← Quay lại trang sách

Chương 18 ‘.. một quân bài bất kỳ.’

Bond đặt dao xuống, một lần nữa trầm ngâm ngắm nhìn lưỡi thép sắc bén và cán dao bằng nhựa tổng hợp nặng nề đến thô kệch. Dĩ nhiên là nó đã xử lý món bít tết dễ như bỡn, và trong lúc Sin nói anh đã ăn xong. Ăn uống, giống như Sin nói, chỉ là một hành vi sinh hóa thuần túy. Bond cần chất dinh dưỡng, những thứ đạm và carbohydrate mà giờ đây cơ thể anh đang chuyển hóa thành năng lượng chuẩn bị cho bất cứ điều gì chờ anh phía trước. Anh không cảm nhận được mùi vị gì và thấy hơi khó chịu vì cứ phải vờ xã giao trong khi tất cả những gì anh muốn là lao thẳng vào gã chủ nhà đang chuẩn bị giết anh. Lưỡi dao thật quyến rũ, lại nằm cách tay anh có một đoạn! Nhưng bốn gã cận vệ vẫn nguyên vị. Sự chú ý của chúng không lơi lỏng dù chỉ một giây. Ở đầu bàn bên kia Jeopardy hầu như không động đến thức ăn. Cô ngồi im, mặt tuyệt đối không biểu lộ gì. Còn Sin, cho dù cũng được phục vụ các món giống như họ, hắn không ăn uống gì.

“Chuyện của anh rất hay,” Bond nói, châm điếu thuốc bằng que diêm còn lại của anh. “Mặc dù tôi vẫn băn khoăn không hiểu anh có định kể cho một chuyên gia tâm lý thạo nghề hay không? Ở Anh chúng tôi có những chuyên gia tâm lý rất giỏi. Tôi có thể giới thiệu anh với Bệnh viện Tavistock, họ có rất nhiều kinh nghiệm điều trị những cựu tù binh chiến tranh người Nhật và những bệnh nhân tương tự, mặc dù tôi có thể khẳng định với anh là không ai trong số họ bị nặng như anh đâu.” Anh nhả khói. “Như tôi hiểu, bản thân việc sống sót đã mang theo nó cảm giác xấu hổ và nhục nhã, và chúng, tới lượt mình, lại dẫn đến những vấn đề nghiêm trọng về tâm thần. Trong trường hợp của anh, đó có thể là sự hoang tưởng điên rồ và căm ghét bản thân, và nếu ở một mình lâu thì anh có thể đi đến mức tự sát. Thật buồn. Nhưng dẫu sao thì anh cũng sắp nói cho chúng tôi biết về trò điên rồ nho nhỏ mà anh đã lên kế hoạch rồi nhỉ. Làm ơn tiến hành thôi. Nhân tiện, món bít tết rất ngon.”

Môi Sin mím chặt và gần như có một làn sương mỏng lướt qua hai đĩa thủy tinh đang che và phóng đại đôi mắt hắn. Bond nhớ lại những bức chân dung anh thấy trong lâu đài ở Đức. Điều ngạc nhiên là Sin hơi giống chúng. Hắn đã bị những trải nghiệm của mình ở Triều Tiên phá hoại. Nhìn ra sau những đôi mắt đó và ta sẽ… chẳng thấy gì.

“Tôi nghĩ anh đang cố chọc giận tôi, anh Bond. Anh hy vọng tôi giận dữ, tội sẽ phạm sai lầm. Nhưng tôi sẽ chỉ bỏ qua những nhận xét bông phèng của anh và tiếp tục câu chuyện của tôi. Trừ phi anh không muốn vậy mà muốn đi thẳng tới phần cuối của trò giải trí ngày hôm nay, phần có liên quan trực tiếp đến số phận của anh.”

