Chương 6
Từ hôm ấy, ngày nào Lâm cũng rủ bạn đi Phủ Giầy, rồi kéo vào hàng cô Thơm. Ngồi lâu, Lâm thấy ngượng lại đứng dậy đi. Nhưng đi loanh quanh được chừng nửa giờ lại quay lại. Ngồi chừng mười phút lại đi, rồi lại quay lại.
Từ đấy, Lâm bỗng trở nên ít nói, không liến thoắng như trước nữa. Nhiều lúc, Nam phải bịa chuyện nói với cô Thơm để cho có cớ mà ngồi lại.
Mấy lần, Lâm xin với cô cho phép chụp ảnh để biếu cô, nhưng cô nhất định từ chối.
– Cô không bằng lòng, tôi cũng cứ chụp.
– Ông làm ngang thế thì em cũng phải chịu, nhưng…
Cô nói đến đấy rồi thôi. Giọng nói có một cái gì đĩnh đạc và buồn, khiến cho Lâm không dám chụp trộm.
Mấy lần, Lâm toan ngỏ ý muốn mời cô đi xem ở Phủ Vận và đền Bóng với mình, nhưng lúc sắp nói, Lâm lại thấy ngường ngượng và nề nể thế nào nên không nói được.
– Nam ơi, lần này là lần đầu tiên tao thấy tao rụt rè trước một người đàn bà đấy mày ạ.
– Hay mày yêu thật đấy?
– Láo, yêu cái con khỉ gì! Tao thích cô ả thì có. Tao chỉ muốn tlụrc hành cái mộng đẹp của tao với cô ả thôi. Mày tính yêu thể nào được cô nhà quê váy ộp. Tao cứ tưởng tượng giá bây giờ, tao đem cô ả ra Hanoi, chúng nó nhìn tao đi cạnh cái áo vải nâu non, tao cũng thẹn mà chết đi được … À mà lạ quá, mấy đêm nay tao cứ mơ màng vì cô ả mãi…
……………………………………………………..
– Nó chả thuận đâu.
– Thì tao cũng cứ hỏi. Không hỏi thì biết đâu rằng nó thuận hay không thuận. Lúc tao hỏi thì mày giả vờ lảng đi nhé.
Chiều hôm ấy là mồng năm vào khoảng sáu giờ, Lâm đến hàng cô Thơm một mình. Chàng bảo Nam đợi chàng ở Phủ Bà.
Thoạt thấy một mình Lâm đến, Thơm liền, hỏi ngay:
– Anh Nam hôm nay không đi xem hội với ông à?
– Không tôi để nó ở nhà. Vì tôi có một câu chuyện muốn thưa với cô. Nó đến cũng là thừa. Câu chuyện này chỉ có tôi với cô là nghe được mà thôi.
Cô Thơm thấy Lâm nói thế liền nghiêm trang bảo Lâm:
– Em cũng có một câu chuyện muốn thưa với ông, nhưng vì có anh Nam đây thành ra em chưa tiện nói ra.
– Chuyện gì đấy. Lành hay dữ hở cô?
Cô Thơm ngập ngừng một lát:
– Em nói nếu có điều gì không phải cũng xin ông bỏ quá đi cho thì em mới dám nói.
– Thì cô cứ nói.
– Và ông nên biết cho rằng vì em quý ông lắm em mới nói.
Lâm thấy lòng mình bừng bừng những hy vọng.
– Thì tôi cũng quý cô lắm.
Chàng nói xong toan nắm tay Thơm nhưng Thơm đã rụt tay lại.
– Ông đến đây luôn, người ta đồn đại nhiều quá. Xin ông tránh tiếng cho em. Ông ở cạnh nhà em, chắc ông cũng đã biết rõ chuyện nhà em, và chắc chị Nam cũng đã nói cho ông biết, tiếng đồn mà đến tai thày em, mẹ già em hay các anh em thì lôi thôi cho em lắm. Đấy ông xem, hôm qua, mẹ già em ra đây, vì em lỗi có một tí mà lấy đòn gánh vụt em tím cả chân đây này.
Cô Thơm nói xong sẽ giơ chân để cho Lâm nhìn thấy một hằn tím rành rành ở trên phía mắt cá. Không hiểu sao, chàng muốn quỳ ngay xuống hôn vào cái chỗ tím bầm ấy. Hối hận, chàng hỏi cô Thơm:
– Có phải vì cụ biết tôi đến đây nên đánh cô không?
