Chương 24 Đến lúc ra đi
Mưa quét qua London như một cô dâu giận dữ. Nó rào rào trên phố, cuộn quanh ống máng và đẩy bất cứ ai đang ở ngoài đường vào nhà. Giao thông chậm lại, rồi dùng hẳn. Mọi thứ đèn đóm - đèn pha, đèn hậu, đèn giao thông và đèn neon quảng cáo nhòe vào nhau thành một khối đơn sắc hỗn độn. Những đám mây dày in bóng xuống các vũng nước, trôi trên mái nhà. Không có đường thoát. Mọi ký ức về nắng tháng Tám đã bị gột sạch sẽ. Đó là một ngày chim chóc sẽ chực bay về phương Nam và lá bắt đầu chết. Chẳng bao lâu nữa trời sẽ trở lạnh. Lại một năm nữa đang trôi xuống cống.
Bond thích tiếng mưa gõ nhịp trên nóc chiếc Bentley của anh. Khi cần gạt nước mở ra vô vàn những tấm rèm, anh nhìn ra khoảng không đẫm nước của công viên Regent và thấy đúng mình đã ở nhà. Đã mười hai tiếng trôi qua từ khi chiếc máy bay “Super 7 Clipper của hãng Pan American thả anh xuống Heathrow. Bay về vé hạng nhất, quà cảm ơn của CIA, Bond đã tận dụng hết mức quầy cocktail trên máy bay, tán tỉnh một cô tiếp viên xinh đẹp nhưng nghiêm nghị quá mức trên độ cao mười ngàn mét trước khi duỗi mình trên chiếc ghế Sleeperette dài như một cái giường và chìm vào giấc ngủ êm dịu. Anh có thừa thời gian nhớ lại đêm cuối của mình ở New York.
Tôi không muốn xa em
Tha lỗi cho tôi vì làm em buồn
Đã đến lúc ra đi và tôi phải tiếp tục lên đường.
Bài hát của Frank Sinatra được phát trong máy bay trước khi cất cánh. Lựa chọn không thể tốt hơn.
Khi Mật vụ Mỹ vào cuộc thì mọi thứ ở New York đã diễn ra thực sự nhanh chóng, mặc dù khi còn ở đề pô trên đảo Coney thì Jeopardy đã đúng. Tìm được đúng người trong đúng cơ quan ở Washington đã ngốn mất nửa đêm và nếu Bond không tự mình đi theo đoàn tàu R-11 thì mọi thứ đã kết thúc rất khác. Như vậy cả hai đều biết rằng họ đã thành công trong gang tấc. Đoàn tàu dừng lại ngay phía Nam phố 23 và theo các chuyên gia giám định, nó chứa lượng chất nổ đủ để gây thiệt hại nghiêm trọng cho trung tâm Manhattan. Khả năng nó đánh sập được tòa nhà Empire State là rất cao. Chắc chắn nó có thể phá hủy một số lượng đáng kể văn phòng, căn hộ và khách sạn trong vùng lân cận, mang tới hỗn loạn, chết chóc và những hóa đơn tái thiết hàng tỷ đô la cho thành phố. Mất quả tên lửa Vanguard thực sự đáng tiếc nhưng nó chỉ là một cái giá rất nhỏ phải trả khi so sánh và Đại tá Eugene T. Lawrence đã được thông báo là sự phục vụ của ông ta không còn được NRL cần tới nữa. Vẫn chưa rõ Thomas Keller đã làm cách nào để phá hoại đường dẫn nhiên liệu tới bơm tăng áp sao cho không ai nhận ra tới phút cuối. Nhưng có sự khác biệt khổng lồ giữa khi đo kiểm tĩnh và khi phóng thật, và dĩ nhiên Keller quá am hiểu những gì gã làm. Toàn bộ sự thật sẽ được phơi bày khi động cơ được tìm thấy nhưng vì nó đang nằm đâu đó dưới đáy Đại Tây Dương nên việc đó sẽ cần thời gian.