“Chúng tôi biết anh định làm gì.” Người nói là Jeopardy. Giọng cô đều đều, tiết chế. Bond biết cô nhảy vào để giảm nhiệt giúp anh. “Anh đã mua chuộc một nhà khoa học tên lửa tên là Thomas Keller bằng tiền do bên Xô viết cung cấp. Họ có nói với anh đấy là tiền giả không? Hoặc cũng có thể là họ không hoàn toàn tin anh. Nếu là anh tôi sẽ lo lắng về chuyện đó đấy. NRL sẽ phóng tên lửa Vanguard tối nay và anh đang lập mưu để vụ phóng thất bại. Nhưng đấy cũng chẳng phải chuyện lớn lắm. Chỗ chúng tôi vẫn còn tương đối nhiều đấy.”

Sin nói: “Cô Lane, cô chỉ đúng một nửa thôi. Nhưng câu mà cô cần hỏi là - vì sao nó lại thất bại và kết quả sẽ là gì?” Hắn quay lại với Bond. “Những người bạn của tôi ở Mátxcova rất quan tâm đến công nghệ Mỹ, và thực ra là công nghệ châu Âu. Chuyện đó với họ quan trọng vì uy tín và lợi thế kinh tế của họ, vì họ phải được xem là người dẫn đầu trong bất cứ ngành công nghiệp nào mà anh muốn nhắc đến - và để đạt được mục đích đó SMERSH vừa thành lập một nhóm chuyên gia do Tướng Gaspanov chỉ huy.

“Một trong những chiến dịch trước đó của họ có liên quan đến chiếc xe đua Krassny, và vụ đó đã đưa họ đến một vũ đài quen thuộc của tôi. Người Nga rất muốn chiến thắng ở Nürburgring và đã bố trí để một đặc vụ của họ hạ sát tay đua người Anh. Theo quan điểm của tôi, cuộc đua này chỉ là chuyện vặt và có thể làm hại chiến dịch khác, quan trọng hơn rất nhiều của riêng tôi. Mặc dù vậy, Tướng Gaspanov đã ra lệnh cho tôi gặp ông ta ở Nürburgring. Đấy là rắc rối khi làm việc với người Xô viết. Họ chẳng tin ai, và họ thấy lo lắng sau cái chết bất ngờ của Thomas Keller, hóa ra là do bị vợ giết.

“Dẫu sao thì họ vẫn khăng khăng đòi gặp, cho dù tôi nghĩ chuyện đó là ngu xuẩn và đã nói vậy với viên tướng, một cách rõ ràng. Nhưng đáng tiếc là ông ta không nghe lời tôi. Anh dính vào việc của chúng tôi chính vì điều đó, và từ đó trở đi anh đã gây cho chúng tôi khá nhiều chuyện phiền hà. Nhưng không may cho anh tối qua anh đã có thể gây hại nghiêm trọng cho chúng tôi.

“Và đúng vậy. Vanguard sẽ thất bại. Keller đã vào được bơm tăng áp trong động cơ tên lửa tầng một khi đo nghiệm thu, đo hệ thống và cả đo tĩnh khi nhiên liệu lỏng được đốt nhưng tên lửa chưa được phóng lên. Đến cuối quy trình ông ta đã điều chỉnh một số thứ để cái bơm không thể tạo đủ áp lực để đưa Vanguard lên quỹ đạo và kết quả là phòng điều khiển trung tâm sẽ phải kích hoạt một thiết bị họ gọi là Cò Súng Tử Thần. Quả tên lửa sẽ tự phá hủy và các mảnh vỡ sẽ rơi xuống Ấn Độ Dương mà không gây thiệt hại gì.

“Nhưng thử hình dung trong một thoáng rằng vì một sự lơ là thảm họa nào đó, quả tên lửa - hay một phần của nó - lại rơi xuống một thành phố lớn ở Mỹ; New York chẳng hạn. Anh có thể hình dung ra mức độ tàn phá gây ra bởi 10 tấn kim loại, chứa đầy dầu hỏa và ôxy lỏng, rơi với tốc độ 350 ki lô mét một giờ xuống một khu vực đông dân cư không? Nó sẽ tương đương với một triệu tấn TNT, cũng không ít hơn một vụ nổ hạt nhân cho lắm. Đó mới là điều tôi sẽ gây ra…” Hắn đưa một tay lên trước khi Bond kịp ngắt lời. “Ít nhất thì đó là điều tôi sẽ làm ra vẻ như thế.

