← Quay lại trang sách

Chương 16 Hang sư tử

Bond miễn cưỡng thức dậy. Chuyến bay từ châu Âu, những sự kiện ngày hôm trước và đêm dài sau đó, tất cả đổ xuống đầu anh, khiến anh phải gắng gượng vượt đường hầm về với sự tỉnh táo. Anh ở trong một căn phòng tuyệt đối vuông tuyệt đối chán và một ý nghĩ nặng nề để bắt đầu một ngày mới, anh ở đó một mình. Anh tung chăn rời khỏi giường. Rèm đang buông nhưng ánh nắng vẫn tràn vào từ cạnh bên. Anh mở rèm nhìn ra một khoảng sân, một bể bơi, một thân hình đang xẻ qua làn nước, tới thành bể, rồi quay lại để bắt đầu vòng nữa.

Anh biết ngay đó là Jeopardy. Vai cô nàng để trần, hai cánh tay nở nang đẩy cô tới trước với nhịp độ chậm rãi, ổn định. Một lọn tóc đẹp, bị nước làm cho sẫm màu, đang hôn lên cổ cô. Cô mặc bộ đồ bơi màu da mà trong một thoáng tạo ảo giác như thể cô hoàn toàn khỏa thân. Bond nhìn làn nước đang rẽ ra từ hai bên mông cô, cặp mông nhỏ và tròn như trẻ con. Cô bơi tới cuối bể và không dừng lại lấy hơi mà lộn vòng lại. Bond đã nhìn đủ. Anh đi tắm rồi gọi điện thoại cho London và New York.

Sau đó, lúc đang ăn sáng, Jeopardy đến ngồi cùng anh, tóc vẫn còn ẩm.

“Jason Sin đã về Mỹ,” Bond nói với cô. “Anh vừa nói chuyện với CIA. Hắn hạ cánh xuống Idlewild hai đêm trước và biến mất, nhưng ngày hôm qua người ta lại thấy hắn lái xe vào một khu nhà bên ngoài Paterson, New Jersey.”

“Kim Cương Xanh.”

“Phải. Như một khu đề pô.”

Jeopardy gật đầu. “Em đã xem ảnh. Hắn đã làm nhiều việc trong ngành xây dựng và sở hữu thiết bị hạng nặng riêng: máy xúc, xe tự đổ, tải sàn thấp… những thứ kiểu thế. Đó là một chỗ đáng nể đấy. Rào kín hoàn toàn. Có người gác, cả công trường.” Cô nghĩ ngợi một chút. “Nhưng tại sao? Theo anh hắn làm gì ở đó? Hắn giấu thứ gì?”

“Bất kể hắn làm gì thì anh nghĩ chúng ta vẫn phải đến đó.” Bond quyết định ngay tức thì. Loanh quanh ở Maryland thì chẳng thu được gì nữa. Cơ quan Mật vụ cả Mỹ và Anh đều đã đưa ra tất cả các kiểu cảnh báo mà Phòng Thí nghiệm Nghiên cứu Hải quân cần, nhưng họ vẫn quyết tâm làm tới. Và như vậy hai người bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu với kẻ thù. “Nếu Sin ở đó vào ngày trước vụ phóng thì chắc chắn phải có lý do. Nếu anh có thể tìm cách vào được, ít nhất anh có thể quan sát xung quanh.”

“Em đi với anh,” Jeopardy nói.

Bond mỉm cười. “Anh cũng không mơ làm một mình. Nghiêm túc đấy Jeopardy, chuyện em làm đêm qua rất tuyệt. Anh nghĩ Mật vụ Mỹ thật may mắn có được em.”

“Quên chuyện ấy đi. Em thanh toán xong hết rồi. Mình đi thôi.”

