← Quay lại trang sách

Chương 10 Chọn một quân bài

Im lặng ngự trong phòng, như một vị khách không mời.

Jason Sin, vẫn đang đeo cà vạt đen, nói chuyện điện thoại đã được mấy phút. Hắn đặt ống nghe xuống và ủ rũ nhìn những tấm ảnh đang trải trên mặt bàn. Ba gã đàn ông, người Đức, đứng đối diện hắn, khuôn mặt chúng cố tình tỏ ra vô cảm, không nói năng gì trừ phi để đáp lại người khác. Chúng là cận vệ riêng của hắn và biết rất rõ chuyện gì sắp xảy ra. Gã đàn ông thứ tư ngồi rúm ró trong chiếc ghế trước mặt Sin, mắt nhìn xuống. Đó là gã cận vệ bị Bond tấn công bên ngoài lâu đài. Gã đã bị tước súng. Chiếc áo vét thùng thình treo trên người.

“Thật kém may mắn.” Có vẻ như Sin phải mất mấy phút mới chọn được cụm từ thích hợp. Hắn gỡ cặp kính gọng kim loại đặt lên bàn. Đôi mắt nâu trên khuôn mặt màu ô liu không tỏ ra giận dữ hay thất vọng. Chúng không để lộ ra điều gì. “Có vẻ như sáu hay bảy tấm ảnh đã bị lấy mất. Không biết kẻ xâm nhập có biết hắn định tìm kiếm gì hay không, nhưng tôi đồ rằng tên trộm này chỉ tiện thì lấy thôi. Vài tài liệu khác cũng bị lấy mất, nhưng chúng đều bằng tiếng Triều Tiên và cũng không thực sự quan trọng.” Hắn không dùng tiếng Đức mà nói tiếng Anh, và mặc dù bốn gã đàn ông lắng nghe rất chăm chú nhưng cũng không biết chúng hiểu được bao nhiêu phần. Chuyện đó không quan trọng. Hắn đang xoay vần những ý nghĩ trong đầu, đánh giá tình huống theo lợi ích của hắn chứ không phải của bọn chúng. “Có nguy cơ đối tác của tôi sẽ cho rằng cả chiến dịch đã bị ảnh hưởng, nhưng cũng may tôi đã thuyết phục được họ.” Hắn ngưng lời. “Anh đã làm tôi rất thất vọng nặng nề, Herr Luther. Tôi buộc phải nói rằng tôi thấy thất vọng.”

Luther là gã đàn ông ngồi ghế. Gã chậm chạp gật đầu. Sau những tổn hại Bond gây cho gã, khó mà có thể làm khác được. Một vết bầm màu tím sẫm chạy vòng quanh cổ gã và một cánh tay gã treo ngang bụng. Mặc dầu vậy, vẫn có một chút thách thức trong đôi mắt xanh nhạt sáng. Bond đã đoán đúng. Súng của Luther, một khẩu Sauer 38H, là món quà lưu niệm của Không lực ức. Từ lính trơn Luther đã dần leo lên cấp cao, không phải thành một phi công, mà là một sĩ quan chỉ huy phục vụ tại một trong bảy trung đoàn chiến đấu ở mặt trận phía Đông. Gã là người sống sót. “Tôi hoàn toàn hiểu, mein Herr,” gã nói.

“Tôi thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu,” Sin nói tiếp. “Là Giám đốc An ninh, cả ở lâu đài này cũng như những cơ sở kinh doanh khác của tôi tại Đức, thì trách nhiệm của anh ít nhất cũng là kiểm tra tên của những người khách được mời tối nay.”

“Không có giấy mời chính thức. Nhiều vị khách đến cùng bạn bè. Chưa ai từng đưa cho tôi một danh sách tên đầy đủ.”

“Có thể là như vậy. Nhưng đáng ra anh phải yêu cầu có nó. Và như anh thấy đấy, người này - Bond - đã dùng tên thật.” Một nếp nhăn giận dữ nhỏ xíu xuất hiện trên làn da bên trên mắt Sin nhưng cả khuôn mặt hắn lờ nó đi. “Hóa ra Bond rất nổi tiếng với những đồng nghiệp của tôi ở Mátxcơva. Hắn là một thành viên rất được kính nể của Mật vụ Anh. Chắc chắn hắn được cử đến đây để bảo vệ tay đua Lancy Smith. Không thể là chuyện trùng hợp khi hắn có liên quan trong tai nạn ở Nürburgring. Còn điều gì đã dẫn hắn đến đây tối nay thì ta chỉ có thể suy đoán. Tôi thì cho rằng có lẽ hắn đã thấy tôi với Gaspanov.” Một lần nữa Sin lại tự nói với chính mình. “Tôi đã nói với ông ta rồi. Tôi đã nói với ông ta là ông ta đã sai lầm khi buộc tôi phải gặp ông ta ở đây. Nhưng ông ta có chịu nghe đâu? Rắc rối là ở chỗ tổ chức của ông ta đã phạm quá nhiều sai lầm, và kết quả là ông ta không chịu giao quyền cho ai. Ông ta phải tự đối mặt với mọi thứ, thậm chí cả những thứ nói qua điện thoại đã là quá đủ. Ông ta phải đích thân nhìn thấy mọi việc đang đúng với kế hoạch. Và kết quả là gì? Chúng ta đã thu hút chú ý và giờ thì tình báo Anh đang đeo bám chúng ta.”

