Chương 21 Đoàn tàu triệu đô
Hàng rào, phía trên chăng dây thép gai, trải mình sang hai phía, điểm không thể quay trở lại của cái thành phố đã trườn tới tận cùng biên giới rồi sau đó buộc phải quay trở lại, biết rằng mình đã bị đánh bại. Phía bên kia là sự hoang dã của sỏi đá, thùng dầu bỏ đi, các khối bê tông, cột điện báo rũ rượi dây và những thiết bị công nghiệp cơ hồ đã bị bỏ rơi. Và những đường ray, hàng dặm hàng dặm đường ray, một ma trận kim loại xoắn xuýt có vẻ như được đặt xuống một cách ngẫu nhiên, một bộ đồ chơi khổng lồ thoát khỏi sự kiểm soát khi ngày càng nhiều mảnh ghép khác được bổ sung. Khoảng trống này có vẻ càng gây sốc hơn khi nó lại ở ngay rìa Brooklyn. Tựa như hàng rào này đã phân thế giới ra làm hai phần hoàn toàn tách biệt. Bond có thể hình dung ra những khối nhà căn hộ ở xa, đầy những gia đình sinh sống, tất cả chen chúc trong những căn phòng nhỏ bé tối tăm, căn nọ chồng lên căn kia. Họ có thể nhìn ra khu đề pô đảo Coney, với họ là khu vực cấm, và nó, dẫu chỉ là cảnh nhìn qua khung cửa sổ bụi bặm, vẫn cho họ một không gian lớn hơn mọi không gian họ từng được hưởng trong đời. Hàng rào gần giống như ranh giới giữa sự sống và cái chết - với một chị Hằng trắng lạnh tỏa đều ánh sáng lên cả hai bên.
Chỗ thủng trên hàng rào ở đúng nơi Jeopardy nhớ. Nó đã được sửa, sau đó lại bị thủng, sửa, lại bị thủng rồi cuối cùng bị bỏ quên giữa một mớ dây nhợ thừa thãi lằng nhằng. Hai người chui qua lỗ hổng và xem xét kỹ xung quanh. Những tòa nhà gần nhất cách đó khoảng gần hai trăm mét: một dãy nhà xưởng cao hình chữ nhật xây bằng gạch lợp tôn, những dãy đường ray mất hút vào trong chúng. Có vẻ như bên trong không có ai, nhưng khi họ tiếp tục quan sát trong lúc ngồi trong bóng tối thì có tiếng động cơ và một người đi mô tô xuất hiện, ầm ầm dừng lại. Bond nhận ra vỏ động cơ quá khổ và tem bình xăng hình kèn harmonica bằng chrome của chiếc Triumph Thunderbird 650 phân khối. Anh không thể giữ nổi nụ cười. Đó là chiếc mô tô đã tiếp thêm hy vọng và tham vọng cho một thế hệ chiến binh sau chiến tranh. Nhanh và nhẹ hơn chiếc Speed Tween cũ vẫn chưa đủ, nó còn phải lòe loẹt hơn; gào lên với thế giới bằng màu sắc tươi sáng và lớp mạ chrome của nó. Anh nhìn người lái xuống xe và thoải mái bước đi qua một cánh cửa trượt vào trong nhà xưởng. Anh ta chỉ là một nhân viên đường sắt bình thường hay làm việc cho Sin? Bond hy vọng giả thuyết đầu tiên đúng. Hãy cứ để anh ta giữ được sự ngây thơ và niềm vui đơn giản của anh ta, và đến lúc hết ngày, hãy cứ để anh ta lên lại chiếc xe máy của mình về nhà với vợ hay bạn gái. Không có anh ta thì tối nay người chết cũng đã đủ rồi.
“Chỗ nhà xưởng này đều là của các nhà thầu tư nhân,” Jeopardy thầm thì. Cô đang ngồi lom khom bên cạnh anh, chăm chú nhìn vào bóng tối. “Bất cứ ai làm việc đêm vào giờ ở đây… chắc chắn phải là người của Sin.”
“Anh sẽ vào trong” Bond nói. “Còn em thì ra khỏi đây, đi tìm điện thoại.”
“Em không bỏ anh đâu.”
