← Quay lại trang sách

Chương 19 Dưới hai thước đất

Đó là một cái hòm, không phải quan tài nhưng có cùng kích thước và hình dạng, được làm từ gỗ dán dày có nắp đậy. Người của Sin đã đưa nó đến chỗ miếng đất sau nhà Keats (một gã chế tạo bản sao tên lửa trong một ngôi nhà sao chép… ngay lúc này, Bond vẫn cảm thấy trớ trêu thay). Một cái máy đào, dán mác Kim Cương Xanh, được dùng để đào một con hào sâu khoảng mét tám hai mét. Điều khiển máy là một công nhân tóc màu cát, vẻ ngoài bình thường, một người Mỹ - cậu ta lạnh lùng thực hiện hiệu quả công việc của mình. Cậu ta không thể nào hơn hai mươi tuổi. Bond tự hỏi không biết cậu ta đang nghĩ gì. Liệu cậu ta có chủ định dự phần vào chuyện này không? Và để sự việc thêm phần ghê tởm, chúng bắt Bond đứng trong bầu không khí ban đêm buồn thảm, xem hết quá trình. Huyệt mộ của chính anh đang được đào. Anh vẫn bị mấy tên vệ sĩ bao vây, chúng đã hạ quyết tâm không mắc bất cứ sai lầm nào. Cái máy đào đã làm xong việc và lùi lại. Vậy là đã đến lúc. Dù cố gắng nhưng Bond vẫn cảm thấy trống rỗng trong cổ họng và dạ dày, nỗi sợ chết bản năng - mà nhất lại là cái chết kinh hoàng đến mức này - không có chương trình huấn luyện nào có thể kìm nén.

Sin đã tới xem màn cuối vở kịch hắn đạo diễn. Kỳ quặc là hắn lại mặc trang phục như một tay đua xe máy ở New York, một bộ áo liền quần thùng thình, ủng da đen và chiếc mũ kỹ sư. Hắn đợi tới khi cái máy đào rút đi, đoạn ra hiệu về phía cái hòm. “Vào đi, anh Bond. Chắc là anh cũng muốn biết, anh sẽ mất khoảng sáu mươi phút để chết, mặc dù rất có thể anh sẽ phát điện trước đó. Anh có gì để nói không? Một lời trăng trối nào đó chẳng hạn?”

Bond chửi tục, đơn giản và đầy ý nghĩa.

“Làm đi,” Sin nói.

Bond cân nhắc các khả năng. Anh có thể chiến đấu. Có bốn gã đàn ông mang súng, nhưng nếu di chuyển đủ nhanh anh có thể kẹp cổ Sin và dùng hắn làm lá chắn sống. Thậm chí nếu anh có bị bắn chết đi chăng nữa thì chẳng phải vẫn tốt hơn cái lựa chọn bị chôn sống kia sao? Ít nhất thế cũng nhanh. Nhưng anh bỏ ngay ý nghĩ đó. Có một điều anh đã biết còn Sin thì không. Vẫn còn hy vọng.

Anh hít thật sâu một hơi không khí ban đêm và nhanh chóng xem xét căn bệnh đã tạo động lực cho Jason Sin. Biết đâu hắn bị bệnh thật? Biết đâu hắn đã mắc một dạng ung thư não nào đó, gây ra bởi những kinh hoàng từ cuộc thảm sát ở No Gun Ri? Bond gần như có thể hình dung ra những tế bào ác tính, đen và độc, đang gặm nhấm dần mô thần kinh bên trong hộp sọ gã đàn ông này. Hoặc cũng có thể đó chỉ đơn giản là để thanh minh cho hắn? Giống như tất cả những kẻ thực sự ác độc khác, Sin biết rõ hắn đang làm gì. Bond tự hỏi không biết hắn đã tra tấn bao nhiêu người khác bằng bộ bài Hanafuda này. Hắn đã khoe khoang rằng hắn từng giết cả đối thủ kinh doanh lẫn nhân viên. Họ chưa bao giờ biết đến hiểm nguy như anh, và khi phải đối mặt với bất cứ cái chết tồi tệ nào mà họ buộc phải chọn, hẳn họ sẽ vô cùng hoảng sợ. Đứng bên lề huyệt mộ của chính mình, Bond tự hứa anh sẽ tính sổ với Sin. Nhưng anh không nói gì. Anh tiến lên vài bước, trèo vào cái thùng gỗ rồi nằm xuống. Hai gã tay chân của Sin nhấc cái nắp lên. Bond nhìn lần cuối bầu trời đêm, nóc tòa nhà, và qua khóe mắt anh thấy dáng Sin lừng lững bên trên. Nắp cái thùng đóng lại.