Mắt Sin lóe lên khi hắn nhớ ra gã đàn ông trên ghế. “Đó là lý do vì sao chúng ta phải thật thận trọng, Herr Luther. Từ phía mình chúng ta không thể phạm sai lầm. Mặc dù vậy chúng ta đã hành xử theo cách mà nói thẳng ra là quá nghiệp dư.” Hắn ngưng lời. “Anh làm gì bên ngoài vậy?”

“Tôi chỉ ra ngoài một phút,” Luther nói.

“Rời bỏ nhiệm vụ. Tôi chưa bao giờ cho phép anh rời tòa nhà. Chỗ của anh là bên cạnh tôi. Tôi có thể bị tấn công trong khi anh đang tận hưởng khí trời đêm, mà nếu không thì chuyện đó cũng đã giúp Bond mò tới tiếp cận anh, đánh anh bất tỉnh và dùng anh để nghi binh.”

“Tôi không thấy kẻ đó. Ta không thể chắc chắn đó là Bond được.”

“Thôi nào, Herr Luther. Đừng xúc phạm trí thông minh của tôi chứ. Còn ai vào đây được nữa?” Sin đưa lưỡi liếm khắp hai môi. Cử chỉ này có chút gì đó ghê tởm, trông như thể một con dao nhỏ xám xịt lạng qua miếng thịt. “Bond kéo anh vào sảnh trước, và ngay lập tức, không cần suy nghĩ tay bảo vệ gác cầu thang cũng rời bỏ vị trí luôn.”

Một trong ba gã đàn ông cứng người nhưng không nói gì.

Luther định trả lời nhưng Sin giơ tay ngăn lại. “Tôi nói gần xong rồi. Không có ai gác hành lang trên gác. Cửa phòng này không khóa mặc dù những tài liệu nhạy cảm nhất sau cuộc gặp gỡ của tôi với Tướng Gaspanov đang nằm thẳng trong tầm nhìn. Shi bai kepu seek yi!” Người Triều Tiên ít chửi thề nhưng Sin đã dùng đến một trong những câu chửi thề bẩn thỉu nhất trong ngôn ngữ của hắn. “Thực sự là không có biện pháp bảo đảm an ninh nào cả.”

“Cảnh báo áp lực đã kích hoạt rồi.”

“Quá ít, quá muộn. Khi người của anh đến phòng - mà họ có thể đến sớm hơn nếu như không phải chăm sóc anh - thì Bond đã chuồn mất. Và để kết thúc chuỗi sự kiện khủng khiếp này, họ không tìm được hắn. Anh có biết lúc này hắn đang ở đâu không?”

“Chúng tôi không tin hắn còn ở trong tòa nhà.”

“Thảm hại. Thực sự thảm hại.”

“Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, mein Herr.” Giám đốc An ninh biết gã nói gì cũng vô nghĩa nhưng hắn vẫn cứ nói. “Và chúng sẽ không lặp lại nữa.”

“Ít nhất về chuyện này thì chúng ta cũng có thể chắc chắn.”

Jason Sin đeo lại kính, sau đó thò tay vào túi trong và lấy ra một bộ bài. Vừa nhìn thấy bộ bài, Luther đã nặng nề nuốt khan, mặt tái mét. Sin dọn chỗ trên bàn và trải úp bộ bài lên bàn. Những quân bài rất đẹp, được trang trí hình chim chóc, cây cỏ, hoa lá theo phong cách Nhật Bản. “Anh đã từng được nghe tôi nói về Hanafuda.” Sin nói tiếp. “Đây là trò chơi bài rất phổ biến ở Triều Tiên và tôi thường chơi nó khi còn trẻ con. Hanafuda có nghĩa là bài hoa. Như anh thấy đấy, có tất cả bốn mươi tám lá, chia thành mười hai bộ, đại diện cho mười hai tháng trong năm, mỗi bộ có bốn hình hoa khác nhau. Ở Triều Tiên chúng tôi thường chơi kiểu Hwatu, nghĩa đen là “Hoa chiến - trận chiến của những bông hoa, nhưng cũng có những kiểu chơi khác như là Koi-Koi hay Go-Stop.