“Chúng ta không có thời gian để tranh cãi đâu Jeopardy. Không có em thì anh đã không thể đến được đây. Nhưng giờ đến lượt anh. Anh phải chặn, không cho đoàn tàu của Sin chạy.
“Bằng cách nào? Súng anh còn chả có.”
“Anh sẽ tìm ra cách. Và nếu anh thất bại, em phải nói chuyện với Sở Mật vụ và dừng toàn bộ mạng đường sắt. Các ga xép là ga nào? Phố 59? Long Island?”
“James, em nói với anh rồi. Đã quá muộn.” Jeopardy nhìn đồng hồ. “Còn năm mươi phút nữa là phóng”
“Tìm điện thoại đi. Gọi cho người của em.”
Anh lao đi trước khi cô có thể nói gì thêm, chạy theo đường ray về phía nhà xưởng mà tay lái mô tô vừa vào. Đường ray dẫn thẳng đến những cánh cửa trượt và sau đó, chắc thế, sẽ chạy tiếp sang phía bên kia. Ít nhất thì có vẻ như không có nhiều bảo vệ - nhưng cần gì bảo vệ ở đó? Chỗ này chẳng có gì hơn là một khu đề pô đường sắt, bụi bặm và chẳng có gì hay hớm, có thể ngoại trừ những đứa trẻ trong vùng lẻn vào để thám thính - như Jeopardy đã làm nhiều năm trước. Không ai nhìn thấy anh khi anh đến gần bức tường gạch với những khung cửa sổ cách đều nhau, những tấm kính được sơn phủ mờ đi để không thể nhìn từ trong ra hay ngoài vào. Bond không muốn mạo hiểm đi qua cánh cửa trượt - cho tới khi anh biết phía bên kia có gì. Một cầu thang xoắn ốc dẫn đến một cái sân trên đó có cánh cửa gỗ nhỏ hơn khuất vào một bên. Anh nép người di chuyển dọc theo bức tường và trèo lên.
Cửa khóa. Nhưng chốt cửa đã cũ và gỉ sét, và Bond đánh liều lấy vai huých nó bung ra. Hy vọng là trong nhà xưởng có đủ hoạt động để át đi tiếng động anh vừa gây ra. Anh thử ngoái nhìn. Không có dấu hiệu gì của Jeopardy và anh hy vọng cô đủ thông minh để ra khỏi đó trong khi còn có thể. Không còn thời gian để nhẹ nhàng khéo léo. Bond tông cửa và cảm thấy cái khóa bắt đầu đầu hàng. Nó mở tung. Ngay tức khắc anh nghe tiếng nhạc - một chiếc radio đang mở - tiếng kim loại va đập, người quát tháo, tiếng rên rỉ của động cơ điện. Nếu ai đó ngẩng lên thì có thể sẽ nhìn thấy anh đi vào nhưng thế này thì sẽ không ai nghe tiếng anh. Anh nhẹ nhàng luồn vào trong nhà. Người đầu tiên anh thấy là Jason Sin.
Hắn được người của mình vây quanh, nguyên một đội, lần này chủ yếu là người Triều Tiên. Chậc, chỉ có người Mỹ không bình thường mới tự nguyện tham dự âm mưu phá hoại thắng cảnh nổi tiếng nhất của New York, kéo theo cái chết của hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người. Bọn chúng đều ăn mặc như nhân viên đường sắt, tụ tập như thể đó là cuộc họp tác chiến cuối cùng trong một nhà chứa máy bay lớn có đường ray chạy từ đầu này sang đầu kia. Đèn neon treo trên xích, hắt ra một thứ ánh sáng khắc nghiệt, không dung thứ lên đám người đang tụ tập. Mỗi người đàn ông có năm cái bóng tỏa ra dưới chân. Tất cả đều có vũ khí. Bond không nghe thấy Sin nói gì. Khoảng cách giữa họ ít nhất chín chục mét và anh còn đang trốn sau một hàng rào làm từ những thanh rầm thép kê chéo nhau. Thực sự không ai có thể nhìn thấy cánh cửa khi nó bị phá tung. Trong lúc Bond đang quan sát, Sin đã kết thúc bài diễn văn. Đồng loạt như một, cả nhóm người tiến về phía đoàn tàu đang đợi.
