Chương 23 Những giây cuối cùng
Còn bốn phút nữa. Đã khởi động chu trình tự động giai đoạn một và giai đoạn hai.
Một đêm hoàn hảo để phóng tên lửa. Đối với những khán giả đã đỗ xe và đang đứng dọc bờ biển chờ ngắm một đêm pháo hoa hoành tráng - và đắt đỏ - nhất hành tinh, bầu trời đen như mực đầy sao lấp lánh phản chiếu lên làn nước bên dưới, vẫn tĩnh lặng và uể oải như thể đang mong chờ sự kiện sắp xảy ra. Các nhà khoa học và kỹ thuật viên trong bãi phóng đảo Wallops có thể mô tả nó khác đi một chút. Dự báo thời tiết tối ưu, nhiệt độ 39 độ, tốc độ gió thích hợp khoảng cấp 5, giật cấp 2. Có báo cáo về sấm chớp, nhưng bên ngoài giới hạn an toàn 10 hải lý. Trời quang mây.
Quả tên lửa Vanguard đứng trên bệ phóng, nhỏ nhắn và hiên ngang trên nền trời đêm, ba luồng ánh sáng chiếu từ ba phía gắn chặt nó vào vị trí. Một ngọn đèn đỏ nhấp nháy trên đỉnh. Từ trước lúc phóng 65 phút giàn đỡ đã được từ từ gỡ ra, và giờ chỉ còn lại ba sợi cáp, còn được gọi là dây rốn, hời hợt níu nó xuống mặt đất. Hỗn hợp ôxy lỏng và dầu hỏa đã được đổ đầy bình nhiên liệu ôxy hóa, đế của quả tên lửa bị bao bọc bởi một lớp gói trắng dày làm cho nó có vẻ vừa thiêng liêng vừa nguy hiểm chết người. Chỉ vài phút nữa động cơ sẽ khỏi động, tạo ra lực đẩy 12.000 cân - đủ để đưa quả tên lửa lên đường với tốc độ thẳng đứng 4.283 ki lô mét trên giờ. Nếu mọi việc suôn sẻ. Mọi thứ đã được kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng vẫn còn hàng ngàn vấn đề có thể phát sinh.
Còn ba phút. Các máy thu tín hiệu điều khiển và theo dõi từ xa đã chuyển sang nguồn nội bộ.
Có khoảng ba mươi người, cả đàn ông và phụ nữ, trong phòng điều khiển trung tâm, nhiều người trong số họ ngồi sau bàn làm việc đặt trước một cửa sổ dài và hẹp nhìn ra bãi phóng. Vây xung quanh họ là khoảng vài chục màn hình, tất cả đều hiển thị thông số từ thiết bị đồng bộ dữ liệu IBM 709 mới tinh, nó lại được nối trực tiếp với hệ thống radar AN/FPS-16.
Mọi dữ liệu liên quan đến việc xác định quỹ đạo sẽ được ghi lại tức thì và đồng thời được truyền về Washington. Bất đắc dĩ, trong trường hợp lỗi hệ thống nghiêm trọng, vụ phóng có thể bị hủy bỏ hoặc trong trường hợp xấu nhất, quả tên lửa có thể bị phá hủy. Đó là trách nhiệm của nhân viên an toàn bãi phóng… một người đàn ông mặc vét, trên ba mươi tuổi, nhợt nhạt và lặng lẽ, đứng ở giữa tất cả các hoạt động nhưng có vẻ như bị cách ly khỏi chúng. Anh ta có bàn làm việc với một lô máy móc và một công tắc đỏ trong một cái hộp xám. Thật kỳ lạ khi biết bao nhiêu năm nghiên cứu, bao nhiêu triệu đô la từng được bỏ ra, có thể bị xóa sạch bởi một thứ đơn giản như vậy. Vì cái công tắc và cái hộp đó là cơ chế tự hủy của Vanguard, được vài kỹ thuật viên của VOG, với óc hài hước đen tối, đặt tên là “Cò Súng Tử Thần”.
