỏ lại sau, hít khói. Anh nhấn mạnh chân ga, hy vọng còn đủ thứ chất lỏng quý giá trong bình để đẩy anh lao tới. Ngoài ra anh chẳng thể làm gì khác.

Gã người Nga đang lại gần Smith, rút ngắn khoảng cách giữa hai xe xuống còn một nửa, bỏ qua khoảng cách an toàn, làm đúng chiêu mà Bond đã mô tả cho M. Tuyệt đối không còn nghi ngờ gì nữa về ý định của hắn. Hắn không có ý định vượt lên. Hắn sẽ cho chiếc xe kia một cú húc chết người, khiến cho nó văng khỏi đường đua còn Bond thì đang ở quá xa để ngăn chặn hắn. Nhưng rồi sau đó, vào đúng giây cuối cùng Smith đã nhận ra gã người Nga đang rón rén lại gần. Anh ta chạm nhẹ vô lăng, đánh xe sang một bên, và Dimitrov thấy mình đã ở quá xa, ngoài tầm với. Gã buộc phải điều chỉnh lại vị trí và điều đó đã cho Bond thời gian anh cần. Anh nhấn mạnh chân ga, và một lần cuối cùng chiếc Maserati đã đáp lại, lao về phía trước.

Và nó đây. Thời khắc đã đến. Bond đánh xe ra như thể để vượt, và trong khoảng hai, có thể là ba giây anh ở ngay cạnh gã người Nga, chiếc Maserati chỉ còn cách nửa mũi xe nữa là đã song song với chiếc Krassny. Bond thấy Dimitrov đánh lái, như thể biết tai họa sắp rơi lên đầu hắn. Nhưng đã quá muộn. Bond giật mạnh vô lăng để xe anh lạng sang bên và bất ngờ lốp trái trước của anh đã ở ngay cạnh khung chiếc Krassny, chỉ cách chỗ ngồi của Dimitrov vài phân. Chỗ đó thực sự là ở giữa lốp trước và lốp sau bên phải của chiếc xe Nga. Bond dứt khoát đạp phanh. Lốp trước xe anh và lốp sau chiếc xe của gã người Nga chạm vào nhau.

Cả thế giới văng ra khỏi tầm nhìn của anh. Anh chưa bao giờ cảm thấy điều gì tương tự. Chiếc xe của anh lảo đảo trượt đi, và nếu không phải anh đã sẵn sàng cho điều đó thì có lẽ anh đã bị va đập. Anh cảm thấy cổ và xương sống bị đủ thứ lực khác nhau vặn vẹo đến biến dạng, hai mắt anh như tụt cả vào trong hốc, miệng anh mở ra thành nụ cười méo mó. Anh xoay người, vặn mình, mất kiểm soát còn những chiếc xe khác cứ vun vút lao qua như những viên đạn sáng màu được bắn ra từ một khẩu súng máy vô hình và thật kỳ diệu không xe nào đâm phải anh. Anh nghe thấy một tiếng rầm lộng óc. Hai chân anh luống cuống trên bàn đạp. Anh cảm nhận được cỏ dưới lốp xe và trước mặt là những cái cây đang lao tới. Liệu anh có đâm phải chúng không? Không. Bằng cách nào đó anh dừng lại được bên vệ đường đua. Động cơ dừng. Cuộc đua kết thúc.

Cảm thấy buồn nôn và chóng mặt, Bond cởi mũ bảo hiểm và kính bảo vệ rồi trèo ra khỏi chiếc Maserati. Thế giới xung quanh rõ nét trở lại, và sau tốc độ khủng khiếp của mười bốn mười lăm phút vừa qua, mọi thứ trở nên rất chậm chạp, giống như anh đang đi trong mơ. Anh chỉ có một mình. Những chiếc xe khác đã lao vút qua, biến mất sau khúc cua tiếp theo. Nếu có tai nạn thì đó không phải vấn đề của họ, không phải lúc này. Không biết Dimitrov có xoay xở giữ được xe trên đường đua không? Hắn có đi cùng những người khác không? Sau đó Bond nhớ đến tiếng va chạm mà lúc nãy anh nghe thấy. Anh quay đầu - chậm chạp. Cổ anh cứng đơ và đau kinh khủng. Cuối cùng anh nhìn thấy một khung cảnh khác thường đến mức ban đầu thật khó lòng hình dung.

