Chương 13 Người phụ trách
“Xin thứ lỗi, anh Bond. Tôi nghĩ anh đang lãng phí thời gian của mình… và cả của tôi nữa.”
Bond, dù vẫn đang kiệt sức vì chuyến bay từ Berlin, quãng đường lái xe dài từ New York xuống đây, cộng thêm một giấc ngủ ngắn chập chờn lệch múi giờ trong một khách sạn bên đường không ra gì, lại không thấy ngạc nhiên. Bằng cách nào đó, ngay từ khi mới bước vào cái văn phòng trống trải, không chút tiện nghi với những thứ đồ gỗ văn phòng sơ sài và chỉ có một ô cửa sổ chữ nhật nhìn ra dải bờ biển chán ngắt này Bond đã biết ngay mọi thứ sẽ không thuận lợi. Phía sau bàn làm việc, Đại tá Eugene T. Lawrence thuộc Hải quân Mỹ đang ngồi với dáng vẻ ngoan cố dễ dãi của một kẻ đã quen được tuân lệnh. Sĩ quan Hải quân kiêm Chuyên viên dự án tại đảo Wallops này là một người chừng giữa độ bốn mươi, ăn mặc chỉnh tề trong bộ quân phục mùa hè, áo kaki với hàng nút vàng, ba dải băng đính vào ve áo, cà vạt tối màu và lon đeo vai. Nghiêm túc theo mọi nhẽ. Ông ta có thân hình vạm vỡ và cái cổ khổng lồ của một tay chơi bóng bầu dục. Nhưng cái đầu với mái tóc màu cát, đôi mắt nhỏ và đôi má mịn màng lại giống trẻ con đến ngạc nhiên. Bond đoán Chủ nhật nào ông ta cũng đi nhà thờ. Hẳn là ông ta có một cô vợ thường khoác lác về ông ta với bạn bè của mình nhưng lại nhăn mặt khi nghe tiếng ông ta về nhà, cùng một cậu con trai - Eugene Con - và thằng bé luôn phải thưa gửi trịnh trọng với ông ta. Ông ta là người phụ trách ở đây và nếu như anh có óc suy xét tốt hơn, nhiều kinh nghiệm hơn hay có thông tin mới hơn ông ta thì cũng chẳng có gì quan trọng. Anh phải làm theo những gì ông ta nói.
Bond được đón ngoài cửa bởi một người đàn ông trẻ tuổi hơn mặc sơ mi trắng ngắn tay và quần dài vải flannel tự giới thiệu là Johnny Calhoun, quản lý Căn cứ. Bond nhanh chóng nhận ra tình hình. Đó chính là điều mà Duggan đã nói với anh ở Trạm G. Lawrence đại diện cho bên quân sự của đảo Wallops, Calhoun là bên dân sự và khoa học. Bond đã xem hồ sơ của anh ta và biết anh ta tốt nghiệp West Point, làm việc cho công ty sản xuất hàng không vũ trụ Glenn L. Martin, công ty cung cấp hầu hết kỹ sư làm việc cho nhóm thực hiện Chiến dịch Vanguard - VOG. Anh ta là một người mảnh dẻ và trẻ trung với mái tóc cắt cua, nụ cười thoải mái và cặp kính mát Ray-Ban Wayfarer.
“Rất vui được gặp anh, Trung tá Bond. Chào mừng tới Wallops. Lần đầu anh đến đây phải không?” Bond gật đầu. “Tôi thì cũng mới đến được một năm. Được chuyển từ Baltimore tới, một chuyến đi đáng nhớ đấy. Xin đi theo lối này. Đại tá Lawrence đang đợi anh trong văn phòng.”