Còn một phút hai mươi giây…
Rồi đồng hồ đếm ngược chuyển sang giây và sự căng thẳng trong phòng điều khiển cũng tăng lên tương ứng. Trong phòng tối om. Những cánh cửa lô cốt đã đóng lại và ánh sáng trên trần đã giảm xuống. Phần lớn ánh sáng lúc này đến từ những chiếc màn hình và từ biển báo KHÔNG HÚT THUỐC nhấp nháy khi vòng đếm ngược cuối cùng bắt đầu. Đại tá Eugene T. Lawrence đang ngồi - quân phục chỉnh tề - gần trung tâm nhất có thể, lờ đi việc ông ta là người duy nhất trong phòng tuyệt đối không có việc gì để làm. Ông ta đang xoay điếu thuốc chưa đốt giữa các ngón tay, từ từ xé vụn nó ra. Quản lý căn cứ, Johnny Calhoun, đứng sát bên, thận trọng quan sát ông ta. Cả hai đều chưa từng nhắc lại chuyến thăm của Bond kể từ lần ấy nhưng đều bị nó tác động. Và bọn họ cũng biết vậy. Một điệp viên không bay ngần ấy đường đất từ tận châu Âu sang đây để bịa chuyện, và cho dù lúc đó Lawrence đã nói gì đi chăng nữa thì giờ đám mây do dự vẫn lơ lửng treo trên đầu họ, tệ hại hơn cả là họ không thể làm được gì. Nếu có chuyện gì sai, nếu lần phóng này thất bại thì đó sẽ là lỗi của họ. Nhưng giờ thì quá muộn để dừng nó lại. Quá muộn.
Không ăn thua.
Cục C4 có kíp nổ đã rơi trúng đường ray nhưng lại văng đi vô hại trước khi những bánh xe kịp đè lên nó. Và như thể nhận thức được điều đã xảy ra, gã Triều Tiên trên nóc toa xe kia bắn phát thứ hai. Bond với súng và bắn hai phát. Gã đàn ông la lớn và lăn sang bên, biến mất vào bóng tối. Nhưng phía sau hắn, gã đồng hành đã đứng lên để có đường ngắm tốt hơn. Khẩu súng của gã chĩa thẳng vào Bond và anh không còn nơi ẩn nấp. Thời gian tựa như bị cắt thành chuỗi những hình ảnh. Đó là một cảm giác mà anh đã biết rõ trong những khoảnh khắc tột cùng nguy hiểm, khi adrenalin trào khắp cơ thể anh. Bằng cách nào đó mọi thứ chậm lại và anh có thể tách nó thành những khoảnh khắc riêng biệt.
Gã Triều Tiên lấy đích.
Thứ gì đó đập vào vai Bond. Không phải đạn. Dù có là gì chăng nữa thì nó cũng đến từ phía sau.
Gã Triều Tiên mỉm cười. Gã biết mình không thể bắn trượt.
Bond không nhúc nhích. Anh biết cuối cùng thì anh sẽ ổn. Anh biết viên đạn sẽ không được bắn ra.
Sợi dây buông xuống từ trên nóc đường hầm quấn lấy cổ gã Triều Tiên và kéo tung gã ra sau, thật khủng khiếp, bẻ gãy cổ gã, quét gã vào quên lãng. Đó chính là thứ mà Bond cảm thấy chỉ một giây trước đó. Anh đã may mắn khi sợi dây không làm thế với anh.
Vẫn còn ba gã trên nóc tàu phía sau gã kia. Nhưng chúng sẽ không tiến tới. Không phải bây giờ. Chưa phải bây giờ.
Bond lấy quả lựu đạn thứ hai. Một ga nữa lao vụt qua, bất thình lình tới mức anh không có thời gian đọc tên. Broadway? Phố 4 Tây? Đoàn tàu không thể hiện dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ chậm lại nhưng họ đang đến gần mục tiêu.
Nằm bẹp trên rìa nóc tàu, luồng không khí tù đọng của đường tàu điện ngầm thổi qua vai, Bond đưa viên thuốc nổ xuống thấp nhất có thể trước khi thả nó ra, nửa thân trên của anh gập hẳn qua rìa nóc tàu. Anh tự hỏi mình còn bao lâu trước khi những gã Triều Tiên khác bắn anh. Anh phải tập trung vào việc đang làm. Anh không dám nhìn lên. Nhưng anh có thể hình dung ra chúng đang bò tới, trèo xuống toa xe chở tên lửa. Từ đó chúng có thể bắn dễ dàng. Anh phải cẩn thận. Anh chỉ chế được hai quả bom tạm. Anh mà trượt lần này nữa là xong chuyện.
