Chương 20 Hung hãn trần trụi
Anh cần có cô. Jeopardy đã nói với anh rằng cô lớn lên ở gần khu đề pô ga xe lửa trên đảo Coney, và đó cũng là nơi Sin tới lấy quả tên lửa của hắn. Hẳn là cô sẽ biết đường đi lối lại. Cô có thể biết lối vào. Vả lại Bond cũng không có ý định để cô lại sau tất cả những chuyện họ trải qua cùng nhau, cho dù tìm kiếm cô nàng cũng lấy mất kha khá thời gian mà anh vốn đã thiếu. Còn bao lâu nữa thì đến lúc phóng Vanguard? Chỉ tới lúc này Bond mới nhận ra anh đã đánh mất đồng hồ đeo tay - chiếc Rolex Submariner chưa đầy ba năm tuổi. Chắc nó đã tuột khỏi cổ tay khi anh cố gắng ngoi lên khỏi mặt đất - thêm một thứ nữa Sin phải thanh toán với anh. Mắt anh thoáng chút man rợ nguy hiểm trong lúc anh lẩn quất trong bóng tối, vai khom, cố gắng đi sát hàng rào bên ngoài, tránh xa camera an ninh. Anh đang đến khu nhà ở, nơi anh từng bị giữ hai mươi bốn giờ đồng hồ, đoán rằng Jeopardy đã bị trả về đó.
Người Bond bẩn thỉu. Bùn đất từ huyệt mộ phủ kín người anh, tóc anh. Nó ngấm vào quần áo và phủ kín từng xăng ti mét vuông da thịt anh. Nó chui vào móng tay anh. Anh có thể ngửi thấy mùi của nó trong lỗ mũi và nó nhắc anh nhớ đến cái chết vì ngạt thở mà thiếu chút nữa anh đã là nạn nhân. Quần áo anh ẩm ướt và khó chịu, dính chặt vào cơ thể. Anh gạt mồ hôi trán và kinh tởm nhìn xuống mu bàn tay. Những đường sọc nâu trên đó khiến anh tự hỏi không hiểu phần còn lại của anh trông thế nào - chắc giống thứ gì đó trong phim kinh dị.
Có nhiều nhân viên an ninh hơn anh tưởng lúc ban đầu. Sin có thể đã đi khỏi nhưng hắn để lại toàn bộ ca trực đêm: cổng ra vào vẫn có người gác, barie hạ và vài gã không mặc đồng phục vẫn lảng vảng quanh khu làm việc trung tâm, như thể có ai đó lại muốn lấy cắp những thứ rác rưởi xây dựng để trong đó không bằng. Bond đỗ xe cách đó khoảng hơn trăm mét, phía trên đường. Anh và Jeopardy có thể lấy trộm một chiếc xe khác và ra khỏi đây. Có một bãi đỗ xe được đèn pha chiếu sáng với khoảng một tá xe bên trong, nhưng khả năng ai đó để khóa xe lại sau tấm chắn nắng là rất thấp. Khi Bond đến khu nhà ở, anh thấy một chiếc xe đi ra, chạy đến cổng và dừng lại để người lái xe xuất trình giấy tờ. Việc đó nói với anh điều anh đã đoán trước. Ra khỏi đây cũng khó như đi vào.
Anh bước vào trong tòa nhà, đi dọc một hành lang dài - những bức tường trơ trụi và nền nhà lát gỗ - quay lại nơi anh từng bị giam. Đèn vẫn chưa tắt nhưng có vẻ không có ai ở đó. Trong lúc rón rén tiến lên phía trước, anh bước qua một cánh cửa đang mở. Anh nhìn vào trong: một văn phòng với cái bàn và điện thoại. Rất nhanh, anh luồn vào trong và nhấc ống nghe. Có chắc là anh sẽ gọi được cho ai đó ở FBI tại New York không? Chỉ cần một lời của anh là họ sẽ đóng cửa toàn bộ hệ thống tàu điện ngầm New York, ngăn Sin lại trước khi hắn kịp ra khỏi trạm trung chuyển. Nhưng cái điện thoại đã chết. Chắc Sin đã có những biện pháp cảnh giác tối thiểu, ngắt tổng đài để bảo đảm không ai gọi điện ra ngoài. Bond chửi thầm và đặt ống nghe xuống. Anh phải tự hành động thôi.
