← Quay lại trang sách

Chương 11 Jeopardy

Jeopardy Lane ra khỏi phòng tắm, không mặc gì, chỉ có chiếc khăn tắm đang quấn quanh người dưới hai cánh tay. Cô nàng đã hơi lại sắc, nhưng mắt vẫn đầy cảnh giác. “Anh có thuốc lá không?”

“Em cứ tự nhiên.”

Trên bàn có thuốc lá. Ngoài ra còn một chai brandy Asbach Uralt mà Bond đã thuyết phục được tay lễ tân ca đêm lấy từ quầy bar. Weinbrand. Cuối Thế Chiến I, khi hơn mười triệu người đã chết và cả thế giới đang tìm cách phục hồi, người Pháp đã nắm lấy cơ hội và đòi sử dụng độc quyền từ “cognac”. Những thứ này rõ ràng có ý nghĩa. Bond rót ra hai cốc lớn và đã uống cả hai khi Jeopardy còn trong phòng tắm. Anh rót thêm cốc nữa khi cô nàng với tay lấy bao thuốc.

Căn phòng nằm trên tầng áp mái của khách sạn, toàn là những mái nhà xiên xiên và cửa sổ cánh chớp nhìn ra vùng thôn quê trên sườn đồi và rặng núi Eifel. Nó có cái cảm giác cổ lỗ, chật chội của một nhà nghỉ cho dân đi trượt tuyết ở vùng Tiron, và Bond nóng lòng muốn ra khỏi đây. Anh đã tắm và thay đồ xong. Anh dự định đi ngay sau bữa sáng. Quần áo ướt của anh đang hong trong phòng tắm, va li đã đóng xong để cạnh của. Lúc này là hai giờ sáng. Một cái đồng hồ dơ dáy trên mặt vẽ hình con bò cái đặt trên bệ lò sưởi cho biết như vậy. Bond và Jeopardy sẽ cùng nhau qua nốt phần còn lại của đêm ở đây. Anh đã nói rất rõ ràng với cô nàng chuyện này trên xe khi lái xe về. Có lẽ họ được an toàn. Ít có khả năng Sin theo họ về tận khu làng mạc của Nürburg và dù hắn có làm thế đi chăng nữa thì cũng khó mà tìm ra họ. (Bond đã đưa cho nhân viên lễ tân 500 mác Đức kèm chỉ thị nói với tất cả những ai gọi điện tới là Bond không có ở đó. Và nếu có ai hỏi anh, anh ta sẽ phải nói ngay với Bond.) Việc hai người họ ở gần nhau lúc này cũng hợp lý. Jeopardy không có nơi nào để ở tại Nürburg. Cô nàng không có tiền, không có quần áo, không có gì hết. Đã thế Bond còn có vài câu muốn hỏi, và cho tới khi anh có được câu trả lời thì anh sẽ không để cô nàng ra khỏi tầm nhìn.

Anh không có cơ hội bắt đầu cuộc thẩm vấn của mình. Cô nàng châm thuốc, đóng nắp bật lửa đánh tách, đoạn giận dữ quay sang phía anh. “Nếu anh nghĩ tôi sẽ ngủ với anh thì anh có thể quên đi được rồi đấy.”

“Thậm chí ý nghĩ đó còn chưa hề xẹt qua đầu anh,” Bond trả lời.

“Tôi không thể tin được là đã để anh dụ dỗ đến nước này. Tôi đã không suy nghĩ được đến nơi đến chốn. Đầu óc anh nghĩ cái quái quỷ gì vậy? Chạy trốn như thế. Và cả vụ cái tháp nữa! Anh suýt làm tôi chết đấy.”

“Em đang nói chuyện gì thế?”

“Anh biết tôi đang nói chuyện gì, quỷ tha ma bắt anh đi.” Cô nàng làm một ngụm hết luôn nửa cốc. “Tôi không biết anh là ai, anh Bond. Nhưng rõ ràng anh không phải tay đua.”

“Còn em thì rõ là không phải nhà báo.”