Đó là một lối đi rộng rãi, duy nhất, bắt đầu từ bãi đỗ xe, chạy song song với biển. Có một khối nhà khổng lồ bên tay trái và cách đó khoảng năm mươi mét, ở phía bên kia của lối đi, ngay sát mép nước là một bề mặt xi măng trắng rộng dùng làm bệ phóng. Bond dừng lại và nhìn ngọn tháp, cao tầm ba mươi mét, quả tên lửa trắng bạc đang đứng đó, kiềm chế sự hung hãn, chờ đợi thời điểm khi cuối cùng nó được phóng thích và lao vào vũ trụ. Một lần nữa anh lại cảm thấy luồng phấn khích khôn cưỡng, thứ gì đó bên trong anh vừa kính sợ lại vừa tràn cảm hứng trước cái sức mạnh tuyệt đối kia, ánh thép lung linh mượt mà vươn lên từ động cơ tên lửa tầng một tới cái chóp mũi đầy ham muốn chinh phục. Từ xa trông nó có vẻ nhẹ nhàng, cân bằng hoàn hảo trên bệ phóng cách mặt đất ba mét, được bao quanh bởi những kỹ sư và kỹ thuật viên - những tu sĩ hành lễ bên ban thờ của khoa học hiện đại.
“Đúng là ngoạn mục thật nhỉ,” Calhoun thì thầm, dõi theo ánh mắt anh. Anh ta có giọng nói lè nhè dễ chịu và có vẻ như thực sự thân thiện, kiểu người mà ta chẳng thể làm gì khác ngoài thích họ. “Mỗi khi nhìn ngắm nó tôi luôn sững sờ vì sự tiến bộ của chúng ta - và băn khoăn không biết rồi chúng ta còn tiến xa đến đâu nữa. Anh sẽ ở đây xem vụ phóng chứ?”
“Tôi cũng không dám nói chắc,” Bond trả lời.
“Anh nên cố gắng ở lại, nếu có thể. Anh sẽ không bao giờ thấy gì tương tự như vậy nữa đâu. Một cảnh tượng tuyệt vời.” Calhoun ngập ngừng, sau đó cười nửa miệng. “Ít nhất là khi chúng bay lên khỏi mặt đất.”
Bond đã từng có mặt tại một vụ phóng tên lửa - thực sự là anh có một góc nhìn rất đặc biệt, bên rào chắn - nhưng anh quyết định không nhắc đến điều đó. Hai người cùng đi với nhau tới một tòa nhà thấp màu trắng được bao bọc xung quanh bởi những bụi cây. Không khí rất ấm, mặt trời đang giội nắng xuống từ bầu trời không một gợn mây. Không một làn gió. Điều kiện phóng lý tưởng, Bond nghĩ.
“Anh biết đấy… có lẽ tôi nên nói đôi điều về đại tá Lawrence,” Calhoun nói. Giọng anh ta như xin lỗi. “Lúc này ông ấy đang phải chịu rất nhiều áp lực, chỉ còn ba ngày nữa là phóng. Chúng tôi ai cũng cảm thấy thế. Vậy nên khi chúng tôi nhận được liên lạc từ văn phòng London của các anh qua CIA thì, chậc, quả là rất không đúng lúc. Đương nhiên là tôi không trách anh. Tôi chỉ cố gắng để giải thích vì sao anh sẽ thấy ông đại tá có một chút… mệt mỏi.”
“Ông ta có hay bị ‘mệt mỏi’ như thế không?”
“Anh có thể nói như vậy cũng được.” Calhoun lắc đầu. “Khi đã hiểu ông ấy hơn thì thấy ông ấy cũng không đến nỗi quá tệ. Ông ấy gia nhập hải quân một ngày sau trận Trân Châu cảng. Được huấn luyện tại Học viện Hải quân Mỹ và thực hiện nhiệm vụ bay ở Triều Tiên. Anh biết là ông ấy được tặng thưởng Ngôi sao Đồng chứ? Ông ấy đến đây trước tôi một năm và thực sự thì ông ấy điều hành chỗ này khá tốt. Về mặt an ninh. Kỷ luật. Tinh thần. Ông ấy duy trì các kênh liên lạc mở và nguyên chuyện ấy thôi cũng đã rất tốt rồi, có thể nói với anh như vậy. Anh không biết ở đây thế nào đâu. Chúng tôi có nhiều loại người khác nhau cùng liên quan, thậm chí đặt một cái bóng đèn hay thay giấy vệ sinh cũng phải điền nửa tá biểu mẫu rồi đến họp ủy ban! Nếu ông ấy có hơi thô lỗ với anh thì cũng đừng coi chuyện ấy quá nặng nề.”
