Chương 12 Khoa học tên lửa
“Không giống cậu tí nào James, sao để cô nàng cho leo cây thế. Lại còn sau một đêm ngủ trên sofa nữa chứ! Chắc cậu mất khôn rồi.” Charles Henry Duggan cười rống lên và uống nốt chỗ Selbach-Oster Riesling mà anh ta gọi cho bữa trưa và đã một mình uống gần hết. Bond vốn không thích vang Đức, nhất là các loại Auslesen, quá ngọt, quá nặng - và xét cho cùng, quá Đức. Duggan đã chọn chai rượu đắt nhất trong thực đơn. “Đồ ăn ở đây cực kinh khủng nên ta phải có gì bù lại. Bọn Đức khốn kiếp! Nếu biết trước phải ở lại đây cho tới hết đời thế này thì có khi tôi đã nghĩ lại chuyện gia nhập lực lượng”
“Vớ vẩn quá, Charlie. Anh thích ở đây mà.”
“Cái xứ Bad Salzuflen này? Kể cả cái tên nghe cũng giống như một thứ bệnh cậu có thể bị mắc ở nhà thổ. Tất cả những gì có ở đây là mấy cái suối khoáng mặn. Hầu hết mọi người đến đây để chăm sóc sức khỏe nhưng có một thứ họ không thể nhận được ở đây chính là thuốc chữa bệnh buồn chán chết người.”
Bond đã chạy xe theo hướng Đông Bắc tới một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng gần dãy núi Teutoburg Forest. Ý nghĩ đầu tiên của anh là quay về London nhưng anh có cảm giác mình không còn thời gian để mất. Phải có lý do nào đó khiến Sin xem xét những tấm ảnh chụp một quả tên lửa Mỹ trong phòng làm việc riêng của mình, cũng như phải có lý do khiến Jeopardy đánh cắp chúng. Năm 1944, SIS đã thành lập một đơn vị trực thuộc Phòng Tình báo với nhiệm vụ chính là để mắt đến điều kiện kinh tế và chính trị đang phục hồi nhanh chóng ở nước Đức để một mặt đề phòng sự hồi sinh của chủ nghĩa Quốc xã và mặt khác theo dõi những hoạt động thường xuyên của những người cộng sản. Từ đó đến nay mọi thứ có vẻ như đã lắng xuống, nhưng bộ phận này - giờ được gọi là Trạm G - vẫn là một phần quan trọng của hoạt động thu thập thông tin tình báo, đặc biệt thông tin liên quan đến Đông Âu. Nó nằm ở một tòa nhà văn phòng xoàng xĩnh gần ga xe lửa. Trong mười năm qua nó nằm dưới quyền Duggan và anh ta đã biến nó thành thái ấp riêng của mình với những nhân viên nhắm mắt bỏ qua những đặc tính kỳ cục của anh ta. Bond nói đúng. Vị trí này rất hợp với anh ta. Và vào cuối tuần lúc nào cũng có sẵn Berlin với những con phố tăm tối hơn và những hộp đêm từng bừng hơn những gì anh có thể tìm thấy ở nhà.
Duggan đã cung cấp cho Bond đầy đủ thông tin. Họ đã cùng nhau gửi tin về London, báo cáo chi tiết (nếu không phải là đầy đủ) về những gì đã xảy ra ở Schloss Bronsart. Bond đã yêu cầu tìm thêm thông tin về Sin JaiSeong, về người phụ nữ tự gọi mình là Jeopardy Lane và về tất cả những vụ phóng tên lửa mới nhất ở Mỹ. Không còn gì để làm cho tới khi nhận được câu trả lời nên hai người đến ăn trưa ở một nhà hàng địa phương.
