← Quay lại trang sách

Chương 9 Cú nhảy trong đêm

Bond thấy chỉ có một cặp cầu thang dẫn lên tầng hai và nó đang ở ngay trước mắt anh. Có thể có đường khác dẫn lên ban công của dàn nhạc hoặc có một cầu thang nữa nằm đâu đó ngoài tầm mắt, nhưng anh không có lý do để hoài nghi việc Sin đã triển khai những biện pháp an ninh tương tự trong toàn lâu đài. Hắn là một kẻ đang giấu giếm thứ gì đó.

Bond lách ra màn đêm mát mẻ bên ngoài và nghiên cứu những bức tường của lâu đài. Có ít dây leo, nhưng chắc chắn không chịu được sức nặng của một người đàn ông, vả lại cửa sổ bên trên cũng đóng chặt. Anh liếc mắt nhìn xuống mặt trăng phản chiếu trên chiếc gương đen mặt hồ và bên cạnh nó là hình ngọn tháp, hơi rung rinh trong làn gió nhẹ. Mặc dù có chiếc cầu nối hai tòa nhà và một hành lang hẹp cao bên trên, không có một con đường rõ ràng nào dẫn vào tòa tháp. Lúc này đã gần nửa đêm, dù rằng bữa tiệc có thể tiếp tục muộn hơn nữa nhưng Sin có thể sẽ về sớm. Nếu muốn ra tay thì anh sẽ phải ra tay sớm.

Có động tĩnh ngoài cửa, theo bản năng Bond ém người vào bóng tối. Trước cả khi biết có bất cứ nguy hiểm nào, anh đã tìm cách tránh khỏi nó. Cả cuộc đời trong nghề đã lập trình anh như vậy. Đứng trong bóng tối, anh thấy gã cận vệ đã đi cùng Sin trong gian đại sảnh. Anh cười. Thuốc lá có sức mạnh thật lớn lao! Gã thèm thuốc và gã phải ra ngoài để không ai nhìn thấy gã đang rời bỏ nhiệm vụ. Gã lấy ra một gói Nil - Bond nhận ra gói thuốc chỉ một màu xanh dương với con đại bàng Đức, một thương hiệu từng tồn tại trước chiến tranh. Gã cận vệ cúi xuống, dùng môi lấy điếu thuốc ra khỏi bao, giữ chắc nó rồi châm lửa bằng chiếc bật lửa bạc phải bật ba lần mới lên. Bond nhớ lại một điều mê tín trong chiến tranh cổ xưa. Kẻ thù nhận ra tia lửa đầu tiên, nhắm bắn vào tia lửa thứ hai và bắn khi nhìn thấy ngọn lửa. Đó là lý do không người lính nào châm ba điếu thuốc bằng một que diêm và anh phát hiện ra rằng điều đó cũng đúng với bật lửa.

Bond trườn như rắn ra khỏi bóng tối, chạy tới phía sau gã đàn ông đúng lúc gã phả ra hơi khói đầu tiên. Anh đã chọn chiến thuật cho mình, một đòn siết cổ Nhật Bản đơn giản, y như đã được luyện tập ở trường. Không chậm bước, nắm tay phải anh bung ra, đánh thẳng vào thận gã đàn ông. Gã cận vệ hộc lên rồi ngã ngửa, điếu thuốc rơi khỏi môi. Tay trái Bond theo sau, quặp chặt cổ gã đàn ông và siết mạnh yết hầu tới mức khiến gã có lẽ đã bất tỉnh ngay tức khắc. Nhưng Bond phải chắc chắn. Anh đè bàn tay lên gáy gã đàn ông, hai tay khóa cứng cổ gã rồi siết chặt. Quá mạnh, hắn có thể gãy cổ. Quá lâu, anh có thể bóp nghẹt hắn. Lần này nhiệm vụ của Bond không phải giết chóc. Một cái xác sẽ gây nhiều vấn đề với cảnh sát Đức, mà hơn nữa anh cần gã đàn ông này bất tỉnh nhưng còn sống.

Gã cận vệ nặng nề ngã khuỵu vào Bond, áo vét của gã rơi ra để lộ bao súng có khẩu Sauer 38H, một vũ khí cũ của Không Lực Đức. Khẩu súng này khảm ngà dọc theo nòng và vỏ báng cũng bọc ngà, điều đó cho Bond biết nó từng thuộc về một sĩ quan cao cấp. Anh vòng tay quanh ngực gã đàn ông để lôi gã về lại sảnh trước, hai đế giày gã để lại hai đường song song trên sỏi. Vào trong nhà, Bond thả gã xuống thảm, hài lòng nhận thấy gã chỉ còn thoi thóp thở và khuôn mặt gã mang sắc xám không đẹp đẽ gì mấy.