Đại tá Lawrence đúng là đã thô lỗ, ngay từ lúc Bond bước vào văn phòng ông ta, không buồn đứng lên và dò xét anh với vẻ khinh thị mà ông ta có thể tỏ ra với một thủy thủ tập sự bị say sóng nào đó. Calhoun ngồi sang một bên, lắng nghe với vẻ mặt không cảm xúc câu chuyện của Bond: những tấm ảnh tìm thấy trong văn phòng Sin, mối liên hệ của hắn với SMERSH, cố gắng phá hoại cuộc đua ở Nürburgring và khả năng xảy ra chuyện gì đó tương tự ở đây. Bond đọc được sự lãnh đạm trong mắt viên đại tá và buộc phải nuốt giận. Anh không đi nửa vòng thế giới để rồi bị một cái mũ quân nhân vớ vẩn nào đấy sau bàn giấy phẩy tay phớt lờ. Anh đã từng đối mặt với SMERSH. Anh có thể cảm nhận được mối nguy hiểm treo lơ lửng trên không khí. Anh biết những điều mà người này không biết.
Nhưng lúc này, theo cách nghiêm túc của riêng mình, Lawrence tóm tắt câu chuyện. “Bản chất của câu chuyện chỉ là vài bức ảnh anh được xem trong một lâu đài ở Đức. Có thể có đủ kiểu lý do để chúng xuất hiện ở đó, nhưng để chuyện ấy sang bên, điều gì khiến anh nghĩ tay Sin đó có lý do làm hại chúng ta?”
“Tôi nói rồi. Ngày hôm trước tôi đã nhìn thấy hắn với…”
“Tướng Gaspanov. Anh có bao giờ nảy ra ý nghĩ này chưa, thưa Trung tá Bond, rằng có một lời giải thích vô cùng đơn giản cho chuyện ấy? Dân Xô viết cũng đua. Rất nhiều quan chức chóp bu của họ thích trò đó và anh không cho rằng một tay sếp tình báo nào đó sẽ tìm ra cớ để thoát khỏi Mátxcova trong chốc lát sao? Sao chứ, tôi dám cá là anh cũng rất nóng lòng thoát khỏi nơi ấy. Chắc chắn là hơn làm chuyện sự vụ rồi.”
Bond phớt lờ lời lăng mạ đó. “Vẫn còn vụ mưu sát tay đua người Anh.”
“Là anh nghĩ như vậy. Nhưng thêm lần nữa, trước tòa tôi có thể nói rằng đó chỉ là ý kiến cá nhân của anh để chống lại bọn họ. Và từ những gì anh nói với tôi thì hành động bạo lực duy nhất trên đường đua là do anh thực hiện.”
“Ivan Dimitrov được SMERSH tuyển mộ, đại tá ạ. Chúng tôi có thông tin tình báo…”
“Mà tôi chưa được biết.” Lawrence liếc nhìn Calhoun như thể định hỏi ý kiến anh ta, nhưng rồi nghĩ lại và quay sang Bond. “Chính xác thì anh đang yêu cầu tôi làm gì?”
“Tôi đến đây để cung cấp thông tin cho ông, thưa ông. Không phải để yêu cầu ông làm bất cứ điều gì. Nhưng nếu ông hỏi ý kiến tôi, tôi nghĩ ông nên xem xét việc tạm hoãn vụ phóng.”
“Chuyện này không thể được.”
Lần này thì Calhoun đồng ý. “Đúng vậy, thưa trung tá. Vả lại, phải cấp cao hơn nhiều mới quyết định được việc này.”
“Nhưng nếu các ông đề xuất…”
“Chúng tôi sẽ không đề xuất những thứ vớ vẩn như thế,” Lawrence ngắt lời. Hai bên cổ ông ta vằn đỏ. Ông ta ngồi yên một lúc. Sau đó ông ta gõ hai ngón tay lên mặt bàn làm việc. “Được rồi. Để xem chuyện này sẽ đưa ta đến đâu. Chính xác thì anh nghĩ bọn người đó - bọn đỏ, SMERSH, gì cũng được - đang âm mưu gì?”