Bond nhận ngay ra nó. Những toa tàu R-11, được đóng từ cuối thập niên 40, là những toa tàu đẹp đẽ nhất từng chạy trên hệ thống tàu điện ngầm thành phố New York. Với thân tàu bằng những tấm thép không gỉ hàn lại với nhau và những ô cửa sổ tròn khác biệt, đèn huỳnh quang và tay vịn cùng móc nắm bằng thép, chúng đã bắt được đúng tinh thần và động lực của kỷ nguyên, và với giá thành 10.000 đô mỗi toa, hiển nhiên chúng được gọi là Đoàn Tàu Triệu Đô khi ghép lại. Tất nhiên đoàn tàu này đã bị Sin bôi bác bằng cách làm lại toàn bộ, từ đầu máy tới toa xe, để phục vụ cho chiến dịch sắp diễn ra của hắn. Chưa từng có đoàn tàu nào tương tự trong hệ thống tàu điện ngầm. Và sẽ không có đoàn tàu nào tương tự ở đây thêm lần nữa.
Trước hết là đầu máy. Người lái tàu, một gã Triều Tiên, đã trèo lên, chui vào khoang trước cùng Sin ngồi ngay cạnh. Hắn rõ ràng sẽ đi cùng gã kia, có thể để thực hiện một mơ ước tuổi thơ nào đấy - chẳng phải ai cũng muốn lái tàu hay sao? Theo sau là toa xe bảo dưỡng, một toa xe phẳng trông giống chiếc tải lùn mà Bond từng thấy lúc trước nhưng chạy trên ray chứ không phải đường nhựa. Nó không có nóc. Một dãy cột thép thấp bao quanh một món hàng được phủ vải dầu để giấu nó đi trong hành trình cuối cùng của nó. Đó là quả Vanguard giả. Không còn nghi ngờ gì nữa. Bond nhận thấy nó đã được cố định nhờ vài chục sợi xích nhỏ, nhẹ. Có thể chúng sẽ chảy ra trong vụ nổ để xóa hết dấu vết. Nó được nối với một toa xe R-11 khác chở quả bom. Bond có thể thấy một phần của nó sau cửa sổ. Hai gã đàn ông trèo vào tháp tùng nó trong hành trình này, một gã nhỏ con và gân guốc, gã kia to béo, cả hai đều mặc đồng phục nhân viên đường sắt, cả hai đều là người Triều Tiên.
Còn một toa xe nữa phía sau và đó là nơi chở những gã còn lại của Sin. Bond đếm khi chúng lên tàu, bảy gã, thế là mười một cả thảy, tính cả Sin và gã lái tàu, chống lại một mình anh. Tỷ lệ không đẹp lắm. Cuối cùng, ở sau đoàn tàu có một toa trống và đầu máy thứ hai. Bond ngạc nhiên, nhưng đoán ra ngay. Sin sẽ cùng vào đường hầm, người của gã sẽ kích hoạt quả bom và tách rời toa xe chở nó. Chúng sẽ quay lại đường cũ bằng đầu máy phía sau, để lại đống đổ nát và cái xác tàu tan nát. Không ai biết chuyện gì đã thực sự diễn ra.
Và bằng cách nào đó anh phải ngăn chặn bằng được chuyện này. Đứng trên giàn cẩu, nhìn xuống đoàn tàu, anh lạnh lùng đánh giá tình hình trước mắt. Chỉ còn bốn mươi phút nữa đến lúc phóng quả tên lửa Vanguard thật ở đảo Wallops. Sin trực tiếp chỉ đạo chiến dịch của hắn. Bond một mình và không có vũ khí. Jeopardy có thể đang đi tìm điện thoại và vẫn còn khả năng cô sẽ kịp cảnh báo các cơ quan có thẩm quyền, nhưng xác suất rất nhỏ, và dù sao chăng nữa anh cũng không thể giả định được rằng họ sẽ đến đúng lúc. Toa tàu R-11 sẽ phải đi qua Brooklyn trước khi tới được mạng lưới đường hầm sẽ đưa nó chui qua dòng East River, lên trên để tới trung tâm Manhattan. Nó sẽ xuống đất ở ga nào? Phố 15? Đại lộ 7? Hay sau đó? Nếu Bond có thể vào đoàn tàu và kích nổ quả bom trong lúc nó vẫn còn đang trên mặt đất, tại Brooklyn, thiệt hại sẽ là tối thiểu (mặc dù với anh không phải như vậy). Một khi đoàn tàu đã đến Manhattan, trò chơi sẽ chấm dứt. Bond phải đi ngay.