Anh tiếp tục đi dọc hành lang, dừng lại khi một cánh cửa mở ra và một người đàn ông xuất hiện, mang theo một chiếc túi thể thao đung đưa theo từng nhịp bước. Bond đợi cho tới khi hắn biến mất sau góc hành lang, sau đó mở cửa và thấy mình đang nhìn vào phòng thay đồ của nhân viên với hàng tủ có khóa, chậu rửa và toilet, một đống khăn mặt sạch và một dãy vòi hoa sen. Chính xác là những gì anh cần nhưng liệu anh có thời gian không? Chiếc đồng hồ trên tường chỉ chín rưỡi. Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa. Bond quyết định tức khắc. Anh có thể tắm và lấy trộm đồ mới. Nó có thể tốn của anh năm phút, nhưng lợi ích về mặt thể chất và nhất là tâm lý thì còn hơn cả đáng giá.
Anh cởi bỏ bộ quần áo bẩn, đá chúng ra chỗ khác, thấy mừng vì thoát được chúng. Xong xuôi anh bước vào ngăn tắm gần nhất và vặn nước hết cỡ. Phần thưởng của anh là một luồng nước nóng xả bay lớp bùn bẩn trước cả khi anh lấy xà phòng. Điển hình chất lượng của hệ thống đường ống nước Mỹ. Anh nhìn dòng nước màu nâu quẩn quanh chân mình và trong một thoáng, như có một màn trập sập xuống mắt anh, anh lại về nằm trong chiếc quan tài, bị đóng đinh kín, dưới lòng đất. Anh giận dữ kỳ cọ vai và mặt, rửa hết sạch không chỉ bùn đất mà cả ký ức.
Và khi đó cánh cửa lại mở ra, có ai đó vào phòng. Bond đã kéo kín bức rèm ngăn tắm. Không ai có thể nhìn thấy anh. Nhưng khi nước chảy rào rào như thế thì rõ ràng là anh đang ở đó.
“Jack? Phải anh không?” Một giọng nói vang lên. Bond không trả lời. “Jack?” giọng nói vẫn đeo bám. Bond càu nhàu ậm ờ, hy vọng người đó sẽ ra chỗ khác. Nhưng người này lại thấy tò mò.
Bond thấy hình bóng của gã bên kia tấm màn nhựa khi gã lại gần. “Ai trong đó vậy?”
Bond biết anh phải làm gì. Anh tắt nước, mở rèm bước ra, sẵn sàng cho hành động tiếp theo có thể dẫn đến cái chết của gã. Anh chỉ cần lao thẳng vào gã, đẩy gã về phía trước đồng thời quét hai chân. Khi gã ngã, một cú cạnh bàn tay đánh mạnh vào thanh quản sẽ kết liễu gã. Gã sẽ không kịp là một tiếng. Y như sách giáo khoa, cho dù các tác giả cũng chưa tính đến khả năng người tấn công có thể trần như nhộng. Anh đã ôm lấy gã và làm gã mất thăng bằng, nhưng trước khi anh đánh cú gia ân thì bản năng nào đó đã gào lên bắt anh dừng tay, và anh dừng lại, cánh tay khóa chặt gã, bắp thịt tay đã căng cứng sẵn sàng.
Kẻ vừa vào phòng thay đồ, kẻ vừa thoát khỏi cái chết đầy bạo lực trong khoảnh khắc kia còn rất trẻ, có thể chỉ mười tám, mười chín. Tóc cậu ta màu cát, đôi mắt ngây thơ mở to vì sốc. Cậu ta đang chuẩn bị tắm rửa trước khi đi ngủ. Cậu ta mặc chiếc áo phông trắng không tay, cầm theo khăn mặt và túi đồ vệ sinh cá nhân, dù chúng đã bị rơi xuống sàn nhà. Trên vai cậu ta có hình xăm đại bàng và tên một cô gái nào đó. Mọi thứ trên con người cậu ta đều kêu gào bảo Bond đừng làm hại cậu ta.
Bond biết cậu ta. Một giờ trước cậu ta đã điều khiển cái máy đào đào huyệt cho anh. Gã đàn ông này - cậu bé này - là một thành viên của nhóm người đã chôn sống anh.
“Đừng hại em anh ơi!” cậu bé the thé kêu lên. Cậu ta vẫn còn đủ thông minh để nói nhỏ, không gào lên. “Em xin anh!” Cậu ta giơ hai tay, lòng bàn tay hướng ra ngoài, biểu tượng phổ quát của sự đầu hàng.
