Chương 15 Theo dấu đồng tiền
“Được rồi Jeopardy. Không đùa cợt nữa.” Bond chọc quả trứng và nhìn nó chảy xuống đĩa. “Em là ai và em ở đâu trong chuyện này?”
Bấy giờ là bốn giờ sáng, Bond ăn bữa sáng anh không thích ở một nơi anh không biết. Anh không đói nhưng cũng chẳng có cơ hội nào để ngủ. Hệ thần kinh vẫn tưới đẫm adrenalin vào anh, một thứ hóa chất hữu cơ đã dẫn dắt loài người từ khi họ bước ra khỏi hang động. Epinephrine được tạo ra để đối mặt với nguy hiểm và chỉ đưa ra một lựa chọn đơn giản: đánh hay chạy. Có thể nó đã làm việc quá giờ, Bond nghĩ, vì chung cuộc anh đã chọn cả hai.
Jeopardy không ăn gì. Cô nàng chỉ uống một ly cà phê đen và uể oải hút cho xong một điếu thuốc lá, cứ như thể không hề thấy sự hiện diện của nó. Mắt cô nàng hơi trũng xuống. Rất có thể là vì chỉ một lúc trước cô nàng đã giết một mạng người, và mặc dù cô nàng đang cố vờ như chuyện đó chẳng mấy quan trọng, rõ ràng đó không phải là chuyện cô ta thường xuyên làm và cô ta
không thể giấu được con sốc. “Em mệt,” cô ta nói. “Sáng ra hẵng nói chuyện.”
“Sáng rồi. Vả lại anh cũng không muốn lại thức dậy ở một phòng khách sạn khác một mình.”
“Em xin lỗi đã làm vậy với anh, James ạ. OK? Có phải anh muốn nghe câu đó không? Nhưng anh thử nhìn câu chuyện theo cách của em đi. Em không biết anh là ai và anh làm gì ở Đức. Em thì chỉ làm việc của mình thôi.”
“Em làm việc cho ai?” Bond thủ đoán. “CIA à?”
Chỉ có hai người họ trong một quán ăn rẻ tiền tẻ nhạt, cô quạnh: cảnh như tranh của Edward Hopper mà không có màu. Bond tự hỏi vì sao nó lại mở cửa cả đêm. Cô hầu bàn gà gật ngủ sau quầy rượu, tay đầu bếp mắt lờ đờ và cần cạo râu. Quầy bar là một tấm gỗ gụ dài với một hàng ghế trống.
“Thôi được rồi. Em cũng không thấy có lý do gì để giấu anh. Em là người của Sở Mật vụ Hoa Kỳ, thuộc Bộ Ngân khố. Em là một dạng đặc vụ ngoài hiện trường, kiểu như thế. Em điều tra các vụ tội phạm tài chính.”
“Kiểu tội phạm tài chính gì?”
“Các kiểu. Chủ yếu là làm tiền giả.”
Đầu óc Bond choáng váng. Có thể đã quá muộn - hoặc quá sớm - cho cuộc đối thoại này. Tiền giả thì có gì liên quan đến vụ phóng tên lửa Vanguard và mối quan hệ của Sin với SMERSH? “Em tiếp đi,” anh nói.
Cơ quan Mật vụ Hoa Kỳ hay Sở Mật vụ Hoa Kỳ (USSS) từng là một bộ phận của Bộ Ngân khố (còn gọi là Bộ Tài chính Hoa Kỳ) cho đến năm 2003, do nhiệm vụ ban đầu của cơ quan này là chống lại nạn làm giả đồng đô la Mỹ.
“Anh có chắc là anh muốn nói chuyện đó lúc này không?”
“Nói thế này nhé. Anh sẽ không rời mắt khỏi em cho tới khi em nói anh biết sự thật.”
“Được thôi.” Cô nàng mở ví và lấy ra tờ một trăm độ mới tinh rồi đặt lên bàn, như thể cô ta muốn thanh toán hóa đơn bữa ăn. “Xem này,” cô ta nói. “Anh có thể nói em biết tiền này thật hay giả được không?”