Anh đã quá muộn. Sin và nhóm của hắn đã lên tàu. Hắn để những gã còn lại ở xưởng và chúng đã mở cánh cửa quá khổ để lộ ra những tuyến đường ray chạy khắp khu đề pô ở phía bên kia. Bất ngờ, không một dấu hiệu báo trước, đoàn tàu chồm tới. Bond chửi thề và cùng lúc xuất phát, chạy trở lại ra cửa xuống cầu thang xoắn ốc. Chẳng còn lựa chọn nào nữa. Anh phải đuổi kịp nó trước khi nó tăng tốc.
Nếu suôn sẻ thì hẳn anh đã làm được. Nhưng khi anh tới chân cầu thang, một người Mỹ xuất hiện, hói đầu với những hình xăm trên cổ và vai, như từ trên trời rơi xuống. Đột nhiên hai người mặt đối mặt. Bằng cách nào đó gã đã phát hiện ra Bond. Có thể gã đã nghe thấy tiếng phá cửa. Gã có dao, và Bond vừa kịp thủ thế theo bản năng thì lưỡi dao đã chém xuống ngay tức khắc. Bond đã sẵn sàng. Anh dùng đòn đỡ tay đơn giản, sau đó từ dưới cánh tay cầm dao của gã anh luồn lên, tóm cổ tay gã, giật xuống cho gãy xương. Gã xăm trổ gào lên. Bond múc tiếp một cú chết người vào cằm. Mắt gã tối sầm rồi gă đổ sup. Bond cúi xuống nhặt con dao, ước gì đó là khẩu súng. Anh nhét nó vào thắt lưng, lưỡi dao chạm vào da thịt.
Anh chỉ chậm ba mươi giây nhưng thế đã đủ. Đoàn tàu đã đi qua cửa nhà xưởng và đang tăng tốc, ánh đèn hậu chìm dần vào bóng đêm. Bond bắt đầu chạy. Toa xe gần nhất - chính là đầu máy cho chuyến về - cách anh khoảng gần trăm mét và khoảng cách đó tăng lên từng giây. Ít nhất thì trên đó cũng không có ai. Không ai thò đầu ra ngoài và nhìn thấy Bond khi anh chạy trên đường ray, tất cả sức lực tập trung vào nhiệm vụ đuổi kịp đoàn tàu. Một phần trong anh lờ mờ ý thức rằng còn đường thứ ba, hơi cao hơn và nằm đâu đó bên phải đường ray này, có nhiệm vụ dẫn điện. Nếu anh tình cờ giẫm phải, nó sẽ giết chết anh ngay tức khắc. Bond toát mồ hội vì cái nóng ban đêm. Bộ quần áo anh đã lấy trộm ấy không vừa, sợi nhân tạo cứa vào da thịt anh. Khu đề pô đảo Coney tựa như trải dài vô tận và dẫu anh có chạy nhanh tới đâu, toa xe R-11 cũng không hề lại gần hơn. Bond thở khò khè trong cổ họng. Chân anh giẫm phải một mẩu rác trơn tuột suýt ngã. Anh chạy qua một xe bảo trì có cần cẩu vươn ra lừng lững trên đầu anh. Anh không thể chạy nhanh hơn nữa, nhưng anh cứ bắt mình phải chạy, tay vươn ra trước, mong làm sao bắt kịp con tàu. Nhưng đoàn tàu đang tăng tốc. Mũi Bond đầy bụi và mùi thất bại.
