Chương 8 Lâu đài tội lỗi
Một mảnh trăng trắng, một lâu đài và một mặt hồ đen. Đó có thể là một khung cảnh hoàn hảo cho một câu chuyện cổ tích Đức, hoặc Bond thấy như vậy khi anh đứng trong bóng tối, mặc bộ lễ phục cho tiệc tối. Tạo vật nào lại chọn nơi này làm nhà mình? Một ông ba bị, hoặc có thể là một con quái vật Grendel đáng sợ hơn.
Schloss Bronsart cách Nürburg nửa tiếng đồng hồ, trong khu rừng rậm phía Nam Bad Münsterifel. Đó là một lâu đài trên mặt nước, một trong nhiều wassweburgs thành phố nước nằm rải rác trên miền đất trũng của nước Đức, những tòa nhà ban đầu chỉ là những ngôi nhà bình thường nhưng sau đó đã phát triển về quy mô và sự hoành tráng tỷ lệ thuận với nỗi sợ hãi của chủ nhân trước lũ giặc cướp hay phong trào Hussites. Lâu đài này nằm giữa một cái hồ nhân tạo khổng lồ chỉ có một con đường dẫn đến cửa trước, phía cuối là cầu treo và cổng sắt. Tòa nhà chính có ba tầng với cửa sổ chấn song và đầu hồi hình bậc thang đặc trưng của châu Âu thời cổ. Còn một tòa nhà thứ hai ngay cạnh đó, một ngọn tháp đơn độc, với một chong chóng chỉ hướng gió bên trên mái lợp gạch ngói màu xám ánh thép gợi nhớ đến một chiếc mũ sắt thời Thế chiến I. Hai tòa nhà được nối với nhau bởi một cây cầu ngắn gần sát mặt nước, và bởi một hành lang hẹp trên cao, nơi mà gạch xây và mái rạ trông như thể chỉ được thêm vào sau một cách vội vàng. Một cầu tàu nhỏ mời gọi khách đến thăm bỏ qua đường bộ để đến bằng thuyền. Nó vừa ấn tượng lại vừa lố bịch, một sự tái tạo nhạt vô hiệu một thứ vốn đã vô hiệu và vô lý ngay từ đầu.
Hussites: phong trào đấu tranh tôn giáo ở Séc mang tên Jean Huss (1369-1415), người theo thuyết cải cách tôn giáo của John Wycliffe. Huss đã bị giáo hội Cơ đốc xử thiêu sống, sự kiện này đã thổi bùng lên một phong trào đấu tranh của nông dân, thị dân Séc kéo dài hơn 20 năm, lan cả sang Đức.
James Bond đứng đầu kia con đường, ngắm nhìn cảnh vật trước mặt. Anh đã để chiếc Bentley lại một bãi đỗ xe nấp kín giữa những hàng cây. Khách đến thăm được kỳ vọng sẽ bỏ lại thế kỷ 20 sau lưng khi họ bước nốt mấy trăm mét còn lại qua hồ. Những ngọn đuốc rừng rực cháy đặt cách nhau từng đoạn, phản chiếu trên mặt nước đen ngòm và hai cái vạc đồng đang bốc cháy hai bên cửa chính. Jason Sin chắc chắn là người thích kịch tính. Mặt trăng vành vạnh, một hình tròn hoàn hảo trên bầu trời đêm. Nhóm nhạc đang chơi “La vie en rose” - Bond thuộc lòng bài hát này - những nốt nhạc chơi vơi trên mặt nước. Giờ là khoảng chín giờ tối và hầu hết khách khứa đã tới, đàn ông đeo cà vạt đen, phụ nữ mặc đồ lụa và lông thú với trang sức chắc chắn là đồ giả hoặc đi thuê. Bond bước tới, đi theo bọn họ.