“Tối qua khi xâm nhập vào khu này, anh đã nhìn thấy bản sao hoàn hảo của quả tên lửa Vanguard sẽ được phóng đi từ đảo Wallops tối nay. Trong lúc chúng ta nói chuyện, nó đã được đưa đến trạm trung chuyển tàu nhanh ở đảo Coney. Rất nhiều người làm việc trong hệ thống giao thông New York được Kim Cương Xanh tuyển dụng, tôi còn có xưởng của mình ở đó. Bản sao quả tên lửa sẽ được đưa lên đoàn tàu có mang theo một quả bom rất lớn mà anh có thể đã nhìn thấy ở đây tối qua. Tôi dùng C4, loại chất nổ dẻo do người Anh phát triển, một trong những vật liệu nổ có sức công phá mạnh nhất trên hành tinh này. Chỉ vài cân thuốc nổ này là đủ phá hủy một tòa nhà nhỏ, nhưng đoàn tàu của tôi mang theo hẳn ngót bảy mươi cân được nối với một dãy kíp nổ tương đối thô sơ.

“Nửa tiếng trước khi phóng, đoàn tàu sẽ rời đảo Coney, chạy không nghỉ tới phố 34 và đại lộ 6. Tôi đã bố trí để tuyến đường thông suốt, và kiến thức của anh về Manhattan sẽ nói anh biết rằng đoàn tàu sẽ đến đúng trung tâm thành phố, chỉ cách tòa nhà Empire State hai khối nhà. Đấy là khoảng cách tương đối - khoảng 450 mét - nhưng chúng tôi có dòng suối ngầm giúp sức, tên của nó trên các bản đồ cũ là Sunfish Pond. Nó sẽ cung cấp một kênh chạy qua tầng đá biến chất. Các kỹ thuật viên làm việc cho SMERSH dự báo vụ nổ sẽ đủ lớn để đánh sập tòa nhà Empire State. Đấy sẽ không phải là do hiệu ứng của làn sóng xung kích ban đầu mà do một quá trình gọi là hóa lỏng nền đất trong đó áp suất hiệu dụng của nền đất giảm xuống bằng không do lực của vụ nổ. Anh có thể hình dung một ông lão chống gậy nhưng lại bị đá văng cây gậy đi mất. Tôi không biết trăm hay nghìn người sẽ chết hay thiệt hại gây ra sẽ là bao nhiêu triệu đô la. Tôi không quan tâm chuyện đó, mặc dù sẽ có những hệ quả hữu ích cho công ty Kim Cương Xanh, chẳng hạn như nó sẽ được hưởng lợi rất nhiều từ những công trình xây dựng. Đấy cũng chẳng phải là hành động gây chiến gì. Không hề. Mục tiêu đơn giản là đảm bảo người Nga chiến thắng trong cái gọi là cuộc chạy đua không gian, và rằng cuối cùng quyền kiểm soát không gian vũ trụ - vũ khí, liên lạc và khám phá những hành tinh khác - sẽ thuộc về họ.

“Đó là điều sẽ diễn ra, anh Bond ạ. Đâu đó sau khoảng mười một giờ, quả tên lửa vũ trụ Vanguard thật sẽ hỏng. Nó sẽ bị phá hủy. Năm phút sau, một vụ nổ khổng lồ sẽ xảy ra ở giữa trung tâm New York. Tôi có đám lâu la tụ tập quanh thành phố, chúng sẽ thề rằng đã nhìn thấy một vật thể rơi từ trên trời xuống. Cùng lúc, tôi sẽ đảm bảo có tin tức rò rỉ về cú thất bại trên đảo Wallops. Việc đó sẽ được củng cố bằng những hình ảnh bằng chứng về một vụ nổ xảy ra đâu đó khoảng hơn một nghìn mét bên trên Đại Tây Dương. Báo chí và công chúng Mỹ sẽ tự động liên kết hai sự việc này với nhau. Cái gì bay lên thì phải rơi xuống. Tất nhiên là chính quyền và Phòng Thí nghiệm Nghiên cứu Hải quân sẽ chối bỏ mọi tội lỗi - nhưng ai tin họ cơ chứ? Chính tên lửa của họ đã xóa sổ một khu vực rộng lớn của New York, bao gồm cả tòa nhà Empire State, một biểu tượng của niềm tự hào Mỹ. Và khi hố bom được khám nghiệm, vài phần của quả tên lửa Vanguard sẽ được tìm thấy, bằng chứng cuối cùng. Việc một đoàn tàu điện ngầm bị phá hủy đồng thời sẽ chỉ là sự tình cờ không hơn không kém. Việc đó sẽ được xem như không liên quan.

