Chương 14 Màn đêm chết chóc
Sau cuộc gặp với Calhoun, Bond quay lại khách sạn và gọi điện cho đồn cảnh sát địa phương. Anh quan tâm đến Thomas Keller và muốn biết thêm. Anh hẹn gặp một nhân viên cảnh sát vào buổi tối hôm đó và đi ăn bữa tối sớm với thịt bò bít tết và khoai tây rán tại quán ăn gần đó - một quán ăn nhỏ bé, lạnh lẽo có tên là Lucie. Nhân viên phục vụ rót cà phê dù anh không gọi và cũng không uống. Cà phê Mỹ, món phụ của mọi bữa tối, và với Bond thì nó không là gì ngoài một thứ nước uống màu nâu. Nhưng thức ăn thì ngon, và sau một điếu thuốc - điếu Chesterfield, thứ làm anh chợt nghĩ đến Pussy Galore - anh trả tiền rồi ra về. Chiếc xe thuê của anh đang đỗ bên ngoài. Anh xem bản đồ rồi lái xe tới Salisbury.
Tàn tích cháy rụi của ngôi nhà của Keller trông thực sự choáng váng, một sự xúc phạm tới toàn bộ khu vực xung quanh. Giống như đã có một chiếc xe tải đến đây lúc nửa đêm và đổ xuống một đống lớn gỗ cháy thành than và kim loại cong queo. Chúng không có quyền nằm ở đây. Bond chậm rãi lái xe qua những ngôi nhà xung quanh, tất cả được quét sơn sáng màu và những bãi cỏ hoàn hảo. Anh có thể hình dung ra những đứa trẻ cùng chơi trong sân sau nhà nhau, được ông bà chúng ngồi dưới mái hiện canh chừng, tiếng máy cắt cỏ vang lên trong buổi chiều hè ấm áp. Và nếu có đánh nhau, nếu có bạo lực thì những chuyện đó thường xảy ra im lặng, phía sau những tấm rèm đã được kéo kín. Ngôi nhà số 1261 đường Cầu Vồng đã biến tất cả những hình ảnh này thành lời nói dối. Đó là một tấm biển đen đúa, xấu xí quảng cáo cho lòng căm thù, bạo lực và tuyệt vọng; tất cả những thứ không bao giờ có chỗ trong giấc mơ Mỹ.
Xung quanh không có ai khi Bond ra khỏi chiếc xe thuê, đứng đó và hít thở mùi than cháy và bồ hóng thường đọng lại rất lâu sau đám cháy. Cỏ đã bắt đầu mọc um tùm, các loại cỏ dại hân hoan vồ lấy cơ hội bùng phát. Ai đó để lại biển báo: CẤM LẠI GẦN. Nhưng lại gần hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ cần liếc nhìn là Bond đã biết rằng toàn bộ đồ gỗ và bất cứ thứ gì có giá trị đều đã bị đem đi. Cuối cùng, xe ủi sẽ đến và dọn nốt những gì còn lại, và rất sớm thôi Thomas Keller và vợ anh ta, cùng với tất cả bí mật của họ sẽ rơi vào quên lãng.
Một chiếc xe đỗ lại phía sau anh. Bond quay lại và thấy đó là một chiếc Chevrolet Cruiser mang dòng chữ “Sở Cảnh sát Salisbury” in trên cửa. Một sĩ quan mặt tròn, lạnh lùng bước ra. Anh ta mặc áo sơ mi, đeo cà vạt, chiếc huy hiệu cảnh sát gắn trên ngực. Trông anh ta tỏa ra sự đáng tin cậy và kinh nghiệm. Anh ta chắc chắn là kiểu người mà những công dân tuân thủ pháp luật luôn muốn ở gần.
“Anh Bond?” anh ta hỏi.
“Đúng vậy. Cảm ơn anh vì đã tới.”
“Không có gì. Tôi có thể giúp gì được anh?”
“Có phải anh là người đã điều tra chuyện xảy ra ở đây không?”