Jason Sin đã chết. Các cơ quan có thẩm quyền của Mỹ - CIA, FBI và Mật vụ - chẳng thể nào vui mừng hơn với kết cục đó. Họ vẫn đang tiếp tục điều tra vụ Goldfinger và có thể chính phủ - nhất là chính phủ Cộng hòa - sẽ gặp khó khăn khi phải giải thích vì sao bỗng nhiên nhiều triệu phú như vậy lại tụ tập ở Hoa Kỳ. Người của Sin đã tản mát. Một cuộc lùng sục trong khu đề pô của Kim Cương Xanh bên ngoài Paterson cho thấy khu này đã trống rỗng. Nhưng có một phát hiện kinh khủng. Thêm hai cái quan tài nữa đã được tìm thấy ở nơi Bond bị chôn sống. Cái nào cũng chứa cơ thể những người bị chết một cách khủng khiếp, tìm cách cào cấu tìm đường ra. Họ là những nạn nhân kém may mắn hơn của bộ bài ghê sợ của Sin.
Jeopardy vắng mặt hai ngày, trải qua đủ kiểu thẩm vấn tường trình, và trong lúc đó Bond nghỉ ngơi dưỡng thương. Anh chỉ bị bầm giập nghiêm trọng và gãy một xương sườn nhưng cảm thấy như mình bị cho qua máy vắt quần áo. Anh biết mình may mắn. Trong những phút cuối cùng ở đường hầm ấy Sin đã mất hết trí khôn hoặc sự tỉnh táo. Mấy củ đá của hắn khá đau. Nhưng vẫn may là hắn đã gần như quên mất mình có súng.
Bond vui vì được ở một mình để có một hai ngày yên tĩnh. Anh sắp xếp để ăn tối với Jeopardy, chỉ hai người bọn họ, khi cô về lại Manhattan. Anh đã bố trí mọi thứ. Anh ở khách sạn Plaza trên đại lộ 5 - không phải chỗ mà bình thường anh sẽ chọn. Với gu của anh nó có chút gì hơi quá tự mãn, hơi quá phô trương. Một khách sạn có thể có bao nhiêu đồ sứ mạ vàng? Và cái chúc đài với 1.650 viên pha lê kia có hơi nhiều? Nhưng một lần nữa, các cơ quan có thẩm quyền Mỹ lại thanh toán - “Mọi thứ do chúng tôi trả, anh Bond. Cứ ghi mọi thứ vào tiền phòng.” Anh có một phòng suite nhìn ra Công viên Trung tâm và anh đã gọi một chai sâm banh Clicquot Rosé ngâm đá, hai cái ly đặt bên chiếc giường cỡ lớn, vải trải giường xa hoa Frette 300 sợi (cùng loại vải trải giường được dùng trên tàu Titanic, tay xách hành lý tự hào giới thiệu). Anh đã đặt bữa tối - bàn sang nhất - trong phòng Rendezvous. Sân khấu chắc chắn là đã sẵn sàng.
Jeopardy đến muộn, vội vàng bước qua những dãy bàn. Cô có tí chưng diện và trông tuyệt đẹp trong bộ đồ dạ hội nhung tơ đen - Christian Dior, Bond đoán - vai vuông, dài tay, vòng eo được thắt chặt gần như thô bạo bằng một sợi thắt lưng da đen. Những vết bầm trên mặt cô đã tan hay cô đã khéo léo trang điểm để che chúng đi. Cô đeo một cái vòng cổ đơn giản với ba hạt sapphire đính liền nhau. Gọi nhắc Kim Cương Xanh, chắc thế. Bond đứng lên kéo ghế cho cô và, khi ngồi xuống vai cô trượt trên ngực anh, anh biết tối hôm nay chỉ có một kết cục duy nhất.
Bond chọn đồ ăn cho cả hai: xa lát Caesar khai vị, sau đó là cá bon nướng. Anh giải thích, “Anh không tin thực đơn tiếng Pháp trừ khi ở Pháp. Một nửa số món là rởm hoặc quá lửa, vậy nên tốt nhất là chọn thứ gì đó đơn giản.”
“Anh chọn đi,” Jeopardy nói. “Nhưng nhớ chọn loại vang nào thật xịn. Em ít khi đến những chỗ sang trọng như thế này bằng tiền của mình. Còn về thực đơn thì thậm chí em chưa bao giờ đọc hết chỗ chữ viết ngoằn ngoèo ấy. Thế có nghĩa là người ta có thể nâng giá gấp đôi.” Cô cười và những đường nét thiếu hài hòa kỳ lạ trên khuôn mặt cô bỗng tự sắp xếp lại khiến cô bất ngờ trở nên xinh đẹp. “Gặp anh tuyệt quá, James. Sườn thế nào rồi?”