Bond biết anh đang bị bỡn cợt, nhưng anh không còn lựa chọn. “Tôi nghĩ tôi đã giải thích rõ ràng, thưa đại tá. Bọn chúng có thể đang lên kế hoạch phá hoại quả tên lửa.”
“Chính xác thì bọn chúng sẽ làm như thế nào? Đừng quên rằng cả ba tầng - động cơ, máy phát và tên lửa nhiên liệu rắn - đều được kiểm tra nghiệm thu kỹ lưỡng. Sau những bài đo này là đo kiểm hệ thống. Sau đó là đo kiểm tĩnh điện cho các hệ thống đẩy, hệ thống cân bằng và tất cả các loại điều khiển. Và anh nói với tôi rằng chúng tôi đã bỏ qua điều gì đó? Chúng tôi có kiểm tra cân chỉnh, đo kiểm chức năng hệ thống và kiểm tra qua kính hiển vi toàn bộ tinh chỉnh thiết bị.”
“Tôi chắc chắn các ông đã làm rất kỹ lưỡng,” Bond nhẫn nại nói.
“Được rồi, anh rất tử tế, trung tá Bond. Nhưng cứ thử hình dung chúng tôi đã phạm sai lầm. Rốt cuộc chúng tôi chỉ là lũ người Mỹ ngu dốt, và anh đang nói với chúng tôi rằng chúng tôi không thể tự bảo vệ an ninh cho mình. Vậy chúng ta hãy cùng hình dung rằng các bạn cộng sản làm được chuyện đó. Thế thì chính xác là chúng muốn đạt được cái gì?”
“Tôi thì đang hy vọng các ông sẽ nói tôi biết.” Lawrence gật đầu với Calhoun để anh này tiếp lời. Anh ta nói giọng hối tiếc: “Đây là một chuyến bay thử” anh ta nói. “Quả tên lửa sẽ không mang theo thứ gì thực sự có giá trị. Trên thực tế chúng tôi chỉ mang theo một vệ tinh quả bưởi thôi. Chúng tôi gọi nó như thế vì kích thước của nó: đường kính khoảng mười lăm xăng ti mét và nặng khoảng hai cân.”
“Mọi tên lửa của chúng tôi đều phải mang theo thiết bị khoa học,” Lawrence bổ sung. “Đây là thỏa thuận của chúng tôi với NRL.”
Phòng thí nghiệm Nghiên cứu Hải quân Hoa Kỳ.
“Chúng tôi đang thử nghiệm hệ thống ổn định xoay mới,” Calhoun nói. “Vào thời gian này, nhờ công nghệ vi hóa, thậm chí những quả vệ tinh nhỏ nhất cũng có thể làm được việc có ích. Sẽ chẳng có ích lợi gì nếu bắn hạ Vanguard hay làm nó nổ tung hoặc gì gì đó. Tất nhiên là sẽ gây khó chịu. Và tốn kém. Nhưng hải quân đã cam kết với chương trình này và nó sẽ được tiếp tục.”
“Giả sử nó bị chuyển hướng” Bond nói. “Giả sử nó sẽ rơi xuống thành phố nào đó.”
“Mấy chuyện đó không thể xảy ra được. Nhân viên phụ trách an toàn của chúng tôi sẽ theo dõi vụ phóng từ văn phòng điều khiển trung tâm. Anh ta sẽ giám sát từng xăng ti mét của hành trình và nếu tên lửa cho thấy bất cứ sai lỗi nào, nếu nó chệch khỏi quỹ đạo đã định sẵn, thậm chí nếu có một nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất của một cuộc tấn công từ mặt đất… chậc, thì lúc đó anh ta sẽ kích hoạt Cò Súng Tử Thần.”
“Đấy là cái gì?”