“Đúng vậy. Vợ chồng Keller… Thomas và Gloria. Họ cũng đã ở đây khá lâu. Rất kín tiếng, mặc dầu vậy cũng nhiều người biết họ. Gặp họ ở nhà thờ hay siêu thị. Có vẻ như họ hạnh phúc bên nhau. Không phải lo lắng chuyện tiền nong hay những thứ đại loại vậy. Không ai nói điều gì xấu về họ.” Viên sĩ quan rất thực tế, không thể hiện bất cứ tình cảm nào và Bond có cảm giác anh ta sẽ luôn như vậy, bất kể là xử lý một vụ giết người hay đỗ xe sai chỗ. “Ông Keller chuyển đến từ Texas, nhưng tôi tin là họ gặp nhau ở Mexico. Ông ta là người Đức. Không có con.”
“Và anh chắc chắn là cô ta đã giết ông ấy?”
“Có vẻ chắc chắn là như vậy, anh Bond. Ông Keller bị đâm trong bếp, và mặc dù khó có thể nói chắc, nhưng không có dấu hiệu của bất cứ cuộc vật lộn nào. Ông ta vừa đi làm về và cô ta đang ở nhà, chờ ông ta về. Và nếu như không phải cô ta là người đâm, thì ta phải tự đặt câu hỏi tại sao cô ta phải trốn đi như thế?”
“Phải rồi, bỏ lại mọi thứ thì đúng là lạ thật.”
“Thực ra, một người hàng xóm đã nhìn thấy cô ta bỏ đi trên một chiếc xe xanh. Lúc ấy chỉ là vài phút sau khi nhà cháy. Tất nhiên, chúng tôi cũng đã kiểm tra chi tiết tài chính của cô ta. Hóa ra là cô ta đã tái thế chấp ngôi nhà, lấy một tấm séc bảo chi ghi tên cô ta. Hai người họ có một tài khoản tiết kiệm chung, cô ta đã tới ngân hàng và rút toàn bộ số tiền, bằng tiền mặt. Đó là vào buổi sáng hôm vụ án xảy ra.”
“Nghe rất máu lạnh.”
“Tôi đồng ý. Có vẻ như cô ta đã lên kế hoạch mọi thứ. Bây giờ thì chắc anh đã tự hỏi tại sao rồi chứ?”
Và thực sự thì đó cũng chính là câu hỏi chính, Bond suy nghĩ trong khi anh lái xe quay về khách sạn. Sao lại vào lúc đó? Hay chính xác hơn, vì sao lại chỉ là một hai tuần trước vụ phóng Vanguard? Tuyệt đối không có bằng chứng gì gắn Thomas Keller với Jason Sin - và vì thế, một cuộc tấn công vào vụ phóng tên lửa vẫn mới chỉ là phỏng đoán. Nhưng mọi thứ từ kinh nghiệm của Bond đều bảo anh phải tìm kiếm thứ gì đó bất thường, một cú vấp nhỏ trong nhịp điệu thường nhật của đời sống, và cần điều tra thêm về nó. Có thể Gloria Keller đã quyết định loại bỏ ông chồng của mình trong một khoảnh khắc bốc đồng. Nhiều năm thù hận cuối cùng có thể dẫn đến một khoảnh khắc bạo lực bất ngờ như thể không hề được lên kế hoạch. Nhưng chẳng phải kh năng cao hơn sẽ là đã có gì đó thay đổi trong cuộc sống của họ, và cho dù nó có là gì thì chính nó đã gây ra vụ giết người sao? Và anh thấy sự việc có vẻ là như vậy.