Bóng tối sập vào mặt anh. Một loại bóng tối cực đoan - choáng váng, tức khắc và toàn diện. Chưa gì Bond đã thấy mạch nhanh lên, tim đập điên cuồng và anh phải buộc mình không thở quá gấp gáp nữa. Theo bản năng anh giơ tay lên, bàn tay anh chạm phải lớp gỗ cứng chỉ cách mặt vài xăng ti mét. Một thoáng sau anh nghe tiếng búa, to và rất gần. Chúng đang đóng đinh lên rìa nắp. Có bao nhiêu cái? Có thể quan trọng đấy. Binh, binh, binh, dừng lại. Binh, binh, binh, dừng lại. Không chỉ âm thanh mới đáng sợ, mà còn cả cách thức đóng đinh rất bài bản, như người máy kia. Một chút ánh sáng luồn qua khe hở giữa hòm và cái nắp. Bond có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét bàn tay nếu anh để nó trước mặt. Anh tập trung vào đôi tay, cố không hoảng loạn, biết rằng chẳng bao lâu nữa chúng sẽ biến mất. Binh, binh, binh, dừng lại. Bốn cái đinh mỗi bên. Một ở trên, một ở dưới, mười cái tất cả. Chúng dài ngắn thế nào? Điều ấy cũng quan trọng. Bond ước giá như mình trông thấy chúng trước khi công việc được bắt đầu.

Im lặng. Rồi một cú tròng trành khi chiếc quan tài được nhấc lên khỏi mặt đất. Anh có thể cảm thấy mình đung đưa từ bên này sang bên kia khi bị đưa tới huyệt mộ và có thể hình dung nó mở ra trước mặt mình. Sau đó là cảm giác buồn nôn, có thể là thật, cũng có thể do anh tưởng tượng ra, khi anh bị hạ vào lòng đất. Tia sáng yếu ớt đã tắt. Giờ anh đã mù hoàn toàn. Hành trình xuống dưới có vẻ như kéo dài bất tận, nhưng rồi vang lên một tiếng thịch khi tới đáy, anh cảm thấy tấm gỗ mà anh nằm trên xóc nẩy dưới vai và sau gáy. Anh ấn bàn tay lên nắp và đẩy. Không có gì. Nó không hề nhúc nhích. Lại một khoảng lặng kéo dài. Yên lặng tuyệt đối. Cái máy đào đã quay lại hay chúng sẽ lấp huyệt bằng tay? Điều này cũng có thể tạo ra khác biệt. Tại sao? Bond cố tập trung nhưng thần kinh anh gào thét và không thể nào tập trung được.

Anh không nhìn thấy gì. Anh không nghe thấy gì ngoài tiếng đập của trái tim mình, tiếng máu rần rật chảy trong mạch. Sao những âm thanh ấy lại có thể lớn đến như vậy? Tim đập nhanh quá. Chậm lại đi nào, anh nghĩ. Chậm lại. Một lần nữa anh thấy mình lại thở quá gấp, cứ như về lấy không khí. Hầu như không thể làm khác đi được. Anh nhận thức được khoảng không chật hẹp mà mình đang bị kẹt bên trong, những tấm ván gỗ ép vào từ bên phải, bên trái, bên trên, bên dưới, sát sạt. Từng thớ sự sống trong anh đều đang muốn đứng lên, muốn xông ra ngay cả khi não bộ đã trả lời rằng việc ấy là bất khả. Đâu đó sâu thẳm bên trong, Bond đã nhận ra kẻ thù tệ hại nhất của mình chính là cơn hoảng loạn này. Thôi nào. Nghĩ mà xem. Mình sẽ không chết đâu. Không phải đêm nay. Không phải ở đây. Nhắm mắt lại. Tốt hơn rồi. Giờ thì mình đã có lý do cho bóng tối. Thở bình thường lại. Mình không nằm dưới đất. Mình đang nằm trên ngăn của mình, trên tàu Trepasser. Bond đã ở sáu tuần trong chiếc tàu ngầm lớp T trong thời gian ở Hải quân Hoàng gia. Phải mất một thời gian anh mới vượt được qua nỗi sợ không gian chật, vượt qua cảm giác bị mắc kẹt, nhưng cuối cùng anh đã vượt qua. Thuyền trưởng tên gì nhỉ? Bond nhớ ông ta. Ông ta từng bắn nhầm một con cá voi chết, tưởng nó là kẻ thù. Một quả thủy lôi và một con cá voi. Cả thủy thủ đoàn phá lên cười, và nằm trong chiếc quan tài của mình Bond cũng mỉm cười với kỷ niệm này. Sau vài khoảnh khắc, tim anh đã đập chậm lại để đáp ứng. Chuyện này cần nỗ lực tinh thần khổng lồ, nhưng giờ anh đã kiểm soát được bản thân.