Hơi ấm, ánh sáng và âm nhạc to hết cỡ đồng thời ập vào anh, kéo anh vào. Ở cửa, một người phục vụ đưa anh một ly sâm banh cao chân và anh nhấp một ngụm, nhận ra rằng dù không phải là loại Cristal như Lancy Smith đã hứa nhưng cũng là dòng Dom Pérignon ‘53 chấp nhận được - vẫn còn mới nhưng cũng đã là vụ nho đặc biệt. Anh tới một tiền sảnh trần cao, thênh thang với cầu thang đá cẩm thạch rộng dẫn lên các tầng trên. Nhưng anh cũng thấy ngay rằng nơi đó không dành cho khách khứa. Một gã người Đức đứng đó, đầu hói, thân hình vạm vỡ, khoanh tay, ăn mặc như đi dự tiệc nhưng chắc chắn không phải khách. Hắn ngay đo và bất động y như những bộ giáp sắt đặt hai bên - thực sự nếu cầm thêm cây kích nữa thì trông hắn cũng không đến nỗi nực cười lắm. Bond mỉm cười với hắn và nâng ly. Thậm chí gã đàn ông còn không nhảy mắt.
Có một cánh cửa bên tay trái và Bond đi qua đó vào phòng tiếp tân được nối với một gian đại sảnh, tâm điểm của buổi tiệc. Dàn nhạc đang chơi trên ban công. Khoảng hai ba trăm người khách đang lang thang tán chuyện với nhau trên nền đá và người ta có thể dễ dàng nhận ra ai là người đã tham gia cuộc đua ngày hôm nay: ai cũng có một đám đông người hâm mộ của riêng mình vây quanh. Thực ra cũng chưa bao giờ Bond lại nhìn thấy nhiều gái đẹp tranh nhau sự chú ý đến thế. Có thứ gì đó gần như thú tính trong ham muốn được chủ ý của họ, nếu bạn đã đua ở Nürburgring và sống sót, bạn chỉ cần chìa tay ra và họ sẽ là của bạn - đêm nay, vài đêm nữa hoặc nếu như bạn thích, cho tới khi bạn rời đến một đường đua khác. Có vẻ mọi thứ cũng sẽ như thế với Bond, nhưng dẫu vậy khi vào phòng anh vẫn cảm thấy không được thoải mái. Hầu như người đàn bà nào anh từng biết ít nhất cũng dựng lên hàng rào kháng cự nhất định nào đó, thách thức anh chinh phục cô ta. Màn diễn dễ dãi kiểu này không hấp dẫn lắm. Tất cả những đôi mắt mở to và những đôi môi nũng nịu ấy. Không. Không phải cho anh.
Và một trong số hai tá tay đua tham gia cuộc đua chiều nay vẫn còn trong bệnh viện, còn sống nhưng bỏng rất nặng. Mà cũng chẳng ai có nhiều đồng cảm với Ivan Dimitrov giữa những ly sâm banh và đồ nhậu này. Thậm chí những đồng đội của hắn cũng đến, ba gã, trông có vẻ tội lỗi đầy u ám trong những bộ vét tiệc tối rẻ tiền. Cuối cùng thì Lancy Smith đã về đích đầu tiên trên chiếc Vanwall của mình, nhanh hơn đối thủ gần nhất tới hai mươi giây trọn vẹn. Bond đã hoàn thành được nhiệm vụ mà anh được cử đến đây thực hiện, nhưng anh bỏ nó ra khỏi tâm trí. Anh đã thấy Tướng Gaspanov, một chỉ huy của SMERSH, đang tranh cãi với một gã Triều Tiên và anh muốn biết nhiều hơn. Ở đây không thấy có dấu hiệu gì của con cáo già. Có lẽ hắn đã trên đường về lại Mátxcova, nghĩ cách giải thích vì sao một chiến dịch nữa của SMERSH lại thất bại. Và như vậy chỉ còn lại Sin Jai-Seong - hay Jason Sin. Bond đã nhận được một bản báo cáo và một cuộc gọi về cơ bản là vô ích từ trưởng Phòng Lưu trữ ở London.