Chiếc Krassny đang ngóc đầu lên trời, vuông góc với mặt đất như thể đang tìm cách bay lên. Nó bị kẹp chặt vào một cây sồi rậm rạp, nắp ca pô xe với số 3 rực rỡ bị vò nát dưới một cành cây chìa ra. Sao có thể thế được? Khi Bond loạng choạng đi về phía nó là lúc anh nhận thức được đã xảy ra chuyện gì. Dimitrov đã lao ra khỏi đường đua tại điểm mà vệ cỏ tạo thành một đường dốc đứng và nó có tác dụng như một bệ phóng, dựng đứng chiếc Krassny trên bánh sau và đẩy nửa trước chiếc xe lên những cành cây cao. Gã người Nga vẫn đang bị kẹt sau những gì còn lại của vô lăng. Nó đã bị móp méo khi va chạm. Hai tay hắn giãy giụa và hắn đang la hét nhưng chỉ khi ấy Bond mới nhận ra là anh không nghe thấy gì. Sự ồn ào hỗn loạn của cuộc đua, tiếng gầm rú của động cơ, sự căng thẳng của trải nghiệm đã làm anh điếc. Sau đó anh nhớ ra mình vẫn còn đang đeo miếng nút tai. Anh lấy chúng ra. Dimitrov đang gào thét. Giờ thì anh có thể nghe thấy gã rất rõ. Những tiếng thét không hoàn toàn của con người.

Bond bước gần thêm một bước và hiểu được toàn bộ nỗi kinh hoàng của cú va chạm. Thùng xăng của chiếc Krassny đã bị vỡ, và vì vị trí kỳ quái của nó hiện giờ mà dầu động cơ - nóng gần đến điểm sôi - đang tuôn trào, một dòng thác chết chóc đổ thẳng vào mặt và tay gã lái xe. Dimitrov biến dạng đến mức không thể nhận ra, quằn quại trong đau đớn dưới một lớp hỗn độn đen ngòm khủng khiếp. Khói và hơi nước bốc lên không trung. Nếu chiếc xe bắt lửa thì sao? Có thể nó đã bắt lửa rồi, vì một trong những cơn ác mộng thực sự của methanol là khi cháy nó chỉ tạo ra những ngọn lửa vô hình, và chuyện nhìn một người hứng chịu cái chết kinh hoàng mà không biết thứ gì đã giết chết anh ta là hoàn toàn có thể.

Mặc dù vậy Bond cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Ý định của anh không phải là giết chết gã người Nga, và chắc chắn lại càng không phải theo cách đáng sợ như vậy. Chiếc Krassny có vẻ như chưa bắt lửa. Khi Bond đến bờ dốc cạnh con đường anh có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ động cơ nhưng không có lửa, vô hình hay hữu hình cũng không. Mặc dù vậy, chuyện có thể thay đổi chỉ trong vài giây. Chỉ cần có một tia lửa thôi là xăng đang rò rỉ có thể bắt lửa và đó sẽ là kết thúc cho cả hai người họ.

Dimitrov ở ngay trên đầu anh, bị kẹt, điên cuồng quằn quại trên ghế. Bond đang đeo găng tay và anh không định tháo chúng ra, nhất là khi dòng dầu nóng bỏng đang đổ xuống. Nhưng lớp vải dày khiến việc mở khóa dây an toàn trở nên khó khăn. Đầu khóa có vẻ như bị kẹt, và trong lúc đang vất vả để mở nó ra anh có thể cảm thấy hơi khói cay sè xộc vào mũi và châm vào mắt mình. Cả cái cục này sắp sửa nổ tung đến nơi. Và nó sẽ nổ bất cứ lúc nào. Gã người Nga có vẻ cũng biết chuyện đó. Hắn la hét, hai tay khua khoắng trong cơn hoảng hốt. Cuối cùng thì Bond cũng thấy đầu khóa nẩy ra và dây an toàn được tháo tung. Anh tóm dưới nách Dimitrov và bằng tất cả sức lực của mình kéo hắn ra xa chiếc xe, xuống dốc và xa khỏi vệ đường đua. Anh mới bước được không quá năm hay sáu bước thì mọi thứ nổ tung. Bond cảm thấy hơi nóng của vụ nổ trên cổ và vai, anh lao người xuống đất, lấy thân mình che cho gã người Nga. Lá cây cháy và những mảnh vỡ đổ xuống như mưa. Quay đầu nhìn lại anh thấy chiếc Krassny rừng rực cháy cùng với rất nhiều cây xung quanh nó.

Hai chiếc xe đỗ lại bên vệ đường và có người đang chạy đến phía anh, vài người mang theo bình cứu hỏa. Xa xa trên đường đua anh biết rằng họ đang căng cờ vàng: đặc biệt nguy hiểm, giảm tốc độ. Nhưng cuộc đua vẫn sẽ tiếp tục. Ivan Dimitrov đã bất tỉnh. Rất có thể hắn sẽ chết. Nhưng chuyện ấy thì có quan trọng gì? Sẽ có ai đó khác chiến thắng.