“Nếu ý em không phải là sườn trong thực đơn thì sườn anh ổn.”
Người phục vụ đem đến đồ uống Bond vừa gọi: hai ly Negronis pha từ Vermouth ngọt, Campari, gin và một lát cam. Anh quyết định bỏ qua món martini thường lệ vì anh không muốn nhắc Jeopardy về lần cuối cùng họ uống thứ đồ uống này. Họ chạm ly. Trong góc phòng, khuất một nửa sau dãy cột và những chậu cây, một nhạc công dương cầm bắt đầu chơi.
Họ thoải mái khi bên nhau. Cả hai đều biết họ đang nói lời tạm biệt. Bond sẽ về London sáng mai còn Jeopardy quay lại Washington. Cô đã được giao nhiệm vụ tiếp theo, một chiến dịch dọn dẹp bao gồm theo dõi tất cả các khoản thanh toán bằng tiền mặt của Sin trong năm qua để xem có đồng nào của Bernhard trong đó hay không. Trong vòng hai mươi bốn tiếng nữa họ sẽ ở cách xa nhau hơn 5.600 cây số. Thế có nghĩa là chẳng có gì ràng buộc. Đêm nay là đêm nay, đơn giản thế thôi.
Chính Jeopardy là người đã nói ra, sau khi cà phê được đem ra và Bond đang hút điếu thuốc thứ ba của buổi tối. “Anh có phòng ở đây nhỉ,” cô nói.
“Phòng suite. Người của em đã chăm sóc cho anh.”
“Đấy là chỗ mình sắp lên đúng không?”
“Em có muốn thế không?”
“Chắc là cũng có.” Cô tò mò nhìn anh. “Thế nên anh mới mời em, đúng không? Không phải là chỉ đến thưởng thức mấy món ăn sang trọng này đâu nhỉ.”
“Anh nghĩ em rất tuyệt vời, Jeopardy. Em luôn có mặt lúc anh cần. Không có em, anh có thể đã ăn đạn ở Starlite hoặc bị bỏ lại đảo Coney. Anh có thể nói chúng ta còn hơn cả bạn bè.”
“Và anh định bỏ em mà không để lại thứ gì kỷ niệm?”
“Ừm…” Bond vẫn chưa thực sự đoán được ra giọng điệu của cô.
“Anh có thể mua cho em món gì đó của Tiffany.”
“Em thích thế à?”
“Không.” Lại một nụ cười tinh quái. “Em trêu anh thôi. Được rồi, vậy thì thưa ngài James Bond. Hãy đưa em lên phòng suite của ngài. Sau mọi chuyện mình đã qua cùng nhau, chẳng phải mình xứng đáng được hưởng hạnh phúc?”
Lúc bắt đầu Jeopardy gần như miễn cưỡng. Cô để Bond cởi quần áo cho mình và khi anh làm xong, cô nằm trên giường bắt tréo hai mắt cá chân, một tay nhẹ nhàng đặt giữa hai chân như thể đang tạo dáng thần Vệ nữ cho một bức tranh cổ điển. Cô nhìn anh tự cởi quần áo và chỉ khi ấy anh mới thấy ham muốn thức dậy trong mắt cô. Bond cúi xuống và nhẹ nhàng hôn môi cô. Tay anh khám phá hai bầu vú rồi tiếp tục đi xuống phần bụng mềm mại. Anh cảm nhận sự run rẩy của làn da như lụa. Rồi cô tóm chặt cổ tay anh. Với sức mạnh khiến anh bất ngờ cô kéo anh sang bên, đồng thời lăn lên để thân hình cô đè trọn lên người anh. Cô vòng tay quanh anh và siết thật chặt, ép hai người vào nhau.
“Quỷ tha ma bắt nhà anh,” cô nói. “Anh muốn làm khỉ gì thì làm luôn đi.”
Sau đó, khi mọi việc đã xong, cô lại trở nên yếu đuối. Bond nghĩ thậm chí cô còn thấy buồn. Ôm sát cô vào mình, anh quay sang với cô. “Sao thế?” anh hỏi. “Có chuyện gì vậy?”