Bond cầm nó lên. Anh biết đây là một thách thức không thể vượt qua. Anh khá quen thuộc với tiền Mỹ, nhưng không quen đến từng tiểu tiết và chắc chắn không phải vào lúc bốn giờ sáng. Mặc dù vậy, anh vẫn làm ra vẻ như nghiên cứu tờ tiền, cảm nhận chất liệu giấy và đưa nó lên chỗ sáng để có thể nhìn thấy những sợi xanh đỏ li ti được đan vào giấy. Benjamin Flanklin dửng dưng nhìn anh từ mặt trước đồng tiền. Có một tòa nhà đề tên là Tòa nhà Độc lập trên mặt sau đồng tiền nhưng Bond nhận ra mình không hề biết nó ở đâu. Ở Washington, chắc thế. Tờ giấy bạc mới tinh. Anh đặt nó xuống. “Với anh thì trông nó đủ thật đấy,” anh nói. “Nhưng chắc em sẽ nói với anh là không phải thế.”
“Tờ bạc này gần như hoàn hảo,” Jeopardy trả lời. “Một phần tư linen, ba phần tư cotton. Nó được sản xuất bằng máy in chìm, mực được ép với áp suất cao. Hình ảnh không thể sắc nét hơn được nữa. Nhưng đây chỉ là một trong một trăm tám mươi lăm tờ bạc một trăm đô đồng dạng mà cơ quan bọn em mới nhận được cách đây khoảng một tuần. Bọn em nghi ngờ ngay lập tức. Thứ nhất, tất cả đều mới tinh. Nhìn tờ này xem. Anh có thể thấy là nó chưa hề được đưa vào lưu thông. Nhưng điều thực sự kỳ quặc là nó ít nhất đã bảy năm tuổi.”
“Sao em biết?”
“Năm 1950 người ta có thay đổi thiết kế một chút, cụ thể là chỗ hai con dấu. Người ta thêm răng cưa vào con dấu của Cục Dự trữ Liên bang và dấu của Bộ Ngân khố thì được co nhỏ lại. Tờ bạc này có trước đó - và từ khi được in ra cho tới nay nó chưa hề thấy ánh mặt trời. Chắc phải có lý do chứ. Tất nhiên nó có thể là bạc thật. Nó có thể bị đánh cắp và cất giấu suốt khoảng thời gian đó. Nhưng nhìn gần hơn chút xem. Đôi mắt hơi đờ đẫn. Và một vài chi tiết của mái tóc rũ xuống cổ còn thô, chưa hoàn thiện. Nó là tờ bạc giống thật nhất em từng thấy, nhưng dẫu sao nó vẫn là bạc giả. Không nghi ngờ gì nữa.”
Khi cô nàng nói, Bond nhận ra một khía cạnh khác của cô. Có một sự đam mê mà trước đó anh chưa từng thấy, một niềm phấn khích khẽ lóe lên trong đôi mắt và chút màu sắc ánh lên trên đôi má nhợt nhạt, như một cậu bé của cô ta. Anh biết nhiều người phụ nữ thích tiêu tiền nhưng Jeopardy là người đầu tiên anh từng gặp lại có sự đam mê như vậy đối với bản thân tiền bạc.
“Số tiền được cất giấu, mười tám ngàn năm trăm đô la, được cảnh sát bang Nevada tìm thấy. Có một phụ nữ đã thuê khách sạn ở Las Vegas. Một phòng Thượng hạng! Cô ta đến đó vài đêm trước và sau đó thì như phát điên, uống rượu và đánh bạc - và thua như không hề có ngày mai. Họ nghĩ là cô ta đã thua hết năm ngàn đô chỉ trong một canh ru lét. Chính chủ sòng bạc đã bỏ nhỏ với cảnh sát. Mấy gã khốn kiếp máu lạnh này không ngần ngại lấy tiền của bất cứ ai bước qua ngưỡng cửa sòng bài của chúng, nhưng đồng thời chúng cũng khá nhạy cảm với rắc rối và chúng biết có chuyện gì đó không ổn. Khó biết chắc được chuyện gì đã xảy ra, nhưng có hai tay tuần cảnh đã đến gõ cửa và có vẻ như cô ta hoảng sợ. Cô ta leo qua cửa sổ ra ban công và khi họ phá cửa vào thì cô ta nhảy. Đau khổ là cô ta lại ở tầng hai nhăm.”