“Tôi không có gì nhiều cho cậu. Hắn giữ mình kín đáo nhất có thể… hầu như chẳng bao giờ có tin trên báo chí. Có vẻ như hắn di cư từ Nam Tiều Tiên khi cuộc chiến nổ ra - Chiến tranh Triều Tiên. Hắn đến Hawaii và sau đó là bang New York, là nơi hắn đặt hang ổ. Hắn là giám đốc một công ty tuyển dụng - Kim Cương Xanh - chuyên tuyển nhân công giá rẻ, đặc biệt cho các ngành vận chuyển, xây dựng và vệ sinh. Thực sự là hắn chiếm được thị trường này. Không định giá được tài sản của hắn, nhưng hắn được coi là người Triều Tiên giàu nhất nước. Ở một khía cạnh nào đó hắn là một tay chơi. Cậu sẽ thấy hắn quanh các đường đua Grand Prix… còn cả quần vợt, đua ngựa, đua thuyền buồm. Cũng khá giống với những gì ta có thể kỳ vọng. Nhưng đồng thời hắn không có tật xấu nào. Hắn chưa lấy vợ và dường như không có chút quan tâm nào đến phụ nữ. Hắn cũng không phải đồng tính. Không có liên kết nào về chính trị, mặc dù hắn có đến dự một vài bữa tối của đảng Cộng hòa lần bầu cử trước và có thể đã quyên góp cho họ. Nhưng chuyện một doanh nhân bỏ trứng sang thêm giỏ khác thì đã thành thông lệ chung rồi, vả lại ở Mỹ thì chuyện hối lộ một chính trị gia cũng là một phần của quy tắc ứng xử. Có phải cậu đang tìm kiếm sự liên hệ nào đó với SMERSH không?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ không hiểu vì sao hắn lại ở đây.”
“Có thể cũng như những người khác thôi. Xem đua xe.”
Nhưng không phải ai cũng nói chuyện với Tướng Gaspanov. Khi Bond gác máy anh đã gần như quyết định chắc chắn sẽ đến đây tối nay.
Đám đông xáo động khi Sin xuất hiện trên khung cửa bên dưới dàn nhạc rồi đi vào phòng cùng với một gã đang gắng giữ khoảng cách gần với hắn nhưng vẫn tách hẳn ra với vẻ cảnh giác lạnh lùng của một cận vệ chuyên nghiệp. Và gã có vũ khí. Bond ngay tức khắc nhìn thấy đường nét lộ liễu của bao súng da đeo vai bên dưới áo vét của gã. (Bond luôn thích dùng loại làm bằng da sơn dương, mặc dù rút súng khó hơn nhưng có một ưu điểm chính: không làm hỏng dáng áo vét của anh.) Trong một thoáng, đôi mắt của gã cận vệ - xanh như băng và không khoan dung - chạm vào anh rồi trượt đi. Bond chuyển chú ý sang người chủ trì bữa tiệc, người Triều Tiên giàu có nhất nước Mỹ.
Sin Jai-Seong mặc chiếc áo vét dạ tiệc hiệu Brioni Roman may riêng, không phải màu đen mà xanh dương nửa đêm, tay cầm chiếc ly đựng một thứ trông như nước đá. Giống như nhiều người siêu giàu có khác mà Bond từng gặp, hắn có một sức hút gì đó rất khó định nghĩa. Hắn không cao to, đẹp trai hay ăn to nói lớn gì hơn bất ai trong phòng nhưng dường như hắn chuyển động trong một không gian riêng do chính hắn tạo ra và cho dù đứng ở đâu hắn cũng luôn là tâm điểm của mọi thứ quanh mình. Hắn linh hoạt hơn, tinh tế hơn Bond nhớ, nhưng sự lạnh lùng khác thường đó vẫn hiện diện. Khi hắn cười, nụ cười không có chút ấm áp. Đôi mắt hắn, được che phủ bởi cặp kính dày, gần như mờ đục, hút vào trong nó mọi chi tiết của mọi thứ xung quanh nhưng không để lộ ra bất cứ điều gì. Tựa như toàn bộ buổi dạ tiệc này - những đĩa đồ ăn bằng bạc, rượu sâm banh, âm nhạc, chùm đèn, gian đại sảnh phủ thảm và những tấm gương cổ - tất cả đều nảy ra từ trí tưởng tượng của hắn. Hắn đi ngang qua nó như một kẻ mộng du.
