← Quay lại trang sách

Chương 22 Tầm nhìn hẹp

Đoàn tàu, ầm ầm chạy trong đường hầm trong khi Bond bám phía sau. Nó có vẻ đã tăng tốc, một ảo giác phát sinh vì tường và trần nhà đang ép lại từ ba phía - nhưng chắc chắn đoàn tàu R-11 đang có hành trình độc nhất vô nhị. Nó không dừng ở ga nào. Nó là đoàn tàu duy nhất chạy trên tuyến đại lộ 6 từ đảo Coney, ghi được bẻ, đèn xanh được một nhân viên ăn tiền của Sin bật. Nó vẽ gần như một đường thẳng từ rìa Bắc của Brooklyn tới tòa nhà Empire State. Viên đạn đã được bắn ra. Không gì có thể chặn được nó.

Một phút đầu anh đứng yên, hai tay dang rộng bám chặt vào thanh lan can, hơi giống con ruồi bám vào kính chắn gió, anh chợt nghĩ. Anh cần lấy sức, nhưng đồng thời anh cũng có những tính toán của mình, nhắc mình nhớ lại những gì đã thấy. Năm toa xe. Toa đằng trước anh chính là đầu máy để trở về. Sau đó là toa xe chở nhóm đặc nhiệm của Sin: bảy gã, có thể có súng. Bond chỉ có con dao, vẫn đang chạm vào lưng anh, phía bên trên thắt lưng. Không ăn thua. Nếu có thể vượt qua chúng, anh sẽ tới toa chở bom. Ở đó có hai gã khác. Sau đó là quả tên lửa giả. Cuối cùng là Sin và gã lái tàu. Nghĩ đi Bond, nghĩ đi. Mày có thể tiếp cận Sin và giết hắn. Có lẽ người của hắn sẽ hủy bỏ chiến dịch. Nhưng nếu khối thuốc nổ C4 đã hẹn giờ? Sin có nói đến kíp nổ nhưng nó có thể là bất cứ thứ gì và quả bom đằng nào cũng có thể nổ. Quên Sin đi. Hãy nghĩ tới quả bom. Mày vẫn còn nửa tiếng. Hai mươi phút là chắc chắn. Vào trong toa, gỡ kíp quả bom, giữ an toàn cho New York, sau đó hẵng lo cho bọn còn lại. Mười chọi một. Mày từng gặp tỷ lệ chọi gắt hơn thế nhiều mà.

Đoàn tàu vọt ra khỏi đường hầm vào một nhà ga. Ánh sáng chói chang cắt vào mắt Bond. Anh nhìn thấy những viên gạch lát trắng, một sân ga không người, một tấm biển - PHỐ CARROLL - những chiếc ghế dài, cửa quay thép. Anh thấy mình lao qua khoảng không gian mở ấy, rồi bất thình lình bóng tối lại ngập tràn. Thận trọng, anh xem xét quanh mạn tàu và nhận được một luồng không khí ấm trộn bồ hóng tối tăm mặt mũi. OK. Đến lúc đi rồi. Treo mình trên một tay, anh khua khoắng tay kia thử mở tay nắm cánh cửa phòng lái tàu chuyến về. Nó bị khóa.

Vậy tức là anh sẽ phải trèo lên nóc. Moneypenny thường xuyên buộc anh tội này. Bond từ từ kéo mình lên. Anh được bảo vệ khi đứng sau đoàn tàu, nhưng anh biết mình sẽ bị gió nghiền nát ngay lúc cố bò trên nóc tàu - vả lại đằng nào cũng không đủ chỗ. Phần lớn hệ thống tàu điện ngầm được xây dựng theo phương pháp đàolấp, đào xuống nền đất mềm càng sát với mặt phố càng tốt và sau đó hoàn trả lại mặt phố bên trên đường hầm vừa xây xong. Càng nông càng rẻ - và những người thi công hiển nhiên đã không để tiền bạc bị lãng phí. Những đoàn tàu cao ba mét mốt. Nóc đường hầm chỉ cao hơn thế vài phân và cho dù khó mà nhìn rõ trong bóng tối, Bond vẫn cảm nhận được những thanh rầm thép, những vũ khí chết người, vụt qua bên trên. Nếu anh ngẩng đầu lên không đúng lúc, nó sẽ bị hất văng khỏi vai anh. Dù có nằm sát xuống sàn thì vẫn luôn có khả năng một sợi cáp lỏng hay bất kỳ một chỗ lồi nào đó cũng có thể gạt anh bắn ra, đưa anh tới một cái chết máu me, tức khắc. Bond quan sát nóc toa xe dù bị gió quật vào đầu. OK. Có lẽ sẽ làm được.

