← Quay lại trang sách

Phần II - Chương 5

Cô Thơm quả như lời Lâm nói … Dưới làn má chạy những tia máu li ti nó làm cho ửng hồng. Thứ nhất lúc cô thẹn thì trông lại càng đẹp lắm. Một khổ mặt bầu bĩnh với lại cái lúm đồng tiền làm cho cô vừa có duyên, vừa có vẻ phúc hậu. Đôi mắt bồ câu đen nháy và sáng trong như không có tư tưởng giả dối gì ẩn ở đấy được. Hai lớp răng đen huyền nấp dưới làn môi hơi đỏ làm cho nụ cười của cô như chứa cả một vũ trụ bí mật và thơ ngây. Bàn tay vì làm ruộng nên bị nắng rám, bùn pha hơi đen, nhưng mỗi khi làm việc gì cô vén tay áo thì người ta thấy rõ một làn da như trứng gà bóc nó phân biệt hẳn với làn da đen của bàn tay. Làn da trắng ấy và thứ nhất là cái dáng đi nhanh nhẹn, cái khổ người đầy đặn làm cho người ta … đầy mỹ-cảm …

Một cái váy sồi thâm mặc ngắn làm cho người ta nhìn thấy những chân tròn như con tiện khi cô đi.

Chỉ có một mầu rực rỡ trong y phuc của cô: Cái thắt lưng bao đũi xanh thắt lửng lơ trên mép cái thắt lưng bao đen.

Cô đẹp, một cái đẹp thú quê, một cái đẹp tự nhiên của lũy tre xanh, của đồng lúa vàng: nó mộc mạc, nhưng nó hứa hẹn nhiều. Nó không có một cái gì giả dối để che mắt thế gian. Từ bờ ruộng, từ cái xó bếp nhà cô cho đến khi vào buồng cưới, tân nương sau này có thể chắc chắn chỉ là một người, mà có lẽ là một người đẹp hơn, tình tứ hơn, chứ không đến nỗi phải thất vọng như lắm ông chồng ở thành thị phải buồn rầu mà nhận rằng khi vợ mình đi đường là một người, mà khi về nhà rửa sạch phấn sáp đi lại là một người.

Toàn thể người cô, có một cái gì dồi dào, một cái gì súc tích, một cái gì linh hoạt, một cái gì khang kiện, một cái gì vừa tươi vừa lành nó cuốn hút người ta. Nhìn cô thì cả ngần ấy cái liền đuổi giúp đi cho tư tưởng ta những đám mây buồn gây nên bởi những viễn tưởng hãi hùng của bệnh hậu sản và bệnh lao.

Trong giọng nói, một cái gì âm ấm, một cái gì nó rung chuyển như tiếng pha lê chạm nhau …

… Cái tối kỵ cho những cái đẹp thú quê là cái dáng đi. Có lắm cô gái quê, mặt thật đẹp, trông thật tình khiến cho ta phải ngây người nhìn, nhưng khi đứng dậy đi thì ôi thôi, bao nhiêu mỹ cảm ấy đều bị tan bởi cái dáng đi nặng chình chịch nó gọi đứng dựng dậy ở trước mặt cả cái dáng đi phục phịch của con lợn ỷ.

Cô Thơm có một dáng đi lẳng lơ, không phải cái thứ lẳng lơ mà người ta thường hiểu lầm là đĩ thõa, là một thứ lẳng lơ nó làm cho người đàn bà có một cái gì gợi tình nó cuốn, nó hút. Không có cái lẳng lơ ấy thì người đàn bà dù đẹp đến đâu cũng chỉ là một pho tượng vô hồn chẳng gợi khoái cảm được cho ai cả. Cái dáng đi lẳng lơ ấy là cái duyên của cơ thể cũng như nụ cười tình tứ là cái duyên của khuôn mặt.