“Tuy vậy những quân bài này lại khác. Tôi đã sửa lại chúng theo nhu cầu của tôi và như anh biết rất rõ, Herr Luther, tôi không định chơi bài với anh. Những lá bài này sẽ định đoạt cách anh được chết.”

“Xin ông…”

Trước khi Luther kịp nói tiếp Sin đã giơ một tay lên. “Đừng nói gì. Đừng làm điều gì dại dột. Tôi có súng. Ở đây còn ba người, đồng nghiệp cũ của anh, đang đứng sau lưng anh. Hãy cố làm chuyện này cho có nhân phẩm. Có thể thế sẽ tốt hơn cho anh.”

Hắn chỉnh lại tư thế, hai tay bắt tréo đặt trước mặt. Đại tư tế. Thầy bói.

“Không có gì ngẫu nhiên mà chắc chắn hơn cái chết. Tôi sẽ chết. Anh sẽ chết. Những câu hỏi duy nhất - và đó là những câu hỏi rất quan trọng - là khi nào và ra sao? Tôi đã từng trải nghiệm cái chết, Herr Luther. Tôi đã đối mặt với nó theo cách mà chỉ có rất ít người mới miêu tả được và như thế những câu hỏi này đã trở thành thứ gì đó như là nỗi ám ảnh. Khi nào và ra sao. Đó là quyền lục vĩ đại của cái chết. Đó là thứ làm cho cái chết trở nên đáng sợ. Và tôi đã trao cho mình thứ quyền lực đó.

“Ngay bây giờ, trước mặt anh là bốn mươi nhăm cách chết. Chúng được in trên mặt sau của những lá bài này. Một vài cách cần đến sự hợp tác của anh. Anh sẽ được yêu cầu uống thuốc độc hay rạch cổ tay. Một số cách thì nhanh và không đau đớn. Có một quân bài chặt đầu - hơi be bét nhưng kịch tính - và cũng có lựa chọn nhận một viên đạn vào đầu. Một số cách thì kéo dài và khó chịu. Một tháng trước ở Mỹ chúng tôi đã tra tấn một gã đến chết. Trải nghiệm này đã tốn mất vài ngày. Trong trường hợp của anh, anh có thể bị điện giật hay dìm nước. Tôi bảo đảm với anh là tôi không có sở thích cụ thể nào. Tôi không có ác ý gì với anh. Tôi trừng phạt anh vì anh cần phải bị trừng phạt, nhưng với tôi, tôi không cảm thấy gì.”

Luther ngồi đó, thở nặng nhọc. Gã chằm chằm nhìn mặt sau sặc sỡ của những quân bài với vẻ ghê tởm hết sức, như thể chúng là những thứ xấu xí nhất mà gã từng nhìn thấy.

“Bốc một lá đi,” Sin ra lệnh.

Luther không nhúc nhích. “Xin ông làm ơn, tôi đã làm việc cho ông hai năm. Tôi đã làm mọi việc mà ông yêu cầu.”

“Đừng để tôi phải bốc cho anh, Herr Luther. Vì nếu vậy, anh sẽ làm tôi nổi giận và tôi có thể bảo đảm với anh là tôi sẽ chọn một thứ gì đó rất tệ hại. Nhưng có lẽ anh đã quên mất - tôi có cho anh một cơ hội thoát thân rất nhỏ. Tôi nói rằng có bốn mươi tám lá bài nhưng chỉ có bốn mươi nhăm lá là có cái mà anh có thể gọi là phương pháp xử tử. Có ba lá bài trắng. Nếu anh chọn được một trong ba lá đó, chúng ta sẽ quên hết tất cả sự không vui này đi và không nói gì về nó nữa. Cơ hội một trên mười sáu. Không nhiều lắm nhưng còn hơn không có gì. Anh có ba mươi giây để lựa chọn.”

Mặc dù vậy, có vẻ như Luther phải mất cả buổi mới quyết định được. Ngực gã phập phồng khi gã trân trối nhìn những hình trang trí sặc sỡ, gần như đang cố nhìn xuyên qua chúng. Không ai nói một lời. Trong phòng không có đồng hồ. Thời gian được đo bằng nhịp tim. Tới thời điểm cuối cùng, gần như không suy nghĩ, Luther vươn tay lật một lá gần trung tâm bộ bài trải trên bàn. Nó không trắng. Một cụm từ được in Hoa trên đó.

{@class=center}TỰ TREO CỔ

Luther lao ra trước, vươn hai tay vồ lấy Sin, nhưng ba gã đàn ông khác đã chờ thời khắc này. Ba gã như một, lao vào đè gã xuống sàn trong lúc Sin đứng dậy và ra khỏi bàn. “Ta sẽ cần một sợi dây,” hắn nói.