– Xin ông yên lòng, không phải thế đâu. Vì mẹ em dặn mua dầu gửi về, bận hàng họ, em quên khuấy đi mất nên mẹ em giận đánh đấy thôi.
Những lời nói chân thành và cảm-động của cô Thơm làm cho chàng nhìn rõ thấy cả một linh hồn đầy ngay thẳng, đầy thành thực, một trái tim minh mẫn súc tích những tình cảm.
Chàng thấy thẹn, chàng liền xin lỗi. Và lúc sắp đi, chàng nói:
– Thôi, từ đây tôi không dám đến đây để có thể làm phiền lụy tới cô nữa.
Trông thấy cái vẻ mặt buồn rầu của Lâm cô Thơm vội hỏi:
– Kìa, ông giận em đấy à? Nếu ông quý em thì một ngày, ông cứ đến một lần có sao.
Lâm quay lại:
– Không tôi có giận cô đâu. Tôi có giận cô thì tôi chết năm nay hai mươi tám tuổi đầu. Tôi chỉ giận tôi mà thôi.
Ra đến Phủ Bà, Lâm thấy Nam đang vẩn vơ ở đấy liền nắm tay bạn:
– Thôi đi về.
– Ô kìa, sao mặt phờ ra thế? Cá không bắt mồi, phải không? Tao đã bảo trước mày mà. Đầu đuôi làm sao? Nó xài mày phải không?
– Nó xài tao, cũng không phải, mà cá không bắt mồi cũng không phải, vì tao có hỏi nó đâu.
– Thế làm sao như chó bị chặt đuôi thế?
Lâm kéo bạn đi:
– Tao đang bực mình, đừng hỏi nữa.
– Ô hay, thằng này mày điên hay sao? Thì có cái gì mày nói cho tao biết.
– Tao không muốn nói. À sáng nay, vợ mày ra mua thức ăn ở đây phải không?
– Ừ, rồi sao nữa?
– Nó nói những gì với vợ mày.
– Thì tao đã nói rõ cho mày biết từ sáng rồi. Nó hỏi dò la về mày chứ còn sao nữa.
– Tự nay, tao nhất định chỉ ở nhà không đi xem hội nữa.
– Càng may cho tao khỏi phải đưa mày đi.
♣Tuy nói thế, nhưng Lâm chỉ nhịn được đến quá trưa rồi lại bỏ đi.
Hôm ấy, mồng sáu tháng ba, là ngày rước Phủ Giầy. Nói là cả thiên hạ đi rước thì khí ngoa, mà nói là cả Phủ Giầy đi rước thì sợ không hình dung được một đám rước khổng lồ, dài suốt từ Phủ chính ra đến Non Gôi một đoạn đường năm cây số. Trên đoạn đường dài năm cây số ấy, cờ kiệu, võng, lọng, tàu, quạt, dàn ra thứ tự rồi lừ đừ như trôi trên những làn sóng người dồn dập, ồ ạt, chen chúc, xô đụng, vấp ngã. Tiếng chiêng trống ầm ỹ chen lẫn với các thứ tiếng ồn ào khác. Đứng trên núi cao nhìn xuống, ta thấy cả một khối người lúc nhúc đủ các mầu sắc đương chen chúc túi bụi trên một dải đường quanh co lúc ấy đã trở nên động đậy.
Dân làng đi rước Mẫu, các bà các cô nhà quê đi rước Mẫu, các bà các cô «tỉnh thành» cũng cố cầu cạnh, luồn lọt, để lấy một chân đi rước Mẫu. Có người lại thuê bằng một giá rất đắt để được cầm một cái cờ, vác một chiếc quạt hay được ghé vai vào chiếc võng «ngài»
Ai ai cũng nói đến đám rước. Người nào cũng nô nức kéo đến đám rước. Thẩy thẩy đều mong chờ đám rước.
Thì đám rước đã thành, đã đến, to dần dần, vui dần dần, để trở nên, trong nháy mắt, đông ngòm đặc kịt, ầm ỹ, náo nhiệt khôn tả
Lâm với Nam vừa đến cửa đền ông Khổng thì gặp đám rước về. Hai người bị đám sóng người xô cuốn, lôi kéo. Bỗng Lâm thấy mình đã đến trước cửa hàng cô Thơm lúc nào cũng không hay, vì lúc ấy đường xá đặc nghịt những người chẳng còn nhìn nhận phân biệl được gì hết.
Lâm xấu hổ, vừa toan lảng tránh thì đã nghe tiếng cô Thơm gọi to:
– Kìa, ông Lâm, hẵng vào hàng tôi mà tránh, không người ta chen chết bẹp bây giờ.