Hắn nhìn thấy Bond và đi tới chỗ anh. Đám đông rẽ ra cho hắn đi qua, tay cận vệ bám sát đằng sau. Cuối cùng, hai người đàn ông đã đứng mặt đối mặt với nhau và ngay lúc đó Bond nghe thấy tiếng thì thầm đầu tiên của những hiểm nguy sắp tới. Anh không mê tín, ít nhất cũng không phải theo nghĩa thô thiển nhất. Anh sẽ không tránh sang bên để khỏi phải chui qua thang. Nhưng anh thực sự có niềm tin tuyệt đối rằng “giác quan thứ sáu” đang hiện hữu và vận hành đâu đó trong một góc bí mật của ý thức anh. Coi nó như bản năng thú vật. Không ai dạy ta rằng nhện thì xấu và rắn thì nguy hiểm. Đơn giản là ta sinh ra đã có những kiến thức ấy. Ở đây cũng vậy. Sin đang cười. Trông hắn có vẻ thư giãn, thân thiện. Nhưng ngay cả khi Bond đã chìa tay bắt tay hắn, một phần trong anh vẫn e dè, cảnh báo anh tránh xa hắn ra.
“Anh Bond?” Giọng Sin mềm mại, đơn điệu. “Tôi đã xem anh đua hôm nay, mặc dù chỉ một thoảng thôi. Theo tôi hiểu thì anh là một trong hai tay đua gặp tai nạn.”
“Phải. Thật không may. Tôi đã nói chuyện với ban tổ chức cuộc đua. Đó không phải lỗi của ai cả.”
“Theo kinh nghiệm của tôi, những tai nạn kiểu này bao giờ cũng là lỗi của ai đó - tay đua, thợ máy của anh ta hoặc…” Đôi mắt nâu sẫm của hắn dán vào Bond. “Một tay đua khác. Thật đáng tiếc là trong trường hợp này tai nạn lại xảy ra ở nơi không có nhân chứng. Và cũng thật đáng ngạc nhiên. Dimitrov là một tay đua xuất sắc. Tôi đã xem anh ta thi đấu ở nhiều vòng đua.”
Theo mê tín phương Tây, người nào đi qua bên dưới một cái thang đang dựng vào tường sẽ gặp xui xẻo.
“Có thể trước khi anh ta bị cấm.”
Sin lờ nhận xét của Bond đi. “Tôi chưa từng thấy anh đua bao giờ,” hắn tiếp tục. “Tôi thấy rất lạ.”
“Cũng không hẳn.” Bond cố gắng tỏ ra thờ ơ. “Tôi mới tham gia gần đây thôi. Nói thật với anh, tôi có thể nghĩ lại toàn bộ sau chuyện vừa xảy ra. Tôi hy vọng anh chàng người Nga này sẽ ổn.”
“Anh ta bị bỏng rất nặng.”
“Chà, tôi mừng là anh đã không để chuyện đó làm hỏng bữa tiệc. Anh có chỗ này đẹp quá, anh Sin ạ.”
“Anh có thể gọi tôi là Jason.” Câu nói đáng ra phải thân thiện, nhưng thế nào đó lại phảng phất vẻ đe dọa. “Sin Jai-Seong là tên khai sinh của tôi nhưng ở phương Tây hình như người ta thấy cái tên này hơi khó, vả lại tôi cũng đã để lại cuộc đời quá khứ sau lưng. Còn như tòa nhà này, tôi có nhà đất gần nhiều đường đua trên thế giới. Nó cho tôi cơ hội thể hiện lòng hiếu khách như tôi đang làm tối nay. Schloss Bronsart do gia tộc von Schleiden xây dựng, họ cũng xây tòa lâu đài phía trên Nürburg. Tôi sống và làm việc ở đây khá thường xuyên khi tôi ở châu Âu.”
“Anh sở hữu nó lâu chưa?”
“Tôi mua nó từ người chủ trước cách đây mấy năm. Ông ấy bị chết đuối.”
“Thật sao?”
“Phải. Cái hồ rất lạnh và rất sâu. Tôi khuyên anh nên thận trọng khi quay về xe.” Hắn gật đầu. “Chúc anh một buổi tối vui vẻ, anh Bond.”