Đi đâu tiếp bây giờ? Bond cảm thấy bị mất kết nối một cách lạ lùng, cô đơn trong sự trống rỗng phẳng lặng của khung cảnh, những cánh đồng trải dài tới tận vịnh Chesapeake và mặt trời đã nằm dưới đường chân trời. Anh muốn đi lên phía Bắc, trở lại New York. Anh có thể liên hệ với FBI để xem họ có thể lần ra bà Keller mất tích hay không. Cũng thú vị nếu biết Jason Sin đã về Mỹ hay chưa. Nhưng anh có thể làm tất cả những chuyện đó qua điện thoại và mọi trực giác của anh đều mách bảo anh hãy ở lại đây, gần với vụ phóng. Nếu kẻ thù ra tay, đây sẽ là nơi điều đó xảy ra. Hơn hết, anh muốn biết làm thế nào mà những tấm ảnh, bị đánh cắp từ tay anh ở Đức lại xuất hiện ở nơi đây? Lawrence chắc sẽ không chịu nói, nhưng có vẻ như anh đã có một đồng minh là tay quản lý căn cứ, Johnny Calhoun. Giờ đã quá muộn để quay lại rồi. Ngày mai anh sẽ thử vận may xem thế nào vậy.
Khách sạn Starlite nằm trên đường 13, cách đường chính một đoạn, trước mặt một khu rừng - chủ yếu là thông và tuyết tùng. Không có gì ngạc nhiên khi cả khu mang chủ đề tên lửa. Tên khách sạn được uốn bằng đèn neon trắng với một quả tên lửa màu đỏ nhấp nháy đang lao đi từ một bảng hiệu hình thoi. Khu phòng nghỉ được bố trí thành ba khối sơn màu pastel, mỗi khối có hai tầng và mái nhà nhô ra - Redstone, Jupiter và Thor. Thậm chí cả bể bơi hình tròn cũng được lát gạch sao cho trông giống như tên lửa Saturn. Đó không phải kiểu khách sạn Bond hay chọn, nhưng nó gần đảo Wallops, yên tĩnh đến độ ngạc nhiên và với chứng nhận của AAA, khách sạn này sạch sẽ đúng như anh kỳ vọng.
Bond đã đặt một phòng trên tầng hai của khối Redstone, nằm hơi tách biệt một chút, bên rìa của tổ hợp. Tám đô la giúp anh thuê được phòng Redstone 205: một phòng lớn có bếp và phòng tắm, ti vi, điều hòa không khí và thứ quan trọng nhất với anh: vị trí có thể quan sát cổng vào và đường chính mà không bị cản trở.
Tên các loại tên lửa của Mỹ.
Hiệp hội Ô tô Mỹ.
Bond lái xe vào, đỗ xe và đi bộ tới văn phòng quản lý để lấy chìa khóa. Sau quầy là một người mới, mắt ngái ngủ và đã quá tuổi nghỉ hưu rất lâu, ngồi trên một chiếc ghế đu, tay để trên bụng. Nhìn thấy Bond, ông ta khó nhọc đứng dậy và tìm kiếm một mẩu giấy lẫn trong những mẩu giấy khác. “Có người gọi cho anh,” ông ta nói. “Xưng tên là Calloon hay gì đó… anh biết không? Anh ta gọi từ chỗ tên lửa.”
“Ý ông là Calhoun?”
“Chính là nó đấy, sếp. Ờ… Anh ta bảo có thứ anh có thể sẽ đánh giá cao, không biết anh có muốn gặp gỡ đi loanh quanh chút không. Anh ta nói nó quan trọng lắm.”
“Anh ta có để lại số không?”
“Tôi không có số, mà anh cũng không cần đâu. Tám giờ sáng mai anh ta sẽ đến. Anh ta nói thế.”
“Được rồi. Cho tôi xin chìa khóa?”
“Chắc rồi.” Người quản lý nhấc chìa khóa của Bond từ tấm bảng gỗ ghi tất cả phòng trong khu Redstone. Ông ta đưa cho Bond. “Chúc ngủ ngon, sếp. Anh phải ngủ cho ngon đấy.”