Đoàn tàu R-11 chạy xa dần, kéo dãn khoảng cách giữa họ, và Bond loạng choạng dừng lại. Vô vọng. Sin đã chạy thoát. Nếu không có gã người Mỹ cầm dao anh đã có thể có cơ hội, nhưng ba mươi giây bị lãng phí đó đã tạo ra mọi sự khác biệt. Giờ thì sao đây? Anh đã thất bại! Anh chấp nhận điều không tránh khỏi với cảm giác tuyệt vọng dần đều. Làm sao anh có thể kỳ vọng điều gì khác? Anh chỉ là một con người. Sau ngần ấy nhiệm vụ trong mười năm qua… Trước khi thực hiện chúng có bao giờ anh thực sự tin rằng nhiệm vụ nào mình cũng sẽ thành công? Trong lúc đứng đây, gập người thở hổn hển (hết thảy những điếu thuốc lá ấy - giờ anh đã bắt đầu cảm nhận được chúng), nhìn theo ánh đèn hậu của đoàn tàu khi chúng trượt xa dần anh, những đốm đen của cơn giận dữ cũng đồng thời nổ ra trước mắt anh. Anh đã có thể thấy mình ngồi sau bàn làm việc ở London. “Quyết định không báo cho các cơ quan có thẩm quyền, tôi đã tìm cách ngăn chặn Sin Jai-Seong tại khu đề pô đảo Coney ở New York, nhưng cho dù nỗ lực hết sức, đáng tiếc là tôi đã chậm trễ. Vụ nổ sau đó, thiệt hại lớn xảy ra ở Manhattan và những thiệt hại về người đều là hậu quả từ hành động của tôi.” Bất kể anh có nói thế nào đi nữa thì cũng không thoát khỏi chuyện này. Anh nên viết báo cáo hay đơn từ nhiệm luôn?
Đoàn tàu R-11 đã biến mất, ánh đèn bị màn đêm nuốt chửng. Sau khoảng chục ga, tất nhiên là không dừng, nó sẽ vào một đường hầm. Bond đứng thẳng lên khi nghe tiếng động cơOHV trục dọc kép gầm lên từ phía sau và anh quay lại, thấy chiếc Triumph Thunderbird đang lao trên đường sỏi, đỗ xịch lại bên cạnh đường ray. Jeopardy đang ngồi ghế lái.
“Lên đi!” cô ra lệnh.
Bond không cự lại. Anh vòng tay ôm cô, cảm nhận hơi ấm của cơ thể cô, và thế rồi họ phóng đi, không theo hướng đoàn tàu mà chéo qua khu đề pô, về phía hàng rào. Anh lập tức nhận ra rằng Jeopardy hoàn toàn làm chủ chiếc xe và nhớ là cô đã nói với anh về kinh nghiệm của cô tại Bức tường Thần Chết. Phải rồi, giờ thì chuyện này bắt đầu hữu ích. Chúa ơi! Cô hay quá!
Nhưng họ đang đi đâu? Không mũ kính, bị gió bụi táp vào mắt, Bond thấy tốt hơn là nên dụi đầu vào vai Jeopardy và đặt niềm tin vào khả năng phán đoán của cô. Họ tới một cánh cổng đang mở. Ở đó có một người gác nhưng gã đã dở thức dở ngủ trong vọng gác và chỉ biết quát với theo một cách vô ích khi họ vọt qua. Rồi họ thoát ra ngoài, cách xa đường ray, tăng tốc trên một đại lộ bốn làn vắng tanh với những mảng cây bụi và những tòa nhà thấp tầng - chủ yếu là nhà máy ở hai bên đường. Lúc này trên đường hầu như không có xe cộ và vỉa hè cũng không một bóng người. Jeopardy tăng tốc, chiếc xe chồm lên phía trước, nhựa đường vút qua dưới những bánh xe. Bầu trời bỗng bị cắt cụt bởi một công trình bằng thép, một kiểu đường hầm có hàng cột đỡ và kéo dài thành một đường thẳng tắp ra xa. Bên trong nó là đường ray, và Bond ngẩng lên nhìn, tự hỏi liệu anh có thể nhìn thấy đoàn tàu R-11 không. Có điều kiến thức địa lý lại nói với anh rằng họ đang cách xa đề pô về phía Đông, vậy nên anh lại băn khoăn không biết có phải cô đang có kế hoạch đón đầu đoàn tàu ở đâu đó? Nếu đúng thì sau đó họ sẽ làm gì? Một chiếc mô tô không thể sánh được với một đoàn tàu đang tăng tốc. Họ có thể làm nó trượt ray không? Trước tiên họ phải tới được đường ray và điều đó tùy thuộc vào việc cô biết rõ vùng này đến đâu.