Duggan có rất nhiều thứ khác thường đối với người trong thế giới mật vụ. Anh ta béo - thực sự béo, ầm ĩ, để râu, thường xuyên sơ hở và thỉnh thoảng, ít nhất là theo vẻ ngoài, say xỉn. Anh ta ăn mặc tệ hại, trong những bộ quần áo sẽ phù hợp hơn với một gã điền chủ nhà quê - áo vét, gi lê kẻ sọc to và những chiếc cà vạt sặc sỡ. Anh ta còn đồng tính và không quan tâm người khác có biết điều đó hay không. Anh ta và Bond đã từng suýt choảng nhau trong một đêm muộn ở một quán rượu khu Montmartre trong lần duy nhất chủ đề này được nói đến, Duggan đã chửi anh vì xuất xứ Tin Lành cũng như thế giới quan hạn hẹp của anh. “Vấn đề của cậu, James ạ, là về cơ bản cậu cứ giả bộ đoan trang. Tôi dám cá là nửa đám con trai trong cái trường công mà cậu học từng phang nhau điên cuồng mà cậu không biết hoặc cố tình nhìn ra chỗ khác thôi. Dẫu sao thì cơ quan của chúng ta cũng đầy bọn ái. Cậu biết và tôi biết. Nhìn gã Burgess gớm ghiếc ấy đi. Đấy là một món quà cho bọn Xô viết, để bọn chúng đổ mật bẫy ruồi, bẫy những tên công chức còn quá trẻ hoặc quá sợ không suy nghĩ thấu đáo hơn được. Có trời mới biết chúng ta đã mất bao nhiêu bí mật bằng cách đó. Hãy sửa luật và để cho mọi người được thực sự là người họ muốn - đó là điều tôi nói. Còn với cậu, có thể cậu cũng nên cố gắng bớt cổ lỗ đi một chút. Giờ là năm 1957 rồi, không phải thời Trung cổ. Nửa sau của thế kỷ 20 rồi đấy!”
Guy Burgess (1911-1963), nhân viên ngoại giao Anh từng làm điệp viên cho Liên Xô. Nhân vật này là người đồng tính.
Rất ít người có thể nói với Bond theo cách đó, nhưng hai người họ đã cùng phục vụ trong RNVR suốt thời gian chiến tranh và đã từng sống chung một thời gian ngắn trong một căn hộ ở Victoria, đôi khi cùng nhau say xỉn về nhà. Mười lăm năm sau, Bond vẫn thấy thích Duggan. Anh ta trung thành với bạn bè, rất chắc chắn trong những nhận định của mình và điều hành một cơ quan hoạt động tốt hàng đầu. Ngay sau chiến tranh, anh ta đã trợ giúp thành lập JUNK, một tuyến đường sắt ngầm đưa điệp viên tới những quốc gia vệ tinh của Nga. Anh ta đã từng tươi tỉnh rao bán đồng hồ Thụy Sĩ giá rẻ bên kia Bức Màn Sắt, dùng tiền đó để dụ dỗ những cán bộ đang lung lay đào ngũ. Nhờ những nỗ lực của anh ta mà rất nhiều manh mối về năng lực vũ khí hóa học và sinh học của Liên Xô đã bị đưa ra ánh sáng. Anh ta là người bạn tốt. Anh ta biết cách sống.
Hải quân dự bị Hoàng gia.
Anh ta cũng có thể kín tiếng nếu muốn và vừa ve vẩy tờ giấy bạc, anh ta vừa hạ giọng. “Cái vụ tên lửa này,” anh ta lầm bầm. “Tôi phải nói rằng tôi không thích nó chút nào. Nếu cậu hỏi tôi, thì đây là chuyện gà về chuồng cũ thôi.”
“Ý anh là gì?”
“Sau chiến tranh, cậu quá bận bịu chạy quanh để cứu vớt thế giới. Nhưng vài người khác đã nghĩ được xa hơn. Một điều rõ ràng là công nghệ tên lửa sẽ định hình tương lai - và tôi không chỉ nói đến ICBM đâu. Tôi đã bị lôi vào chuyện này được một thời gian. Có một chiến dịch gọi là Backfire. Chúng ta nghiên cứu rất chi tiết những quả tên lửa V2 đã thu được và thấy rằng chúng rất tốt. Vì vậy sau đó chúng ta đã tìm cách tuyển được một vài tay đã từng làm việc ở Peenemünde. Chúng tôi thậm chí còn đưa cả Wernher von Braun đến London một thời gian. Một gã kinh khủng. Đằng nào thì chúng ta cũng không gặp may. Chúng ta đã vỡ trận với Tướng Tasoev, kẻ đã lật lọng và sau đó lại đến Giáo sư Tank, kẻ đã bốc hơi tới Argentina với toàn bộ các bản vẽ giấu trong quần lót, cậu có tin được không! Chúng ta cũng xoay xở để khua được vài gã kỹ sư Đức, nhưng không có nhà khoa học nào thèm quan tâm. Họ căm ghét người Pháp. Họ sợ đám Liên Xô, chuyện ấy đương nhiên rồi. Nhưng chúng ta lại không thể chi trả được khoản tiền họ muốn nên cả đám đã chuyển hết sang Mỹ và ở lại từ khi đó
Tên lửa vượt đại châu.