“Ai đó làm ơn giúp tôi với!” anh gọi to. “Có bác sĩ nào trong nhà không?”

Một đám đông nhỏ đã xuất hiện, khách dự tiệc cầm những ly sâm banh thon thả, nhìn xuống thân hình bất tỉnh với cảm giác lẫn lộn giữa kinh sợ và lo lắng. Từ khóe mắt Bond nhìn thấy gã đàn ông canh cầu thang bắt đầu tiến tới. Tốt. Đấy là đồng nghiệp của gã, hoặc rất có thể còn là sếp. Sao mà hắn có thể khoanh tay đứng nhìn được?

“Anh ta đang đứng bên ngoài thì tự nhiên ngã xuống” Bond nói tiếp. “Có lẽ tim anh ta có vấn đề.”

Có thêm người đến. Gã cận vệ nằm sõng soài. Gã trông như đã chết nếu ngực gã không phập phồng. Gã canh cầu thang đang cúi gập người bắt mạch. Bond thận trọng lẻn ra chỗ khác. Phải. Tác dụng hoàn hảo. Không chỉ sự chú ý của tất cả mọi người bị phân tán mà đám đông còn dựng nên một tấm màn chắn. Bond luồn qua nó, không ngần ngại đi thẳng lên cầu thang, nhảy ba bậc một. Trong vài giây, anh rẽ vào góc và biến mất. Không thể nào dễ hơn được.

Sin chắc chắn phải có văn phòng hay gì đó có giá trị trên này - ít nhất là vậy, đó là giả định của Bond. Nếu không thì sao phải cấm đường? Nhưng trong khi bước đi dọc hành lang anh bắt đầu băn khoăn. Tầng dưới và tầng trên của Schloss Bronsart có vẻ như chẳng liên quan gì đến nhau. Bữa tiệc diễn ra trong những căn phòng có nội thất hoa lệ, gọi nhớ đến một nước Đức cuối thế kỷ tiêu xài hoang phí. Phần này của lâu đài lại có vẻ hoang tàn, giấy dán tường ẩm mốc bong tróc, thảm xác xơ. Sin nói hắn sống ở đây, nhưng nếu như thế thì hắn đã chẳng hề nỗ lực biến chỗ này thành nơi có thể ở được. Lạ thật đấy. Khu này của lâu đài là vùng cấm, riêng tư, có cả bảo vệ canh gác. Và giờ thì thế này đây! Bond đã nhìn được vào gan ruột của triệu phú Triều Tiên. Nhưng nó trống rỗng. Chẳng có gì trong đó.

Anh tiếp tục vòng qua góc. Giờ thì anh tới chỗ một dãy tranh sơn dầu đóng khung vàng và treo cách nhau đều đặn, không hiểu sao anh có cảm giác là chúng đã có sẵn ở đây từ khi Sin mua lại lâu đài này, chứ không phải được thêm vào để phục vụ cho thú vui của hắn. Chúng được vẽ từ thế kỷ 17 hoặc 18, chủ yếu là tranh chân dung - các vị quận công và phu nhân - những người đủ giàu để thuê vẽ nên chúng khi còn sống nhưng sau đó đã nhanh chóng bị lãng quên. Mọi giác quan đều đang cảnh giác với bất cứ âm thanh hay chuyển động nhỏ nhất nào xung quanh, mất một lúc Bond mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Gì vậy nhỉ? Thế rồi, dạ dày anh cuộn lên khi anh nhìn vào những đôi mắt. Trên tất cả các bức tranh, những đôi mắt đã bị đốt gọn ghẽ bằng một điếu thuốc, để lại những lỗ đen vô hồn. Đó là một hành động phá hoại vô cùng khác thường và có thể gây thiệt hại hàng ngàn bảng Anh. Bond không nghi ngờ gì về việc chính Sin là kẻ chủ mưu trong chuyện này. Nếu không tại sao hắn vẫn để những bức chân dung đã bị phá hủy và đáng sợ này treo ở đây? Loại người nào lại đi phá hoại tác phẩm nghệ thuật treo trong nhà mình?