“Là tên chúng tôi đặt cho nút bấm khẩn cấp, thưa trung tá. Một kỹ thuật viên của chúng tôi đã bịa ra cái tên này và nó như kiểu bị chết tên đó luôn. Mỗi quả tên lửa được phóng đi từ căn cứ này đều mang theo một cơ chế tự hủy. Nếu như có bất kỳ lý do nào để tin rằng có chuyện bất thường xảy ra, chúng tôi sẽ bấm nút và cho nó nổ tung… và các mảnh vỡ sẽ rơi xuống biển thôi.”
Lawrence nhìn đồng hồ. “Tôi hy vọng đã trả lời được các câu hỏi của anh, trung tá Bond. Còn bây giờ thì xin thứ lỗi cho tôi…”
Nhưng Bond vượt qua ngần ấy chặng đường không phải để bị đuổi đi đột ngột như thế. “Ông có nói về những lần kiểm tra,” anh khăng khăng, “nhưng có hàng trăm người làm việc trong căn cứ này. Ai trong số họ cũng có thể bị mua chuộc, bị tống tiền, bị đe dọa. Thậm chí cả nhân viên an toàn của ông cũng có thể làm việc cho đối thủ…”
“Tôi tình cờ lại quen biết Paul Glennan cùng cả gia đình anh ta, và để tôi nói anh nghe: tôi thấy nhận xét vừa rồi của anh là sự xúc phạm cá nhân. Tôi có hồ sơ tuyển dụng của từng người trên hòn đảo này và tôi đã đích thân đọc từng hồ sơ. Đó là một phần trách nhiệm của tôi. Không có người nào mà tôi không thể bảo đảm.”
“Và không có chuyện gì xảy ra trong vài tuần hay vài tháng vừa qua? Không có chuyện gì bất thường?”
“Tuyệt đối không.”
Nhưng trong khi ông ta nói Bond đã nhìn thấy Calhoun chùn lại. Anh quay sang nhìn anh ta dò hỏi và chàng thanh niên này đỏ mặt. “À, sếp ơi,” anh ta lẩm bẩm, “có vụ với Keller nữa.”
“Mẹ kiếp, Johnny!” Nắm đấm của Lawrence dộng xuống mặt bàn. “Chuyện xảy ra với Keller không liên quan gì đến căn cứ này. Anh biết rồi đấy. Cảnh sát cũng đã xác nhận. Và tôi không thể tin được anh lại chống đối tôi trong chính văn phòng của tôi.” Ông ta đã ra một quyết định và khi quay sang Bond, trong mắt ông ta ánh lên vẻ lạnh lùng mới. “Giờ hãy quay lại với những tấm ảnh mà anh bảo anh đã thấy,” ông ta gầm gừ. “Đấy là nơi mọi thứ bắt đầu. Chính xác thì hiện chúng đang ở đâu?”
“Tôi không đem chúng theo.”
“Chuyện gì xảy ra với chúng?”
“Bị đánh cắp.” Có gì đó nói với Bond rằng Đại tá Lawrence đã biết chuyện đó.
Lawrence chần chừ, hưởng thụ khoảng khắc này. Và sau đó, khá chắc chắn, ông ta thò tay xuống dưới mở nột ngăn kéo. Bằng một động tác hoa mỹ, ông ta lấy ra một nắm ảnh và rải chúng trên mặt bàn. “Chúng có tình cờ là những tấm ảnh mà anh vừa nói đến không?” ông ta gay gắt hỏi.
Bond liếc nhìn chúng và ngay lập tức nhận ra đúng là những tấm ảnh đó. Không phải bản sao mà chính là những tấm ảnh anh đã lấy từ Schloss Bronsart và sau đó Jeopardy Lane lại lấy của anh. Anh có thể thấy điều đó từ những hư hại do nước gây ra. Chúng đã nằm trong túi áo vét của anh khi anh lao xuống hồ. “Tôi không nghĩ cái tên Jeopardy Lane lại có ý nghĩa gì với ông, có phải không?” anh hỏi.
“Chưa từng nghe thấy bao giờ.”
“Vậy ông có được chúng từ đâu?”