“Tôi không rõ cậu biết nhiều ít thế nào về cuộc chạy đua không gian, James a. Tôi biết là tay khốn già M đó đã để cho cậu hoạt động toàn thời gian. Nhưng bây giờ cậu cần nhìn lên trời. Để tôi nói với cậu này, đấy là nơi cuộc chiến tiếp theo sẽ diễn ra và ai cũng muốn phải thắng. Cậu đã đọc bài báo trên tờ Collier’s đó chưa? Do Wernher von Braun viết, cầu Chúa cho hắn thối rữa. Một thành viên được trả nguyên lương của đảng Quốc Xã giờ lại làm việc cho bọn Mẽo! Hắn khẳng định có thể đặt một vệ tinh nhân tạo trên không gian - hắn gọi đó là một trạm vũ trụ. Trên đó có thể có người sống và làm việc bên ngoài khí quyển trái đất. Dùng các máy chụp hình viễn vọng, họ có thể nhìn thấy mặt từng người sống trên trái đất này. Cậu có châm thuốc trên quảng trường Leicester bọn họ cũng biết. Và bọn họ có thể phóng tên lửa được dẫn đường rất chính xác - mà bài báo này được viết từ vài năm trước rồi, nhớ chứ - rồi von Braun kết luận: Quốc gia đầu tiên làm được tất cả những điều đó sẽ kiểm soát toàn thế giới.
“Từ đó tất cả các siêu cường bèn khua búa gõ kìm lao vào chuyện này. Hoặc có thể là búa, liềm và kìm nữa. Người Mỹ có Mũi Canaveral. Người Nga thì có một kiểu thành phố không gian ở một chốn khỉ họ cò gáy gọi là Tyuratam đâu đó giữa hoang mạc Siberi, cách xa hết mức các điểm do thám của phương Tây. Họ xây tháp phóng, lô cốt… Họ đổ cả triệu mét khối bê tông vào chỉ riêng các bệ phóng. Chúng ta không biết nhiều lắm, thành thực mà nói với cậu. Như cậu có thể hình dung đấy, để lấy được thông tin là cả một vấn đề khốn nạn. Nhưng mục tiêu của họ là đưa được một thiết bị nhiệt hạch nặng năm tấn lên vũ trụ và họ có thể sẽ đạt được mục tiêu đó sau này. Nếu không, chắc chắn là họ cũng muốn thử.”