Chiếc sedan bốn cửa tiến về phía tổ hợp đúng hai giờ sáng, những bánh xe nhẹ nhàng nghiến lên lớp sỏi. Mười hai giờ đã đến rồi đi nhưng bây giờ mới đích thực là nửa đêm, thời điểm bóng tối đậm đặc nhất và hầu hết mọi người đã ngủ say. Mặc đồ ngụy trang đêm và đi đôi giày lính, người đàn ông tự gọi mình là Harry Johnson bước ra và đi vòng ra cốp xe. Hắn lấy ra thứ gì đó. Nó nặng và được bọc vải dầu. Phía sau hắn một chiếc xe con và một xe thùng đi tới, đỗ lại ngoài phố. Sáu người đàn ông ra khỏi xe, mặc cùng một kiểu quần áo tối màu, mũ len trùm kín mặt. Tất cả đều mang vũ khí, bao súng treo lộ liễu bên hông. Khuya khoắt thế này thì sẽ không có nhân chứng nên không cần giấu giếm. Họ im lặng đóng cửa xe sau lưng rồi chuồi vào bóng tối, chiếm lĩnh những vị trí đã phân nhau từ trước.
Hai giờ hai phút. Johnson đang nằm trên mặt đất, hai chân giạng rộng phía sau. Hắn ôm một khẩu M60, loại súng máy mới tinh, vận hành bằng khí, nạp đạn ngang lưng vừa được trang bị cho quân đội Mỹ. Bảng súng nhựa tì lên vai, hắn vươn tay điều chỉnh ống ngắm. Phòng 205 trong tòa nhà Redstone nằm ngay trước mặt hắn, cửa sổ nhìn đăm đắm vào bóng đêm. Khẩu súng máy có hệ thống thay nòng dự phòng nhanh, nhưng sẽ không cần thiết. Johnson tỉ mỉ lau chùi và bôi mỡ cho mọi cấu kiện chuyển động và khi hắn siết cò nó sẽ bắn ra sáu trăm phát đạn trong một phút với vận tốc đầu nòng 850 mét trên giây. Mục tiêu chỉ cách đó chừng 150 mét. Căn phòng và mọi thứ trong đó sẽ bị xé nát nhừ. Giết gà bằng dao mổ trâu. Những người ra lệnh muốn thật chắc chắn. Điệp viên người Anh phải bị tiêu diệt - và nếu như hai ngàn viên đạn xuyên giáp không nên trò trống gì thì vẫn còn nửa tá người đang chờ để hoàn thành phát súng ân huệ. Cả chiến dịch sẽ kết thúc trong chưa tới chín mươi giây. Cảnh sát phải mất ít nhất bảy phút mới tới nơi. Một loạt cuộc điện thoại giả đã được thực hiện, phân tán lực lượng đến những vùng khác nhau trong bang. Bên trong chiếc xe thùng, người thứ bảy đang giám sát tín hiệu vô tuyến của cảnh sát. Hắn ta sẽ báo động rất lâu trước khi chiếc xe cảnh sát đầu tiên tới gần.
Trong vài giây Johnson lắng nghe thứ im lặng dữ dội thực sự làm nên sự chết chóc của màn đêm. Hắn có thể nghe tiếng vài con ve sầu sột soạt trong tán lá. Tiếng kêu của một con cú. Đã đến lúc. Hắn nhẹ nhàng quấn ngón tay quanh cò súng, đoạn siết.
Bị khuếch đại bởi sự tĩnh lặng, tiếng gầm của khẩu M60 chấn động ngoài sức tưởng tượng, những ánh chớp trắng tuôn ra quanh đầu nòng. Phía bên kia khối nhà, phòng 205 đơn giản là đã ngừng tồn tại, mặt tiền gỗ, cửa và cửa sổ vỡ nát khi trúng đạn. Trong con mắt tâm trí của mình, Johnson có thể nhìn thấy bên trong căn phòng và hình dung ra những bóng đèn vỡ vụn, tranh ảnh bị thổi bay khỏi tường, những mảnh kính bay lượn, không khí cũng bị xé toạc bởi dòng chảy không ngừng của những viên đạn nóng rực. Còn gã đàn ông hẳn đang nằm trên giường? Hắn có thể thức giấc khoảng một hai giây, cơ thể hắn co giật và quằn quại khi những viên đạn xuyên vào hắn, máu hắn sôi lên sùng sục, tràn ra khăn trải giường. Cái chết của hắn không thể nhanh hơn hay bạo lực hơn. Đó là kiểu kết cục mà một tên gián điệp Anh đáng được hưởng.