Bond buông cậu ta ra rồi cúi xuống nhặt cái khăn tắm lên quấn quanh mình. “Tôi biết cậu,” anh nói. “Tối nay cậu cũng có ở đó.” Cuồng nộ lạnh lùng dâng lên trong đôi mắt lúc nửa đêm. “Cho tôi một lý do thật tốt vì sao tôi lại không giết cậu ngay bây giờ?”
“Anh ơi, thề có Chúa em không hề chủ động tham gia chuyện ấy. Em chỉ biết làm theo lệnh.” Cậu bé lục lọi trong túi lấy ra một tấm thẻ an ninh có ảnh, như thể nó là một lá bùa hộ mệnh, như thể nó bảo vệ được cậu ta trước Bond. “Em tên là Danny. Sống ở Queens. Đừng làm hại em. Em còn có vợ con…”
“Cậu đã chôn sống tôi.”
“Không, anh ơi. Không, không phải thế. Em thề có Chúa. Tụi nó chỉ bảo em đào một cái hố.”
“Đừng có nói dối tôi.” Giọng Bond lạnh như băng. Tay anh vẫn sẵn sàng ra đòn và cậu bé rúm người lại. “Cậu cũng nhìn thấy bọn chúng làm gì rồi.”
“Ôi… em biết. Ở đây tụi nó làm nhiều việc điên rồ lắm. Em cũng có nhìn thấy vài việc, toàn việc kinh khủng, nhưng em thì làm được gì? Em tới đây vì em cần việc làm. Em từng bị bắt. Em có tiền án nên không ai muốn dây với em. Rồi em tới đây. Tụi nó trả lương cao, mà em thì phải nuôi gia đình. Nhưng em không làm những việc khốn nạn kia, em thề đấy. Em luôn cố tránh mọi liên quan. Nếu có thể thì em đã bỏ chỗ này rồi. Bỏ ngay bây giờ cũng được. Nhưng không thể anh ạ. Không ai ra được khỏi nơi này. Tụi nó sẽ giết em trước khi để em đi. Em biết thế.” Cậu ta gần như phát khóc. “Có Chúa chứng giám, em ghét điều chúng làm với anh. Trò đó khiến ruột gan em quặn thắt. Nhưng em thì làm được gì?”
Bond hạ tay xuống, nhưng vẻ mặt anh không thay đổi. “Cậu có sống ở đây không?”
“Trừ cuối tuần ra. Em có phòng ở đây.”
“Cô gái đâu?”
“Cô gái nào?”
“Cô ta tên là Jeopardy. Bị bắt cùng với tôi.”
Danny sẽ nói dối. Cậu ta sẽ chối mình không biết gì. Bond nhìn thấy điều đó trong mắt cậu ta. Cậu ta biết mình không được tiết lộ bất cứ thông tin nào, cậu ta sợ Sin cũng ngang với sợ kẻ mà cậu ta đã cố chôn sống này. Nhưng rồi cậu ta nghĩ lại. Cậu ta đã thay đổi ý định. “Cuối hành lang” cậu ta nói. “Qua mấy cái cửa. Sau đó là căn phòng cuối cùng bên tay phải. Tụi em không được phép lại gần.”
“Nó có bị canh gác không?”
Cậu bé lắc đầu. “Em nghĩ là không. Cũng không có khóa đâu. Chỉ có chốt. Anh có thể mở được.”
“Tôi cần quần áo.”
“Anh lấy của em đi cũng được. Trong ngăn tủ của em có quần áo dự phòng. Anh có thể lấy chìa khóa của em. Anh có thể lấy thẻ của em. Anh có thể lấy mọi thứ. Nhưng đừng làm gì em.” Cậu bé mò mẫm lấy ra một chùm chìa khóa trong túi rồi chìa ra trước mặt anh. “Em sẽ không nói với ai,” cậu ta tiếp. “Em sẽ nói anh lấy trộm đồ của em lúc em đang tắm. Em có một đứa con. Tên nó là Frankie và nó mới được sáu tháng. Em còn có mẹ - bà ấy đang ốm. Em không phải người xấu anh ơi. Việc tụi nó muốn làm với anh… việc ấy không liên quan gì đến em cả.”
“Số ngăn tủ của cậu là bao nhiêu?”
“Sáu mươi tư. Trong đó có áo sơ mi, quần dài… Em còn có tiền nữa. Anh lấy hết đi cũng được.”