“Cảm ơn anh. Xin vui lòng gửi những lời chúc tốt lành nhất của tôi tới những người Nga nhé.”
Sin đã toan bỏ đi. Nhưng câu nói cuối cùng là có mục đích, từ ngữ được lựa chọn cẩn trọng. Hắn quay lại với Bond và mặc dù khuôn mặt vẫn vô hồn nhưng đôi mắt nhíu lại.
“Anh bảo gì?”
“Anh đang nói chuyện với những người Nga phải không?” Bond nói, vẻ ngây thơ.
“Ý anh là gì?”
“Dimitrov. Đồng đội của anh ta. Và gia đình anh ta.” Sin lại gật đầu, lần này chậm chạp hơn. “Tôi đã đảm bảo để anh Dimitrov được thoải mái. Nhưng tôi không có trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho anh ta hay những người đồng hương của anh ta.”
“Thôi được rồi, nếu anh có gặp bất cứ ai trong bọn họ, thì cứ gửi cho họ những lời chúc tốt đẹp nhất của tôi.”
Sin ra chỗ khác và đám đông tràn vào chỗ trống. Bond nghĩ lại cuộc nói chuyện. Lời châm chích về những người Nga đã trúng mục tiêu. Sin có thể không nói chuyện với bất cứ người thân nào của Dimitrov nhưng chắc chắn hắn có nói chuyện với SMERSH. Và hắn đã tiết lộ nhiều hơn hắn muốn. Hắn không chỉ sống một thời gian trong năm ở đây mà còn làm việc ở đây. Điều đó có nghĩa hắn phải có một phòng làm việc - đâu đó trong lâu đài - và ở đâu có văn phòng thì ở đó có tài liệu, thư từ, ghi chú… tất cả các loại thông tin. Bond liếc lên trên. Từ những gì anh nhìn thấy, toàn bộ tầng trệt của Schloss Bronsart được sử dụng làm phòng tiếp tân, phòng tiệc và phòng khách. Bond sẽ thấy thứ mình đang tìm kiếm đâu đó bên trên.
Vừa nhấm nháp ly sâm banh, anh vừa nhìn quanh căn phòng. Ban nhạc bốn người đang chơi nhạc của Cole Porter và vài người đang khiêu vũ. Anh nhìn thấy Lancy Smith ở một góc, vây quanh toàn là phụ nữ. Tay đua gật đầu chào nhưng không đến chỗ anh. Hai người họ chưa nói chuyện với nhau từ cuộc đua và Bond sẵn lòng tiếp tục như vậy. Rất có thể nhà vô địch người Anh biết gì đó về chuyện thực sự đã xảy ra và sự xuất hiện của Bond ở Nürburgring có thể trở nên đáng ngờ, nếu xét theo hoàn cảnh hiện tại. Nhìn chung là tốt nhất không nên gặp lại. Anh lẻn ra ngoài theo cách anh đã đến và đứng loanh quanh ở phía ngoài hành lang. Tên vệ sĩ vẫn đứng đó, sừng sững trước cầu thang.
Bond đang tự hỏi mình phải làm gì tiếp theo thì một người phụ nữ xuất hiện từ căn phòng phía bên kia. Ý nghĩ đầu tiên của anh là cô ta không thể đi cùng một trong những tay đua kia được - cô ta chưa đủ rực rỡ. Bộ váy dạ hội của cô ta hơi quá nghiêm túc, vải lụa đen cắt khéo nhưng không khoe hết được dáng cô ta. Bond thích thân trên váy phải xẻ sâu hơn và bớt vải đi một chút. Nếu có dáng đẹp thì cũng nên khoe khoang tí chút, và mặc dù cô ta hơi thấp so với gu của anh, và hơi có vẻ nam tính (mái tóc vàng cắt ngắn sát da đầu lại là một sai lầm khác) nhưng cô ta có nét tinh nghịch gợi anh nhớ đến diễn viên gốc Pháp Jean Seberg. Thực sự khi nhìn lại cô ta lần nữa, anh quyết định là mình đã không công bằng. Cô ta không đẹp theo nghĩa thông thường nhưng vẫn rất hấp dẫn, đôi mắt xanh dương tỏa ra sự thông minh hơi có phần thách thức. Đôi môi cô ta, dù hơi quá nhỏ, nhưng vẫn gợi cảm. Đó là một cô gái hơi nghiêm túc quá đáng. Cô ta gần như không trang điểm, chỉ đeo một đôi hoa tai kim cương. Có thể cô ta đã phải cố gắng tỏ ra như vậy, nhất là ở những buổi dạ hội như thế này. Nhưng thực ra người Pháp có một từ rất hay cho trường hợp này: jolie-laide. Dịch sát là đẹp-xấu xí nhưng nó lại luôn được dùng như một lời khen. Đó chính là cô gái này.