Có nhiều cánh cửa có thể dẫn đến một văn phòng, vài cánh cửa không có tay nắm, sơn trên tất cả các cánh cửa đều bị xướt sát hoặc loang lổ. Anh mở một trong số chúng và thấy mình đang nhìn vào một phòng ngủ, không trải thảm, không có gì ngoài một cái giường sắt hẹp, những tấm khăn trải giường lấm bẩn, vài bộ quần áo bị vứt cẩu thả trên sàn nhà. Bond chắc chắn chỗ quần áo này của Sin. Chúng đủ đắt tiền và giống như những gì hắn đã mặc trên đường đua. Vậy có thể đây là nơi hắn ngủ. Nhưng sao lại bẩn thỉu vậy? Nơi đây giống như một nhà tù hơn là phòng ngủ và cái giường đơn đã nói lên tất cả. Càng lúc càng đáng tò mò hơn, Bond nghĩ thầm, cho dù anh không nghĩ mình sẽ gặp được con thỏ trắng dẫn tới xứ sở diệu kỳ nào. Có chăng thì chỉ là một gã điên rồ mà thôi. Đây là nơi Sin sống, còn chỗ làm việc đâu? Bond tìm được câu trả lời ngay sau cánh cửa tiếp theo; một gian phòng rộng vuông vức nhìn ra phía trước tòa lâu đài với những cây cầu và bãi đỗ xe đằng xa.

Không cần phải bật đèn. Những bức rèm đang mở và căn phòng tràn ngập ánh trăng, chiếu xiên xuống một cái bàn gỗ gụ xấu xí chân cục mịch và mặt bóng, loại bàn được dùng làm nơi lên kế hoạch các cuộc chiến. Chỉ có một cái ghế, với những đường cong mềm mại đứng phía sau. Còn có một bộ đèn chùm đã rơi mất nhiều pha lê trang trí và một cái gương cổ đã nứt thành từng mảnh. Một tấm thảm phủ phần lớn diện tích sàn. Trông nó có vẻ còn mới. Nhưng chính những thứ trên bàn mới thu hút sự chú ý của Bond. Nếu đây là văn phòng của hắn thì Sin chắc phải rất bận bịu. Mặt bàn chất đống giấy tờ, ảnh, các mẩu giấy viết tay, cặp tài liệu. Bond đóng cánh cửa lại sau lưng và bước tới một bước. Chân anh vẫn chưa chạm xuống, còn cách tấm thảm vài phân thì anh đột nhiên dừng lại và thu chân về. Sao lại là thảm nhỉ? Nó có vẻ không hợp lắm với những gì anh thấy trên sàn, như thể nó được ai khác thêm vội vào đây. Bám theo mép tường, Bond đi vòng quanh tấm thảm. Phải rồi. Nó đây rồi. Một sợi dây mảnh uốn lượn bên dưới viền thảm và biến mất vào một cái lỗ trên gỗ. Tấm thảm che giấu một bộ cảnh báo áp lực nào đó. Nếu Bond cứ tiếp tục lại gần cái bàn, anh sẽ kích hoạt cái của nợ này.

Anh đi vòng qua rồi ngồi xuống ghế. Từ đây anh quan sát bằng chứng trên bàn. Hầu như toàn bộ giấy tờ đều bằng tiếng Triều Tiên. Đáng ra anh phải bảo Phòng Q cấp cho một chiếc máy ảnh trước khi đi - một chiếc Minox A 111 gọn nhẹ với ống kính chụp gần sẽ rất tuyệt, nhất là với ánh sáng trong phòng như thế này. Nhưng giờ thì muộn rồi. Bond xem xét vài tờ giấy, sau đó nhặt vài tờ ngẫu nhiên, gập lại và đút túi. Chẳng thể biết được trong đó có gì. Sau đó anh chuyển sự chú ý sang những tấm ảnh.

Bond không biết anh tìm gì. Căn bản mà nói thì sự tò mò lúc rảnh rỗi - cùng với bản năng là hai thứ dẫn dắt mọi điệp viên - cũng là điều đã dẫn anh tới đây. Jason Sin có kết nối với SMERSH và nguyên nhân đó là đủ để lục soát văn phòng của hắn rồi. Điều mà Bond không dự kiến là những tấm ảnh đang được anh rải ra trước mặt. Trên thực tế, liệu có gì kém phù hợp hơn những tấm ảnh đó trên lầu một của một tòa lâu đài cổ tích giữa rừng nước Đức?