“Kết quả sẽ là màn la ó từ toàn xã hội. Ở Mỹ đã có đủ người tin rằng việc thám hiểm không gian vũ trụ là một sự lãng phí tiền bạc kinh khủng, nhưng sau thảm họa này tất cả các dự án sẽ bị đóng băng và ngân sách tương lai sẽ bị cắt giảm. Và điều hay nhất ở đây là cho dù NRL có tức điên, cho dù họ biết rằng công chúng bị đánh lừa nhưng họ sẽ hoàn toàn bất lực. Họ la càng to thì càng có nhiều người chống lại họ, thậm chí mảnh vỡ của tên lửa thật có được tìm thấy trên biển đi chăng nữa - nếu mà chuyện này có thể - thì nó cũng chẳng tạo ra sự khác biệt nào. Tôi tin rằng những sự kiện tối nay sẽ chấm dứt vĩnh viễn chương trình không gian của Mỹ. Ít nhất thì chúng cũng đẩy nó lùi lại ít nhất là một thập kỷ, hoặc hơn, tới khi đó thì những người Xô viết đã toàn quyền kiểm soát và không thể ngăn trở. Anh có thể nói rằng chính tương lai của thế giới sẽ nằm trong tay họ.”

Bàn ăn yên lặng khi Bond suy nghĩ về những gì anh vừa được nghe. Có thể như vậy được không? Nhìn dài hạn, chính quyền Mỹ chắc chắn sẽ thuyết phục được công chúng về sự thật. Nhưng Sin đúng. Việc đó có thể mất vài năm, trong khi đó toàn bộ chương trình không gian của họ sẽ bị dừng lại. Và họ có gì để chứng minh người Nga có liên quan trong vụ này? Chỉ có ít bạc giả (có thể đến từ bất cứ đâu) và những lời nói của Bond - rằng anh đã chứng kiến cuộc gặp gỡ giữa Jason Sin và Tuóng Gaspanov.

Anh phải tìm cách dừng vụ phóng. Thời gian còn lại rất ít nhưng họ cần phải bằng cách nào đó thoát được ra khỏi đây. Bond xem xét mọi khả năng. Sin đã nói gì nhỉ? Bốn tên vệ sĩ giám sát từng cử động của anh. Anh có thể cảm thấy ánh mắt chúng trên người mình ngay cả lúc này. Phải rồi. Hy vọng duy nhất của anh cũng nằm ngay trong việc ấy.

“Anh có muốn thêm gì không?” Sin trịch thượng hỏi. “Chỉ có điều anh đang lãng phí thời gian của mình thôi,” Bond đáp lời. “Cô Lane và tôi đều đã có báo cáo riêng của mình. Tôi có ảnh của anh với Gaspanov. Chúng tôi có những tấm ảnh lấy từ văn phòng anh và chúng cho thấy khá rõ ràng là anh đang chế tạo một bản sao của Vanguard. Chúng tôi cũng biết về Thomas Keller và chúng tôi có số tiền giả ấy. Kịch bản anh đang cố dựng lên sẽ không có người nào tin đâu.”