Giữa họ và New Jersey là bảy tiếng đồng hồ lái xe. Jeopardy lái một chiếc Chevrolet Bel Air hai cửa, họ ra đi cùng nhau và nửa tiếng sau dùng lại tại một ngôi nhà gỗ thấp, tự quảng cáo là “Tiệm Súng của Harry (Mọi thứ cần cho phượt thủ)”. Bond để hết đồ nghề lại khách sạn, nhưng anh có súng và ví tiền, những thứ mà theo quyết định của anh là tất cả những gì ta cần để sống được ở nước Mỹ. Anh mua những thứ mình cần từ một người quản lý bán hàng già nua, răng thưa, ném đồ cho họ như thể chúng chỉ là mấy xu lẻ và họ lại lên đường. Họ yên lặng chạy xe một lúc. Bond châm một điếu thuốc và mời Jeopardy nhưng cô lắc đầu. “Em không hút khi lái xe.”

“Vậy em có định kể cho anh nghe về em không?” anh hỏi. “Thế nào mà em lại thành điệp viên?”

“Em không phải điệp viên” cô đáp. “Em nói với anh rồi. Em là đặc vụ hiện trường. Em không có súng, em cũng không lén lút gửi thư mật cho người ta hay làm những thứ đại loại như thế. Em không giống anh.”

“Thế thì làm sao mà em lại trở thành đặc vụ hiện trường của Mật vụ Mỹ?”

“Sao anh lại hỏi thế?” Cô bất ngờ thủ thế.

“Vì anh quan tâm.” Bond hạ kính cửa sổ xuống cho khói bay ra ngoài. “Em không phải lo, Jeopardy. Chuyện này chỉ hai chúng ta biết thôi và nếu như chúng ta cùng lâm vào rắc rối với nhau thì biết được mình đi cùng ai cũng tốt phải không?”

Cô dịu lại. Không rời mắt khỏi con đường, cô trả lời anh. “Cũng không có gì nhiều để kể. Em lớn lên trong một khu khá phức tạp, nếu anh muốn biết sự thật. Anh có thể nói là được sinh ra sai lề - theo đúng nghĩa đen. Nhà em dựa lưng vào một khu đề pô đường sắt lớn ở đảo Coney. Có một hàng rào cuối khu và tất cả lũ trẻ thường chui qua để chơi trên đường sắt và lượn lờ trong xưởng máy. Dĩ nhiên là rất nguy hiểm - người ta đã treo một cái biển to trên sợi xích, chỉ đề một từ duy nhất, chữ in hoa viết bằng sơn đỏ. JEOPARDY. Em được đặt tên thế đấy. Hồi đang mang thai em, mẹ nhìn ra ngoài và thấy nó, và thế nào đó bà lại nghĩ tên ấy phù hợp.”

Cô chuyển lên số cao, dùng bộ truyền động đồng tốc ba cấp, lách ra vượt lên chiếc Pontiac chạy trước họ. Bond thích những phụ nữ lái xe tự tin. Anh không ngạc nhiên khi thấy Jeopardy hoàn toàn làm chủ con đường.

“Cha em chết vì rượu khi em mới sáu tuổi,” cô kể tiếp. Cô nói bằng giọng thản nhiên như thể đang nói về thời tiết. “Mẹ cũng cố chăm sóc em nhưng bà thậm chí còn không chăm sóc nổi bản thân. Em trải qua tuổi thơ ngoài phố, chơi bóng bậc thang với những đứa trẻ khác, thơ thẩn ở những quầy xúc xích Nathan. Đại loại thế. Chừng mười ba tuổi, em bị cuốn vào làm cho một gánh tạp kỹ rong. Nhiều đứa trẻ khác cũng làm thế. Dễ kiếm tiền và không ai hỏi han gì. Em diễn ba tháng cho một show diễn phụ. Em là ‘Olga không đầu’. Anh đã bao giờ xem chưa? Em phải ngồi, đầu giấu sau tấm gương với đủ các loại ống thò ra từ cổ, người dẫn chương trình bước ra nói: ‘Các vị đều biết đến tim phổi nhân tạo. Giờ chúng ta có cô gái có đầu nhân tạo.’ Em thích việc này, chỉ việc ngồi đấy, tháo găng tay, bắt tréo chân rồi lại duỗi ra. Em có thể nghe tiếng mọi người xuýt xoa khiếp sợ. Và người ta còn trả mười xu một giờ.