“Tên cô ta là Gloria Keller.”
“Ừ. Đúng thế. Đại tá Lawrence kể anh nghe về cô ta à?”
“Anh ta chẳng nói gì với anh.” Bond tiếp tục câu chuyện. “Cô ta thấy cảnh sát. Cô ta giả định họ đến vì chồng cô ta…”
“Và cô ta đã uống tới mức không dừng lại để nghĩ được nữa. Chuyện là như thế. Họ khám xét căn phòng và phát hiện tiền mặt trong va li và một tay sáng dạ nào đó trong Sở Cảnh sát Las Vegas quyết định gửi nó cho bọn em. Bọn em nhanh chóng thấy cả lô là tiền giả và em được giao vụ này.”
“Rồi sao em biết đường mà tới Nürburg?”
“Từ từ đã. Em sắp kể đến đó rồi đây.” Cô nàng hút nốt điếu thuốc. Châm tiếp điếu thứ hai. Bond đẩy đĩa của mình sang bên. Anh chỉ ăn hết nửa chỗ thức ăn. “Trước hết, anh cần phải hiểu rằng số tiền mặt này là vấn đề lớn với bọn em. Anh nghĩ làm thế nào mà em lại vào cuộc nhanh đến thế? Đó không phải loại rác rưởi anh thường gặp ngoài phố. Thực sự, chúng quá thật đến mức bọn em tin rằng chúng phải có nguồn gốc từ Chiến dịch Bernhard.”
“Sachsenhausen? Trại tập trung Quốc xã?” Bond nhăn mặt, nhớ lại âm mưu có từ thời Thế Chiến II. “Anh luôn nghĩ bọn Đức chỉ in đồng bảng ở đó thôi.”
“Kế hoạch là phá hoại nền kinh tế Anh bằng cách dìm nó trong tiền giả. Dùng một nhóm tù nhân bị kẹt trong trại tập trung, Thiếu tá Bernhard Krüger đã làm giả hơn một trăm ba mươi triệu bảng, và những tờ bạc ấy được xem là loại tốt nhất từng được in ra. Sau đó khi chiến tranh kết thúc, hắn ta chuyển sự chú ý của mình sang đô la Mỹ - với cùng kết quả.”
“Hắn đã bị đóng cửa trước khi làm xong chúng.”
“Đấy là câu chuyện chính thống. Nhưng luôn có tin đồn rằng có vài lô giấy bạc một trăm đô đã được làm xong và - cùng với số máy in - đã rơi vào tay người Nga. Tình cờ bọn em đã có được bằng chứng về sự tồn tại của chúng. Lát nữa em sẽ kể kỹ đoạn này.” Đây là một cô gái khác xa cô gái Bond gặp ở Đức. Cô ta nói chậm rãi, hoàn toàn bị cuốn vào công việc. “Vấn đề là, bọn em có đủ lý do để tin rằng tiền tìm thấy ở Las Vegas có nguồn gốc từ Chiến dịch Bernhard, và tới lúc bọn em nhận ra rằng Gloria Keller là vợ của Thomas Keller, người làm giám sát tổng hợp ở đảo Wallops, bọn em đã thực sự lo lắng.”