Bond biết anh phải giết cậu ta. Đó là lựa chọn an toàn duy nhất. Không có thời gian để trói và bịt miệng cậu ta (anh đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi?) Mặc dù vậy, lúc nhìn cậu ta, tái nhợt và run rẩy, anh phải tự hỏi mình - có phải chuyện lúc nào cũng như vậy không? Gã đàn ông gầy gò sửa soạn để Le Chiffre tra tấn anh, những môn đệ của Mr. Big, hai cô ả tươi cười ngớ ngẩn xơ Lily và xơ Rose - những người chào đón anh đến với thế giới của Tiến sĩ No, tất cả công nhân tại nhà máy của Goldfinger ở Thụy Sĩ … anh chưa bao giờ hỏi chúng từ đâu đến, vì sao chúng chấp nhận làm những công việc của quỷ dữ như vậy. Có phải chúng chỉ muốn kiếm sống thôi hay không? Có phải chúng cũng có mẹ ốm và con nhỏ sáu tháng? Bond giết nhiều kẻ trong bọn chúng, chấm dứt cuộc đời của chúng mà không hề nghĩ tới chúng như những con người. Và rồi đến Danny, làm ca kíp để có ba đô la một giờ. Danny Slater, tên trên thẻ an ninh của cậu ta. Cậu ta đang khóc. Những giọt nước mặt thực sự đang ứa ra từ khóe đôi mắt xanh, chảy xuống má cậu ta. Cậu ta có đáng phải chết không?
Le Chiffre, Mr. Big (còn gọi là Tiến sĩ Kananga), Tiến sĩ No, Goldfinger là những nhân vật phản diện trong các tiểu thuyết của Ian Fleming về Bond, xuất hiện lần lượt trong Casino Royale, Live and Let Die, Dr. No và Goldfinger.
Nhưng cũng chính Danny Slater đó là kẻ đào một cái huyệt sâu hai mét và là người biết rằng trong cái hòm đóng đinh là một người đàn ông còn sống sờ sờ, và rằng anh ta sắp bị chôn sống trong chính cái huyệt đó. Những ngón tay gồng cứng, tay Bond vung ra, nhắm vào cổ cậu bé. Thậm chí cậu ta còn không có thời gian để kêu lên.
Bond xem xét công việc của mình, sau đó nhặt chùm chìa khóa trên nền nhà và đi ra tủ để đồ. Trong tủ có quần áo dự phòng. Cậu ta đã không nói dối về chuyện này. Anh nhanh chóng mặc quần áo, đi giày của mình vào rồi kéo Danny vào một ngăn tắm. Nếu ai đó có đi vào thì sẽ nghĩ rằng cậu ta bị trượt xà phòng. Anh lấy chùm chìa khóa và thẻ an ninh, tắt đèn rồi khẩn trương ra hành lang.
Cuối hành lang và đi qua một cánh của kép… Bond thấy mình quay lại nơi mình bắt đầu mấy giờ trước. Xà lim của anh mở cửa và trống rỗng. Jeopardy chắc phải ở phòng đối diện. Anh kéo chốt, mở cửa bước vào trong, cúi đầu xuống lúc một chiếc ghế gỗ sượt qua đầu anh chỉ cách vài phân, đập vào bức tường phía sau. Jeopardy đang cầm đầu bên kia chiếc ghế. Gương mặt tràn đầy giận dữ dồn nén của cô nhanh chóng chuyển thành lo lắng khi cô thấy người vừa vào là ai.
“James!” cô lao vào tay anh. “Ôi trời! Suýt nữa thì em…”
“Em ổn chứ?” anh hỏi cô. Có kẻ đã đánh cô. Có thêm vết bầm tím thứ hai trên má cô.
Cô gật đầu. “Em làm như nổi điên sau khi chúng bắt anh đi và lồng lên khắp phòng. Em đã đập được vài cái đĩa và hất hết đống dao dĩa xuống sàn, và cuối cùng chúng làm thế này với em đây.” Cô nàng chỉ tay. “Nhưng em không phiền. Em không muốn chúng đếm lại số dao dĩa. Em đoán việc đó có tác dụng.”
“Em quá thông minh, giúp anh quá chuẩn.”
“Lạy Chúa, em lo cho anh quá. Chúng có chôn anh thật không? Thôi đừng kể. Em không muốn biết, và đằng nào thì mình cũng phải ra khỏi đây thôi. Mình không có nhiều thời gian đâu.”