Tiếng Anh là NGUY HIỂM.

Nguyên văn Stoopball: trò chơi vỉa hè của trẻ em, một người chơi ném bóng vào bậc cầu thang của những ngôi nhà hướng ra phố, khi bóng nầy ra một người chơi khác dùng gậy đánh mạnh bóng vào bậc cầu thang đó với mục tiêu cho bóng nẩy ra càng xa càng tốt, có thể bay vọt qua đầu những người chơi khác đang đứng trên vỉa hè bên kia phố để ghi điểm.

“Sau đó em tham gia biểu diễn mô tô bay trong show Bức tường Thần Chết, chạy một con xe máy Indian Scout cũ trong ruột một cái thùng khổng lồ. Anh phải chạy khoảng 65 ki lô mét một giờ thì mới không bị rớt khỏi thành thùng và người ta quảng cáo vụ này rất om sòm vì em là con gái. ‘Tiểu thư táo bạo, họ gọi em thế, nhưng em không nghĩ có thể gây được ấn tượng cho bất cứ ai vì em trông như con trai và rất quyết chí tỏ ra như thế.

“Đáng nhẽ giờ này có khi em vẫn còn làm việc ở đấy, mặc dù ngay từ hồi đó thì khu vực vốn hay lấy làm nơi biểu diễn - đường lát ván, công viên giải trí - cũng đã bắt đầu dần đóng cửa. Nhưng rồi mẹ em mất - ung thư gan và một ông bác mà em chưa từng nghe nói đến bất ngờ xuất hiện, liếc nhìn em một cái rồi lôi em về Washington DC. Đó là khi cả cuộc đời em thay đổi. Thực ra là còn hơn thế nữa. Như kiểu chưa từng có cuộc đời trước vậy. Ralph và Gracie là người tốt. Họ không có con và phát khiếp trước những gì mà họ nhìn thấy. Họ quyết tâm thay đổi em. Họ tống em đến trường, sau đó là đại học, bắt em bù đắp lại sáu năm bỏ lỡ học hành. Họ thay đổi vẻ ngoài của em. Họ thay đổi mọi thứ về em. Đi nhà - thờ hằng sáng Chủ nhật, gia đình quây quần quanh bàn vào các bữa ăn, không rượu chè - và dứt khoát không nói tục. Ralph làm việc ở Bộ Ngân khố và ông kiếm cho em việc làm thư ký nghiên cứu. Giờ thì em là điều tra viên. Em vẫn sống ở DC. Em có một căn hộ đẹp. Em sống một mình. Em thích thế.” Cô lại đổi số và chuyển sang làn ngoài. “Giờ thì nói chuyện khác đi. Hoặc anh có thể bật đài lên. Mình còn phải chạy xe ba tiếng nữa.”

Mặt trời đã bắt đầu đường cong đi xuống, nhưng cái nóng buổi chiều vẫn còn rất ngột ngạt và gay gắt khi họ đến đề pô xây dựng của công ty Kim Cương Xanh, trụ sở của Jason Sin.

Lúc này là năm giờ - từ giờ đến lúc phóng Vanguard còn đúng ba mươi giờ nữa. Nhưng liệu có liên kết nào giữa nơi này với một sự kiện xảy ra cách đó hơn 700 cây số? SMERSH, với tất cả sức mạnh và tham vọng của nó, có thể quan tâm đến thứ gì trong cái bãi rác công nghiệp bẩn thỉu này, nơi máy xúc công nghiệp ngồi cạnh máy nâng hỏng hóc và xe tải chở rác chở các cuộn dây, các khối xi măng và đủ thứ xà bần rác rưởi khác của ngành xây dựng? Ngay khi Bond đang lom khom bên chiếc xe trên rìa một ngọn đồi nhỏ để quan sát, thì một chiếc xe tải gầm thấp - Jeopardy gọi nó là tải lùn - chạy đến cổng chính và bắt đầu vất vả loay hoay tìm cách vào trong. Chắc chắn có rất nhiều bảo vệ. Một tòa nhà văn phòng một tầng xây bằng gạch có cửa sổ quan sát lớn, cổng vào có người gác và ít nhất có nửa tá người đang có mặt, một số là người Triều Tiên, kiểm tra giấy tờ lái xe, kiểm tra xe và lái xe. Tổ hợp này hình chữ nhật, dài ít nhất một trăm tám mươi mét, rải rác những cây cột sắt treo camera ghi hình được ngay cả ban đêm và đèn hồ quang. Cả khu được bao bọc bởi hàng rào mắt cáo, bên trên là dây thép gai cuộn. Tấm biển cảnh báo với dòng chữ lớn CẢNH BÁO - LỐI VÀO KHU VỰC NHÀ MÁY CÔNG NGHIỆP NẶNG. KHÔNG NHIỆM VỤ MIỄN VÀO. Trong này phải có thứ gì đó đáng được bảo vệ, nhưng lom khom từ ngoài nhìn vào Bond không thể hình dung được đó là thứ gì.