Hắn dừng lại. Sự im lặng giờ đây gần như đã có thể sờ thấy được khi màn đêm chiến đấu để giành lại quyền kiểm soát. Không có gì của phòng 205 còn lại. Ánh đèn bật sáng trong những căn phòng khác. Tiếng la hét của một phụ nữ. Một đứa trẻ bắt đầu khóc. Vài vị khách có lẽ đã sờ soạng tìm điện thoại để gọi cảnh sát. Nhưng không cần vội vàng. Còn rất nhiều thời gian. Harry Johnson ngắm nhìn những bóng người tối thẫm lao lên cầu thang lên tầng hai, vào phòng để kiểm tra liệu công việc đã hoàn thành hay chưa.
James Bond cũng nhìn thấy chúng đi ngang qua.
Một điệp viên hoạt động trên hiện trường luôn phải phát triển một dạng ăng ten. Có hay không có nó chính là sự khác biệt sống chết. Ngay khi quay trở lại khách sạn Starlite, anh đã chắc chắn có điều gì đó không ổn không đủ chắc để phải rời đi ngay, nhưng đủ để cảnh giác. Có thể nó đã bắt đầu với một thoáng bất ổn trong ánh mắt của người quản lý khách sạn, ông ta đã chuyển đi thông điệp một cách hờ hững, nhưng vẫn có vẻ tránh né thế nào đó. Đúng là có khả năng Calhoun đã tìm được nơi ở của Bond mặc dù anh chưa từng nói cho anh ta biết tên khách sạn. Nhưng nếu thực sự đúng là anh ta đã gọi điện, thì sao anh ta lại phải nhắc đến chuyện làm ở căn cứ tên lửa làm gì? Đấy đâu phải loại thông tin có thể cứ khơi khơi đưa ra như vậy, nhất là khi vụ phóng này đòi hỏi an ninh cao đến thế. Còn nữa, anh ta nói sẽ tới khách sạn này, tại sao phải thế? Gặp nhau tại văn phòng của anh ta sẽ hợp lý hơn nhiều chứ. Cộng tất cả lại, Bond chắc đến đến tám mươi phần trăm rằng có kẻ muốn đảm bảo anh phải ở nguyên chỗ đã định. Tức là chúng đã có kế hoạch sẽ tới lúc đêm nay.
Anh lấy chìa khóa rồi về phòng như thể không có gì phải lo lắng. Anh hành động ngay sau khi vào phòng. Bảng treo chìa khóa trong văn phòng người quản lý cho anh biết rằng khối nhà này vẫn đang gần như trống trơn. Gói ghém cái túi duy nhất của anh và luồn xuống phòng 105 ngay bên dưới là việc quá đơn giản. Tất cả các phòng đều có cửa phía trước và cửa sổ trượt đằng sau. Bond đi vòng ra sau, dễ dàng xử lý cái bản lề bằng con dao lấy trong bếp. Căn phòng này giống hệt căn phòng bên trên, thậm chí giống cả tới bức tranh trừu tượng treo đầu giường. Anh nằm trong bóng tối, mặc nguyên quần áo, chờ xem chuyện gì sẽ diễn ra. Nếu đó chỉ là người quản lý hay một cặp đôi đến muộn thì anh sẽ kịp chuồn trước khi họ mở cửa. Nếu là rắc rối, anh sẽ sẵn sàng đối mặt.