“Tôi nghĩ đó là việc của tôi, Trung tá Bond ạ.” Lúc này Lawrence đang mỉm cười. “Nhưng anh có thể muốn biết rằng tôi đã có chúng được vài ngày và cũng đã có cơ hội xem xét chúng. Như tôi có thể thấy, chúng là đồ giả.”
“Đồ giả?”
“Những tấm ảnh chụp căn cứ là thật. Bất cứ khách du lịch nào có máy ảnh tử tế cũng có thể chụp được. Nhưng cái này…” Ông ta nhặt tấm ảnh chụp bên trong nhà để tên lửa, tấm ảnh chụp ba nhà khoa học Triều Tiên và phần trên của quả Vanguard. “Tôi không biết anh nghĩ nó là cái gì, nhưng nó chẳng liên quan gì đến chúng tôi.”
“Làm sao ông chắc chắn được?”
“Bởi vì không có thằng Nhật lùn nào trên đảo Wallops. Không một thằng nào.”
“Đây là người Triều Tiên.”
“Không Nhật, không Triều hay Tàu gì cả, ngoại trừ, có lẽ là trong phòng giặt là. Đây không phải phòng để tên lửa của chúng tôi. Liếc nhìn là tôi thấy ngay.”
“Nhưng đây là một quả tên lửa Vanguard.”
“Không, trung tá ạ. Tôi không tin đây là nó. Trông có thể giống - xem ảnh thì cũng khó nói - nhưng Mỹ là quốc gia duy nhất trên thế giới có tên lửa Vanguard, và theo như tôi biết thì chúng tôi dạo gần đây, mà thực tế là chưa bao giờ có quả tên lửa nào bị đánh cắp. Tôi đoán là ngay cả lũ ngốc như chúng tôi cũng có thể biết được liệu mình có bị thiếu mất quả tên lửa nào không, trung tá ạ. Vậy nên, như tôi đã nói với anh từ nãy, anh đang lãng phí thời gian đấy.”
Ông ta đứng lên, cho thấy buổi hỏi đáp đã kết thúc. Bond nhìn một lần cuối những tấm ảnh trải trên mặt bàn. Liệu có khả năng Jeopardy Lane làm việc cho NRL hay cho chính căn cứ này hay không? Nhưng nếu vậy tại sao Lawrence lại không nói với anh như thế? Chắc chắn ông ta cũng muốn khoe khoang về việc lấy lại được mấy tấm ảnh chứ. Viên sĩ quan hải quân vẫn đứng nghiêm. Không có cái bắt tay tạm biệt.
“Tôi muốn anh biết rằng tôi đã tạo ngoại lệ đặc biệt để Tình báo Anh phá hoại thẩm quyền của tôi,” ông ta nói. “Việc các anh đá chúng tôi khỏi Barbados đã đủ tệ lắm rồi. Các anh đã chẳng cần quá nhiều thời gian để quên đi những gì chúng tôi đã làm cho các anh trong chiến tranh. Nhưng đến đây thế này, với những câu hỏi láo xược chết tiệt của anh ư? Anh Calhoun đây sẽ đưa anh ra xe và bảo đảm là anh đi khỏi căn cứ.”
Thế là hết. Johnny Calhoun ra mở cửa và Bond đi theo anh ta ra khỏi văn phòng. Không ai nói câu nào cho tới khi họ ra hẳn bên ngoài dưới ánh nắng. Rồi Calhoun phá tan sự im lặng. “Tôi xin lỗi, trung tá.”
“Không sao, tôi cũng không thể nói là anh không cảnh báo tôi. Ông ta chắc chắn đang rất mệt. Mà câu chuyện về Barbados là thế nào thế?”
“Đúng là chuyện thật đấy. NRL muốn xây một bãi phóng ở Barbados. Khi phóng tên lửa người ta luôn phóng nó về phía Đông, và càng gần xích đạo thì càng tốt. Như thế ta sẽ tận dụng được vòng quay của trái đất, nhưng chính phủ Anh đã từ chối. Vì lý do môi trường, tôi đoán thế, nhưng chuyện đó cũng gây ra chút sóng gió.”