Những tấm ảnh chụp một quả tên lửa đẩy ba tầng. Không phải tên lửa hành trình. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Bond, nhưng ở đó còn có ảnh chụp vài quả vệ tinh, trông như vệ tinh viễn thông được gắn kèm. Quả tên lửa được chụp từ nhiều góc độ khác nhau, lúc đang chuẩn bị phóng. Ở đâu vậy nhỉ? Bầu trời và giàn đỡ không tiết lộ điều gì. Bond nhanh chóng lướt qua những tấm ảnh. Anh biết rằng lúc gã cận vệ tỉnh dậy để kể lại chuyện đã xảy ra cũng sẽ là lúc bọn chúng đi tìm anh. Có khi cứ giết phứt gã đi lại an toàn hơn. Vài quả tên lửa khác cũng được chụp ảnh ở những giai đoạn khác nhau: trước khi phóng, đang bay và lúc biến mất vào bầu trời. Tuy nhiên anh có cảm giác Sin chỉ quan tâm đến một loại tên lửa mà thôi. Quả tên lửa nào cũng có vẻ ngoài mảnh dẻ, gợi tình, và điều ấy đã khiến cho toàn ngành khoa học tên lửa trở nên hấp dẫn đến thế đối với cả các nhà khoa học lẫn các cậu học trò. Bond thấy ảnh chụp một nhóm người, những kỹ sư đang vây quanh một hình vuông tưởng tượng, một bệ phóng di động. Họ mặc áo liền quần và đội mũ cứng, nhưng trong số đó có một người đứng tách biệt, anh ta mặc một chiếc áo kiểu thợ xẻ gỗ. Họ là người Mỹ, Bond chắc chắn như vậy.

Anh xem một tấm ảnh khác. Phải rồi. Đó là thiết kế Mỹ. Nếu nhìn vào vệ tinh Sputnik hay xe Semyorka, ta sẽ thấy chúng mang dáng vẻ nặng nề, thô kệch đặc trưng cho thiết kế Liên Xô. Mặc dù vậy Bond cũng biết rằng có điều gì đó lạ thường, có gì đó không phù hợp trong những tấm ảnh mà anh đang xem. Anh đang nhìn một nửa quả tên lửa - cái chóp mũi và thân vỏ kim loại chứa cơ chế xoay, ống phản lực điều chỉnh và động cơ tầng ba. Nó nằm dài trên nền nhà kho, chắc đang trong giai đoạn lắp ráp cuối cùng trước khi được gắn với tầng một và tầng hai và đưa lên bệ phóng. Có phải đó là thứ làm anh chú ý không? Có ba người đàn ông phía sau bức ảnh, đều mặc áo khoác trắng, một người cầm cặp giấy. Đúng nó rồi! Ảnh họ hơi mờ, mặc dù vậy Bond vẫn thấy cả ba là người Triều Tiên. Và điều đó hoàn toàn vô lý, nhất là như Bond dự đoán, bức ảnh được chụp tại Mỹ. Có thể Sin đang chế tạo tên lửa riêng cho mình chăng? Nếu vậy, nó để làm gì và chính xác thì những bức hình này làm gì ở đây? Một triệu phú Triều Tiên với một công ty tuyển dụng ở New York. Tướng Gaspanov. SMERSH. Nürburgring. Bond nghiền ngẫm bốn mảnh ghép của câu đố, nhưng cho dù có xem xét chủng thế nào chăng nữa anh vẫn không thể khớp chúng lại với nhau.

Bức ảnh cuối cùng làm anh chú ý. Cùng quả tên lửa đó, đã được dựng thẳng - nhưng lần này được chụp từ xa và Bond có thể nhìn thấy một dải bờ biển, những ngọn sóng xô vào bờ đá, những ngôi nhà sơn trắng nằm rải rác, một vùng đất hoang vu. Cả hai bên đều là nước. Khung cảnh nhìn có vẻ quen thuộc nhưng trước khi kịp nhận ra đó là đâu thì anh nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang và một giây sau tay nắm cửa bắt đầu xoay.

Bond lùi lại, ẩn mình vào nơi duy nhất căn phòng có thể cho anh: sau bức rèm. Trong một thoáng anh nhớ lại tuổi thơ của mình. Anh nhìn thấy một cậu bé tưởng tượng mình là điệp viên bị bắt sống trong phòng làm việc của cha khi đang lục lọi đống thư từ vô nghĩa từ Vicker Aviation để tìm kiếm các loại siêu vũ khí. Khi cha bắt được anh ông chỉ cười, nhưng Bond không nghĩ lần này anh sẽ được đón tiếp như vậy. Anh nghe thấy tiếng đóng mở cửa. Anh biết rằng ai đó đã vào phòng.

Bond nhìn qua khe rèm. Anh nghĩ đó là Sin hay một trong những tên tay chân của hắn. Nhưng người vào phòng lại là cô gái bị đau đầu lúc nãy. Cô nhà báo không phải nhà báo lách người qua cánh cửa mở hé và nhẹ nhàng đóng nó lại sau lưng. Cô ta không bật đèn. Cô ta đứng ở cửa một lúc để bảo đảm trong phòng chỉ có một mình rồi đi tới chỗ cái bàn làm việc. Những tấm ảnh và những tài liệu khác vẫn đang trải đầy trên bàn. Cô ta bắt đầu lục lọi chúng như Bond đã làm mấy phút trước. Nhưng cô ta lại không bước vòng quanh tấm thảm! Dạ dày Bond nhói lên khi anh nhận ra điều đó. Cô ta giẫm đúng vào miếng cảm biến áp lực, có thể đã kích hoạt cảnh báo đâu đó trong tòa nhà. Họ chỉ có vài phút, thậm chí ít hơn, để thoát thân.