Đầu óc Bond chồm lên. Anh đã đúng về mối liên kết. Vậy là… Keller đã bị người Nga mua chuộc để thực thi một hành vi phá hoại nào đó. Hắn về nhà với một va li đầy tiền nhưng với đầu óc của lũ nhỏ mọn, chúng đã trả cho hắn bạc giả. Vợ hắn nắm lấy cơ hội thoát thân, giết hắn và đem tiền chạy trốn tới Las Vegas. Khi cảnh sát gõ cửa, cô ta nghĩ rằng họ đã phát hiện ra mình giết người nên đã tự sát. Rất gọn gàng. Ngoại trừ… “Em có biết chúng muốn hắn ta làm gì không?” anh hỏi.
“Không.”
“Nhưng hẳn nó phải liên quan đến vụ phóng Vanguard.”
“NRL không nghĩ như vậy. Nghe này. Họ không thấy bất cứ lý do gì để những người Xô viết muốn làm nổ một quả tên lửa Mỹ. Họ không hiểu việc này đem lại lợi ích gì.” Bond thì hiểu. Anh đã từng nghe Đại tá Lawrence nói y như vậy. Đó là kiểu tư duy quân đội: nếu họ không nhìn thấy nguy hiểm thì có nghĩa là nó không thể tồn tại. “Dù sao thì, nếu như có ai đó muốn làm tổn hại chương trình không gian của Mỹ họ có nhiều mục tiêu tốt hơn mà.”
“Vậy em làm gì ở Nürburg?”
“Đấy lại là một cú đột phá may mắn. Tất cả đều liên quan đến chỗ đô la giả mà em kể lúc nãy. Năm ngoái, một điều tra viên của bọn em từng được gọi đến để xem xét một khoản thanh toán một ngàn đô la cũng được thực hiện bằng đúng loại giấy bạc giả đó. Chiến dịch Bernhard. Thậm chí số xê ri còn liền nhau. Số tiền này được dùng để trả trước cho một chiếc xe thông minh và vì một lý do nào đó mà người bán xe lại cảm thấy nghi ngờ. Người mua là một doanh nhân triệu phú ở New York, và khi bọn em gõ cửa nhà ông ta thì ông ta giả vờ hoàn toàn ngây thơ. Vì sao một người ở vị trí của ông ta lại chấp nhận mất mọi thứ chỉ vì dùng tiền bẩn? Chắc là tiền này phải được ai đó khác chuyển cho ông ta bằng cách nào đó. Không. Ông ta không nhớ được là ai; ông ta thường xử lý những khoản tiền mặt lớn. Ông ta bị sốc khi thấy những chuyện như thế có thể xảy ra và rằng Bộ Ngân khố cũng có liên quan. Tất nhiên là bọn em phải tin ông ta. Người này là một ông chủ lớn. Một người Triều Tiên. Rất được kính trọng trong cộng đồng của mình.”
“Sin.”
“Sin Jai-Seong. Bọn em đã điều tra hắn, nhưng ở chừng mực bọn em có thể thấy thì hắn trong sạch. Hắn từ Nam Triều Tiên đến Mỹ tám năm trước. Hắn khởi nghiệp ở Hawaii, nơi hắn được những người họ hàng xa thu nhận, và hắn xây dựng doanh nghiệp của mình từ đầu. Có một vài câu hỏi về chuyện hắn tìm đâu ra vốn đầu tư ban đầu - hắn giàu lên rất nhanh. Trên thực tế, so với một doanh nghiệp lớn như vậy, hắn vẫn hoàn toàn là một tờ giấy trắng - và thế cũng đã đủ để rung chuông cảnh báo. Dù sao thì trong nghề này bọn em vẫn luôn theo dấu vết đồng tiền. Đó là nguyên tắc số một. Sin có nhà ở New York, Hawaii - khắp thế giới - nhưng em nghe nói hắn sống ở Nürburg nên em bay tới đó để xem xét kỹ hơn. Và đó là khi em gặp anh.”
“Còn những bức ảnh?” Bond không thể giấu được giọng buộc tội.