Người phục vụ đến và họ thanh toán hóa đơn. Bond có cảm giác tất cả tác động của rượu lên Duggan đã biến mất trong một tích tắc. Khi họ quay trở lại thị trấn, anh ta trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Vấn đề của chạy đua không gian là nó là một thứ hỗn hợp kỳ lạ. Một bên ta có các nhà khoa học và bên kia là quân đội. Như vậy mục tiêu của nó có thể hoặc là khám phá những hành tinh khác, những đường biên giới mới và chung sống với nhau trong hòa bình và hòa hợp; hoặc là đập tan nát kẻ thù, tiêu diệt chúng sạch sẽ và tàn phá đất nước của chúng. Chỉ tùy vào chuyện cậu nói chuyện với ai. Các nhà khoa học thì cần tiền. Tiền thì đến từ quân đội. Nhưng đồng thời du hành trong vũ trụ cũng lại có gì đó thu hút trí tưởng tượng của công chúng. Wernher von Braun thậm chí còn làm một chương trình truyền hình, lạy Chúa tôi! Con người trong vũ trụ của Walt Disney, còn được gọi là chuột Mickey trên mặt trăng! Nhưng nó có tác dụng. Quên đi chuyện người Mỹ và người Nga thực sự muốn quét sạch nhau. Quên đi chuyện cả cuộc đua không gian này bắt đầu với cuộc chiến tranh Triều Tiên và khao khát mãnh liệt của người Mỹ muốn thả một bom nguyên tử lên đầu người Trung Quốc. Bất thình lình mọi thứ lại là một ngôi sao nhỏ lung linh. Vệ tinh. Ngành thông tin liên lạc. Những ngôi sao nhân tạo bay vòng quanh trái đất chỉ trong vòng hai giờ. Tên lửa hành khách. Hành trình lên Sao Hỏa! Tất nhiên nhiều thứ chỉ là chuyện nhảm nhí, nhưng nó vẫn tìm được đường tới giấc mơ của những con người bình thường và mọi thứ bất ngờ lại trở thành chuyện ai có uy thế hơn. Ta thậm chí còn không phải đi đánh nhau nữa. Nếu anh muốn thống trị thế giới, anh phải thống trị được không gian. Chỉ đơn giản thế thôi.
“Và như có thể thấy, năm nay là năm đặc biệt thú vị. Nó còn có hẳn tên riêng. Năm Quốc tế Địa Vật lý. Nó có liên quan đến một chu kỳ mười một năm. Các vết đen trên mặt trời đặc biệt tích cực trong thời điểm này. Hồi đi học tôi không giỏi môn khoa học và chuyện này hoàn toàn quá sức hiểu biết của tôi nhưng vấn đề là chưa có khi nào tốt hơn lúc này để đo bức xạ thượng tầng khí quyển và khoảng bảy mươi nước, kể cả Liên Xô đã tập hợp lại để cùng hành động. Tất cả đều nói đến mục tiêu chung, tinh thần hợp tác mới và những chuyện đại loại như thế, nhưng đấy là bên khoa học. Còn các anh chàng bên quân sự cũng bận bịu hơn bao giờ hết.
“Eisenhower thì nhìn nhận vấn đề như thế này: Người Mỹ đưa tên lửa dân sự lên vũ trụ để nghiên cứu khí tượng và phóng xạ. Họ được vinh danh và có được uy thế. Cả thế giới hoan nghênh. Nhưng còn hơn thế. Bỗng nhiên họ có được vệ tinh trên vùng trời Nga. Họ đặt ra thông lệ mới - ‘tự do không gian - và người Nga không thể phàn nàn. Chính họ cũng tham gia cùng nỗ lực đó. Và quả tên lửa tiếp theo bay lên có thể mang theo vũ khí. Có thể mang theo tên vệ tinh gián điệp. Cậu hiểu tôi nói gì chứ, Bond? Ngay lúc này người Mỹ đang có cơ hội tiến một bước dài lên phía trước trong cuộc chạy đua không gian và người Nga trên thực tế đang giúp họ trên con đường ấy.”
Bond nghĩ về những tấm ảnh anh thấy trong văn phòng của Sin. Những quả tên lửa Mỹ đang được SMERSH - hoặc được một nhóm chuyên gia nhỏ thuộc SMERSH - nghiên cứu. Anh nhớ lại cuộc gặp gỡ với M ở London. Bỗng nhiên anh nhận ra mối liên kết. “Anh nói đến uy thế,” anh nói. “Những người Nga đến Nürburgring vì họ sợ tay đua của họ về nhì. Tất cả đều là vì công nghệ Xô viết. Họ muốn chứng minh rằng Krassny là chiếc xe nhanh nhất trên đường đua. Giả sử ta vận dụng cùng một nguyên tắc vào du hành vũ trụ thì sao?”
“Tên lửa của Nga đánh bại tên lửa Mỹ? R-3 đấu với Atlas hay gì đó? Tôi cho là chuyện đó cũng có lý đấy. Và nó cũng giải đáp được là Sin muốn làm gì ở Đức. Hơi giống anh chàng ở Crab Key…”
“Phá hoại tên lửa. Kéo lùi chương trình không gian của Mỹ…”
Duggan nghĩ một lát rồi lắc đầu. “James, tôi xin lỗi. Có thể cậu đúng, nhưng tôi vẫn không sao hiểu nổi. Thứ nhất, tôi không biết làm thế nào mà Sin có thể vào được những bãi phóng của Mỹ: Mũi Canaveral, Cooke, Đảo Wallops, bãi White Sands.”