Lâm phân vân chưa biết nên vào hay nên đi thì cô Thơm đã vội vàng nắm áo chàng lôi vào. Lâm có một cái cảm giác pha lẫn sung sướng và khó chịu. Thơm bắc một cái ghế mời Lâm ngồi rồi sẽ ngước mắt nhìn Lâm một cách dịu dàng mà hỏi:
– Hôm nọ tôi nói thế mà ông giận tôi đấy à?
– Ai bảo với cô thế?
– Sáng hôm nay, chị Nam ra đây mua đồ ăn nói với tôi, suốt đêm hôm qua ông buồn thiu. Nếu tôi biết vì thế mà ông buồn ông giận thì dù thế nào tôi cũng chả nói. Nhất là tôi vì lòng quý ông lắm, nên tôi mới nói. tưởng ông rộng xét mà thương tôi, ai ngờ…
– Không tôi có buồn vì những câu nói của cô đâu. Tôi không giận cô mà. Thì tôi đã thề với cô hôm qua rồi.
– Thế sao chị Nam chị ấy bảo rằng anh Nam bảo với chị ấy là ông trằn trọc suốt đêm?
– Tôi buồn vì lẽ khác.
– Lẽ gì, ông có cho tôi biết được không?
– Vì tôi lại sắp về Hanoi, mà không bao giờ đến đây nữa.
Da mặt đang hồng hào của Thơm bỗng tái nhợt. Nàng muốn nói nhưng líu lưỡi không sao nói được.
Sự biến đổi ấy làm cho Lâm nhận ngay thấy rằng Thơm yêu mình.
Tuy chàng vẫn tự bảo rằng mình không bao giờ yêu Thơm cả, nhưng lúc ấy chàng cũng thấy lòng rộn rực những khoái lạc.
Một lát sau, Thơm mới nói, nhưng giọng nói đã biến đổi vì cảm xúc:
– Sao chị Nam chị ấy bảo ông ở hết hội mới đi cơ mà?
– Tôi trước vẫn định thế. Nhưng xem mãi nó cũng chán.
– Mồng bẩy, mồng tám và mồng chín ở đây có kéo chữ đẹp lắm. Đi xem hội Phủ Giầy mà chưa xem kéo chữ thì cũng uổng. Hay ông hãy ở xem kéo chữ đã rồi hãy về. Đến mồng tám tôi cũng sang Phủ Vận xem kéo chữ.
Câu ấy thật là cả một hứa hẹn.
Không hiểu sao Lâm lưỡng lự không dám nắm lấy cái cơ hội ấy. Có lẽ chàng không nỡ tệ bạc với một người con gái thơ ngây chân thành yêu mình. Nhưng chàng cũng không có can đảm từ chối phắt để cho Thơm khỏi phải vất vưởng về một hi vọng hão huyền, chàng liền giả nhời:
– Nếu có kéo chữ thì tôi ở đến tới mồng mười tôi mới về. À, còn cô thì bao giờ dọn hàng về?
– Mọi năm thì trưa mồng mười, nhưng năm nay thì có lẽ sáng mồng chín, vì vắng khách lắm.
Lâm hiểu ngay không phải vì cái lẽ vắng khách mà Thơm dọn về. Mà, là bởi nàng muốn về sớm một hôm để gần gụi mình trước khi mình đi.
♣Trong gian hàng của cô Thơm phảng phất một không khí thân mật yêu đương. Mà ở ngoài thì làn sóng người cứ xô đẩy nhau đi. Con đường cái nhỏ chật như nêm cối. Nhiều khi những túp lều bị bọn người va chạm rung chuyển tưởng chừng muốn đổ. Những ông Đồng xiên lình theo đám rước gầm thét như những kẻ động dại.
Kiệu Mẫu đi qua tàn quạt rợp giời. Cô Thơm chắp tay vái, miệng lâm râm khấn, trên vẻ mặt kiều diễm bỗng đột khởi một cái gì huyền ảo
– Cô khấn cái gì thế? Tôi quên lúc nẫy không nhờ cô khấn dùm xin với Mẫu phù hộ cho tôi. Tôi buồn lắm. Nhiều khi không muốn sống chỉ muốn tự tử.
Thơm nhìn Lâm, bồi hồi bởi giọng nói thành thực và buồn thảm của Lâm.
– Ông chẳng phải nhắc, tôi đã khấn cả cho ông rồi.
– Thế cô có khấn xin với Mẫu ban gì cho cô không? mà cô xưng hô tên chúng ta thế nào. có phải cô khăn gộp cả vào là «chúng con» không.