Nóc toa xe uốn cong. Đó là một phần tích hợp của thiết kế, làm cho R-11 mượt mà, ít cản gió hơn. Nếu Bond bò theo rìa nóc, một nửa cơ thể anh thực sự sẽ chạm vào sườn tàu, chỉ trên cửa sổ một chút, và anh sẽ tránh được nguy hiểm. Nhưng muốn bám chắc được thì sẽ vô cùng khó khăn. Nóc tàu bằng nhôm có gờ, anh có chỗ bám ngón tay. Nhưng anh hoàn toàn phụ thuộc vào lực cánh tay phải. Nếu đoàn tàu rung rinh, thậm chí rất nhẹ, anh sẽ bị văng ra. Nếu anh loi lỏng dù chỉ một giây, anh sẽ trôi vào quên lãng. Còn nếu có tàu đi ngược chiều thì sao? Luồng khí nén có thể đủ để hất văng anh. Bond có thể nhìn thấy mình rơi xuống giữa hai con quái vật màu bạc. Một luồng ánh sáng bùng lên. Một tiếng thét của kim loại. Sau đó bị nghiền nát giữa các bánh xe.

Nhưng không có cách nào khác mà Bond thì đã lãng phí quá đủ thời gian lơ lửng ở đây. Đường hầm bị ánh sáng đập tan khi họ vào ga kế tiếp - phố Bergen - rồi lao vụt qua. Lại thêm một chuyện nữa cần cân nhắc. Nếu có ai đó đứng trên bất cứ sân ga nào, họ có thể nhìn thấy anh khi anh di chuyển giữa các toa xe. Tốt nhất là nên bắt đầu khi còn đang trong bóng tối. Đoàn tàu lại đi vào đường hầm và Bond lại kéo mình lên nóc, chắc chắn mình ở bên rìa của đường cong, thấp hơn điểm cao nhất vài phân. Tay phải anh bám vào gờ, tay trái đè lên thành tọa. Ít nhất ma sát cũng đỡ được cho anh một chút. Rồi anh nhắm mắt nhích dần lên, cảm nhận luồng gió đập vào đầu và vai, quyết tâm tìm cách đẩy anh lùi lại. Việc này khó hơn anh tưởng. Nếu như có thể duỗi thẳng người trên một mặt phẳng, anh có thể bò lên với tốc độ ổn định. Nhưng anh bị nghiêng, ngoài lề nóc toa xe. Anh phải dùng đến một nửa sức lực và toàn bộ sự tập trung chỉ để giữ cho mình khỏi ngã. Nhìn lên, anh chỉ có thể nhận ra nóc đường hầm, vùn vụt lao qua, nhắc anh biết mình đang di chuyển nhanh thế nào. Một tiếng nổ bất ngờ vang lên cùng tia lửa điện chói lòa. Bond như mù đi trong vài giây, như thể hai mắt anh đã bị đốt cháy. Đoàn tàu không quan tâm. Dường như nó còn quyết tâm lao đi nhanh hơn.