“Em chỉ nghĩ rằng đấy là cách anh nói lời tạm biệt.”
“Cũng không nhất thiết.”
“Có, đúng là thế đấy.” Cô co mình vào lòng anh, ép sát cơ thể mình vào cơ thể anh.”Thật tuyệt vời vì được biết anh, James ạ. Chứ toàn bộ vụ vừa rồi thì không. Bữa ăn tối với Sin ấy em đã suýt chết - nhưng không hiểu sao em cứ biết chắc bọn mình sẽ qua được.”
“Mình bên nhau ổn mà.”
“Mình may mắn thôi - anh cũng biết thế. Nhưng chuyện đến đây là hết phải không? Anh sẽ bỏ em thôi. Và em phải nói với anh là cuộc đời sẽ bớt thú vị đi rất nhiều khi không có anh.”
“Mình có thể gặp lại.”
“Em thì không nghĩ thế.” Cô nằm yên lặng một lúc. Sau đó cô nói tiếp, giọng đều đều. “Em nghĩ là em phải nói trước với anh. Em biết một anh chàng làm việc cho Bộ Ngân khố ở Washington. Anh ta ngọt ngào, đáng tin cậy và bọn em có hẹn hò một chút với nhau. Anh ta muốn em đến gặp bố mẹ mình và có thể cuối cùng em sẽ lấy anh ta, bọn em sẽ có hai con và sống với nhau đến già. Em không chắc đấy có phải là điều em muốn không nhưng em đoán là nó phù hợp với em. Còn anh thì không bao giờ như thế, đúng không? Điều tốt nhất cho anh là sáng mai anh thức dậy và thấy em đã ra đi.”
“Jeopardy…”
“Không sao đâu James. Mọi việc phải như thế mà. Em muốn anh yêu em lần nữa, ngay bây giờ. Sau đó bọn mình ngủ và anh sẽ hứa với em rằng anh không mở mắt ra cho tới khi nghe tiếng em ra về.”
“Em lại chạy trốn anh lần nữa sao?”
“Phải rồi. Chính xác là thế đấy.” Cô quay lại vòng tay qua cổ anh. Cô cười với anh, ánh mắt lấp lánh. “Anh có thể nhớ đến em như một cô nàng chuyên chạy trốn.”
Anh làm điều cô muốn. Anh ngủ rất sâu đêm hôm đó. Sáng hôm sau, anh nằm đó, nghe tiếng có mặc quần áo và không mở mắt cho tới khi cô đi.
Trở lại với giao thông London, trong cơn mưa, Bond nhớ lại tiếng cửa đóng. Sau khi Jeopardy ra đi, anh vẫn còn nằm thêm một lúc với mùi hương của cô chưa tan trên cơ thể. Sau đó anh dậy tắm, mặc quần áo và đi ăn sáng một mình. Khi taxi đến, anh đã quên cô. Tất nhiên là cô đúng. Làm thế nào mà họ có thể có ý nghĩa gì với nhau khi cách xa nhau hơn 5.000 cây số?
Tòa nhà của Sở Mật vụ đã ở trước mặt. Mưa vẫn chưa tạnh và anh nhận ra mình sẽ bị ướt sũng trước khi tới được cổng trước. Anh ít khi đem ô theo; đấy là một phát minh ngu xuẩn và vụng về và đằng nào thì nó cũng vô dụng trong một cơn mưa rào xối xả thế này. Anh chạy xe vào chỗ đỗ thường lệ và ngồi đó một lúc, nghe tiếng mưa gõ trên nóc xe. Trước mặt anh là một ngày dài. Trước hết anh phải chuẩn bị một báo cáo về mọi chuyện xảy ra từ khi rời London. Loelia Ponsonby sẽ đánh máy. Và M sẽ khăng khăng rằng anh phải gặp bác sĩ quân y để kiểm tra kỹ lưỡng. Có thể anh sẽ hẹn bác sĩ buổi chiều.