Anh buông tay, nhanh chóng thu người lên ngay khi quả tên lửa rơi xuống, dùng mặt ngang nóc tàu làm lá chắn. Nó có ăn thua không nhỉ? Bond không nhìn thấy đoàn tàu đè lên khối C4, đè nát nó hoàn toàn. Anh không nhìn thấy cạnh thép của bánh xe nghiến xuống, kích hoạt kíp nổ. Nhưng anh nghe và cảm thấy vụ nổ. Ánh sáng đỏ tươi bừng lên chói lòa và trong một thoáng đường hầm chợt bừng sáng như thể đoàn tàu đang lao qua một vòng tròn lửa. Sóng xung kích dội lên, bật lại từ tường và trần đường hầm và Bond phải duỗi thẳng, bám chắc gờ kim loại để không bị thổi bay. Anh cảm thấy cả toa xe rung lên và sau đó là tiếng động khủng khiếp khiến anh biết kế hoạch của mình đã diễn ra không hoàn toàn như dự định - mà, thực ra, anh đã quá tay hơn dự kiến. Vụ nổ đã cắt đôi đoàn tàu. Toa xe bảo dưỡng đã biến mất (anh chỉ kịp thoáng nhìn thấy nó) và những gã còn lại của Sin cũng biến mất cùng với nó. Chậc, thôi chúc bọn mày ra đi mát mẻ. Nhưng phần đầu của đoàn tàu đang gặp rắc rối. Bond cảm thấy nóc tàu nẩy lên rồi nghiêng sang bên. Hàng triệu tia lửa lóe lên quanh anh. Rung chấn khủng khiếp như có động đất.
Đoàn tàu trật bánh. Anh chỉ hiểu ra khi cả đoàn tàu oằn lại rồi đứt đoạn. Bond văng ra. Vai anh đập vào một miếng sắt. Không phải một phần của đoàn tàu. Một phần của nóc đường hầm. Anh bay qua bóng đêm, toa xe không còn bên dưới anh. Cả người anh nhũn ra. Anh nghe tiếng kính vỡ, kim loại bị xé đôi, tiếng máy gầm rú, mất kiểm soát. Thứ gì đó đập vào đầu anh. Anh cảm thấy cổ mình gãy còn hốc mắt mình chịu một cú sốc điện mãnh liệt. Anh bất tỉnh trước khi chạm đất.
Trên đảo Wallops, còi báo động hú lên những lời cảnh báo cuối cùng, âm thanh lúc đầu còn thấp nhưng dần vươn lên bầu trời đêm. Đám đông đứng ở phía xa của khu tổ hợp biết rằng thời điểm đã tới và đó là lý do thực của báo động. Tất cả những người có thể thực sự gặp nguy hiểm đã rút lui từ lâu.
Còn ba mươi giây. Tách đất…
Những sợi dây rốn đứt rời. Giờ thì quả tên lửa thực sự đứng một mình và bầu trời đêm có vẻ tối hơn bao giờ hết, hoảng sợ trước cuộc tấn công sắp diễn ra. Một tia lửa bất ngờ, sáng chói, nguyên sơ. Khi chỉ còn sáu giây nữa là đến lúc cất cánh, bộ đánh lửa đã được kích hoạt. Đó là thời khắc chân lý. Bên trong phòng điều khiển không một ai nhúc nhích. Loa phóng thanh cũng im lặng. Thậm chí cả màn hình vô tuyến cũng dường như đông cứng.
Phóng…
Một giây sau, tia lửa bắt vào ôxy và hơi dầu hỏa rồi bùng nổ, nuốt chửng bóng tối, nở tung thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ như mặt trời. Đằng sau quả tên lửa, mặt biển chuyển thành trắng lóa. Giàn đỡ tên lửa, những tòa nhà khác… cả hòn đảo như bị nhấn chìm, còn quả tên lửa Vanguard gần như không thể trông thấy khi dòng xoáy khói bụi cuộn lên. Đi cùng với nó là tiếng nổ lớn nhất trên thế giới, không bất ngờ nhưng kéo dài, rung động qua không khí, rung động qua những bức tường gạch, làm điếc tại tất cả những ai có mặt quanh đó hai cây số. Nền đất rung chuyển. Rung chấn xé nát từng sợi của tấm màn đêm.