Trong khi Bond đứng nhìn, cô ta đi thẳng tới chỗ tên vệ sĩ, gã tự động xê dịch để chắn đường cô. “Xin lỗi, tôi cần lên cầu thang.” Cô ta nói lớn. Giọng Mỹ.
“Xin lỗi, Fräulein. Trên gác là khu riêng. Đường này bị ver-boten.”
“Tôi chỉ muốn nằm một chút thôi. Tôi đang đau đầu. Tôi dùng phòng ngủ một lát không được à?”
“Xin lỗi, Fräulein.” Người đàn ông chậm rãi nói, lặp đi lặp lại với khẩu ngữ Đức. “Không ai được phép lên gác.”
“Kể cả một phút cũng không được?”
“Tôi xin lỗi, Fräulein…”
Người phụ nữ bỏ cuộc, khi quay lại đại sảnh xém chút nữa cô ta va phải Bond và nổi cáu lên với anh. “Anh có thể tránh đường được không?” Thổ âm vùng Manhattan; nhưng không phải phía thượng lưu.
“Bà dì tôi luôn dặn nên dùng lá cây sống đời chữa đau đầu,” Bond nói.
“Tôi chả biết đấy là thứ gì.”
“Là một loại cây thuốc mọc ở Scotland. Nếu dùng nó mà không có tác dụng thì mát xa đầu cũng được đấy.” Anh cười với cô ta. “Tôi là James Bond.”
“Tôi biết. Anh vừa đụng xe với tay đua người Nga lái chiếc Krassny.”
“Đúng vậy.” Cô ta tìm cách đi qua nhưng anh chặn cô lại. “Cô có xem cuộc đua không?”
“Đương nhiên rồi. Tôi là nhà văn - nhà báo. Tôi được cử tới đây viết bài.”
“Thật sao? Ai cử vậy?”
“Motor Sport.”
Cũng có lý. Cô ta chắc chắn trông không giống loại đeo bám: cô ta toát ra vẻ thông minh có thể thuộc về một nhà báo. “Phải rồi, nếu cô có viết gì về tai nạn của tôi, làm ơn nhẹ nhàng chút được không? Tôi nghe thấy có gì đó nổ trong động cơ ngay trước lúc chuyện đó xảy ra. Cô có thể nghĩ rằng tới giờ thì Maserati đã nhận được bài học rồi. Những cái cấu hình động cơ tám xi lanh ấy quá là phức tạp.”.
“Tôi không hề có ý định viết lách gì về anh, anh Bond.” Cô ta lạnh lùng nói. “Độc giả của tôi quan tâm nhiều hơn tới người chiến thắng.”
Cô ta lách người qua anh và đi tiếp. Bond nhìn cô ta, lấy làm ngạc nhiên khi thấy cô ta đi qua phòng tiếp tân bên ngoài. Anh biết chắc rằng cho dù cô ta có làm gì ở đây đi chăng nữa thì gần như chắc chắn cô ta không viết bài cho Motor Sport. Thậm chí nhà báo kém hiểu biết nhất cũng biết được rằng xe Maserati luôn dùng động cơ sáu xi lanh, phù hợp hơn nhiều cho tốc độ mà nó cần.
Anh bỏ cô ta ra khỏi đầu mình. Anh khá chắc chắn rằng cô ta chẳng liên quan gì đến anh và anh thì còn nhiều việc khác phải nghĩ. Anh phải tìm ra đường lên cầu thang.