Bond nhận thấy một người đàn ông đang lê bước trên vỉa hè về phía anh. Hắn mặc một chiếc áo mưa có vẻ như không có cúc. Tay hắn đút trong túi áo để khép nó lại. Đầu hắn cúi, và khó mà nói chắc được khi hình ảnh của hắn qua khung kính bị mưa làm biến dạng thế này, nhưng có vẻ hắn đang bị đau. Một kẻ lang thang vô gia cư? Giờ thì quá sớm để có thể là một tay bợm nhậu. Bond mở cửa và ngay tức khắc gió và nước mưa tạt vào bên trong. Cùng lúc hắn bước xuống đường như thể định đi vòng qua chiếc xe. Ý nghĩ của Bond đang trôi dạt. Thời tiết xấu làm anh phân tán. Tới lúc anh nhận ra mình gặp nguy hiểm thì đã quá muộn. Anh đứng thẳng lên. Cánh cửa đang mở ngăn giữa anh và hắn. Hắn rút một tay ra khỏi túi. Nó cầm một khẩu súng. Hắn ngẩng lên và Bond thấy lớp bông băng ướt sũng và bẩn thỉu chằng chịt khắp mặt hắn. Hắn đang chằm chằm nhìn bằng đôi mắt bị những vết bỏng tím bầm xung quanh làm cho thêm cuồng nộ. Vài sợi tóc không màu bám vào trán hắn. Hắn đeo găng tay nhưng Bond có thể nhìn thấy cổ tay hắn cũng quấn băng. Rõ ràng hắn vừa ra khỏi phòng chăm sóc tích cực của bệnh viện nào đó. Bond nhận ra ngay hắn là ai.
Dimitrov. Tay đua Nga. Số Ba.
“Bond,” gã nói. Không thể bỏ thêm nhiều nọc độc hơn nữa vào một từ duy nhất.
Bond không nói gì. Anh đã bất cẩn một cách không thể tha thứ được, đỗ xe ngay nơi anh thường đỗ, cho dù quy tắc số một của điệp viên hiện trường là không bao giờ được lặp lại mình, không bao giờ được rơi vào khuôn mẫu hành vi mà kẻ thù có thể phát hiện. Tệ hơn, anh thậm chí đã nhìn thấy hắn bước tới chỗ mình. Đáng ra anh đã phải suy đoán rằng hắn có thể là bất cứ gì ngoại trừ một khách qua đường vô tội. Đáng ra anh đã phải hành động - luôn luôn như vậy - như thể mọi chuyện đều có thể xảy ra. Và lúc này thì anh không có gì tự vệ. Trừ phi…
Đầu óc anh tăng tốc, đánh giá mọi khả năng. Súng của anh, khẩu Walther PPK, đang nằm trong ngăn đựng găng tay của chiếc Bentley. Từ chỗ anh đứng tới đó chỉ một tầm với tay và toàn bộ thiết bị này được thiết kế để nhả nó ngay lập tức vào tay anh. Như thể để đứng cho vững, anh cho tay vào xe và ấn lên mặt bảng điều khiển gỗ óc chó.
“Dừng lại! Chìa tay tao xem.” Dimitrov nâng súng, đứng sừng sững trong mưa.
Sao không ai đi ngang qua nhỉ? Không. Đó là điều Bond hoàn toàn không mong muốn. Nếu có ai đó lại gần, gã người Nga sẽ bắn và thế là xong. Tốt hơn là hai người bọn họ có chút thời gian riêng với nhau. Rõ ràng Dimitrov đang có điều gì muốn nói. Điều hắn không biết là Bond đã bấm một cái nút tí hon trên bề mặt bảng điều khiển. Cái ngăn bí mật đã tự động mở ra. Anh đã có thể liếc nhìn thấy khẩu súng của mình. Anh đang đứng bên phải xe. Anh phải lấy súng bằng tay trái. Nhưng giảng viên khăng khăng cho rằng Bond phải thuận cả hai tay trong trường bắn. Sau nhiều giờ thực hành, anh đã có thể bắn bằng tay trái nhanh như tay phải. Đó là kỹ năng anh sẽ cần đến - với điều kiện anh thực sự có thể với được khẩu súng.
“Mày làm tao ra nông nỗi này,” Dimitrov nói. Hắn nói thứ tiếng Anh học trò. Kiểu tiếng Anh mà mọi điệp viên của SMERSH vẫn được học trong một căn phòng tồi tàn nào đó sau lưng Mátxcova, và nó được thoát ra méo mó qua đôi môi bỏng rộp. Thổ âm của hắn nặng như cơn mưa.
“Tôi cứu sống anh,” Bond trả lời. “Tôi có thể bỏ mặc anh chết cháy.”