Cô thì, dĩ nhiên, vẫn đang điều khiển chiếc mô tô không hề nao núng. Họ bỏ đường hầm thép lại sau rồi vòng sang phải vào Bay Parkway, một khu phố có nhiều người ở hơn với những ngôi nhà trông chắc chắn và những chiếc xe hơi đẹp đỗ gọn gàng. Tới lúc này thì họ toàn gặp đèn xanh, nhưng Bond nghĩ rằng thế nào Jeopardy cũng phải dừng lại. Và anh đúng. Ở ngã tư tiếp theo, một chiếc xe rác chạy ngang đường họ. Cô thậm chí chẳng buồn đi chậm lại. Lạng sang phải, cô vòng qua chướng ngại vật sau đó quặt lại, vừa đủ tránh những chiếc xe chạy ngược chiều. Bond thầm mỉm cười. Theo bản năng, anh siết chặt hơn vòng tay quanh eo cô. Cho dù mối nguy hiểm hiện hữu đã không còn anh vẫn không buông lỏng vòng tay.
Những tòa nhà hai bên đường vẫn là loại thấp tầng. Bầu trời quang tạnh, được rửa sạch bằng ánh trăng bàng bạc. Họ đang phóng qua một ngôi làng có thêm vài dấu hiệu của sự sống: một ông già ngồi trên ghế băng, một quán ăn còn đang mở cửa, một đôi vợ chồng dắt chó đi dạo. Jeopardy vòng ra vượt lên một chiếc mui trần hai chỗ cũ nát và Bond thoáng nhìn người lái xe, một gã khổng lồ béo ị kẹt cứng đằng sau tay lái. Họ gặp phải chỗ tắc đường đầu tiên tại cột đèn giao thông trên phố 60 và mặc kệ, tạt đầu những chiếc ô tô đang chờ đợi, lạng lách giữa làn xe chạy từ hướng giao cắt đang bấm còi inh ỏi. Bất ngờ xung quanh họ toàn bia mộ, hàng trăm cái, trải dài tới một đoạn đường sắt trên cao nữa, nhưng không có dấu hiệu nào của đoàn tàu. Hãy dành ra thêm hai chỗ nữa dưới kia, Bond thầm nghĩ khi Jeopardy lại tạt đầu một chiếc xe tải và tránh được một chiếc xe khác trong gang tấc. Thế rồi họ đến Ocean Parkway, một đoạn đường đáng gòm hơn nhiều với tận sáu làn xe.
Đằng trước họ có một điểm ùn tắc khác, một cảnh sát đang điều khiển xe cộ vòng tránh một công trường và cuối cùng thì Jeopardy cũng bắt buộc phải chạy chậm lại. Bond tranh thủ cơ hội hét vào tai cô.
“Mình đang đi đâu đấy?”
Cô quay người lại. “Đại lộ 4. Ở đấy có một ga tàu điện ngầm. Người ta đang sửa. Mình có thể tới đó trước chúng.”
“Sau đó thì sao?”
“Thì anh nói em hay!”
Viên cảnh sát giao thông vẫy cho họ đi. Họ phóng tới trước.
Chạy một mạch đến Ocean Freeway và vào đường cao tốc mới Prospect, vẫn đang làm, chạy lên phía Bắc trong chặng cuối cùng tới Manhattan. Bất kể Sin có chạy nhanh tới đâu trên đoàn tàu R-11, chiếc Thunderbird sẽ phải chạy nhanh hơn, nhưng đường hắn đi lại thẳng hơn và không có chướng ngại vật. Họ đã vượt được hắn hay chưa? Họ vượt qua dòng xe trên đường cao tốc, xuyên qua gió và ánh đèn pha của dòng xe ngược chiều. Họ ra Prospect Parkway, chạy qua công viên, sau đó quặt trái vào phố 10, một con phố hẹp xung quanh toàn nhà kho, một kết cấu thép khổng lồ lừng lững bên trên những ngôi nhà bên tay phải. Ngẩng lên Bond đã thấy đường ray. Và kia là đoàn tàu R-11! Lớp vỏ nhôm bóng loáng đang lao vun vút của nó thật không thể lẫn vào đâu được. Họ đã đuổi kịp nó và đã san bằng tỷ số. Nhưng ga tàu điện ngầm ở đâu? Chỉ cần phía trước họ đông xe cộ, chỉ cần một ngã tư bất kỳ phía trước bị chặn thì họ sẽ không kịp. Và đó sẽ là một bàn thua sát nút chết tiệt.