Hai gã đàn ông giữ chặt đồng nghiệp cũ của mình trong khi gã thứ ba ra khỏi phòng, xuống thang và ra cầu tàu. Mấy phút sau gã quay lại đem theo một cuộn dây lớn vẫn dùng để buộc thuyền. Sin đánh mắt lên trần nhà. Một thanh rầm chạy hết chiều rộng căn phòng, được làm bằng gỗ đốn từ một cái cây cách đây hai trăm năm. Hắn nhấc cái ghế vừa ngồi lên và đem nó đặt dưới thanh rầm.

“Tôi không làm đâu!” Luther rít lên. Mặt gã trắng bệch. Chân gã đã hơi lảo đảo. “Điên rồ!” Hắn quay sang ba gã còn lại và nói rất nhanh bằng tiếng Đức. Những gã này quay đi. Như thể chúng không nghe thấy gã nói gì. Gã quay lại Sin và lúc này mắt gã đã ậng nước. “Herr Sin, không phải lỗi của mình tôi - chuyện xảy ra đêm nay. Đó là trách nhiệm của tất cả chúng thôi. Xin ông làm ơn. Tôi có vợ và hai con trai. Tôi cầu xin ông!”

“Trông tôi có giống như sắp thay đổi ý định không?” Sin ngắt lời. “Đã muộn rồi và tôi muốn đi ngủ. Nếu là anh thì tôi đã vui vẻ mà làm. Anh đã có thể chọn phải những quân bài tệ hại hơn, và nếu anh không muốn theo luật thì anh sẽ phải hối tiếc. Thôi nào, làm luôn đi. Anh từng thấy chuyện này rồi mà. Trước hết là phải làm một cái thòng lọng.”

“Không”

“Nếu anh từ chối tôi, tôi sẽ đưa vợ con anh đến đây. Anh sẽ phải nhìn họ chết trước.”

Luther run rẩy. “Tôi không biết phải làm thế nào…”

“Không khó lắm đâu. Nút buộc kiểu nào cũng được. Chỉ cần nó tròng được một vòng quanh cổ anh là được.”

Có một khoảnh khắc khi một chiến binh biết giờ chết của anh ta đã điểm, khi anh ta bị kẹt trong tình huống không lối thoát hoặc đã bị thương và biết rằng máu sẽ không ngừng chảy. Luther đã đến với khoảnh khắc ấy và có gì đó biến khỏi mặt gã, tựa hồ có chiếc công tắc được gạt. Cảm thấy điều đó, hai gã đàn ông thả lỏng tay. Cùng lúc gã thứ ba rút súng, bước sang một bên để đường đạn được thoáng. Luther cầm lấy sợi dây. Nó nằm trong tay gã như một thứ đã chết. Gã chằm chằm nhìn nó, rồi sau đó lập cập buộc một cái nút, sao cho vòng thòng lọng đủ lớn để tròng được qua đầu. Cuối cùng, gã trèo lên ghế và buộc đầu kia của sợi dây vào cái rầm. Vòng thòng lọng treo trước mặt gã.

“Herr Sin, làm ơn nói với vợ và các con trai tôi…” Luther nói với gã Triều Tiên, khuôn mặt gã bị bao quanh bởi sợi dây sắp sửa giết chết gã.

“Tôi sẽ nói với họ anh chết vì tai nạn. Không hơn không kém. Bọn trẻ nhà anh bao nhiêu tuổi?”

“Chín và mười bốn.”

“Còn quá trẻ để phải mất bố. Nhưng chuyện thế rồi…”

Luther đeo sợi dây quanh cổ. Gã cố tìm vài lời trăng trối nhưng không nghĩ ra. Gã yếu ớt xoay chân, cố gắng làm đổ chiếc ghế. Nó không nhúc nhích. Gã thử thêm lần nữa. Nó nghiêng sang một bên. Thân hình gã rơi xuống.

Sin quay lại chỗ cái bàn và thu dọn bộ bài. Hắn xóc cho bộ bài ngay ngắn rồi bỏ chúng lại vào hộp. Cuối cùng, hắn liếc nhìn gã người Đức khi nãy cầm súng. Gã trẻ nhất trong ba tên. Khuôn mặt gã ngập tràn kinh hoảng.

“Cậu tên gì?” Sin hỏi.

“Artmann, mein Herr.”

“Được rồi, Artmann. Tôi cất nhắc cậu đây. Cậu sẽ thế chỗ của Herr Luther. Hãy bắt đầu từ việc vứt cái xác này xuống hồ. Nhớ là phải buộc đủ nặng.”

“Jawohl, mein Herr!”

“Chúc ngủ ngon.” Sin đút bộ bài vào túi và ra khỏi phòng.