Bond ngủ rất nông, nông tới mức gần như không ngủ. Thậm chí trước khi chiếc xe đỗ lại nơi cổng vào, thế nào đó anh đã cảm thấy nó và mở choàng mắt, cảnh giác ngay tức khắc. Anh biết ngay nhịp điệu của đêm đã bị phá vỡ. Tiếng ve ngưng lại trong giây lát. Đâu đó có ba bốn tiếng chó sủa rồi ngưng bặt. Anh nghe thấy tiếng giá súng kim loại M112, loại giá ba chân dành cho bộ binh, được đặt xuống sỏi nhưng lúc ấy không nhận ra đó là tiếng động gì. Khi không đi khỏi khách sạn anh biết anh phần nào đã mời chúng tấn công - nhưng anh còn có lựa chọn nào khác chứ? Dù người đến tìm anh có là ai thì chúng cũng sẽ dẫn anh đến người cử chúng đến. Vì chẳng có manh mối nào hữu ích, Bond phải tận dụng mọi cơ hội được tạo cho anh.
Anh biết mình đang gặp rắc rối, rằng mình đã đánh giá thấp kẻ thù, khi anh nhìn qua khe rèm hở và thấy sáu người đàn ông đang tản ra trên sân trước. Như vậy là bảy chọi một. Chúng chắc chắn không muốn để cho anh thoát! Nhưng chắc là chúng không định gây ra cuộc chiến ngay giữa một khách sạn đông khách chứ? Bond mới tự hỏi mình được câu này thì khẩu súng máy khai hỏa, phá tan căn phòng đáng ra sẽ là phòng anh. Tiếng nổ inh tai, gần như có thể cảm nhận được luồng đạn rực lửa khi chúng giã không ngừng vào gỗ và gạch. Lom khom dưới đó ba mét, chỉ cách nơi tan nát đó chưa đến mười xăng ti mét trần và sàn, Bond bị sốc bởi sự hung bạo và ý nghĩ rằng nếu còn nằm trên chiếc giường đã định thì chắc chắn anh đã chết. Bụi và mảnh gỗ rơi xuống như mưa. Mùi thuốc súng bao lấy anh. Trong mấy giây anh nghĩ mọi thứ đã yên ắng, nhưng rồi nhận thấy rằng thực ra là mình đã điếc tai. Khi thính giác quay trở lại, anh nghe tiếng một phụ nữ la hét, sau đó là tiếng trẻ con khóc. Họ ở khối nhà bên cạnh. Nhìn ra ngoài, anh thấy có ánh sáng trong phòng quản lý khách sạn. Anh không nghi ngờ gì chuyện tay quản lý đã cao chạy xa bay.
Bond rút khẩu súng ngắn Remington M1911 bán tự động do FBI cấp cho, như một món quà, khi anh đến New York. Nó nặng hơn anh thích một chút nhưng nó đã nằm bên khi anh ngủ và anh thấy hơn cả biết ơn khi có nó vào lúc này. Đầu óc anh quay cuồng. Khẩu súng máy đáng ra đã phải hạ được anh. Sáu gã kia hẳn đã được cử đến để phòng xa, để bảo đảm công việc được hoàn thành. Đúng. Hai trong số chúng đứng trong sân. Anh nghe thấy tiếng chân bước trên cầu thang bên ngoài. Ba tên đang đi lên, yểm trợ cho nhau - như thể người khách phòng 205 có thể vẫn sống sót để bắn trả! Anh có khoảng mười lăm giây trước khi chúng báo động. Rồi sao nữa? Bond cân nhắc tình hình. Chiếc xe anh thuê vẫn bên ngoài. Chúng biết là anh ở đây. Một khi nhận ra sai lầm của mình, chúng sẽ lục soát từng phòng.
Anh đứng dậy, tiến về phía cửa sổ trượt. Ba tên trên gác. Hai ở phía trước. Chỉ còn lại một tên đứng đằng sau. Bond gần như lập tức thấy hắn, chỉ cách vài bước chân, đang ngửa cổ nhìn lên những gì còn lại của phòng 205. Thế tốt rồi. Hắn đang nhìn sai hướng và chiếc mũ trùm đầu hắn đang đội sẽ làm giảm trường quan sát của hắn. Bond cúi mình lao tới như chóp. Anh thọc khẩu súng vào cổ họng gã đàn ông, cảm nhận được toàn bộ sức mạnh của nòng súng thép khi nó nghiền nát trái khế và bẻ gãy khúc xương họng nhỏ bên trên. Gã đàn ông gục ngã và có lẽ sẽ gào lên - hay là nấc ầng ậc - trong con đau nhưng Bond không thể để bất cứ tiếng động nào khiến anh lộ diện. Anh đánh cú nữa, lần này bằng báng súng, đập vào sau cổ. Gã đàn ông ngã vào tay Bond. Bond đặt hắn xuống sàn.