Người đàn bà dầy bề ngang lắm cũng không được. Chỗ dầy bề ngang ấy làm cho ta khó chịu tưởng chừng như có một bức tường sắt đổ lên người ta. Mà mỏng bề ngang quá thì làm cho ta hình dung ngay thấy một cái đồng hồ líp (đồng hồ Thụy Sĩ hiệu LIP rất mỏng), hình dung thấy một cái gì khô khan, một cái gì cằn cỗi, một cái gì nhạt phèo, một cái gì ẻo lả, một cái gì bệnh tật, Thần chết như lởn vởn ở đâu đây để làm cụt hứng của ta.

Bắp thịt chắc và lẳn, cô Thơm vào hạng trên tầm thước một tí, chỉ một tí thôi.

Cái đặc điểm của cả người cô nó làm cho Lâm phải để ý đến ngay là cái cằm của cô, một cái cằm nó làm cho ta tưởng tượng ngay đến cái đường cong của quả xoài.

Ban đêm, dưới ánh đèn, Lâm chưa nhìn rõ hết được cái sắc đẹp của cô. Những ngày hôm sau, khi Lâm đến cửa đền ông Khổng thấy cô Thơm thì chàng tưởng mình vì nàng nên hoa mắt. Chàng nắm bạn lại đứng cách xa độ hơn mười bước nhìn. Chàng vừa giơ máy ảnh toan chụp trộm thì bỗng có một đứa ăn mày đi sát vào cửa hàng. Rồi nó ù té chạy, rồi tiếng cô Thơm kêu:

– Nó cướp giật của tôi, ông bà bắt hộ tôi!

Nhanh như cắt Lâm lao mình chạy.

Chỉ một loáng là Lâm bắt được nó, dẫn lại trước hàng cô Thơm. Những người tò mò xúm đến đông vây xung quanh ….

– Thưa cô, tôi đã bắt nó đến cho cô. Chai rượu nó cướp giật đây. Thế là không có tôi thì cô mất chai rượu nhé! Cô đền ơn tôi cái gì nào! …

…………………………………………..

– … Anh tốt bụng quá, tôi biết đã từ lâu. Anh dấu dưới những hành vi hoang tàng của anh một trái tim rất giàu tình cảm...

Lâm nhìn chăm chú vào mặt cô Thơm:

– Sáng hôm nay, tôi sang cụ. Cụ nói cho tôi biết nhiều chuyện về cô lắm cơ.

– Cụ tôi nói những gì?

– Cụ nói nhiều lắm. Tôi thấy cảm động lạ lùng. À, cụ lại bảo cô có biết được chữ quốc ngữ và biết viết nữa.

– Thế thì có gì là lạ và cảm động.

– Nó cảm động ở chỗ rồi đây tôi về Hanoi, tôi có thể viết thơ kể chuyện Hanoi cho cô nghe. Nhưng cô cũng phải viết thơ kể chuyện nhà quê cho tôi nghe nhé. Thứ nhất là chuyện cô.

– Quê thì có chuyện gì mà viết, tôi thì biết viết thế nào. Nhưng bao giờ ông về Hanoi mới được chứ?

Lâm nhìn cô Thơm mỉm cười:

– Cái đó tùy ở cô.

– Ô hay sao lại tùy ở tôi được?

– Ấy thế mà tùy đấy. Cô bảo tôi về thì tôi về mà cô muốn cho tôi ở thì tôi ở. Hanoi cũng chẳng có việc gì, mà tôi ở đây thì …

– Bà ấy mong …

– Ồ tôi đã làm gì có vợ mà có nói bà ấy. Tôi đang nhờ anh Nam hỏi dùm một cô vợ nhà quê đấy.

– Gớm, ông cứ nói mỉa mai làm gì. Các ông đời nào thèm dùng đến những thứ vợ nhà quê đen như củ súng.

– Thật đấy. Hay cô có đám nào làm mối dùm tôi. Nhưng phải đẹp như cô mới được.

Cô Thơm thẹn đỏ mặt vờ nhìn ra đường.

– À cô, anh Nam anh ấy bảo cô biết tí chút chữ nho có phải không?

– Nào tôi có học hành gì mà biết,

– Đấy, cô nói dối tôi là một người chưa hề nói dối cô bao giờ cả. Cô tệ nhé, thứ nhất tệ với người suýt đánh vỡ cái ống ảnh để đuổi kẻ cắp lấy lại chai rượu cho cô.