Bond cho cô xem chìa khóa và tấm thẻ an ninh. “Những thứ này có thể giúp được đây. Em nghĩ mình cách khu đề pô ở đảo Coney bao xa?”
“Chưa đến một tiếng là có thể đến nơi.”
“Em có thể liên hệ với người của em không?” Bond đã có kế hoạch. Cách tốt nhất để ngăn Sin là cắt cầu dao ở một trạm biến thế và đóng cửa toàn bộ hệ thống tàu điện ngầm. Nếu không vận chuyển được quả tên lửa thì hắn sẽ xong đời. Nhưng liệu có bị muộn quá không? Tới khi họ tìm được điện thoại, gọi điện cho FBI hay Sở Mật vụ, xác minh nhân dạng, giải thích tình hình và tìm được ai đó có quyền làm những điều cần làm thì mọi thứ có thể đã kết thúc. Và như Bond biết, Sin đã ngồi bên dưới New York với quả bom và quả tên lửa rỏm của hắn.
Jeopardy đã đón được suy nghĩ của anh. “Họ ở Washington,” cô nói. “Bây giờ là nửa đêm. Em có thể gọi sĩ quan trực nhưng em không chắc…”
“Vậy mình sẽ phải tự làm thôi.”
Mười phút sau đám nhân viên gác cổng nghe thấy tiếng động cơ khởi động, nhưng ngay sau đó nhận ra rằng đó không phải là tiếng xe hơi. Ngạc nhiên, chúng cẩn trọng tiến lên phía trước, đoạn quát tháo khi thấy từ phía xa chiếc máy đào đang ầm ầm lao về phía hàng rào. Vài tên kịp quay súng lại bắn nhưng chiếc xe đã ở quá xa, chạy quá nhanh qua màn đêm. Sau tay lái Bond đạp ga, gập người khi một viên đạn đập vào tấm kim loại gần đầu anh và văng vào bóng tối. Jeopardy ngồi bên cạnh, hai người ép sát vào nhau trên chiếc ghế chật chội. Trước mặt họ hàng rào hiện ra. Bond hy vọng đấy không phải hàng rào điện, nhưng bây giờ đã quá muộn để lo lắng về chuyện đó. Những chiếc lưỡi xẻng của xe đã được nâng lên và duỗi thẳng ra trước mặt họ. Bond nhìn thấy chúng thọc qua những sợi dây thép, giật tung chúng ra như những sợi chỉ bông. Vài viên đạn nữa bay sượt qua nhưng họ đã ở ngoài khu tổ hợp và những cái cây gần nhất chỉ còn cách đó vài mét. Một khi đến được chỗ bụi rậm họ sẽ nhanh chóng tới được xe của Jeopardy. Cô đã giấu chìa khóa trong ống xả.
Trong khi đó, trong phòng thay quần áo, Danny Slater mở mắt và hít một hơi dài. Đau quá. Cậu ta đang nằm một đống trong cái ngăn tắm đó. Từ từ, cậu ta lôi được mình đứng dậy, tập tễnh bước ra ngoài và nhìn vào gương. Cổ họng cậu ta sưng, da thịt bầm tím. Đầu cậu ta đau như vừa ăn một gậy bóng chày. Cậu ta hầu như không nuốt nổi nước bọt. Nhưng cậu ta còn sống.
Trong lúc Bond bỏ lại chiếc máy đào và cùng Jeopardy chạy vào rừng, anh nhớ lại giây phút cuối cùng khi anh thay đổi hướng và lực của cú đánh để làm cậu bé bất tỉnh thay vì giết chết cậu ta. Điều gì làm anh đổi ý? Bond là một trong ba điệp viên có mã số 00 - một giấy phép giết người. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh phải giết hay thích thú chuyện giết chóc. Đâu đó sâu bên trong, anh cảm thấy chút hài lòng. Kẻ khác đã làm nhiều điều ác độc với anh nhưng điều đó không hề biến anh thành độc ác. Sin có thể nói rằng chuyện xảy ra ở No Gun Ri đã biến hắn thành ác quỷ nhưng Bond đã thoát ra khỏi địa ngục của huyệt mộ chôn sống mà không hề bỏ lại bất cứ thứ gì bên trong con người anh, không một chút xíu nào trong sự nhân bản của anh. Đó là sự khác nhau giữa họ. Đó là lý do vì sao anh sẽ chiến thắng.