“Còn người kia thì sao - Keller ấy?” Calhoun trông có vẻ không thoải mái, và Bond biết anh ta không muốn tỏ ra thiếu trung thành hơn nữa. “Tôi có thể đến gặp cảnh sát địa phương nếu anh không muốn đề cập đến chuyện đó. Nhưng sẽ tốt hơn nhiều nếu có thông tin từ anh, và tôi sẽ giữ bí mật.”
“Chắc chắn rồi.” Calhoun liếc nhìn ra sau đề phòng Lawrence lại đi theo họ. Không có ai trên đường. “Thomas Keller là một trong những giám sát viên của chúng tôi.” Bond để ý thấy cách gọi “Thomas”. Không phải Tom hay Tommy. Không có sự quen thân ở đây. “Tôi gần như không biết anh ta và anh ta cũng không hòa hợp với mọi người lắm,” Calhoun nói tiếp, xác nhận điều Bond vừa đoán. “Anh ta là người Đức, và sự thực là nếu hải quân được tự quyết thì sẽ không có người Đức nào trong nhóm thực hiện Chiến dịch Vanguard. Họ nhớ rất dai. Trở lại chuyện đang nói: vài tuần trước tất cả chúng tôi đều rất sốc vì anh ta đã bị giết chết.”
“Bằng cách nào?”
“Theo cảnh sát thì đó là một biến cố gia đình. Vợ anh ta đâm anh ta và đốt nhà. Cô ta từng là tiếp viên trong quán rượu - chậc, báo chí nói vậy - và cô ta đơn giản là đã phát ngán anh ta. Cô ta lấy xe rồi chạy sang bang khác. Toàn bộ nghe như một câu chuyện giật gân rẻ tiền, nhưng thực sự là Đại tá Lawrence nói đúng. Nó chẳng liên quan gì đến chúng tôi hết cả.”
“Công việc của Keller ở đây là gì?”
“Giám sát chung.”
“Có được tiếp cận Vanguard không?”
“À, có chứ. Tất nhiên. Nhưng như tôi đã nói. Anh ta bị đâm bằng dao làm bếp, căn nhà bị đốt và cô vợ thì lấy xe biến mất. Theo như tôi biết thì họ vẫn chưa tìm thấy cô ta.”
“Anh có địa chỉ của anh ta không? Tôi vẫn muốn xem qua nhà anh ta một chút.”
“Đường Cầu Vồng, Salisbury. Tôi không nhớ số nhưng anh không lạc được đâu. Anh định ở đó bao lâu?”
“Tôi cũng chưa quyết định.” Trước mắt thì Bond thấy lang thang ở cái xứ Đông Virginia này không có ý nghĩa gì nhưng đồng thời anh cũng chẳng biết đi đâu nữa. Anh có thể phải khiếu nại lên thượng cấp của Đại tá Lawrence. Ít nhất thì họ cũng có thể nói gì đó với anh về Jeopardy và vai trò của cô ta trong tất cả câu chuyện này.
Họ đã ra đến xe.
“Được rồi, nếu anh quyết định đến xem vụ phóng thì cứ báo cho tôi, tôi sẽ giải quyết thủ tục ra vào cho anh.” Họ bắt tay. “Rất vui được gặp anh, Trung tá Bond.”
Cách đó gần một cây số, một người đàn ông đang đứng dựa vào một chiếc sedan bốn cửa. Khi James Bond lái xe qua những cánh cổng trên đảo Wallops, người đàn ông nọ đã lấy ra chiếc ống nhòm Bausch&Lomb Zephyr 9x35 đưa lên mắt. Hắn chỉnh tiêu cự cho tới khi nhìn thấy rõ người lái xe. Phải rồi. Đó chính là khuôn mặt hắn đã được cho xem. Đúng như người thuê hắn đã nghi ngờ, tay điệp viên người Anh đã theo những tấm ảnh tới tận đây.
Gã đàn ông đang giải ô chữ. Tờ báo vẫn còn đang nằm đó, gấp đôi, trên nắp ca pô xe hắn. Hắn ném nhanh nó xuống ghế sau rồi leo vào xe. Một lúc sau Bond lái xe ngang qua. Gã đàn ông nổ máy, quay xe đi theo.