Anh không còn lựa chọn. Bond gạt tấm rèm ra sau và bước ra. Cô gái giật bắn mình khi nhìn thấy anh, chết đứng tại chỗ như một tên tội phạm bị bắt quả tang tại nơi gây án, tay cô ta vẫn còn cầm một tấm hình. Bond trông thấy một tia sợ hãi trong mắt cô ta, nhưng ngay sau đó nó được thay bằng sự thách thức đầy giận dữ. “Anh làm gì ở đây?” cô ta hỏi.

“Em vừa bật báo động rồi đấy.”

Cô ta nhìn xung quanh nhưng không thấy gì.

“Em đang giẫm lên nó kìa.” anh nói. “Chúng ta phải đi ngay. Ta có thể nói chuyện này sau.”

Anh vơ vội chục tấm ảnh và nhét chúng vào túi trong áo vét. Anh không đủ thời gian để xóa dấu vết nữa. Nhờ có cô gái này mà Sin có thể biết được anh đã ở đây và có thể đoán được có vài tấm ảnh đã bị lấy mất. Cơ hội duy nhất của anh là thoát khỏi Schloss Bronsart, hoặc ít nhất quay trở lại bữa tiệc. Chắc chắn là Sin không dám làm gì trong một căn phòng đầy những tay đua vừa tham gia một đường đua quốc tế, quan chức địa phương, nhà báo (chính hiệu) và bạn bè chứ? Không. Bond biết cả chục cách để lén hạ một ai đó trong đám đông. Kẹp cổ, bóp ngạt, súng giảm thanh, ống tiêm. Dù mới tiếp xúc rất ít với Sin nhưng anh đã thấy cần phải cảnh giác với hắn ta. Anh nghĩ tới căn phòng ngủ trống trải, những bức chân dung treo ngoài hành lang với những đôi mắt

bị đốt thủng. Đột nhiên anh không chỉ muốn thoát khỏi tòa lâu đài mà còn muốn đi khỏi đó càng xa càng tốt.

May thay, cô gái này không muốn tranh luận với anh. Cô ta đang giận chính mình và bằng cách nào đó - một ý nghĩ không đúng tại một thời điểm không đúng - điều ấy lại khiến cô ta hấp dẫn hơn. Bond vội vã vượt qua cô ta và mở cửa. Ngoài hành lang không có ai nhưng anh đã nghe thấy tiếng chân bước trên cầu thang.

“Lối này,” anh nói.

Hai người vội vã ra ngoài và đi theo hướng ngược lại. Bond đã tính toán các phương án của anh. Ngay khi được cảnh báo có xâm phạm an ninh Sin sẽ tung hàng rào bảo vệ quanh lâu đài. Việc này rất dễ. Trên thực tế chỉ có một lối ra: cây cầu hẹp nối liền hòn đảo với bờ hồ. Sẽ có bảo vệ ở cửa trước, trên cầu thang và bên ngoài. Sin phải tìm cách không để kẻ xâm nhập nào tiếp cận được với khách khứa và điều đó cũng không quá khó. Có thể hắn đã hành động rồi. “Thưa các quý bà, quý ông. Xin có một bài phát biểu ngắn. Làm ơn đi theo lối này…” Hắn có thể nói chuyện với họ từ dưới khu ban công dành cho ban nhạc trong sảnh lớn trong khi Bond và cô gái đang bị săn lùng ở nơi khác. Trong tòa nhà còn cầu thang nào khác không? Bond không tìm được nó nhưng chắc chắn phải có. Nó có bị canh gác không? Gần như chắc chắn là có.

Họ đi qua mấy bức chân dung nữa, mấy cánh cửa đóng kín nữa, để đến một lối đi ngoằn ngoèo. Lúc đã rẽ vào góc rồi Bond vẫn nghe thấy tiếng người của Sin chạy tới sau họ, mở tung cửa phòng làm việc. Ai đó quát lên bằng tiếng Đức. Cô gái ở ngay sau anh. Cô ta đã vứt giày, quăng đôi giày cao gót đi để có thể di chuyển nhanh hơn và êm hơn. Chiếc váy dạ hội của cô ta xẻ ở bên, để lộ đôi chân khi cô ta chạy lên trước. Cô ta là ai? Cô ta làm gì ở đây? Một phần trong anh nguyền rủa cô ta vì đã vụng về đến thế. Cô ta đã làm họ bị lộ.