Phía bên trái của tổ hợp sừng sững một nhà kho khổng lồ, lợp tôn múi với một ống khói kẽm nhô lên gợi Bond nhớ tới Nhà máy Auric ở Thụy Sĩ. Khu nhà kho có ba tầng với những cánh cửa trượt lớn đã mở cho chiếc xe tải gầm thấp vào. Bên trong Bond nghe thấy có tiếng máy móc - tiếng đập búa, tiếng gào thét của cưa điện - anh thoảng nhìn thấy giàn cẩu và một bóng đèn vàng tù mù, nhưng không thể thấy gì hơn. Phía đối diện là những văn phòng tạm và khu nhà ở được xây dựng giống những túp lều Nissen, một bãi đỗ với khoảng trăm chiếc xe và một khối nhà trông như kiểu nhà quản trị. Còn Sin ở đâu? Hắn chắc phải sống trong một ngôi nhà nhìn ra sân trung tâm, một ngôi nhà mà Bond thấy quen thuộc một cách lạ thường. Đó là một ngôi nhà màu trắng, trang nhã, có hai tầng và được xây dựng đâu đó vào thế kỷ 19 và chắc chắn không phải kiểu Mỹ. Tất nhiên rồi! Thật điên rồ, nhưng anh biết chắc chắn mình đang nhìn cái gì. Giống như nhiều cậu học trò đi trước, Bond từng bị lôi đi khắp ngôi nhà nơi thi sĩ John Keats từng sống ở Hampstead, Bắc London. Tòa nhà này là một bản sao chính xác.

Họ vào bên trong bằng cách nào bây giờ nhỉ? Bond biết rằng thời giờ đang cạn. Tại đảo Wallops lúc này những kiểm tra cuối cùng - để đảm bảo rằng tất cả các hệ thống của tên lửa đều vận hành tốt - đang được thực hiện. Họ không thể xông thẳng qua hàng rào. Thậm chí cứ giả sử họ có thể mua được thiết bị cần thiết đi chăng nữa thì Bond vẫn chắc chắn trên hàng rào sẽ có sẵn loại thiết bị báo động nào đó. Bất kỳ nước đi nào giữa thanh thiên bạch nhật thế này đều không nên nghĩ tới. Khắp nơi chỗ nào cũng có người, đàn ông đàn bà đi cắt ngang đường nhau, không để ý gì đến nhau, một số đội mũ cứng, một số khác mang theo các thứ thiết bị. Muốn hay không thì họ vẫn phải chờ đến tối. Còn sau đó thì sao? Cổng chính là lối duy nhất.

Họ cùng ăn với nhau và Bond vạch ra kế hoạch của anh. Đầu tiên Jeopardy có vẻ ngần ngại. Nếu anh đi, cô muốn đi cùng anh, nhưng anh đã thuyết phục được cô nhìn sự việc theo cách của anh.

“Anh không làm được việc này mà không có em đâu, Jeopardy, và anh có tìm được gì đi chăng nữa thì em cũng sẽ là người đầu tiên được biết.”