Một nửa cơ thể lơ lửng bên ngoài, Bond kéo mình tiến lên. Tốc độ của anh chậm đến đau đớn. Anh cảm thấy có gì đó cứng kinh khủng sượt qua đỉnh đầu. Có thể là một vòng dây cáp bị thòng xuống. Nếu vô tình ngẩng lên đúng lúc đó và để cho nó quấn lấy thì anh có thể đã bị treo cổ. Một ý nghĩ nữa sượt qua tâm trí anh. Anh còn bao nhiêu thời gian? Anh còn qua mấy ga nữa trước khi đoàn tàu chui qua sông vào Manhattan? Như để trả lời cho anh, đoàn tàu lao vào phố Jay. Bond nhìn thấy tên phố, những chữ cái đen trên nền trắng. Đoàn tàu chạy càng lúc càng nhanh. Không phải anh tưởng tượng ra mà đúng là như vậy. Vừa vào ga đoàn tàu đã ra ngay, một đường hầm khác lại vươn ra nuốt lấy nó.

Anh tới cuối toa xe thứ nhất và đưa mình qua khoảng hẹp giữa hai toa. Giờ anh phải thận trọng hơn. Người của Sin ở ngay bên dưới anh, mặc dù tiếng ồn của đoàn tàu sẽ át đi mọi tiếng động, nhưng vẫn có khả năng có một động tác vụng về, chân anh đá phải kim loại chẳng hạn, có thể khiến anh bại lộ. Nỗ lực giữ mình trên một mặt nghiêng đã cho thấy tác động của nó: tay phải, phải đỡ hầu hết sức nặng của anh, đang bắt đầu đau. Cơn đau lan dần lên vai. Rất khó thở. Cảm giác như bồ hóng chui vào cổ họng cũng nhiều như không khí và mắt anh nhức nhối. Anh kéo người. Anh tiến lên. Anh lại kéo. Nhưng phải thêm hai ga nữa vụt qua thì anh mới thấy mình đến được khoảng trống giữa hai toa xe tiếp theo, phía bên kia toa chở người của Sin.

Khoảng cách này rộng chừng bốn chục phân. Bond phải uốn mình mới vào được. Có một cửa sổ tròn ở giữa cánh cửa ra vào toa và anh thận trọng tránh nó để người của Sin không tình cờ nhìn thấy anh luồn xuống. Anh liếc nhìn đường ray, nhấp nhoáng bên dưới những bánh xe quay tít, rồi đặt chân lên khớp nối. Rất chật chội. Anh bị kẹt giữa hai bức tường kim loại, cả hai đều đang dao động, xê dịch, như thể đang chuẩn bị đè nát anh.

Anh tìm thấy tay nắm cửa và ấn xuống. Lần này thì nó chuyển động. Cánh cửa không khóa. Anh liếc nhìn qua cửa sổ và thấy đám vệ sĩ đang ngồi khoảng giữa toa, nhìn nhau với những khuôn mặt vô hồn của hai hành khách đang trên đường đi làm. Quả bom nằm cuối tọa, phía sau chúng. Bond kiểm tra lại con dao vẫn đang nằm trong lưng quần. Rồi anh ấn tay nắm, mở tung cửa và nhào vào.

Anh chỉ lờ mờ nhận thức được nội thất của toa tàu trong lúc lao mình về phía trước: sàn tàu đỏ tươi với những chiếc ghế trống, màu xám ánh xanh, rải rác xung quanh anh, quay về các hướng khác nhau. Ba dãy đèn neon. Những tấm biển quảng cáo. Những sợi dây mảnh màu bạc chạy từ sàn lên trần toa xe. Hai gã vệ sĩ không nghe thấy tiếng anh vào. Làm sao mà nghe được trong tiếng gầm rú của đoàn tàu trong đường hầm? Nhưng giờ chúng đã nhìn thấy anh và đứng dậy, quờ tay tìm vũ khí.

Bond xử lý tên nhỏ con trước, đoán rằng gã có thể là tên nhanh nhẹn hơn. Tay anh vòng sau lưng lấy con dao và trong lúc gã rút khẩu súng từ bao súng đang đeo bên ngoài bộ áo liền quần, anh thọc lưỡi dao vào ngực gã, nhắm vào nút tắt/bật là tim gã. Máu phụt ra và gã lính canh ngã ngửa, kéo theo con dao. Gã thứ hai cũng đã rút được súng, di chuyển nhanh một cách đáng ngạc nhiên so với thân hình nặng nề của gã. Gã quay súng lại bắn. Bond cảm thấy viên đạn sượt qua đầu khi anh lao tới, thúc vai vào bụng gã. Gã vặn người tìm cách thoát ra. Đoàn tàu lao tới và, theo đà của nó, hai người họ bị đẩy vào một điệu nhảy ma quỷ, xoáy tròn xuống cánh cửa Bond vừa vào.