Lúc này họ vẫn chưa bị ai truy đuổi đến nơi nhưng điều đó có thể thay đổi bất cứ lúc nào khi người của Sin phát hiện ra không có ai trong phòng làm việc và quyết tỏa ra đi tìm. Họ đến một hành lang hẹp có cửa sổ ở cả hai bên và Bond nhớ tới cây cầu anh đã thấy, nối tòa nhà chính với tòa tháp. Anh đến một cầu thang xoáy trôn ốc, một cái mở nút chai cấp cho anh một lựa chọn đơn giản: lên hay xuống. Anh cố nhớ lại sơ đồ tòa lâu đài. Nếu anh xuống, có thể anh sẽ đến được chỗ cầu tàu chăng? Và nếu như vậy, liệu anh có cơ hội tìm được chiếc thuyền nào đó không?

Đó là một suy nghĩ vô vọng, nhưng dù sao thì mấy giây sau lựa chọn đó cũng bị tước mất khi anh nghe thấy tiếng cửa mở đâu đó bên dưới và anh biết lối này đã bị canh gác. Hành lang phía sau anh vẫn trống nhưng không thể quay lại lối đó. Như vậy chỉ còn lại một lựa chọn và Bond nhận ra đáng nhẽ mình phải chọn nó ngay từ đầu. Nguyên tắc cơ bản là gì? Là khi bị dồn vào góc hãy chọn cách ít hiển nhiên nhất.

Anh không hỏi cô gái xem cô ta muốn làm gì. Không còn thời gian cho tranh luận, vả lại anh cũng không phải chịu trách nhiệm về cô ta. Là ai đi chăng nữa thì cô ta cũng có thể tự chăm sóc bản thân. Trên thực tế, cô ta lại làm theo anh. Cô ta chắc cũng có kết luận như anh. Không còn con đường nào khác.

Cầu thang xoắn ốc chiếm gần hết không gian bên trong tòa tháp, chỉ để lại một vài góc lõm và không gian cất đồ ở bên cạnh. Những bức tường gạch trần với những ô cửa sổ hẹp, trông như những đường xẻ cho anh thấy thấp thoáng bầu trời đêm. Từ đây không còn đường ra lâu đài chính. Họ có thể tìm được chỗ nào đó để ẩn mình nhưng điều đó cũng không giúp ích được gì. Người của Sin sẽ tìm kiếm từng phân trong lâu đài một cách bài bản và chắc chắn sẽ tìm thấy họ. Họ leo qua tầng ba và tiếp tục leo vòng lên trên. Cuối cùng họ tới một cánh cửa gỗ chắc chắn, bị khóa kín. Bond lùi lại vài bước. Anh tung chân đạp cửa. Cái khóa bung ra sau cú đạp thứ hai. Họ bước ra với làn gió đêm bên ngoài.

Họ đang ở trên đỉnh tháp, kẹt trong một sân thượng tròn có tường thấp bao quanh, ở bên dưới ba tầng nhà cao gần năm chục mét là mặt hồ. Khoảng cách rất xa nhưng Bond nhớ lại điều Sin đã nói với anh. “Cái hồ rất lạnh và rất sâu.” Phải rồi, lúc này phần hai của phương trình này sẽ có ích cho anh. Anh biết rằng anh sẽ phải nhảy xuống. Nếu hình dung ngọn tháp là mặt đồng hồ thì phần từ nửa đêm đến bốn giờ là thông thoáng, có mặt nước hồ ngay bên dưới. Từ nơi đang đứng anh có thể nhìn thấy cầu tàu và cổng chính. Đúng như anh dự đoán, vài tên bảo vệ đang đứng bên ngoài nhưng có hai điều có lợi cho anh. Trước hết, chúng đều chăm chú nhìn vào lâu đài, chờ đối đầu với bất cứ ai đi từ đó ra. Không ai trong số chúng nhìn lên trên hoặc về phía hồ. Và ban nhạc vẫn đang tiếp tục chơi. Bond có thể nghe thấy tiếng nhạc lan tỏa trong bóng tối. Đó là sai lầm của Sin. Nếu như anh có thể tiếp nước không quá ầm ĩ, rất có khả năng sẽ không ai nghe thấy gì.

Anh bước lại gần rìa sân thượng. Bên cạnh, cô gái đã hiểu ra ý định của anh.

“Tôi chịu,” cô ta nói, đơn giản. “Cao quá.”

“Tên em là gì?” Bond hỏi.

Cô gái ngần ngừ. Rồi cô ta trả lời, “Jeopardy. Jeopardy Lane.”