Mặt trời đã lặn khi họ quay lại và những cái bóng dài quấn lấy nhau trên đường về của họ. Buổi tối có cảm giác ngột ngạt, bức bối, những đám mây màu xanh chàm uể oải trôi trên đầu họ. Khu phức hợp lúc này yên lặng hơn, ít nhất là ở bên ngoài. Bond có thể nghe thấy tiếng công việc tiếp tục trong nhà kho, tiếng máy móc gầm gừ, tiếng con người quát tháo. Mùi bụi và mùi dầu máy váng vất trong không khí. Jeopardy đang ở bên anh. Hai người họ có thể quan sát rất rõ cổng chính và họ nhìn thấy vẫn còn nhiều xe cộ ra vào. Thế là tốt. Đó là điều họ cần.

Một chiếc xe tải đang đến gần. Bond có thể thấy nó sẽ rẽ vào khu phức hợp; nó đang đi chậm lại. Anh huých Jeopardy rồi hai người cùng trườn xuống sườn đồi cho tới khi đến được hàng rào, sau đó men theo hàng rào tới cổng chính. Họ đều đang mặc quần áo đen. Nếu họ tránh xa lề đường, khả năng họ bị phát hiện là rất thấp. Họ dừng lại cách chốt bảo vệ khoảng mười mét. Chiếc xe tải rẽ và ánh đèn pha thoáng chiếu qua họ.

“Nào,” Bond nói.

Jeopardy bỏ anh lại, đứng thẳng người và bước tới cửa chính như thể cô có toàn quyền ra vào cánh cổng đó. Bốn người đàn ông đi ra, kiểm tra người lái xe và bên trong cabin trước một lần nữa, nhưng bất ngờ họ bắt gặp một chuyện khác cần xử lý, một phụ nữ trẻ từ trên trời rơi xuống.

“Làm ơn giúp tôi được không?” Bond nghe cô nói. “Xe tôi bị hỏng. Ngay ở trên đường kia kìa.”

“Xin lỗi cô. Cô không vào đây được.”

Nhưng cô đã ở trong khu phức hợp rồi. Cô bước đến trước chiếc xe tải qua cánh cổng đang mở. Cô đã bước tới, tìm cách đến cửa chốt gác.

“Thưa cô! Xin vui lòng dừng lại.”

“Tôi chỉ cần một cuộc điện thoại thôi mà.”

Ba người đàn ông tiến về phía cô. Gã thứ tư ở lại với người lái xe. Không ai nhận thấy Bond ở phía bên kia chiếc xe tải khi anh lẻn qua cánh cổng đang mở rồi đi theo hàng rào vào trong bóng tối. Anh làm được rồi! Nhà kho đang ở trước mặt anh. Anh đã quyết định đấy là nơi anh sẽ bắt đầu. Sin có thể ở trong ngôi nhà màu trắng. Trong khối nhà quản trị có thể có tài liệu và ảnh chụp. Nhưng điều anh quan tâm nhất là công việc gì mà lại đòi hỏi phải làm quá chín giờ tối như vậy. Jeopardy có thể quậy được thêm mười phút nữa, nhất định không chịu đi cho tới khi cô gọi được điện tới một cái ga ra không tồn tại. Hy vọng chuyện đó có thể giúp giữ đường anh đi được thông thoáng.

Anh đi sát hàng rào, thận trọng không chạm vào nó. Gần đó không có cái camera nào, ít nhất thì anh cũng không nhìn thấy. Những cánh cửa trượt đã đóng kín lại, chỉ có một khe hở nhỏ. Không có lối đi ở đó. Anh tới một bức tường tôn múi và bắt đầu đi vòng theo nó, hy vọng tìm được một lối vào khác. Và anh đã tìm thấy nó, vòng sang một bên và không được sử dụng thường xuyên. Anh có thể nhận ra điều đó từ những bụi cỏ dại được mặc sức mọc đầy phía trước. Chỉ có một cái khóa duy nhất - một cái khóa ống hiệu Yale. Chỉ cần nó không bị để quá gỉ sét thì sẽ chẳng có vấn đề gì khi mà Bond đã mang theo đồ mở. Anh quỳ xuống và mở gót giày trái ra. Trong đó có một cái nhíp và một chìa vặn nhỏ. Bond bắt tay vào việc. Chưa đến hai phút sau đã nghe tiếng cạch và, dùng toàn bộ sức lực, anh đã mở được cánh cửa. Anh vào trong.