“Anh vẫn không hiểu tôi, anh Bond. Đấy không phải kịch bản của tôi. Tôi chỉ phục vụ cho - và được trả công rất hậu bởi - người Nga. Thành thực mà nói, tôi không quan tâm nó thành công hay không. Chỉ cần làm chết nhiều người đồng thời phá hủy một phần lớn Manhattan đã đủ làm tôi hài lòng lắm rồi.” Bất ngờ hắn cầm lấy bộ bài. Hắn tráo bài vài lần rồi xếp lại. “Nhân tiện nói về cái chết, giờ đã đến lúc nói về cái chết của anh rồi…”

Rất ngắn gọn, Sin mô tả những quân bài Hanafuda và cách hắn dùng chúng cho mục đích của mình. Qua khóe mắt, Bond thấy Jeopardy đang tái mặt. Thật lạ lùng khi cái chết này lại có vẻ như khủng khiếp hơn tất cả những cái chết khác mà Sin đã mô tả, anh hy vọng cô sẽ không cố làm điều gì đó có hại cho mình. Sin nói thêm khoảng một phút nữa. Sau đó hắn trải những quân bài ra bàn cho Bond. “Tôi đã nhận vai Thần Chết,” hắn giải thích. “Cái cơ chế này hơi phiền hà một chút nhưng tôi không nghĩ ra cách nào khác để gắn sự bất định của cái chết với sự chắc chắn không lối thoát của nó. Chậc, ở đây chúng ta có cả hai. Lựa chọn là của anh. Bất cứ quân bài nào. Cách anh chết sẽ được tiết lộ ở mặt bên kia của quân bài.”

Bond nhìn xuống vòng cung đầy màu sắc với những hình ảnh hoa lá lòe loẹt. Cảm thấy dạ dày cuộn lên, anh băn khoăn không hiểu có bao nhiêu người từng bị ép phải chọn lựa như vậy, phải chọn cái chết cho riêng mình. “Anh có thể đi mà chơi một mình, Sin,” Bond đáp. “Tôi không chơi cái trò vớ vẩn bẩn thỉu này của anh.”

“Có ba quân bài trắng có thể cứu mạng anh.”

“Tôi không tin anh.”

“Tại sao tôi lại phải nói dối?”

“Tôi muốn thấy chúng.”

Sin ngần ngừ, môi hắn trễ xuống. Hắn chưa từng phải nghe yêu cầu tương tự và Bond hài lòng vì mình đã làm hỏng trò chơi, giảm được phần nào sự kiểm soát của hắn. Gần như hờn dỗi, hắn nói, “Được thôi. Anh có thể xem.”

Bond với tay lật các quân bài. Đúng thật, tất cả chúng đều có chữ in bằng tiếng Anh. Anh thấy THUỐC ĐỘC, CHẾT ĐÓI, SIẾT CỔ nhưng cố gắng không nhìn thêm quân nào nữa. Ở phía đầu kia bàn, Jeopardy ngồi im như chết. Sin vẫn chưa nói gì về cô nàng. Bond tự hỏi không biết cô có phải là người tiếp theo. Anh tìm được ba quân bài trắng. Chúng được rải khá đều trong bộ bài. Anh đẩy chúng ra trước, rải chúng trên khăn trải bàn.

“Anh hài lòng chưa?” Sin hỏi.

Bond không nói gì. Anh gom những quân bài lại, cả những quân trắng, đảo kỹ và rải chúng ra bàn. Anh chằm chằm nhìn chúng một lúc lâu.

“Chọn đi,” Sin nói.

“Đừng, James!” Jeopardy đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng Bond biết toàn bộ chuyện này hoàn toàn nằm ngoài trải nghiệm của cô và cô đang chết khiếp.

Anh không trả lời. Anh xỉa ngón tay đẩy một quân bài từ giữa bộ bài ra ngoài. “Giờ thì anh hài lòng chưa, đồ điên?” anh vui vẻ hỏi. “Sao anh không lật nó lên đi?”

Sin nghiêng người ra trước và lật quân bài. Nó trắng.

“Chà, có vẻ là trắng thật,” Bond nói. “Tôi đồ rằng anh sẽ tuân theo quy tắc của chính mình, vậy nên nếu anh để một người của mình đưa tôi ra cửa thì tôi sẽ nói chúc ngủ ngon.”

“Không!” giọng Sin ré lên ở khoảng giữa một tiếng la hét và thút thít.

“Tôi mong là anh sẽ không nuốt lời…”

“Không. Anh đã nhìn bài! Anh ăn gian!” Sin giống như một cậu học trò hay hờn, nhưng anh biết hắn đã đúng.