Nhưng rồi sau đó đất rơi xuống. Đất đập vào cái nắp. Chúng đang dùng xẻng - anh có thể đoán được từ nhịp điệu - như thể trêu chọc anh, để làm chuyện này giống đám ma thật. Hai, có thể ba tên. Và chúng làm rất nhanh. Tiếng động êm hơn khi mặt gỗ đã phủ đầy đất và đất bắt đầu rơi lên đất. Cuối cùng anh không còn nghe thấy gì nữa và biết rằng huyệt mộ đã được lấp xong. Sự im lặng có sức nặng khác thường, cả thế giới đang đè anh xuống. Bên trong hòm ấm dần lên. Mồ hội chảy trên bụng và quanh cổ anh. Vậy là mình đã bị chôn sống, anh nghĩ. Huyệt mộ đã bị lấp. Chúng đã đi khỏi, để mình lại đây. Anh có thể cảm thấy áp lực trong tai và bất chấp những nỗ lực của anh, sự điên loạn của khiếp hãi và tuyệt vọng đã lại tới sát bên, ở ngay bên kia rào chắn tinh thần có thể đổ sập bất cứ lúc nào.

Quá tăm tối trong cái không gian tí hin này. Không nhìn thấy gì. Không có chỗ để nhúc nhích. Sức nặng của đất đè xuống. Không có không khí.

Không - vậy không đúng. Kích thước cái hòm gần bằng một cái quan tài. Cứ giả sử là hai mét nhân tám mươi nhân sáu mươi phân. Tính thử xem. Như vậy là khoảng hơn chín trăm lít không khí, nhưng mình đã mất gần nửa cho thể tích cơ thể. Mình thở khoảng mười hai lần một phút. (Thở nhẹ nhàng thôi. Không cần phải gấp. Cứ nhắm mắt. Mình đang nằm trên giường. Thế thôi.) Một hơi thở của người thì hết bao nhiêu? Cứ giả sử khoảng nửa lít một phút thì mình sẽ có khoảng chín mươi phút. Nhưng còn CO, nữa. Mỗi hơi thở ra có mười sáu phần trăm ôxy và bốn phẩy năm phần trăm CO,. Anh học được điều đó từ hồi còn ở Trepasser. Thứ đó sẽ giết anh. Tăng anhidrit carbonic huyết, hay còn gọi là nhiễm độc CO,. Đầu tiên sẽ là cảm giác chóng mặt và mất tỉnh táo. Nhịp tim và huyết áp của anh sẽ tăng vọt. Anh sẽ co giật. Và anh sẽ chết.

Nhưng anh vẫn còn thời gian. Chắc chắn là hơn một tiếng. Có thể tới một tiếng rưỡi. Vậy là Sin đã sai. Hắn luôn sai, toàn chỉ thông minh nửa vời.

Như lúc còn ở bàn chẳng hạn. Bọn họ luôn dành cho anh một trăm phần trăm chú ý. Sin đã nói như thế về những tên vệ sĩ và Bond lập tức nhận ra rằng nếu đúng như thế có nghĩa là chúng sẽ không canh chừng Jeopardy. Và cô cũng biết điều đó. Bond không trộm được con dao của anh, nhưng cô thì đã lấy được con dao của cô, và đến cuối bữa, trong lúc khóc sụt sùi lao vào vòng tay anh thì cô đã lén giắt được nó vào cạp quần anh. Giờ nó đang nằm đó. Bond chật vật lần tay lôi nó ra.