Việc chỉ mất mười giây, có thể chưa đến. Nhưng không có thời gian để phí phạm. Bond gỡ cái mũ trùm đầu - không buồn dừng lại nhìn khuôn mặt lộ ra - và trùm nó lên đầu mình. Anh đang mặc sẵn quần áo đen. Nếu tiếp tục di chuyển và tránh xa các ô cửa sổ có ánh sáng thì anh có thể thoát ra được. Khẩu súng máy vẫn im lặng, nhưng ký ức chết chóc về nó vẫn lơ lửng trong không khí. Người đàn bà đã thôi la hét. Đứa bé vẫn khóc. Rồi Bond nghe thấy tiếng ai đó quát lên từ bên trên. Chỉ bốn từ. “Nó không có đây!”
Chúng biết anh lừa chúng. Chúng đã bắt đầu tìm anh. Bản năng đầu tiên của Bond là trốn vào khu rừng phía sau khách sạn nhưng có hàng rào không lối ra. Anh chạy dọc theo tòa nhà, hy vọng tìm được lối ra đường lớn. Năm gã, đều có vũ khí - anh có thể xử lý được. Khẩu súng máy mới thực sự là vấn đề. Nó có thể khạc con giận dữ vào anh trước khi anh có thể lại gần nó và với ánh sáng chiếu ra từ nửa tá cửa sổ thì anh là một mục tiêu ngon lành. Liệu chúng có nhận ra anh đội mũ trùm không? Chúng có chuẩn bị cách nào để nhận ra nhau trong trường hợp một người trong số chúng bị hạ hay không?
Hai gã đàn ông xuất hiện, chạy về phía anh, và Bond lập tức nhận ra rằng quần áo của anh, chiều cao của anh hoặc chỉ đơn giản là việc anh đang chạy sai hướng đã làm anh lộ. Anh thấy chúng dừng lại, nâng súng. Bond bắn trước, giết chết cả đội rồi chạy ra xe anh, biết rằng nòng súng máy có thể đang rê theo anh, rằng ngón tay trên cò súng đã siết. Chiếc xe hiệu Plymouth, một sản phẩm tiêu biểu của ngành ô tô Mỹ, tẻ nhạt và dễ đoán bất chấp mọi nỗ lực tạo phong cách. Nhưng lúc này thì đó là tất cả những gì anh cần. Đó là một bức tường kim loại, một rào chắn giữa Bond và cái chết của chính anh. Đúng lúc anh đến đích thì khẩu súng máy bắt đầu màn huyên náo kinh khủng của nó và chiếc xe rung lên bần bật, cửa sổ nổ tung, những tấm kim loại cong vênh, gương chiếu hậu văng mất. Chìa khóa xe nằm trong túi Bond nhưng khi anh nằm đó, ôm khẩu Remington trong lòng, anh đã biết mình sẽ chẳng lái đi đâu được. Chiếc xe lắc lư như một con thú bị thương. Sau đó hai bánh xe nổ tung và nó nghiêng sang một bên. Khẩu súng máy im tiếng.