Cô nàng lờ câu ấy đi. “Có lẽ anh là đồ lừa đảo gì đấy. Trông anh đúng như thế, dù anh có đi xe xịn chăng nữa. Và tôi cũng không biết anh làm ăn gì với Jason Sin. Nhưng chúng ta đã có thể dễ dàng đàm phán để thoát khỏi căn phòng đó. Có vô vàn lý do để chúng ta có mặt ở đó. Ta có thể bị lạc. Có thể chỉ là đi thăm thú. Thế thì đã sao? Kể cả hắn có nghĩ rằng hắn không thích chuyện đó thì chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Hắn có thể gọi cảnh sát, và tôi không biết anh thế nào, chứ với tôi thì chuyện đó hoàn toàn bình thường. Thế mà thay vì vậy ta lại chạy như ngựa ngoài hành lang. Leo lên mái nhà. Rồi lại chấp nhận có thể bị gãy cổ khi lao xuống hồ trong đêm. Giá có được năm giây để suy nghĩ thôi thì hẳn tôi đã quay lại để thử vận may của riêng mình, nhưng tôi lại mất hết cả ví lẫn tiền. Tôi đã lỡ taxi. Và giờ thì tôi lại kẹt ở đây với anh.”

“Em không bị kẹt ở đây với anh, Jeopardy,” Bond đáp lời. “Và nếu em còn nói thêm một từ nào nữa, anh sẽ tống cổ em ra ngoài ngay và em có thể xem mình có tìm được phòng nào ở chỗ khác hay không.” Anh lạnh lùng nhìn cô nàng. “Trước nhất, Sin sẽ không đặt câu hỏi. Hay gọi điện cho cảnh sát. Hắn là một kẻ thực sự nguy hiểm. Em có nhìn thấy những bức chân dung bị đốt mắt không? Điều đó có nói gì với em không? Hắn chui nhủi trong một tòa lâu đài giữa hồ, được vây quanh bởi nhân viên an ninh có vũ trang. Thế mà em còn muốn giao mình cho hắn?”

“Sin là một gã giàu có…”

“Đừng có nói chuyện ấy với anh. Em chẳng có liên quan gì đến đua xe cả. Anh đã thấy em bịa chuyện để tìm cách lên cầu thang. Anh nghĩ em đã theo anh sau khi anh đã dọn đường. Vậy có thể em nên bắt đầu bằng cách cho anh biết xem vì sao em ở đây và em tìm kiếm cái gì.”

“Tôi chẳng phải nói gì với anh.” Cô nàng vẫn đang bực bội nhăn nhó. Bond nghĩ có lẽ đó là vẻ nhăn nhó xinh đẹp nhất mà anh từng thấy. “Tôi cần gọi điện thoại. Ve New York.”

“Em không nối được điện thoại đêm nay đâu.”

“Thế thì sáng mai vậy.” Có một khoảng lặng dài. Cô nàng làm thêm một ngụm brandy nữa. “Anh có phải là vậy không?” cô nàng hỏi.

“Là gì?”

“Tên lừa đảo?”

“Không. Tôi đại loại là điều tra viên. Tôi làm việc cho những người có thể quan tâm đến Sin.”

Áo khoác của Bond, vẫn ướt sũng, đang treo trong phòng tắm. Anh đã lấy những tấm ảnh ra khỏi túi áo và cẩn thận đặt chúng trên lò sưởi. Đương nhiên nước cũng đã gây ra chút hư hại, nhưng khi từng tấm ảnh khô đi anh vẫn có thể thấy rõ hầu hết hình chụp trong đó. Anh cầm một tấm lên và lại ngắm nghía dải bờ biển, những tòa nhà trắng, quả tên lửa nằm trên giàn phóng. “Chắc em không biết đây là cái gì đâu nhỉ?” anh hỏi.

“Đó là một bãi phóng tên lửa.”

“Hình như anh cũng vừa tìm ra cùng đáp án ấy cho mình. Em có biết nó ở đâu không?”

“Không.”