“Hắn ta có công ty tuyển dụng.”
“Đầu bếp với nhân viên lau dọn thì có thể. Chứ kỹ sư thì không. Hắn sẽ phải rất mất công chỉ để lại gần những chỗ đó và cứ giả sử hắn có thể làm nổ tung một hai quả tên lửa đi chăng nữa thì liệu chuyện đó có tạo ra khác biệt gì không? Sự thật là không có hắn thì người Mỹ cũng vẫn làm hỏng tên lửa suốt rồi. Tháng Giêng năm ngoái họ đã phóng một quả tên lửa Thor. Nó bay lên chưa đầy hai mươi phân thì gãy đôi và nổ tung. Nghe nói người ta có thể nghe thấy tiếng nổ từ cách đó năm mươi cây số. Thế rồi đến tháng Tư họ lại thử lần nữa. Vẫn thế: được ba mươi giây thì bùm! Hóa ra là có tay nhân viên bảo đảm an toàn nào đó tự nhiên nảy ra ý nghĩ - khá sai lầm - rằng cái thứ chết tiệt đó có thể rơi xuống Orlando, vậy nên hắn ta đã bấm nút tự hủy và làm nó nổ tung. Nhân tiện, thông tin mới nhất mà tôi nghe được là hắn ta được giao cho một công việc mới tại một hòn đảo nhỏ Nam Đại Tây Dương.” Duggan cười phá lên. “Nhưng chuyện đó đâu có ngăn được họ. Một tháng sau họ lại làm tiếp. Quả tên lửa thứ ba vui vẻ ngự trên bệ phóng vài phút rồi lại tự nổ tan tành. Cậu hiểu ý tôi chứ? Mỗi sai lầm chỉ khiến họ lại cố gắng gấp đôi, còn công chúng Mỹ cũng chẳng mấy quan tâm đến việc tiền thuế của họ bị tan thành mây khói theo đúng nghĩa đen. Phần lớn họ không biết. Những bãi phóng này đều được cố ý đặt ở những nơi hẻo lánh. Mà đằng nào thì họ cũng nghĩ phần thưởng của việc này xứng đáng để đầu tư. Sở hữu không gian vũ trụ. Và còn lâu họ mới thay đổi suy nghĩ ấy.”
Họ đi bộ qua những con phố từ thời Trung cổ không bị chiến tranh tàn phá. Trạm G lừng lững hiện ra trước mặt họ, một tòa nhà gạch đỏ, có thể đã từng làm một nhà khách hoặc trụ sở của một cơ quan công quyền không quan trọng nào đó. Không ai ngăn lại khi họ bước vào. Một người giữ cửa có tuổi đang vùi đầu vào tờ báo chỉ khẽ liếc mắt lên nhìn. Nhưng Bond không mắc lừa bởi sự bảo vệ có vẻ thiếu chặt chẽ này. Người giữ cửa chắc chắn có vũ khí. Một máy quay được giấu đâu đó trên gờ tường đã ghi lại việc họ vào trong tòa nhà. Máy quét huỳnh quang sẽ được kích hoạt khi họ đi ngang qua và nếu họ là những người không nhận dạng được và bí mật mang theo vũ khí thì toàn bộ tòa nhà ngay lập tức chuyển sang chế độ khóa. Văn phòng của Duggan nằm trên lầu hai. Anh ta vừa leo lên những bậc thang cẩm thạch đã bạc màu vừa thở phì phò, phải vịn tay vào lan can để đỡ sức nặng cơ thể. Tâm trạng anh ta rất tệ hại khi bước vào căn phòng có một cái bàn làm việc vững chắc, những cái ghế ngồi thoải mái và một lò sưởi gang cổ kính.
“Greta!” anh ta gọi lớn. “Cho tôi hai cà phê. Đặc đen. Mà ta có cái gì của London ở đây không thế?”