Bond bị kẹt. Phía sau anh là khách sạn. Cánh cổng - đường ra duy nhất - cách đó khoảng trăm mét và bất cứ ai ở đó thì kẻ đó cũng nằm ngoài tầm bắn khẩu bán tự động của anh. Anh đã hạ ba gã đuổi theo nhưng vẫn còn lại bốn gã và chúng sẽ tới chỗ anh, tận dụng bóng tối. Chúng biết anh ở đâu. Nếu anh tìm cách thoát ra thì sẽ bị đốn hạ ngay tức khắc. Bond điên lên với chính mình. Anh đã biết chúng sẽ đến nhưng lại quyết định ở lại. Đáng nhẽ anh phải ở bên kia hàng rào, trong rừng hoặc ngoài đường - đâu cũng được miễn là không phải ở đây. Bao nhiêu phút đã trôi qua từ khi cuộc tấn công bắt đầu? Cảnh sát có lẽ đang trên đường đến. Nếu như anh có thể sống sót lâu thêm chút nữa…
Bond lột mũ trùm đầu. Anh không cần nó nữa và trong làn không khí ấm sực ban đêm này nó làm anh đổ mồ hôi. Để thí nghiệm, anh ném nó ra từ phía sau chiếc Plymouth và ngay tức khắc vang lên một tiếng súng, lần này là súng ngắn. Vậy là những tên bộ binh cũng đã nhắm vào anh. Anh sẽ làm gì nếu anh là chúng? Dùng súng máy ghìm anh tại chỗ trong khi ba gã còn lại vào vị trí có tầm bắn thông thoáng. Bond nghiến răng, chờ chuyện đó xảy ra.
Và đúng lúc đó một chiếc xe lao từ đường ra, đèn pha chói mắt. Bond liếc nhìn qua suon cong của chiếc Plymouth và thấy nó lao vào khu khách sạn, đẩy phăng khẩu súng máy bay ra khỏi giá súng và hất tất cả sang một bên. Gã xạ thủ nhảy nhào sang bên. Nếu không thì gã đã chết. Chiếc xe phanh rít phía trước chiếc Plymouth, cánh cửa hậu vừa được bật khóa theo đà mở tung. “Vào đi!” một giọng nói ra lệnh. Bond không chần chừ. Anh vừa bắn vừa lao ra và hài lòng khi thấy một gã đội mũ trùm đầu ngã ngửa. Anh phải chạy năm bước mới tới được chiếc xe. Anh vừa bắn vừa chạy rồi phi cả người lên ghế sau xe. Chiếc xe lao đi tức thì, bàn chân và mắt cá Bond vẫn thò ra cửa. Người lái xe đánh vô lăng, đạp ga đẩy họ xoay 180 độ. Bond ngồi lên rồi nhìn qua kính trước, trong một thoáng bỏ qua người lái xe, thậm chí không quan tâm ai đã cứu anh. Gã đàn ông ngoài cổng đã tỉnh lại. Gã nhặt khẩu súng máy - giờ thì Bond thấy đó là một khẩu M60 mới, được coi là thứ sẽ làm thay đổi cục diện cho quân đội Mỹ. Gã xoay nó lại, nhằm vào họ. Gã đã vứt bỏ giá súng và tính sẽ tì súng vào hông mà bắn. Chiếc xe rầm rầm lao về phía gã, mặt người lái xe vẫn lạnh tanh. Giờ là lúc chơi trò thi xem ai nhanh hơn. Bond bám chắc. Anh nhìn thấy khuôn mặt gã đàn ông lao về phía mình, mái tóc bạc cắt ngắn, mặt vuông, mắt hí. Khẩu M60 đã sẵn sàng. Nhưng trước khi gã kịp bắn, chiếc xe đã lao thẳng vào gã. Bond cảm nhận được cú va đập rồi nhìn thấy gã đàn ông và khẩu súng bay sang hai hướng khác nhau, văng khỏi đường xe đi. Sau đó bọn họ đã bỏ lại gã đằng sau, lên đường chính, rồ máy phóng vào bóng đêm. Bond nhìn qua kính hậu. Hai mũ trùm còn lại đã tới được cửa ra vào nhưng chúng chẳng buồn bắn. Gã đàn ông nằm giữa chúng, chân tay sống soài và bất động.
Cửa sau vẫn mở. Bond đóng nó lại rồi nhoài người tới trước để xem người lái xe là ai. Anh đã hết đạn khẩu Remington nhưng anh biết mình không cần đến nó nữa.
“Cảm ơn,” anh nói.
“Không có gì,” Jeopardy Lane trả lời.