Bond ghi nhận. Anh biết lần này cô ta nói thật. “Được rồi Jeopardy,” anh nói. “Lựa chọn này đơn giản thôi. Em có thể đi với anh. Hoặc em phải tự xoay xở lấy.”

“Anh có thể để tôi ở đây.”

“Anh có thể và anh sẽ để em ở đây. Rất vui được gặp em. Anh hy vọng em sẽ có một câu chuyện hay cho tòa soạn - mặc dù sẽ tốt hơn nếu em chịu khó tìm hiểu thêm vài điều về xe đua.”

Bond quay lưng lại với cô ta và đi tới bức tường thấp. Cô gái đã đúng. Quãng đường xuống dưới thực sự xa khủng khiếp và dưới ánh trăng mặt hồ trông như thép đánh bóng.

“Chờ với, đồ khốn!” Jeopardy nói.

Bond ngoái lại. Cô ta đã bắt đầu đi tới chỗ anh. Hai người cùng nhau đứng bên rìa sân thượng. Nếu có sợ hãi thì cô ta cũng không thể hiện ra ngoài. Có chăng thì cô ta đang giận dữ, như thể đó là lỗi của anh vậy. “Mời em trước,” Bond nói.

“Còn lâu,” Jeopardy càu nhàu.

Họ cùng nhảy. Bond cảm nhận được luồng không khí, mặt hồ bao la lấp kín tầm nhìn của anh khi anh lao xuống về phía nó. Sẽ phải để chân tiếp nước trước. Phải lặn một cú là chuyện không phải bàn. Anh cố vươn thẳng người hết mức có thể, duỗi thẳng chân và khóa chặt hai tay trên đầu để có thể tiếp nước gọn như một lưỡi dao. Chỉ tới lúc này, khi đã quá muộn thì trong đầu anh mới thoáng qua ý nghĩ rằng Sin có thể sai, rằng cái hồ có thể nông hơn nhiều so với hắn nói. Có thể có đá hay mảnh vỡ gì đó bên dưới mặt nước. Khi cuộc phiêu lưu này chấm dứt Bond có thể gãy chân - hoặc tệ hại hơn thế. Ba giây là bao lâu? Cả một thế giới đớn đau và những khả năng khác nhau ào ạt xuất hiện trong tâm trí Bond trong khi anh rơi xuống và rồi sau đó là cú sốc khi chạm nước, hai chân anh đập nát mặt gương đen thẫm, mở ra một cái hố cho thân người anh theo vào. Anh chìm vào vùng bóng tối tuyệt đối và không khoan nhượng, lạnh lẽo không khác mấy so với cái chết. Anh đã nín hơi, nhưng lúc này nó gần như muốn bung ra khỏi lồng ngực. Cái hồ có thể sâu hàng trăm mét, thu lấy nước tan chảy từ những dòng sông băng có tuổi đời cả triệu năm. Vòng kìm kẹp của nó thật chết chóc. Cơn sốc chiếm lấy cơ thể Bond, tim anh run lên, hai lá phổi co lại, từng tế bào thần kinh điên cuồng gào thét. Anh đang nổi lên hay chìm xuống? Anh không cảm thấy gì. Anh thậm chí không dám chắc mình còn tỉnh táo hay không?

Anh cảm thấy mình không còn chuyển động, cứ lửng lơ dưới nước như thể đang bị treo ở đó, rồi anh khua mạnh tay chân, áo vét và sơ mi phồng lên quanh người. Anh cần thở. Chỉ vài giây nữa thôi là anh sẽ phải uống nước. Anh khua mạnh lần nữa, và bằng cách nào đó lên được mặt nước. Anh đang hít thở không khí, nước ròng ròng chảy trên mặt, mắt chói lòa vì ánh trăng. Anh phải tự nhắc mình không được vùng vẫy, không gây ra bất cứ tiếng động nào. Nếu có ai đó trong số người của Sin nghe thấy họ, họ có thể bị ăn đạn từ phía lâu đài - cá trong rọ đúng nghĩa. Anh xoay người lại. Jeopardy cũng đã làm được. Nước đang đổ xuống từng dòng từ mái tóc đẹp đang dính sát vào đầu như cái mũ tắm của cô ta. Anh có thể nghe thấy tiếng thở ngắn, đứt quãng, ngoài tiếng động đó ra thì cô ta im lặng. Có ai nghe thấy gì không? Có ai nhìn thấy gì không? Trong vài giây Bond khua nước, cảm nhận được khoảng trống chết chóc bên dưới. Không có gì. Anh ra hiệu cho Jeopardy và họ từ từ bơi xa khỏi lối vào chính, xa khỏi cầu treo. Đó là nơi người của Sin sẽ tìm họ. Anh thấy hơi đuối, nhưng mỗi lần quạt nước sẽ đưa Bond xa khỏi lâu đài thêm một chút, và chỉ ý nghĩ đó mới khiến anh tiếp tục cố gắng.