Họ đập vào bề mặt kim loại. Tên vệ sĩ cố quay súng nhằm vào Bond, nhưng góc bắn sai và Bond ghì gã quá chặt. Thay vì bắn, gã đập súng xuống đầu và gáy Bond. Bond chọn đúng lúc để bật lên, một tay vươn ra tóm cổ tay cầm súng của gã, tay kia đánh vào họng gã. Cả hai bị kẹt trong một hốc thụt vào của toa tàu, phía sau là cánh cửa. Có vẻ như người của Sin trong toa xe bên cạnh không nghe thấy tiếng súng nổ nhưng dĩ nhiên luôn có khả năng một trong số chúng đã ngẩng lên và nhìn thấy cảnh đánh nhau qua ô cửa sổ tròn. Bond cố dùng một tay đánh bật khẩu súng, trong lúc tay kia tìm kiếm thanh quản qua những nếp gấp da thịt quanh cổ gã. Đây rồi! Bond ấn hết sức lực, chặn luồng không khí của gã. Gã hoảng loạn, tóm lấy cổ tay anh. Ngay tức khắc Bond đánh bay khẩu súng và đứng thẳng lên, duỗi ngón tay thọc thật ác vào cổ họng gã vệ sĩ ba lần. Gã ngã gục. Bond bồi thêm một cú. Gã sẽ chẳng còn đứng dậy nổi. Chắc chắn.

Tay nắm cửa lạch cạch và một khuôn mặt Triều Tiên giận dữ xuất hiện ngoài cửa sổ. Rốt cuộc người của Sin đã thấy chuyện gì đang xảy ra. Chúng mở cửa toa xe của chúng và tìm cách vào toa này, nhưng chúng phản ứng quá chậm. Thân thể gã vệ sĩ - chết hoặc bất tỉnh - đã trượt xuống sàn nằm trong cái hốc, chặn cánh cửa thứ hai. Chậc, quá hữu ích. Cho chúng tha hồ đẩy. Không có cách gì để mở cánh cửa đó. Nhưng đó chỉ là một khoảng dừng ngắn. Một gã rút súng bắn và Bond chỉ đủ thời gian tránh sang bên trước khi luồng mảnh kính theo gió tràn vào. Một cánh tay thò xuống tìm tay nắm cửa. Bond chộp khẩu súng của gã béo bắn ba phát. Cánh tay biến mất. Chúng đã bị cảnh cáo! Cánh cửa bị kẹt và khung cửa sổ tròn quá chật để chúng có thể nhắm và bắn đồng thời. Ngay khi lộ mặt, chúng sẽ trở thành mục tiêu dễ dàng. Chúng cũng không thể trèo qua. Chúng phải vòng đường khác mới tới được chỗ anh.

Bond không nghi ngờ gì chuyện chúng có thể tìm được cách. Nhưng anh sẽ có vài phút để xử lý quả bom, xử lý Sin và dừng cả đoàn tàu đang chạy này lại. Thận trọng tránh cửa sổ, anh lao qua toa xe, giật con dao ra khỏi cơ thể gã đàn ông anh vừa đâm. Trong lúc anh tiến lên, các bảng quảng cáo như trêu chọc anh với những thông điệp ngớ ngẩn, không liên quan của chúng. CÁ LÀ BẠN SẼ LÀM TỐT HƠN KHI ĐỘI MŨ. 84 TRONG SỐ 100 PHỤ NỮ THÍCH ĐÀN ÔNG ĐỘI MŨ. SUNNY BROOK WHISKEY. VUI NHƯ TÊN GỌI. CHANH SUNKIST CALIFORNIA. THAY CHO THUỐC NHUẬN TRÀNG.