Nam phì cười:

– Cô ấy có biết đấy. Nhưng anh hỏi để làm gì chứ?

– Để hỏi nghĩa cô ấy một chút thôi. Nếu cô ấy còn nói dối tôi thì thật cô ấy hiểm quá. Người ta cứ bảo tỉnh thành hay nói dối, nhưng tỉnh thành nói dối chưa thấy đâu, hãy thấy nhà quê nói dối đã.

Nam liệu bảo cô Thơm:

– Thì cô cứ nhận là có biết đi, có được không.

– Nhưng ông ấy hỏi chữ gì mới được chứ? Nhỡ ông ấy hỏi phải chữ tôi không biết nghĩa thì sao?

– Tôi chỉ hỏi cô chữ «Lâm» nghĩa là gì? Hẳn cô không tiếc gì một tiếng nói mà không bảo tôi.

Cô Thơm hiểu ý Lâm muốn giới thiệu tên với mình, cô lặng yên không nói.

– Thế nào? «Lâm» nghĩa là gì, hở cô?

Thơm vẫn lặng im. Nam liền nói:

– Thì cô nói nghĩa ra sao cho nó để nó cút đi cho cô bán hàng, chứ không thì nó cứ ám mãi.

Thơm ngập ngừng một lát:

– Lâm là rừng chứ gì.

– Vâng, đúng lắm. Tôi là Lâm, lâm là rừng, nhưng còn một nghĩa nữa mà cô không biết.

– Ông bảo nghĩa gì?

– Nghĩa là trong rừng của tôi thiếu một bông hoa “thơm”

Nam phì cười. Mà Thơm thì thẹn quá, mặt đỏ ửng, khiến cho cô lại càng bội phần xinh đẹp.

Thằng ăn cắp lúc nãy đến chắp tay vái Lâm.

– Mày đói quá, mày phải đi ăn cắp, tha được. Nhưng tại làm sao, mày không chịu đi làm việc để phải đói?

– Bẩm quan lớn, có công việc đâu mà làm. Con cũng vẫn đi kiếm công việc, nhưng chẳng có ai mượn cả.

– Thế bây giờ có công việc mày có làm không?... tên là Thơm có đẹp không?

– Bẩm quan lớn, đẹp lắm ạ.

– À, thằng ăn cắp cũng biết là đẹp.

Lâm vừa nói vừa nhìn cô Thơm mỉm cười, vừa lúc ấy, có một người hàng kẹo đeo một hòm kẹo đi qua. Lâm liền gọi nó vào bỏ ra bốn đồng bạc mua cả cái hòm của nó đưa cho thằng ăn cắp mà bảo:

– Bây giờ mày phải đi bán kẹo mà kiếm ăn, nếu còn ăn cắp nữa, tao bắt được thì lập tức bỏ tù. Thôi cút đi mau để cho cô bán hàng.

Nam bảo bạn:

– Vị tất nó đã chịu theo nghề bán kẹo. Chúng nó lười quen đi rồi. Không khéo ra kia nó lại bán lại cho thằng bán kẹo lấy ít tiền rồi tiêu hết lại ăn cắp.

– Mặc nó. Cái về sau, ta không cần biết đến Bây giờ ta hẵng mở cho nó một con đường để tự cứu, nếu nó không theo, sau nó chết không còn kêu giời được nữa. Nếu ai mà cũng chăm chỉ như cô Thơm thì ô hô! làm gì mà còn những chuyện trộm cắp. Có phải không cô nhỉ?

Thơm không nói.

– Cô thức suốt đêm thế mà không mệt ư?

– Mệt thì cũng phải chịu.

– Thế sao cô không nhờ đứa nào nó coi để ngủ một lát có được không?

– Để cho con bé con nó coi tôi sợ ăn cắp nó lấy hết, vì thế thành ra phấp phỏng không ngủ được.