Cái lạnh làm anh tê cóng, hút hết sức lực của anh. Có vẻ như cái hồ không giết được anh một lần đang quyết tâm làm điều đó lần thứ hai. Anh không còn cảm thấy ngón tay, rồi cả bàn tay, và tiếng răng anh đánh vào nhau to như gõ phách. Đầu tiên, có vẻ như bờ hồ dứt khoát không chịu lại gần. Jeopardy đang phải chật vật để theo kịp và Bond chợt nhận ra đáng lẽ cô ta phải cởi cái bộ váy đó ra trước khi nhảy. Váy áo đang kéo cô ta chìm xuống. Nhưng Bond không thể làm được gì để giúp cô ta. Anh tập trung vào những gì anh đang làm. Ở nhiệt độ này anh có thể trụ được năm, sáu phút. Lâu hơn thế thì anh sẽ chết.

Sau khoảng thời gian lâu như vĩnh cửu, họ đã đến được bờ hồ phía sau lâu đài và lê được thân lên cạn. Bond nhìn lại và thấy ánh sáng của những chùm đèn sau cửa sổ và hình dung ra đám khách khứa, vẫn đang tiếp tục tiệc tùng với sâm banh và đồ nhậu, không biết gì đến những sự kiện đang diễn ra xung quanh. Chỉ mới lúc trước thôi Bond là một trong số họ. Còn bây giờ anh đang run rẩy đứng bên bìa rừng. Anh chìa tay cho Jeopardy và kéo cô ta đứng lên. Những giọt nước, như thủy ngân dưới ánh trăng, treo trên mặt và cổ cô ta. Cô ta run cầm cập.

“Em tới đây bằng gì?” Bond hỏi. “Em có xe không?”

Cô ta lắc đầu. “Taxi. Túi của tôi, tiền…”

Cô ta quay về phía lâu đài. Âm nhạc vẫn trôi qua mặt hồ lan sang, trêu người họ.

“Không sao. Lấy xe anh cũng được.”

Bond có chìa khóa cất trên bánh xe trước, anh đề phòng một cách máy móc không cần suy nghĩ. Những tấm ảnh vẫn còn trong túi anh. Hy vọng chúng không bị hư hại quá mức. Anh sẽ xem chúng sau. “Chúng ta sẽ đi xuyên rừng” anh nói. “Anh nghĩ sẽ không ai tìm chúng ta ở đây. Nếu có chút may mắn, chúng sẽ nghĩ ta còn đang ẩn nấp đâu đó bên trong.”

Họ cùng nhau đi xuyên qua rừng đến bãi đỗ xe. Bond chờ cho tới khi một đôi vào xe và lái đi rồi mới rón rén chạy ra chỗ chiếc Bentley, tìm được chìa khóa xe rồi mở cửa. Jeopardy luồn vào ghế trước và đóng cửa lại. Bond ngồi vào bên cạnh cô ta rồi bật máy sưởi hết cỡ. Nước nhỏ giọt lên lớp vỏ bọc đệm màu xanh.

“Em ở đâu?” anh hỏi.

“Tôi sẽ về Cologne. Tôi đã đặt taxi lúc nửa đêm.”

“Chậc, anh sợ là em sẽ nhỡ chuyến taxi này rồi, vả lại anh cũng không nghĩ em sẽ đến được Cologne, kể cả gần Cologne cũng không, trong bộ dạng như thế kia.”

“Tôi không có tiền. Không biết đi đâu.”

“Vậy thì tốt nhất em nên về với anh. Anh có một phòng khách sạn ở Nürburg.”

Cô ta gật đầu, nhưng vẻ mặt không thể hiện điều gì. “Anh là ai?” cô ta hỏi. “Anh làm gì trong căn phòng đó?”

“Anh cũng đang định hỏi em câu đó.” Cô ta quay đi và Bond cảm thấy thương hại. “Chúng ta có thể xử lý chuyện này vào sáng mai. Ta chỉ còn phải chạy xe nửa tiếng nữa thôi. Em sẽ thấy tốt hơn sau khi tắm nước nóng. Anh sẽ lấy ít brandy từ chỗ phục vụ phòng.”

Anh cài số lùi. Schloss Bronsart xuất hiện một lần cuối trong gương chiếu hậu. Anh thấy mừng khi nhìn lại tòa lâu đài phía sau. Anh lái xe lao vào màn đêm.