Phía trước anh, quả bom uy nghi như một cái bệ thờ. Nó lạ lùng đến cùng cực, thống trị không gian quanh nó, cảnh báo anh không được tới gần.

Bond rút dao, rồi quay lại khi âm thanh bên trong toa xe thay đổi. Phải chăng bọn Triều Tiên đã tìm cách mở được cửa? Phải chăng Sin đã nghe tiếng và tự mình đến điều tra? Không phải. Bond hướng sự chú ý sang quả bom. C4. Sin đã tiết lộ thông tin, và như mọi khi hắn đã tiết lộ quá nhiều. Bond biết gì về nó? Đây là phát minh của người Anh. Cyclotrimethylene-trinitramine. Còn được gọi là RDX. Anh từng có lần xử lý một tiền thân của nó trong thời gian chiến tranh và anh vẫn còn nhớ cảm giác như chạm vào ma tít, mùi hạnh nhân. Nó rất ổn định và ít nhạy cảm. Anh có thể đốt nó. Chẳng có gì xảy ra. Anh có thể bắn nó. Cũng vậy thôi.

Anh lấy dao cắt sợi dây buộc tấm vải dầu, kéo nó xuống để lộ ra khối thuốc nổ. Nó có màu trắng bẩn, Bond có thể thấy nửa tá kíp nổ được cắm vào nó, dây điện nối chúng với một khối ắc quy duy nhất. Đó là loại kíp nổ được phát triển lần đầu ở Đức nhưng đang được sử dụng trên khắp thế giới. Về cơ bản, chúng nhỉnh hơn que diêm to một chút. Một tia lửa điện từ ắc quy sẽ kích hoạt đầu nổ - bạc axetilua hay chì styphnic. Kết quả là một vụ nổ nhỏ mà ngay lập tức sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, làm nổ quả bom. Sin không cần tới sáu kíp nổ. Hắn chỉ muốn chắc chắn. Một cái là đủ.

Nhưng lần đầu tiên sau bấy lâu, may mắn đã đến với Bond. Sin dự kiến kích nổ quả bom không gặp trở ngại nào. Không ai biết nó ở đó. Đường hầm trống rỗng và hắn có thừa thời gian. Vì thế hắn không cần hệ thống kíp nổ phức tạp với dây dẫn giả hoặc giấu tụ điện vào bên trong khối C4. Thực tế là nó được nối với một cái đồng hồ báo thức đơn giản, rẻ tiền đặt giữa mấy cái kíp nổ và khối ắc quy. Sin sẽ đặt kim phút sao cho hắn có đủ thời gian để rời đi, thế thôi. Đó là thiết bị thô thiển nhất Bond từng thấy và gỡ nó khá đơn giản… miễn là anh tập trung và không run tay. Nhưng vấn đề của kíp nổ là chúng hoạt động theo kiểu không biết đường nào mà lần. Trong chiến tranh, Bond từng thấy vài điệp viên tập sự dùng răng kẹp kíp nổ trước khi đặt vào hỗn hợp thuốc nổ. Chuyện đầu họ bị nổ tung cũng chẳng phải hiếm gặp.

Anh liếc nhìn cánh cửa. Nó lắc lư tới lui, đập vào thân hình gã đàn ông đang nằm chắn ngang. Nhưng gã không nhúc nhích. Một khuôn mặt xuất hiện sau khung cửa sổ vỡ và Bond bắn phát thứ tư, cười thầm khi cái đầu ngật ra sau với một lỗ thủng mới đỏ tươi giữa hai mắt.