Chính con dao ấy, chính là nhờ việc biết được mình có nó, là điều đã giúp anh tỉnh táo. Kể cả anh có bị kẹt, không lối thoát thì anh vẫn có thể dùng nó cho mình. Nếu anh cắt động mạch cảnh mọi chuyện sẽ kết thúc sau vài giây. Nhưng đó chưa từng là ý định của Bond. Dùng ngón tay dò đường, anh lùa lưỡi dao vào khe hở dưới nắp đậy. Rồi ấn. Con dao dễ dàng trượt vào. Gỗ dán là loại gỗ tổng hợp nhân tạo. Nó rẻ nhưng không chắc, và miếng gỗ làm nắp đã bị oằn xuống dưới sức nặng của đất. Khoảng giữa nó đã bị võng. Và Sin đã ra lệnh đóng đinh cái nắp, để gây ấn tượng, chắc thế. Chứ nếu bắt vít thì vấn đề chắc đã khó hơn nhiều. Bond xoay con dao. Anh phải thận trọng. Anh không muốn làm gãy lưỡi dao. Anh cảm thấy cạnh của cái nắp kênh lên, kéo cái đinh ra. Anh cũng đã gặp may vì chúng không dùng máy đào. (Đó là lý do vì sao việc đó lại quan trọng.) Đất được đổ xuống từng xẻng nhỏ nên bị nén lỏng lẻo hơn. Vẫn còn chỗ để cái nắp chuyển động.

Anh dùng tay lần sờ và chèn con dao vào lần thứ hai, lần này ở khoảng giữa thân người. Rất khó xoay xở.

Anh gần như không thể cử động. Anh không tìm được chỗ trống để cánh tay làm việc. Nhưng dần dần anh đã nhổ được ba trong mười cái đinh mà anh đếm được, sau đó chuyển con dao qua ngực, lặp lại ở bên kia bằng tay trái. Có lúc anh nghẹt thở và phải dừng lại vì tất cả những nỗi sợ hãi từng bị anh kìm nén lại trào lên. Đã hết không khí! Khí CO, chết người đang tấn công cơ thể anh. Anh nhắm chặt mắt và bắt mình thư giãn. Chiếc giường trên tàu ngầm Trepasser. Con cá voi chết tiệt. OK. Giờ thì làm tiếp nào.

Cả hai bên cái nắp đã được giải phóng một phần. Nó võng xuống ở giữa và Bond biết chính nhờ nó mà anh còn sống. Nếu không có nó anh sẽ chết ngạt, bị chôn trong đống đất sập xuống. Anh luồn con dao vào lưng quần và cởi áo sơ mi. Phải cởi được nó ra - nhưng việc đó cũng không dễ dàng gì trong một không gian chật hẹp thế này. Bond uốn người, dùng khuỷu tay nâng mình lên và kéo áo qua đầu. Mỗi lần chạm vào cái nắp anh lại nhớ đến tình cảnh khó khăn của mình. Mình đang bị chôn dưới đất. Mình bị chôn sống. Không khí của mình đang cạn dần. Thư giãn đi. Đừng có thét lên. Phải cởi được cái áo này ra. Áo lót của anh sũng mồ hôi, dính chặt vào da thịt. Hoàn toàn mù lòa, anh sờ thấy các cổ của chiếc sơ mi và cài lại để cổ áo quấn chặt cổ anh. Sau đó anh kéo áo qua ngực trùm lên đầu, vụng về buộc gấu áo lại để làm thành một quả bóng. Nó sẽ ngăn đất chui vào mồm và mũi và giúp anh thở được trong lúc tìm đường lên mặt đất.

Nhưng liệu anh có lên được đến nơi? Bond cao mét tám và có thể mặt đất - không khí trong lành - đang ở cao hơn thế hai mươi xăng ti mét. Thôi được rồi, cũng chẳng còn cách nào khác. Mặt được che vải, anh duỗi người đạp chân lên trên. Không suy suyển. Anh để chân trái nghỉ và đạp chân phải, một lần, rồi vài lần. Anh cảm thấy những cái đinh khác tuột ra và trượt lệch sang một bên. Một dòng đất, mềm và lạnh, chảy xuống chân và mắt cá phải của anh. Anh sờ tay. Cái nắp nghiêng đi. Định đã bung ra gần hết. Anh đạp lần nữa và một tiếng gãy giòn tan vang lên khi cái nắp toác dọc theo cạnh và đất tràn vào, lấp kín anh lần nữa, ép xuống anh, dọa sẽ đè bẹp anh bằng sức nặng của nó.