– Mất cái gì tôi cam đoan đền cho cô, cô cứ ngủ kỹ đi. Không hiểu sao, tôi thấy cô không được ngủ, tôi bứt rứt không chịu được.

– Ai lại để ông chịu đền như thế.

– Thì tôi cứ xin đền cô bảo sao?

Thơm không giả nhời. Lâm nghĩ một lát rồi hỏi cô hàng:

– Cô có bao nhiêu vàng hương và nến cô bán cả cho tôi đi để tôi với anh Nam vào lễ Mẫu.

– Ông chỉ nói chơi thế, chứ ông lễ với bái gì.

– Ô kìa, sao lại không? Tôi lễ cầu Mẫu….

– Thì mua một hào cả vàng, hương, nến đủ rồi, sao ông phải mua nhiều thế?

– Thì tôi thành tâm mua rõ nhiều để xin Mẫu ngài phù hộ cho tôi lấy được một người vợ vừa đẹp, vừa chăm chỉ …

Lâm chăm chú nhìn cô Thơm, rồi vừa mỉm cười vừa nói tiếp:

– … như cô

– Ông chỉ nói đùa.

– Nói đùa gì thật đấy. Mỗi ngày tôi đến lễ một lần, cô mua rõ nhiều vàng hương bán cho tôi. Có bao nhiêu tôi mua tất. Ô kìa, cô không bán cho tôi phải không? Thế để tôi đi mua hàng khác.

– Ông đi mua hàng khác thì mua.

– Nhưng tôi cứ muốn mua hàng cô cơ. Ồ tại làm sao, cô lại không bán cho tôi? Thế thì cô khinh tôi thật.

Thơm trầm ngâm một lát rồi bảo Lâm:

– Ông thương tôi không được ngủ, nên ông muốn mua hết cả hàng để cho tôi được ngủ chứ gì? Thôi tôi hứa với ông tôi chỉ thức đến mười một giờ đêm rồi tôi ngủ để cho con bé con nó coi, thế thì ông bằng lòng chứ gì. Ông mua vàng hương không dùng vất nó phí đi, của là của giời. Nếu ông không tin lời tôi thì mười một giờ đêm nay, ông lại xem có phải tôi ngủ rồi không. À, còn số tiền thừa của ông, tôi xin giả cho ông.

– Thôi, cô cứ giữ lấy.

– Không, nếu ông không cầm thì thật là ông khinh tôi, chứ không phải tôi khinh ông.

Thấy cái vẻ mặt đầy tự ái và giọng nói chân thành cùng đôi mắt đầy trách móc của cô Thơm, Lâm sợ cô phiền, giận mình nên phải vội vàng đưa tay cầm lấy.

Cô Thơm thở một cách khoan khoái như người vừa cất đi được một gánh nặng.

Lâm nhìn cô bằng một đôi mắt đầy kính phục, rồi chàng thấy tự ngượng với cái cử chỉ của mình.

– Thôi tôi xin lỗi cô nhé.

– Ông có lỗi gì đâu mà xin lỗi,

Hai anh em đứng đấy lâu sợ người ta dị nghị liền dắt nhau đi.

– Đấy tôi đã bảo anh, ở đây, họ làm cả ngày mới kiếm được dăm ba xu, nhưng họ không thèm thuồng đồng tiền …

– Ừ, tôi đã biết nhận ra.

– Họ giàu lòng tự ái và danh dự lắm. Anh định lấy đồng tiền mà dẫy không ăn thua với cô này đâu.

– Có lẽ, nhưng hình như cô ta cũng cảm đệ thì phải

– Có lẽ, cô ấy cảm …, tôi trông anh cũng thấy anh đẹp lắm. Thế mới biết có một nguồn cảm gì đẹp trong lòng thì nó liền lộ ra ngoài mặt. Có lẽ tôi thua cuộc, nhung không thua vì cái khoa tán gái của anh, cũng không phải thua vì đồng tiền anh vung ra mà thua vì một cái thiêng liêng ở trong tâm linh anh phát xuất ra nó làm cảm động được lòng người.

Lâm cúi đầu ngẫm nghĩ không nói.