Vanguard vươn lên, vô cùng chậm chạp, ngần ngừ, lơ lửng trên mặt đất như thể không muốn bắt đầu hành trình của mình. Trong phòng điều khiển, kỹ thuật viên Phòng Cháy tập trung chú ý, tay anh ta để lên cần xả nước có thể xả ra hàng ngàn ga lông nước nếu quả tên lửa rơi xuống đất. Cảm giác như nó lửng lơ ở đó mãi mãi, rồi nó bắt đầu chuyển động, một thanh đao bạc cắt lên bầu trời. Giàn đỡ tên lửa run rẩy, uốn éo vặn vẹo khi quả tên lửa vọt qua.
Tất cả hệ thống ổn định. Chuyến bay diễn tiến bình thường.
Đại tá Lawrence mỉm cười, một nếp nhăn mỏng lan trên khuôn mặt, ánh sáng chói lóa phản xạ trong mắt ông ta. Đó chính là lúc mà ông ta được minh oan, khi tay điệp viên người Anh sai lầm. Quả Vanguard đang tăng tốc, lúc này đang thoải mái lao đi, để lại phía sau một thảm khói và ánh sáng cuồn cuộn. Tiếng gầm rú của động cơ lớn hơn bao giờ hết. Năm mươi giây nữa nó sẽ bay với tốc độ siêu âm. Lúc đó nó sẽ đi vào quỹ đạo được tính toán trước, tận dụng đường cong của trái đất. Tầng đầu tiên sẽ cháy hết và tách ra để tầng thứ hai tiếp quản. Quả tên lửa chỉ có hành trình 120 ki lô mét. Sau đó nó sẽ ra khỏi bầu khí quyển. Nó sẽ lên vũ trụ. Giờ nhìn nó đã rất bé, chỉ lớn hơn ngôi sao sáng một chút xíu, vươn lên bầu trời, đẹp đẽ và câm lặng.
Lỗi hệ thống. Tạm ngưng. Nhắc lại. Lỗi hệ thống.
Xôn xao bất ngờ. Nhân viên An toàn Bãi phóng nhìn quanh như thể vừa bị ăn tát. Trong phòng bên cạnh, đội Viễn trắc Điện tử gấp gáp thầm thì, kiểm tra dữ liệu xuất hiện trên màn hình. Có gì đó đã sai. Có gì đó chặn đường cung cấp ni tơ vào thùng nhiên liệu và chất đốt không được bom đủ vào buồng đốt. Số đo cho thấy lực đẩy chỉ đạt khoảng 9.500 cân. Không đủ để hoàn tất hành trình. Quả tên lửa sẽ không đến đích - và bất ngờ nó trở thành một mối đe dọa.
Gần tám tấn sắt thép với hàng ngàn lít dầu và ôxy lỏng. Nó không còn là một quả tên lửa. Nó là một quả bom, hiện đang cách mặt đất hơn một cây số rưỡi. Nếu nó rơi xuống. Nếu tầng hai đã được đánh lửa. Nếu nó mất kiểm soát…
Hủy bỏ nhiệm vụ.
Đó là bốn từ nhân viên an toàn bãi phóng sợ nhất.
Nhưng anh ta được huấn luyện để không nghi ngờ chúng, không chần chừ. Tay anh ta chạm tới công tắc hệ thống tự phá hủy mà họ gọi là Cò Súng Tử Thần. Anh ta lần sờ nó. Không có cảm giác gì trên cánh tay. Nhưng rồi sau đó những ngón tay anh ta bao lấy nó và gạt lên, gửi đi một tín hiệu vô tuyến có nghĩa là hãy chết ngay lập tức. Có một khoảng lặng chừng nửa giây trong đó có vẻ mọi thứ đã trở lại bình thường, nhưng rồi một tiếng nổ lớn vang lên khi Vanguard nổ tung thành từng mảnh, ngôi sao bung ra tứ phía, nhân đôi, nhân ba kích thước trước khi hoàn toàn biến mất. Sau đó là bóng tối toàn diện, tuyệt đối. Bên trong phòng điều khiển các nhà khoa học trân trối vì sốc và không sao tin nổi. Vài người còn rơi lệ. Calhoun bắt gặp ánh mắt Lawrence, nhưng sĩ quan hải quân kiêm người quản trị dự án này nhìn ra chỗ khác. Ông ta thấy khó ở.