Jeopardy nhún vai. “Ngay khi nhìn thấy những bức ảnh ấy em đã liên tưởng tới Thomas Keller và tất nhiên là em phải đem chúng về cho người của mình. Em không định xin lỗi vì đã bỏ rơi anh đâu, James. Em chỉ làm những gì em nghĩ là tốt nhất. Anh nói anh là một điều tra viên nhưng điều đó có thể hiểu thế nào cũng được.”
Bond đã quyết định sẽ nói với cô nàng mọi thứ. Jeopardy vừa cứu mạng anh nhưng giờ cô nàng lại chiếm lấy toàn bộ chiến dịch, chỉ tuyệt đối tập trung vào công việc và hoàn toàn lạnh lùng. Cô ta đầy ấn tượng trên mọi phương diện và mặc dù bây giờ đã là bốn rưỡi sáng, anh bất ngờ cảm thấy một xung động thôi thúc anh nắm lấy cổ cô nàng mà đắm đuối hôn đến bật máu đôi môi nghiêm túc ấy. Thay vào đó, anh nói với cô nàng những gì cô ta muốn biết, kể cho cô ta mọi chuyện từ lúc bắt đầu lên kế hoạch tác chiến với M cho tới khi cô ta đến cứu anh.
“Vậy là chúng ta cùng hội cùng thuyền,” cô nàng nói. “Em phải đoán ra chứ nhỉ. Mật vụ Anh.”
“Đúng thế.”
“Sao anh không nói với em ngay từ đầu?”
Bond “Em cũng đâu nói gì với anh.” Một thoáng im lặng. quan sát khuôn mặt bầu bĩnh, hơi con trai, mái tóc cắt ngắn, đôi mắt cảnh giác. “May có em đến,” anh nói. “Anh không chờ đợi được đón tiếp như thế ở khách sạn Starlite.”
“Cũng không hoàn toàn là may mắn,” cô nàng đáp. “Em gửi mấy tấm ảnh đến NRL nhưng họ không nhận thức được câu chuyện. Những người này không hiểu còn ngu dại đến mức nào được nữa? Vậy là em đến đảo Wallops xem có tìm hiểu gì thêm được về Keller và công việc của hắn trong chương trình không gian không. Thật ra em đã ở đó khi anh ra khỏi văn phòng, ra xe và em quyết định đi theo anh. Em không phải là người duy nhất. Khi anh lái xe ra, có chiếc xe thứ hai cũng rời đi và chạy theo anh. Em thấy nó chạy ngay trước em. Anh dẫn chúng đến nơi anh nghỉ và em quyết định ở lại đó xem chuyện gì xảy ra.” Cô nàng nhún vai. “Có thể đó là may mắn thật. Em không biết. Em chỉ có thể nói là bọn chúng quyết muốn anh phải chết.”
“Chậc, giờ thì có vẻ như chúng ta đã cùng dính vào vụ này rồi,” Bond nói. “Cả hai chúng ta đều liên quan tới một chiến dịch. Chúng ta chỉ tiếp cận nó từ hai đầu ngược nhau mà thôi.” Anh nhìn vào mắt cô nàng. “Em đồng ý chứ? Hay là anh sẽ lại thức dậy và thấy em đã một lần nữa bỏ đi?”
“Đương nhiên là em đồng ý. Em chỉ phải nói chuyện với văn phòng nữa thôi. Nhưng đừng lo. Em không đi đâu đâu.” Cô nàng dụi điếu thuốc và bỏ ra vài tờ đô la - bạc thật - lên bàn. “Em ở một khách sạn đầu kia Salisbury.”
“Em lại đề nghị anh một đêm ngủ sofa nữa à?”
Jeopardy lờ đi lời bóng gió. “Không cần phải thế” cô nàng nói. “Họ có đầy phòng. Giờ hãy đi ngủ đã và mai chúng ta có thể quyết định cần làm gì.”
Cô nàng gọi hầu bàn thanh toán. Bên ngoài mặt trời đã bắt đầu mọc, những tia nắng bình minh đầu tiên đang xuất hiện trên đường chân trời. Còn đúng một ngày nữa là đến vụ phóng.