Lần này thì cô nàng là người nói dối. Bond chắc chắn vậy. Nhưng anh sẽ tiết lộ bao nhiêu cho cô ta? Anh phải làm thế nào để cô ta tin anh? Đột nhiên anh thấy mệt mỏi. Tối nay anh đã trải qua quá đủ sự kiện và anh biết ngày mai mình còn phải dậy sớm và lái xe khá xa. “Anh cần ngủ,” anh nói. “Em có thể ngủ trên giường. Anh sẽ nằm trên sofa. Và em không phải lo. Anh sẽ không quấy rầy em đâu.”

“Tôi tin anh sẽ không quấy. Tôi có thể thấy anh không phải loại người ấy.” Đó là những lời đầu tiên nghe có vẻ chấp nhận được mà cô ta nói ra.

Bond lấy tấm chăn dự phòng trong tủ ra và bắt đầu công cuộc biến ghế sofa thành chỗ ngủ. Đồng thời Jeopardy kín đáo chui ra khỏi chiếc khăn tắm, vào giường. Khi anh nhìn lại cô nàng thì chỉ có đầu và tay cô nàng thò ra ngoài. Tấm vải trải giường phủ lên tận cổ cô nàng, quấn chặt quanh ngực. Cô nàng dém chặt nó xuống như thể muốn bít lối vào. Với mái tóc tỉa ngắn, cái mũi hơi hếch và làn da nhợt nhạt dưới ánh trăng, cô nàng gợi Bond nhớ đến một nữ tu mới đang có đêm đầu tiên trong tu viện, sợ hết hồn vía vì những bàn tay sờ soạng của mẹ bề trên.

Anh phần nào thấy nao núng. Anh chưa từng ngủ như thế này, chắc chắn là chưa bao giờ ngủ khi có một cô gái hấp dẫn như Leopard Lane cách mình có vài mét. Một cô gái hấp dẫn, đang khỏa thân, anh tự nhắc nhở mình. Và anh có thể cảm thấy rượu đang sưởi ấm dạ dày anh, truyền sức sống cho anh. Anh ném mình lên sofa và kéo chăn lên. May mà anh cũng đã quá mệt. Giấc ngủ đến ngay tức khắc.

Nhưng đến sáng thì mọi thứ đã khác.

Bond bị ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ đánh thức. Jeopardy vẫn còn đang ngủ, gối đầu lên tay và miếng vải trải giường đang vắt qua cô một cách hoàn hảo như thể nó được vẽ nên bởi một họa sĩ Phục hưng. Anh vào nhà vệ sinh, tắm và mặc quần áo. Khi anh đi ra cô nàng đã tỉnh giấc.

“Em ổn chứ?” anh hỏi.

Cô nàng gật đầu. “Tối qua em hơi gay gắt với anh” cô nàng nói. “Nhưng lúc đó em mệt và hoang mang quá. Hơn nữa em không thích ở cùng phòng với đàn ông chưa bao giờ gặp. Ở quê em, việc này chỉ dẫn đến một kết cục duy nhất. Nhưng anh đã hành xử như một quý ông, em có thể nói thế về anh. Có lẽ anh đã đúng về Sin. Hắn chắc chắn là một kẻ đáng ghê sợ. Và cho dù hắn có là gangster hay gì đi nữa thì em cũng vui là chúng ta đã không ở lại để tán chuyện.”

“Em có định nói anh nghe vì sao em quan tâm đến hắn không?”

Cô nàng ngần ngừ. “Chuyện riêng ấy mà…”

“Em biết hắn à?” Bond đoán. “Em từng làm việc cho hắn à?”

“Kiểu thế.” Cô nàng thở dài. “Nghe này, em sẽ kể anh nghe mọi chuyện, em thề đấy. Nhưng em sẽ không kể chừng nào em chưa mặc quần áo, và như thế có nghĩa là anh phải ra ngoài mua cho em ít quần áo. Em còn cần phải ăn sáng nữa. Em muốn ăn trứng, cà phê và nước quả. Em không muốn ăn ở đây. Em muốn ăn ở chỗ nào đó trung lập hơn… Bên ngoài thị trấn có quán cà phê Danny. Chỗ ấy được đấy. Và em sẽ không nói gì về mình cho tới khi đã nghe anh nói về anh. James Bond. Có phải đấy là tên thật của anh không?”

“Phải.”