Rất nhanh, anh tháo rời bộ ắc quy. Sau đó, lom khom trước cái bệ thờ, anh nhẹ nhàng rút kíp nổ thứ nhất và đặt nó lên sàn. Anh ước gì đoàn tàu không chạy như thế. Anh có thể cảm nhận từng cú xóc, từng đợt rung và biết rằng kể cả không có tia lửa điện, những cái kíp kia cũng có thể dễ dàng nổ tung. Đoàn tàu rầm rầm chạy qua ga phố York. R-11 đang chạy nhanh hơn hay các ga đang gần nhau hơn? Bond tập trung vào việc, nhưng không quên để ý cánh cửa. Anh tháo những kíp nổ khác, từng cái một, đoạn nhẹ nhàng đặt chúng lên ghế ngồi gần nhất. Cái cuối cùng đã được thảo ra. Để chắc chắn, Bond ném cái đồng hồ báo thức xuống sàn và đập nó vỡ tan.

Anh nhìn ra sau. Đám Triều Tiên đã thôi cố mở cửa. Chỗ cửa sổ đã không còn ai. Bond có thể hình dung chúng đang tìm cách khác. Chúng có kéo phanh khẩn cấp không? Không. Dừng đoàn tàu là chuyện chúng không hề muốn làm. Liệu anh có nên tự kéo phanh không? Anh bỏ qua ý tưởng này. Nếu đoàn tàu dừng lại thì anh sẽ biến thành mục tiêu dễ dàng hơn. Nhưng cho dù đã tháo hết kíp nổ, anh vẫn bắt mình phải nhận thức rằng tình huống này thực sự là như thế nào. Tháo kíp quả bom vẫn chưa đủ. Để Manhattan và tòa nhà Empire State được an toàn tuyệt đối, anh phải loại bỏ được khối thuốc nổ dẻo.

Anh chỉ có một cách để làm việc đó. Đồng thời anh có thể tách mình khỏi những gã Triều Tiên trước khi chúng tìm được cách vồ lấy anh. Và anh có thể cho Sin cú sốc nhớ đời. Anh gần như mỉm cười trong lúc vạch ra chiến lược này. Không chỉ đơn thuần tháo kíp khối C4. Anh sẽ tận dụng nó.

Anh lấy dao cắt hai mẩu, lưỡi dao dễ dàng cắt qua khối ma tít mềm. Làm nhanh hết mức có thể, lấy tay nắm chúng thành những quả bóng to gần bằng quả lựu đạn. Và đương nhiên đó chính là thứ mà chúng sẽ trở thành. Anh nhặt hai kíp nổ nhét chúng vào trong khối ma tít. Nó có tác dụng không nhỉ? Sao không? Tất cả những gì nó cần là áp lực của hơn ba vạn sáu cân sắt thép đè lên và một đôi mắt thiện xạ.

Họ đang ở bên dưới lòng sông. Bond biết được nhờ áp suất thay đổi trong tai anh. Họ đã rời khỏi Brooklyn và đang trên đường tới Manhattan. Anh cắt tạm một miếng vải dầu làm thành một kiểu tay nải, thận trọng cho hai quả tên lửa bên trong rồi khoác lên vai. Thế này vẫn cuc kỳ nguy hiểm nhưng anh không có cách nào khác để đem chúng theo. Anh bảo đảm chúng được buộc chắc chắn rồi vội vã chạy tới cánh cửa ở đầu kia của toa xe. Có tiếng súng - anh hầu như không nghe thấy tiếng nổ trên nền âm thanh này của đoàn tàu - và một viên đạn bắn vào lưng chiếc ghế gần sát chỗ anh vừa đứng. Bond xoay người bắn trả nhưng kẻ vừa nhằm vào anh đã biến mất. Anh chỉ còn lại ba viên đạn. Liệu có nên tìm khẩu súng khác không? Anh quyết định không làm thế. Nếu muốn việc này có tác dụng thì phải làm ngay bây giờ.

Bond mở cửa. Lần này trước mặt anh không phải một toa xe bình thường. Thay vào đó, anh thấy mình nghiêng vào một khoảng trống của đường hầm, gió thổi qua phần phật, bánh xe và khung toa xe gõ nhịp, những bức tường của đường hầm tạo thành một dải màu đen bất tận. Toa xe bảo dưỡng chở theo quả tên lửa được xích chặt đang ở trước mặt anh. Phía trước nữa là toa chở theo Sin và gã lái tàu. Chà, một chút nữa thôi, nếu Bond thành công, chúng sẽ phải chia tay với món hàng quý giá của chúng. Anh gần như thấy thích thú khi nghĩ tới cảnh Sin đến được tòa nhà Empire State mà chẳng có gì ngoài động cơ và toa xe hắn ngồi.