Không có thần bài nào trên thế giới vĩ đại hơn nhà ảo thuật Mỹ John Scarne, và Bond đã dành nhiều thời gian cho cuốn sách của ông ta, Scarne Luận về bài. Khi xếp lại bộ bài, việc nhặt một quân bài trắng, tráo nó xuống dưới bộ bài thật đơn giản, sau đó dùng một chiêu đơn thủ khó hơn đưa nó vào một vị trí chính xác giữa bộ bài được trải ra. Khi làm vậy, anh còn dùng móng tay bấm vào quân bài để nhận ra nó khá dễ dàng ngay lập tức, và sau đó đơn giản chỉ là rút nó ra. Anh cũng biết chuyện này không có tác dụng gì. Sin không đời nào để anh bước ra khỏi đây. Nhưng chọc tức kẻ thù thì lúc nào cũng đáng làm và ít nhất thì chuyện đó cũng làm hỏng trò đùa bẩn thỉu của hắn.

Đương nhiên Sin đã quyết. “Tôi sẽ chọn cho anh!” hắn gắt lên và lật quân bài cạnh quân Bond vừa lấy.

{@class=center}CHÔN SỐNG

Hai từ này được quát vào mặt Bond.

Sin mãn nguyện. Hắn ngả người tựa vào ghế. “Một cái chết chậm chạp và khốn khổ. Chẳng có gì xứng đáng hơn với anh.” Hắn liếc nhìn Jeopardy. “Tôi sẽ để cô sống thêm chút nữa, cô Lane. Cô không phải là mối đe dọa với tôi và cô có thể cung cấp vài dịch vụ hữu ích cho vài người của tôi nữa. Nhiều người Triều Tiên thích phụ nữ phương Tây, nhưng tất nhiên trừ phi họ sẵn lòng trả tiền cho gái điếm thì đó vẫn mãi là trái cấm. Tôi sẽ thưởng cô cho họ. Còn với anh, anh Bond, anh sẽ bị đưa ra khỏi căn phòng này, nhét vào một cái hòm đóng đinh lại và chôn xuống đất. Nếu anh chống cự, người của tôi sẽ bắn vào đầu gối anh để anh không chỉ chết trong bóng tối và kinh hoàng mà cả trong đau đớn.” Hắn nhắc lại lời mình bằng tiếng Triều Tiên cho mấy tên vệ sĩ, đám này dù bất động nhưng vẫn có vẻ như đang tiến lại gần Bond. Sin đứng dậy. “Giờ thì tôi phải đi New York. Tôi chúc anh ngủ ngon. Những lời này có vẻ phù hợp đấy.”

Bond cũng đứng dậy và ngay tức khắc hai tên vệ sĩ tóm lấy anh. Hai tên còn lại đứng đối diện, chĩa súng vào bụng anh. Chính lúc đó Jeopardy không bình tĩnh nổi nữa. Nức nở, cô lao tới, ôm chầm lấy Bond, một tay vòng qua cổ, tay kia ôm ngang lưng anh. “Không Xin đừng!” cô la lớn. “Đừng bỏ em, James. Em không chịu được đâu.” Cô cố kéo anh ra nhưng những tên vệ sĩ không hề động đậy. Cô quay sang Sin. “Làm ơn đi!” Nước mắt lăn dài trên má cô. “Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì anh muốn. Đừng hại anh ấy.”

“Đủ rồi!” Sin quát lên bằng tiếng Triều Tiên và thêm hai tên vệ sĩ nữa vào phòng. Hắn gật đầu và chúng tiến thẳng tới chỗ Jeopardy, kéo cô ra. Bond đứng đó, hai tay bị vặn sau lưng, hai khẩu súng chĩa vào người. “Chuẩn bị đi. Đưa nó đi.”

“Hôm nay anh lật bài, Sin ạ,” Bond lầm bầm. “Nhưng sẽ có ngày, cũng sớm thôi, bài cũng sẽ lật ra cho anh. Tin tôi đi. Lúc này bài đang được tráo rồi.”

Tên vệ sĩ đang giữ anh lầm bầm câu gì đó bằng tiếng Triều Tiên rồi anh bị lôi ra khỏi phòng.