Một lúc sau, một cô gái vẻ ngoài thông minh xuất hiện, mặc bộ vét xám nghiêm túc, kiểu tóc bob ngắn ôm lấy khuôn mặt. Cô ta mang theo một tập hồ sơ và sau khi lạnh lùng đánh giá Bond cô ta để nó lại cho Duggan và ra ngoài. Duggan mở những trang giấy ra đọc. Bond châm thuốc lá hút chờ anh ta xong việc. Cô gái quay lại đem theo cà phê. Rồi một lần nữa bỏ họ lại với nhau.
“Được rồi,” cuối cùng Duggan cũng lên tiếng. “Chúng ta cũng không thông minh hơn mấy. Trước hết, chẳng có gì về Jeopardy Lane, chẳng từ CIA, chẳng từ FBI. Nhưng chắc chắn cô nàng không phải nhà báo - không có bài báo nào đăng dưới tên này và cô nàng không có tên ở Motor Sport hay bất cứ tạp chí nào. Thứ hai, chúng ta có một ít thông tin về anh bạn Sin Jai-Seong của cậu, nhưng cũng chẳng có gì đáng phấn khởi. Công ty tuyển dụng Kim Cương Xanh là một doanh nghiệp tuyệt đối hợp pháp, không có liên kết với tội phạm hay gì hết. Nó gần như độc quyền trong thị trường lao động người Triều Tiên, hiển nhiên rồi, nhưng ngoài ra nó còn môi giới cả người Puerto Rico, người Do Thái, người Hy Lạp… gì cũng có. Có hàng triệu lao động giá rẻ như vậy, có thể thấy chỉ cần lấy hai mươi xu từ mỗi đô mà họ kiếm được thì hắn cũng đã giàu sụ.”
“Họ làm việc trong những ngành nghề gì?” Bond hỏi.
“À, hắn phải thận trọng, nhất là ở New York. Băng Cosa Nostra kiểm soát ngành thu gom rác và ngành xây dựng, hắn đương nhiên không muốn va chạm với tụi này. Nhưng hắn cũng đã thò tay vào hầu hết mọi thứ từ xử lý thịt cho tới buôn bán đồng nát. Lao công, phụ nề, nhân viên thang máy. Nhiều việc chỉ là thời vụ và, như tôi đã nói, tất cả đều lương thấp. Hắn có rất nhiều người trong ngành vận tải - phục vụ tàu điện ngầm và xe buýt. Nhưng không có làm khoa học tên lửa đâu James. Ngành gần nhất với môn này mà hắn có là quét nhà.”
Bond chấp nhận thông tin. “Còn gì nữa không?”
“Cậu hỏi về những vụ phóng và chỗ này cậu có vẻ may mắn rồi đấy. Tôi không biết. Vụ tiếp theo là năm ngày nữa.” Bond nhướng mày. “Phải, tôi nghĩ cậu sẽ quan tâm đấy. Họ đang thử nghiệm vệ tinh, phóng một quả tên lửa Vanguard từ đảo Wallops và họ đã quyết tâm để quả này phải bay được. Tôi cũng xoay xở tìm được cho cậu một tấm ảnh đây. Trông có thấy quen không?”
Trên thực tế từng có Dự án Vanguard, một chương trình do Phòng Thí nghiệm Nghiên cứu Hải quân Hoa Kỳ (NRL) quản lý, với dự định phóng vệ tinh nhân tạo đầu tiên vào quỹ đạo trái đất bằng một tên lửa Vanguard từ Mũi Canaveral.
Duggan đẩy một tấm ảnh qua bàn. Bond xem xét nó: một dải bờ biển, những tòa nhà trắng, hình dáng bút chì của quả tên lửa, chân trời trống trải. Anh nhận ngay ra nó.
“Y như nhau,” anh nói. “Hoặc gần giống hết cỡ. Đây là tấm ảnh tôi nhìn thấy trên bàn Sin.”
“Vậy cậu nên đi ngay, cậu trai già. Cậu đã được M cho phép rồi đấy. Tôi sẽ bố trí chuyến bay.”
Ngay chiều tối hôm đó Bond bay đi New York.