Bond đút súng vào túi quần, biết rằng anh có thể cần tới nó. Anh tiến lên, nhích nhanh hết mức có thể trong khoảng không gian chật hẹp giữa quả tên lửa - bị che kín dưới lớp vải dầu - và rìa của toa xe thấp. Anh tới được toa xe của Sin khi đoàn tàu lao vào East Broadway, ga đầu tiên ở Manhattan. Chỉ còn sáu ga nữa là tới ga phố 34, nơi Sin định thực hiện vụ nổ giả của quả tên lửa Vanguard. Bond bám lấy thanh lan can chạy dọc theo cánh cửa. Anh muốn nhìn qua ô cửa sổ tròn, chỉ để kiểm tra xem Sin có bên trong hay không. Nhưng anh không cần phải liều lĩnh như vậy. Anh đã thấy đoàn tàu chuyển bánh. Anh đã biết từng người trong bọn chúng ở đâu. Bond lại bị bẩn từ đầu đến chân. Gió đã tạt vào anh cả đống bụi bẩn và bồ hóng tích tụ nhiều năm trời. Anh có thể nếm được vị của nó trong miệng. Nó thấm qua da anh. Quần áo anh mặc đã chuyển sang màu đen. Nhưng anh không quan tâm. Anh cười, hàm răng lóe trắng trong bóng tối. Đã đến lúc thanh toán nợ nần.

Anh đã lên được nóc tàu lần nữa và suýt bị chẻ đôi đầu khi một cái rầm kim loại treo thấp vụt lao qua. Anh thực sự cảm thấy nó sượt qua tóc và tự rủa thầm bản thân vì một thoáng quá tự tin khiến anh suýt mất mạng. Gần xong rồi. Giờ thì đừng mắc sai lầm nữa. Anh xoay người lại sao cho hai chân duỗi về phía trước động cơ còn đầu và vai anh thò ra ngoài rìa nóc tàu, bên trên bản sao của quả tên lửa Vanguard. Anh vòng tay ra sau, lấy một quả lựu đạn tạm chế ra khỏi tay nải. Việc này không thể nào quá khó được. Anh chỉ cần thả nó xuống đường ray. Toa tàu bảo dưỡng chở theo quả tên lửa sẽ đè lên khối C4 và áp suất khổng lồ sẽ làm nó phát nổ. Nếu anh làm đúng, sẽ có một vụ nổ nhỏ phá vỡ chỗ nối giữa quả tên lửa và toa tàu chở Sin và gã lái tàu. Tới khi đoàn tàu dừng lại, khoảng cách giữa đầu tàu và món hàng nó kéo theo đã là cả cây số. Và bọn người của Sin cũng sẽ bị bỏ lại ngoài cuộc.

Thật là dễ dàng. Đường ray nằm ngay bên dưới anh. Nhưng rồi trước khi anh kịp làm gì, trong bóng tối lóe lên ánh lửa và một viên đạn đập vào khối thép không gỉ văng ra, cách tay anh có vài phân. Anh ngẩng lên và thấy một gã Triều Tiên ở phía đầu kia của quả tên lửa, cũng đang nằm dài trên nóc toa xe anh vừa rời khỏi. Hai tên khác ở phía sau gã. Chúng đã nhận ra rằng cách duy nhất để vòng qua cánh cửa bị chặn là trèo qua nóc tàu. Lúc này chúng đang bò tới phía anh. Gã đàn ông nhắm bắn lần thứ hai.

Bond phải lựa chọn. Bắn trả hay dùng quả lựu đạn. Anh ngắm cẩn thận, rồi ném quả thứ nhất trong hai quả tên lửa của anh xuống đường ray.