Nhóm phóng, nhóm phóng. Chú ý. Giữ nguyên vị trí…
Trên bờ biển, người xem la hét khi chứng kiến chuyện vừa xảy ra. Nhiều người chụp được cảnh đó vào máy ảnh. Tất cả bọn họ sẽ nói về chuyện này ngày mai và tất cả những ngày còn lại trong cuộc đời mình. Trong bóng tối không một ai nhìn thấy những mảnh vỡ của quả tên lửa Vanguard khi chúng rơi về trái đất, vô hại đáp xuống làm bắn tung mặt nước Đại Tây Dương.
Tất nhiên chúng có thể rơi xuống bất cứ đâu. Trà trộn trong đám đông, người của Sin lên xe và lái đi, mang theo những chiếc máy ảnh của chúng. Những bức hình sẽ được in tráng trong đêm. Mọi tờ báo trong nước sẽ nhận được chúng sau thảm họa dự kiến sẽ xảy ra hai phút sau đó tại một thành phố cách đó 530 cây số về phía Bắc.
Bond đau đớn. Cả cơ thể anh đau đớn. Anh không bị gãy cổ nhưng anh tiếp đất thật vụng về, một chân bé quặt bên dưới thân hình, xương sườn đè trên một thanh ray. Sơ mi của anh rách nát. Anh có thể cảm thấy vị máu trong miệng. Nhưng anh ngửi thấy mùi cháy. Có gì đó đang cháy. Anh cảm thấy một cú đánh mạnh, một vật thể nặng phang vào bụng anh, và khi não bộ hồi tỉnh, nó báo cho anh rằng đó đã là lần thứ ba hay thứ tư gì đó chuyện này diễn ra, rằng dù người đánh anh là ai đi chăng nữa thì hắn ta sẽ làm tiếp và rằng đó chính là thứ đã đánh thức anh.
Anh mở mắt và thấy Jason Sin đang đứng bên trên. Mái tóc đen của hắn rủ xuống mắt, đôi mắt kính lệch sang một bên vì vậy chúng xộc xệch một cách nực cười trên mũi hắn. Trên mặt hắn có những vệt đen và một vết thương sâu, đang chảy máu trên trán. Bộ đồng phục nhân viên đường sắt hắn đang mặc bao gồm cả đôi ủng da nặng nề và nãy giờ hắn vẫn lấy hết sức đá Bond liên tục, khuôn mặt hắn hoàn toàn vô cảm, chỉ có hai chấm nhỏ điên dại lấp lánh trong mắt hắn. Hắn cầm súng, một khẩu Browning.22 Compact, nhưng hắn chưa có ý định dùng đến nó. Khẩu súng vẫn đang treo lủng lẳng, xiên sang bên và chĩa xuống đất. Tất cả chú ý của hắn đang dồn vào thân hình nửa trần trước mặt hắn. Bond biết hắn chỉ ngừng đá khi anh đã chết.
Những gì còn lại của đoàn tàu nằm cách đó khoảng 90 mét trên đường ray, lật nghiêng sang một bên đúng chỗ đường hầm nối với một ga khác. Sắt thép rúm ró, đầu máy đang cháy. Khói ngùn ngụt tuôn ra ngập ngụa đường hầm mà mắt Bond thì đang nhức nhối. Anh quay sang bên kia. Không có dấu hiệu nào của toa xe chở bom hay quả tên lửa. Người của Sin có lẽ đã chết hết. Chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sin thấy anh mở mắt. Hắn đá thêm một lần cuối cùng và Bond cảm thấy một xương sườn bị gãy khi mũi giày da đụng vào xương. “Sao mày lại ở đây?” Sin hỏi. Giọng hắn the thé. Hắn gần như sắp khóc. “Làm thế nào mày đến được đây? Mày phải chết rồi chứ. Ai đã giúp mày?”
“Kết thúc rồi, Sin.” Bond nói. Nói chuyện là anh thấy đau. “Mật vụ Mỹ sẽ đến đây ngay bây giờ. Kế hoạch của mày trật bánh rồi. Cũng như đoàn tàu vậy.”
“Ai đã giúp mày?”