Họ chạy qua đại lộ 5. Một chiếc xe rít lên với họ, loạng choạng lạng sang bên tránh đường. Bond liếc mắt nhìn sang phải, nhưng lúc này, không thể tin được, đường ray đã biến mất. Nó ở đâu được nhỉ? Đoàn tàu ở đâu? Họ chạy qua một khu chung cư xấu xí và đây rồi, bất thình lình nó lại hiện ra. Một bức tường bê tông xám có đường ray bên trên và một con đường tạm được làm riêng cho công nhân xây dựng đang xây lại nhà ga. Bond thấy đoàn tàu R-11 chạy ngang ngửa với họ, kể cả lúc Jeopardy vòng ra khỏi lòng đường, xuyên qua vỉa hè và lên một con dốc sẽ đưa họ đến nhà ga. Trước mặt họ là một cái cổng thấp, đóng và khóa. Jeopardy vít ga và thuận đà lao tới, chiếc Thunderbird bốc lên bay qua chướng ngại vật.
Bánh xe chạm đất. Bằng cách nào đó họ vẫn còn đứng thẳng. Và sau đó, thật thần kỳ, họ đã ở trong nhà ga, chạy dọc sân ga có bức tường gạch ở một bên, mái vòm che phía trên và đoàn tàu R-11 ngay bên cạnh, một vệt mờ màu bạc đang cắt qua màn đêm. Bond thấy ánh sáng trong cửa sổ. Tiếng gầm của động cơ vọng vào tai anh. Một tia lửa điện nhoáng lên khi đoàn tàu lăn bánh qua một tiếp điểm, như thể sắp nổ ra một trận bão. Jeopardy đã chạy chậm lại. Cô không còn lựa chọn. Sân ga hẹp, vương vãi những mảnh vỡ do công nhân xây dựng để lại. Và sân ga cũng không còn dài. Đoàn tàu R-11 đang lao về phía trước. Bond gồng người, biết mình cần phải làm gì. Một lần tung súc sắc tuyệt vọng cuối cùng. Đó là tất cả những gì anh còn lại. Họ đã gần tới cuối sân ga. Toa xe cuối cùng, đầu tàu phía sau đang chạy qua.
Bond buông Jeopardy ra và thận trọng lấy thăng bằng, dồn hết trọng lượng lên hai gót chân. Họ vẫn đang chạy với tốc độ 65 ki lô mét một giờ và chắc cô cũng đã đoán được anh chuẩn bị làm gì. Cô lái chiếc xe sát lề sân ga, chỉ cách thành đoàn tàu đang lao nhanh khoảng bốn mươi xăng ti mét. Cô tiếp tục chạy thẳng và đúng lúc đó Bond lao mình sang bên, dùng sức đùi bật nhảy, vươn tay nắm lấy lan can thép làm hàng rào bảo vệ chỗ của của khoang lái đằng sau. Trong một khoảnh khắc anh lơ lửng trên không. Nếu trượt, anh sẽ rơi xuống đường ray, gãy cổ hoặc bị điện giật chết tươi. Nhưng bằng cách nào đó, hai bàn tay vung vẩy của anh bắt được thanh lan can. Một cú sốc khủng khiếp khi tay anh gần như bị đà lao tới của đoàn tàu giằng khỏi khớp. Nhưng rồi anh được kéo đi, bám phía sau đoàn tàu. Anh thoáng nhìn thấy Jeopardy thêm một lần cuối, trên sân ga, phanh cứng chiếc Thunderbird. Sau đó cô biến mất. Những bức tường sân ga vụt thoáng qua. Và cuối cùng bóng tối tràn ngập khi anh bị nuốt chửng, tức thì và không lối thoát, vào miệng đường hầm.