“Tao cháy rồi!” Gã người Nga điên cuồng. “Tao cháy hết!”
“Anh mất kiểm soát. Đó là tai nạn.” Bond nói gì không quan trọng. Đằng nào thì hắn cũng sẽ giết anh. Nhưng đối thoại là tốt. Để câu giờ. Để anh lên kế hoạch.
“Tao biết mày là ai, ngài James Bond.” Gã phát âm James là “Shems”. Thời khắc quyết định đến rất nhanh. Bond có thể nhận ra. Gã người Nga nâng súng, nước nhỏ giọt từ nòng.
“SMERSH có biết anh ở đây không?” Bond hỏi. Không có nhiều khả năng. Ngay cả người Nga cũng không hay cử điệp viên của mình ra đường phố London và mọi bản năng đều mách bảo với anh rằng chính mong muốn trả thù cá nhân đã đưa Dimitrov đến đây. “Họ sẽ không định cảm ơn anh vì việc này đâu.”
“Đây không phải vì SMERSH. Mà là vì tao.”
Bond biết thế là hết. Hết rồi. Nhưng anh cũng biết mình sẽ làm gì. Trong khi nói, anh đã dần thấp người xuống thật chậm, từng xăng ti mét một, đơn giản bằng cách gập dần đầu gối. Cơn mưa đã giúp anh. Nước mưa bay vào mắt gã người Nga. Hắn không thấy Bond làm gì.
Gã người Nga nổ súng từ khoảng cách gần. Hắn nhắm thẳng vào ngực Bond.
Nhưng Bond đã đứng sau cánh cửa của chiếc Bentley. Khi viên đạn bắn ra, mục tiêu rõ nhất nằm sau tấm kính. Và dù gã người Nga không biết, cửa sổ chiếc Bentley chống được đạn, một sửa đổi mà Q đã khăng khăng bắt phải làm và chuyện đó từng khiến Bond khó chịu. Kính nứt toác nhưng viên đạn không bay qua và cùng lúc đó Bond lao vào trong xe, tay trái anh lần tìm súng. Anh đã lấy được nó, và lúc này được nửa dưới của cánh cửa bảo vệ, anh xoay lại và chúi xuống. Tới lúc Dimitrov nhận ra thì đã quá muộn. Hắn lại ngắm bắn nhưng Bond đã nổ súng. Ba viên đạn sủa lên câu vĩnh biệt xấu xa, găm vào ngực và cổ họng gã người Nga. Bond nằm dưới đất, ướt sũng, cái xương sườn gãy rần rật. Mưa trút xuống người anh. Một chiếc xe chạy qua, hắt thêm nước lên người anh, nhưng người lái xe không nhận thấy và không dừng lại.
Cuối cùng Bond đứng dậy. Anh thả khẩu Walter PKK vào túi và bước tới chỗ gã người Nga đã chết đang nằm trên lớp nhựa đường trong một vũng nước mưa và máu. Hắn vẫn cầm súng, khẩu Makarov 9x18mm, một vũ khí tinh vi nhưng xấu xí vẫn được quân đội và cảnh sát Nga sử dụng. Chút nữa thì hắn đã bắn được phát thứ hai. Ngón tay hắn vẫn quấn quanh cò súng, đã cứng lại khi các bắp thịt của hắn bắt đầu co rút.
Cò Súng Tử Thần.
Bond nhớ lại cụm từng anh nghe được tại bãi phóng trên đảo Wallops. Có vẻ mọi chuyện kết thúc như thế này là phù hợp. Đứng phía trên Dimitrov, Bond tính rằng, dù có kính chống đạn đi nữa, nhưng chỉ có vài micro giây giữa phát súng giết chết gã đàn ông này và phát súng để giết Bond. Có lẽ anh đã nhanh hơn một chút. Và anh cũng may mắn hơn.
Không phải lúc nào cũng sẽ như thế. Bond biết rằng sẽ có lúc, một thời điểm trong một nhiệm vụ, khi vận may của anh kết thúc. Đó là sự chắc chắn toán học. Không điệp viên nào sống sót được lâu ở phòng 00 này và một ngày, ai đó, ở đâu đó sẽ có lợi thế và anh sẽ là người chết, nằm bẹp trong mưa.
Nhưng không phải ngày hôm nay.