“Mày đấy. Cái tôi và sự ngu xuẩn của mày.” Trong khi nói, Bond với tay ra sau lưng, tự hỏi không hiểu chuyện gì đã xảy ra với khẩu súng của anh. Nó rơi khỏi tay anh khi đoàn tàu bị lật nhưng liệu có cách nào đó mà nó lại ở gần đâu đây được không? Những ngón tay anh luót qua lớp sỏi lỏng lẻo, sau đó chạm phải một đoạn dây xích. Anh rên lên, trong lúc đó kéo nó về phía mình, cố gắng nghĩ xem nó từ đâu đến. Có thể đó là một phần của đoàn tàu. Những sợi xích được dùng để buộc quả tên lửa Vanguard giả. Có thể đây là một trong những sợi xích đó bị đứt ra. Anh đoán có khoảng trên dưới một mét xích nằm trên mặt đất bên dưới anh. Một vũ khí chăng?
Anh nhăn mặt khi Sin đá thêm cú nữa, nhưng lần này anh đã đoán biết và xoay người để nhận phần lớn lực của cú đá vào phần lưng dưới. Anh kéo sợi xích về phía mình, đồng thời vận động cơ thể để nằm ra giữa các thanh ray, không chạm vào thanh nào. “Nhân lúc còn có thể mày nên trốn đi thì hơn,” Bond nói. Anh không quan tâm điều mình nói có ý nghĩa gì hay không. Anh phải nói, chỉ đơn giản để che giấu điều anh đang làm. “Và nếu bọn Nga tóm được mày trước thì mày sẽ không cần phải lo về người Mỹ nữa. Sẽ rất thú khi biết thực sự ai sẽ giết mày.”
“Không!” Sin nhớ ra khẩu súng hắn đang cầm. “Tao sẽ không chết, Bond ạ. Mày mới là người phải chết.” Hắn từ từ nâng súng lên. “Ngay cả bây giờ tao cũng có thể khiến mày phải chết từ từ,” hắn nói tiếp. “Một phát vào dạ dày hoặc háng. Tao sẽ để mày lại đây, như con chuột, trong bóng tối…”
“Mày mới là chuột, Sin ạ.” Bond vung tay. Anh gần như không còn sức. Vị trí đang nằm khiến anh không thể vận lực vào cú đánh. Sợi xích trúng mắt cá Sin và quấn lấy chân hắn. Nhưng không làm hắn đau. Hắn nhìn xuống, và rồi cuối cùng có gì đó gần như một nụ cười xuất hiện trên môi hắn. “Chỉ có thế thôi sao, anh Bond?” hắn hỏi. “Không” Bond đáp. “Cái này cơ.”
Anh ném đầu kia của sợi xích lên đường ray dẫn điện. Anh cũng không chắc chắn liệu hệ thống tàu điện ngầm còn có điện hay không. Có thể nó đã tự tắt khi đoàn tàu trật bánh. Nhưng ngay lập tức anh biết rằng, khi cần nhất, các vị thần đã ở bên anh. Có một tiếng nổ đanh, một trận mưa tia lửa nữa và cùng với nó là tiếng thét kinh hoàng của Sin khi điện áp bảy trăm năm mươi vôn giật tung người hắn. Những ngón tay hắn choãi ra. Da mặt hắn như nứt toác. Cặp kính rơi mất và đôi mắt, cuối cùng thì cũng lộ ra, chuyển sang màu trắng dã. Tóc hắn dựng đứng. Chắc chắn hắn đã chết ngay tức khắc nhưng vẫn còn đứng đó, co giật và giãy giụa cho tới khi, bất thình lình, như thể phích cắm bị rút ra, dòng điện thả hắn ra khỏi cái ôm ghê sợ của nó. Khói chảy ra từ miệng hắn. Mùi thịt cháy ngọt ngào chạm vào mũi Bond và Sin ngã vật sang bên rồi nằm im.
Bond loạng choạng đứng lên. Anh cố gắng không chạm vào những thanh ray kim loại. Đoàn tàu vẫn đang bốc cháy nhưng nếu đi nhanh anh có thể vòng qua nó và đến ga. Súng của Sin rơi dưới đất. Anh nhặt nó… để đề phòng.
Nghẹt thở, mắt cay sè vì khói, Bond ra ngoài.