Thơm gật đầu. Rồi hỏi Lâm:
– Ông thì làm sao mà buồn? Ừ mà tôi trông ông nhiều lúc buồn thật. Người không biết thì thấy ông cười nói bông lơn tưởng ông vui, nhưng người tinh mắt thì thấy ngay rằng ông buồn.
– Có phải cô lấy con mắt của lòng nhìn tôi không? Thế cô thấy tôi buồn thế cô có thương tôi không?
Thơm chép miệng rồi lắc đầu một cách ngao ngán:
– Dù có thương ông, tôi cũng chẳng biết làm thế nào, một người vừa nghèo vừa gặp nhiều cảnh cực nhục như tôi thì làm thế nào mà thương được một người giàu sang như ông.
– Thế bây giờ, cái người giầu sang ấy cầu xin cô một tấm lòng thương cô có cho không, cô có tiếc không?
Thơm rươm rướm nước mắt:
– Tôi thì còn có gì mà cho. Đã không có để cho, còn gì mà tiếc?
– Cô nói thế, chứ cô có nhiều lắm. Lúc nẫy tôi không nhờ cô, mà tự nhièn cô khấn xin Mẫu phù hộ cho tôi, thế là có cũng cho tôi nhiều lắm rồi, cô cũng đã thương tôi rồi.
Lâm nói xong lặng im. Thơm nhìn Lâm bằng một cái nhìn dài:
– Nhưng cớ làm sao mà ông buồn chứ?
– Tôi cũng không hiểu làm sao tôi buồn. Tôi ở Hanoi thấy chán chán là.
– Ừ, quái, Hanoi người ta bảo vui đẹp lắm, nhưng sao ai ở đấy về cũng kêu buồn? Anh Nam anh ấy cứ than phiền là buồn luôn mồm.
– Cô chưa bao giờ ra Hanoi ư? Hôm nào cô đi ô-tô ra Hanoi với tôi nhé, tôi có sẵn ô-tô nhà, chỉ đi một mạch là đến nơi, không phải lên xuống lôi thôi gì cả.
– Em thì không thể đi được.
– Tại sao? Cô nghi tôi à?
Mặt Thơm bỗng đỏ gay, nhưng không phải sắc đỏ gây ra bởi thẹn mà là bởi tức, bởi giận. Giọng nói phẫn uất như tự đáy lòng đưa ra:
– Kìa sao ông cứ nghi rằng tôi nghi ông? Ông tử tế như thế mà tôi còn có thể nghi ông thì tôi là thế nào. Tôi … Sao ông cứ ngờ tôi thế?
Tiếng khóc bỗng đưa lên chẹn lấy cô, khiến cô Thơm muốn nói cho nó hả lòng phẫn uất của mình mà không nói được. Cô lấy hai tay bưng mặt.
Cô lúc ấy trông lại càng đẹp lạ lùng, đẹp một cái đẹp huyền ảo, một cái đẹp linh động dệt nên bởi luyến ái, bởi thơ ngây, bởi xúc cảm, bởi buồn rầu, bởi một cái gì thiêng liêng ở trong người cô bốc ra bao bọc lấy cô. Cô như được gói trong một hào quang rực rỡ của tình yêu.
Lâm thấy bồi hồi như người vừa mới đánh vỡ một cái gì mình đã nâng niu, bỏ mất một cái gì mình đang trìu mến.
Tấm lòng tin tưởng cùng cực của Thơm đối với chàng làm cho chàng phải thẹn thùng. Một người tin mình như thế mà mình định lừa dối, yêu mình thế mà mình định làm cho nhơ nhuốc.
Trong cái phút hối hận mà tình cảm sôi nổi, Lâm muốn ôm ngay lấy cô Thơm mà rước ngay về làm vợ. Nhưng tưởng tượng đến một cuộc nhân duyên lâu dài với cô gái quê chẳng hiểu một chút phong tục gì của Hanoi, tưởng tượng cái váy sồi kia lại treo lên cái mắc kền cạnh một cái «bể tắm» men trắng, tưởng tượng cái khăn vuông mỏ quạ kia lại lù lù trong phòng khách trên cái «đi văng» bọc nhung, chàng thấy nó chương chướng thế nào. Chàng chỉ khẽ nói:
– Thôi, tôi xin lỗi cô, tôi nhầm. Tha thứ cho tôi thì tôi mới yên lòng. Cô nói ngay rằng cô đã tha thứ cho tôi rồi đi.