Đó chính là thời điểm quan trọng nhất. Bond phải đứng dậy được. Sau đó anh có thể vươn tay đào đường lên trên. Anh xoay người sang bên, đồng thời bắt mình đứng lên, thoát khỏi quan tài qua cái nắp đã gãy đôi. Bond không phát ra âm thanh nào dù bên trong anh đang gào thét. Đất giống như quái vật ngoài hành tinh đang nuốt chửng lấy anh. Nó đè vào mặt anh và nếu không có cái áo sơ mi thì đã giết chết anh. Anh có thể sờ thấy nó, cảm thấy hơi ẩm trên da. Anh có thể ngửi thấy nó. Dùng hết sức bình sinh, anh duỗi thẳng chân, đẩy mình lên. Giờ thì chân anh đã đặt bằng trên đáy quan tài, và khi đứng lên anh cũng đẩy mình lên mặt đất. Anh vẫn đang nhịn thở nhưng cần thêm ôxy nên anh hít vào. Bằng cách nào đó anh có được chút không khí mình đang cần được lọc qua lớp vải. Anh đấm tay lên, sau đó uốn cong bàn tay cố tìm điểm tựa để kéo mình lên. Anh hy vọng hai bàn tay duỗi lên trên của mình sẽ thoát được ra, nhưng anh vẫn đang ở quá sâu. Anh không hề nhúc nhích. Lạy Chúa! Đã xoay xở được tới đây rồi mà giờ vẫn phải chết. Không thể như thế được. Bond đã đứng được, duỗi căng người. Anh dịch chân sang hai bên, tìm thấy thành cái hòm và đứng lên đó. Một phần của cái nắp vẫn còn nguyên vị và anh dùng nó làm bệ đỡ, cho anh thêm sáu mươi xăng ti mét chiều cao. Anh đẩy lên lần nữa và cảm thấy tay mình xuyên qua bề mặt. Sin có để tên vệ sĩ nào lại không? Nếu có thì mọi chuyện sẽ vô nghĩa. Nhưng anh vẫn còn con dao. Anh có thể cảm thấy lưỡi của nó chạm vào da mình. Hôm nay không có trăng. Anh vẫn còn cơ hội.

Bond vẫn bị lấp kín. Chỉ hai tay anh được tự do. Như hai con nhện, chúng quờ quạng khám phá bề mặt, tìm tới thành huyệt mộ, chỗ đất nén chặt hơn. Anh thả hai tay xuống và ấn. Được rồi. Anh có thể kéo mình lên. Anh có dám thở một hơi nữa không? Anh đang ngạt. Cái áo không còn tác dụng. Thực sự nó đang bịt miệng anh, quấn chặt mũi và miệng anh, bị áp lực của đất đè xuống. Đến lúc rồi. Làm thôi. Dùng hết sức lực, Bond đu mình lên - và cảm thấy đất trượt qua người anh. Cơ Delta của anh bỏng rát nhưng anh bỏ qua cơn đau. Anh đang kéo mình lên, gần giống như đang được sinh ra lần nữa. Đầu anh nhô lên mặt đất. Anh cảm thấy sự nhẹ nhõm của làn không khí ban đêm và, hổn hển, anh xé toạc cái áo trùm mặt. Anh đã làm được! Anh đã tự do, dù vẫn còng queo với đất vẫn còn ngập đến cổ. Anh duỗi người, đè một tay xuống nền đất rồi đẩy thêm lần nữa. Khi phần cơ thể còn lại nhô lên, anh thò tay xuống rút con dao ra. Nhưng không có ai. Sin đã bỏ đi. (Quả tên lửa. Quả bom. Tòa nhà Empire State. New York. Đến bây giờ Bond mới nhớ đến chúng nhưng quyết định rằng ngay cả M hẳn cũng sẽ tha thứ cho lần rời bỏ nhiệm vụ ngắn ngủi này.) Nhà Keats trống rỗng, đèn đã tắt. Toàn khu tổ hợp như thể đã bị bỏ hoang.

Bond nằm đó hít thở làn không khí ngọt ngào của màn đêm trong suốt một phút. Sau đó anh đi tìm Jeopardy.