“Nghe như tên giả. Anh nói anh là điều tra viên và là người Anh. Anh có phải người của Sở Cảnh sát London không?” Cô nàng nói giọng đùa cợt. “Anh có thể nói với em những chuyện này sau. Em chỉ cần anh mua một cái áo len dài tay và quần jean thôi. Và anh có thể tìm thêm đôi giày để thấp hay gì đó chứ. Đừng mua giày cao gót. Em sẽ trả tiền anh sau dù việc em chẳng còn gì để mặc là lỗi của anh.”

“Em không phải lo chuyện tiền bạc, còn anh sẽ xem anh có thể tìm được gì. Anh ước lượng cỡ cũng khá tốt nhưng anh không thể hứa là có thể tìm được nhiều thứ đúng mốt ở Nürburg này.”

“Em không quan tâm mốt.” Cô nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ mặt bò cái. “Tám rưỡi. Cửa hàng có thể một lúc nữa mới mở cửa. Nhưng đừng lo cho em. Em sẽ tắm một trận thật lâu và có thể ngủ quên mất ấy chứ. Anh nhớ khóa cửa khi đi ra và luồn chìa qua khe cửa nhé.”

Bond làm như cô nàng yêu cầu. Quầy lễ tân đã thay người mới, anh ta chào anh khi anh ra khỏi tòa nhà, bước chân vào một ngày ấm áp, khoan khoái. Anh đã đỗ chiếc Bentley ở một chỗ khuất tận cuối phố. Nếu Sin cử người theo, anh không muốn chiếc xe trở thành điểm chỉ dấu khách sạn của anh. Xung quanh chưa có ai. Không có sự phấn khích của cuộc đua, thị trấn nhỏ này đã trầm lặng trở lại và trực giác của Bond nói với anh rằng cuộc phiêu lưu đêm qua đã hoàn toàn kết thúc. Anh lái xe ra phố chính và sau một lúc tìm thấy một cửa hàng tạp hóa với vài món quần áo của phụ nữ trưng bày ngoài cửa sổ, mặc dù anh phải đợi mười phút mới đến giờ nó mở cửa. Anh chọn một chiếc áo len ngắn tay (100% sợi Dacron - loại sợi nắm trọn bí quyết để mang lại dáng hình quyến rũ) và một chiếc quần lửng ngang bắp chân. Cửa hàng chỉ có xăng đan, không có giày. Anh không chắc liệu Jeopardy có định cảm ơn anh hay không, nhưng cô ta sẽ phải mặc bộ này cho tới khi đến được Cologne.

Anh lái xe về khách sạn, đỗ xe và về phòng. Cửa đang mở. Bỗng nhiên Bond cảm thấy bất an. Jeopardy đã bảo anh khóa cửa. Đó là điều cuối cùng cô nàng nói. Bond rút khẩu Walther PKK ra khỏi túi. Anh đã lấy nó từ ngăn bí mật phía sau hộp đựng găng tay trong chiếc Bentley. Giưong súng phía trước, anh nhẹ nhàng đẩy tung cửa và nhìn vào phòng. Giường trống. Cửa phòng tắm mở. Jeopardy đã biến mất.

Không mất nhiều thời gian để khớp các miếng ghép với nhau. Phía cuối hành lang có một phòng giặt là. Một bộ đồng phục của nhân viên buồng khách sạn sơ mi nữ và chân váy bút chì - đã bị đánh cắp. Nhân viên lễ tân đã nhìn thấy cô nàng đi ra. Bond không tìm hiểu thêm nữa. Anh giả định cô nàng sẽ bắt xe ra khỏi thị trấn. Về lại Cologne? Không có gì chắc chắn là chi tiết này lại chân thực hơn những điều khác mà cô nàng đã nói. Trong một chừng mực nào đấy, anh thấy phục cái cách cô nàng đã lạnh lùng đẩy anh đi tìm bộ quần áo cô ta không cần đến.

Nhưng chỉ vài phút sau khi anh quay về phòng, sự khâm phục này biến thành con tức giận… Không phải với cô nàng mà với chính anh. Jeopardy không ra đi tay không. Những tấm ảnh đã biến mất.