Cánh cửa dẫn đến một cầu thang kim loại được bao quanh bởi một bức tường bê tông thô ráp. Bond rút súng - lúc này đã đầy đạn - rồi bước lên cầu thang, lắng nghe bất cứ tiếng động nào nổi lên trên âm thanh nền là tiếng nện trầm đục và tiếng sắt thép chạm nhau chói tai có từ lúc anh mới bước vào. Cầu thang tiếp tục đi lên. Ở hai tầng đầu tiên không có cửa mà cũng chẳng có hành lang. Cuối cùng anh nhìn thấy một khoảng mở phía trên đầu và qua đó hắt ra ánh sáng vàng vọt như bên trong khu nhà kho. Anh vẫn chưa hiểu mình rồi sẽ tìm thấy gì. Có thể nào tồn tại một lý do giản đơn cho tất cả những hoạt động này không? Không, mẹ kiếp. Kim Cương Xanh tự nhận là một hãng môi giới cho các công việc xây dựng đơn giản và nhân công trình độ thấp, thế mà nơi này lại thể hiện mình như một nơi cất giữ thiết bị hạng nặng. Sin đang giấu giếm gì đó. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Bond trèo lên một giá gỗ hẹp, ở trên cao bên trong nhà kho, mái nhà nghiêng sát ngay trên đầu anh. Anh nhìn xuống mà không tin vào mắt mình. Anh đã nghĩ đó là lúc mọi thứ trở nên rõ ràng, nhưng thay vào đó anh lại thấy khó hiểu hơn bao giờ hết.

Chiếc xe tải lùn anh nhìn thấy lúc trước đang đỗ ngay giữa nhà kho và lúc này đã được xếp hàng lên. Một quả tên lửa Vanguard đang nằm trên xe, được buộc chặt bởi một loạt chuỗi dây xích khiến người ta hình dung ra cảnh Gulliver bị bắt làm tù binh trên bãi biển. Đây là bản sao chính xác của quả tên lửa mà anh nhìn thấy ở đảo Wallops - giống cho tới cả màu sắc và các ký hiệu bên trên. Nhưng có một điểm khác biệt đáng kể: quả tên lửa này rõ ràng không phải để bay. Chỉ có tầng hai và tầng ba được chế tạo - từ phần chóp mũi cho tới bình nhiên liệu ôxy hóa và động cơ tên lửa. Tầng thứ nhất, tầng sẽ đẩy nó lên không trung, lại bị thiếu. Tệ hơn nữa, có vẻ như nó bị cắt đi. Lớp vỏ kim lại bị xé và cắt cụt như thể một tên khổng lồ nào đó (lại là Gulliver) đã bẻ nó ra làm đôi. Các công nhân - một nửa là người Triều Tiên - đang buộc nó lại. Những người khác đang trải một tấm vải dầu khổng lồ ra. Nó chuẩn bị được đưa đi đâu đó và không ai được phép thấy nó là thứ gì.

Nhìn quanh, Bond nhận ra rằng mình đã từng thấy cái nhà kho này rồi. Đó là nơi tấm ảnh được chụp - tấm ảnh mà anh tìm thấy trong văn phòng của Sin ở Đức. Còn một kiện hàng nữa nằm ở góc xa của nhà kho, nhưng thật không may, nó đã bị che kín xong rồi. Nó không có hình dáng tên lửa. Nó là một cái thùng lớn, đủ lớn để chứa một chiếc xe hơi. Các công nhân đang chuẩn bị nâng nó lên bằng ròng rọc. Có lẽ nó là bạn đồng hành của quả tên lửa kia chăng? Một cái bệ phóng? Nhưng sao lại thế được khi chỉ một nửa quả tên lửa ở đây?

Dù sao thì giờ Bond cũng đã biết rằng Sin không định phá hoại Vanguard. Hắn đang sao chép nó. Có điều không thể như thế được. Cớ gì mà hắn quan tâm? Và hắn định đem nó đến chỗ quái quỷ nào? Chỉ có một điều là chắc chắn. Bond phải ra ngoài và kể cho Jeopardy biết anh đã tìm thấy gì. Hai người bọn họ phải chuyển thông tin này đến cơ quan mật vụ tương ứng của mình.

Nhưng anh chưa thể đi, chưa phải lúc này, khi câu đố vẫn còn chưa được giải. Anh đang trong hang sư tử và ai mà biết được ở đó còn chôn giấu những bí mật gì nữa? Anh đã quan sát đủ khu nhà kho và khẩn trương trở lại cầu thang đi xuống. Chạy qua sân sẽ là quá nguy hiểm giữa ngần ấy camera và người gác, nhưng anh vẫn chưa tới được ngôi nhà. Và chắc chắn đấy là nơi anh sẽ tìm thấy Sin.

Anh bước vào làn không khí ấm sực ban đêm và tiếp tục đi vòng ra sau nhà kho. Bản sao ngôi nhà của John Keats đã ở trước mặt anh và chỉ còn phải đi qua gần năm mươi mét không có gì che chắn nữa thôi. Bond mới bước được ba bước đầu tiên thì, với một tiếng nổ âm thầm, đêm đã biến thành ngày và hình ảnh cả khu phức hợp cháy bùng luồn vào đáy mắt anh. Mọi ngọn đèn hồ quang đều đã được bật lên, công suất của chúng cộng lại khiến anh lóa mắt, nhất là sau khi vừa nhẹ nhàng phục tùng bóng đêm. Bond đứng yên tại chỗ, một tay giơ lên che mặt, khẩu Remington M1911 được giữ chặt trên đầu. Đồng thời, một giọng nói vang lên từ những chiếc loa phát thanh đặt khắp xung quanh.

“Chú ý, anh Bond! Hãy bước lên phía trước và lộ diện. Vứt súng xuống. Chúng tôi có cô Lane và nếu anh không tuân theo sau mười giây, cô ta sẽ bị xử.” Ý của người nói không thể rõ hơn nữa. “Anh sẽ gặp cô ta ngoài cổng chính. Tôi bắt đầu đếm ngược. Mười… chín…”

Bond nheo mắt nhìn qua ánh sáng. Phải. Cô đang ở đằng kia, đứng giữa hai gã đàn ông. Cô đã bị đau. Chúng phải giữ thì cô mới đứng thẳng được.

“… tám… bảy…”

Gã đàn ông thứ ba cầm một khẩu súng, chĩa vào đầu cô. Phía sau họ cổng đã đóng và có thêm vài gã nữa

đến gác. Công nhân bắt đầu dồn lại gần từ mọi phía. Nếu Bond định chạy, nếu anh thực sự nghĩ rằng mình có thể chiến đấu mà thoát thân được thì anh phải làm chuyện đó ngay bây giờ.

“… sáu… năm… bốn…”

Đếm ngược vẫn tiếp tục, một lời nhắc nhở khủng khiếp về việc sẽ diễn ra ở đảo Wallops chỉ sau hơn hai mươi bốn giờ nữa. Có chuyện gì xảy ra vậy? Làm thế nào mà chúng chiếm được thế thượng phong?

“… ba…”

Bond phải đưa được thông tin ra ngoài. Anh phải chặn được vụ phóng. Anh phải báo với M rằng anh đã vấp phải thứ gì đó kỳ quái hơn tất cả những gì anh đã từng chạm trán. Nhưng gã đàn ông cầm súng trông lực lưỡng và bất khả thuyết phục. Jeopardy không sức chống cự. Anh không thể để Jeopardy phải chết.

“… hai một…”

Cầm khẩu Remington sao cho ai cũng có thể nhìn thấy, Bond bước ra chỗ trống. Anh ném súng xuống và đứng đó chờ người của Sin tiến lại.