← Quay lại trang sách

Chương 7

Mồng tám tháng ba, năm tổng hạ kéo chữ ở Phủ Vân Cát. Ai đã về lễ Mẫu cũng phải biết đến Hội kéo chữ nó là một cái đích của những cuộc vui ở Phủ Giầy.«Phủ hội», (những người đi kéo chữ) kén ở các tổng, ăn mặc như nhau (áo cánh mùi, khăn bịt đầu nhuộm vàng, đỏ, hoặc xanh) cầm những «gậy hội» làm bằng nứa hoặc luồng có đính những «ngũ hội» bằng giấy ngũ sắc. Hơn một nghìn người thao diễn ở trước cửa Phủ dưới sự chỉ huy của một người «Tổng Cờ» (bao giờ cũng là người làng Đồng Đội hay làng Bảo Ngũ). Gậy hội dựng đứng tua tủa, ken liền với nhau trông như một rừng đao thương.

Người chen chúc xung quanh, đợi xem.

Lệnh ông huyện truyền ra: Năm nay kéo 4 chữ “Thiên Hạ Thái Bình”.

Tức thì Tổng Cờ ngắm địa thế dàn chữ. Tức thì cái rừng đao thương chuyển động. Tức thì một tiếng reo nổi vang.Tức thì một đường mở ra giữa đám đông người. Rồi, theo đường ấy, hàng ngàn phu hội vác gậy hội, kéo ra, chạy theo một con đường vòng trước cửa Phủ, reo hò ầm ỹ. Tốp sau cùng vừa rút khỏi sân theo lối này thì ở một lối khác, tốp đi đầu đã về đến sân, đứng trên các nét chữ do Tổng Cờ đã định sẵn.

Một lúc sau, phu hội đã tề tựu cả ở sân. Đừng có nhìn vội: các ngài không trông thấy chữ gì đâu. Đợi một lúc nữa đã. Tổng Cờ đi xem lại chữ một lần nữa. Rồi, tiếng loa truyền ra, bằng ấy gậy hội đều ngả xuống, bằng ấy phu hội cùng ngồi. Đấy, các ngài nhìn. Đừng nhìn gậy. Nhìn đầu người kia. Các ngài sẽ thấy trên sàn hiện ra chữ «Thiên» với những nét phẩy, nét mác sắc sảo.

Ông huyện sở tại khám chữ, cho được. Tức thì các nét chữ lại tháo ra dần dần. Phu hội lại lần lượt kéo ra khỏi sân, chạy theo con đường vòng, để trở lại đặt chữ «hạ». Và cứ như thế cho đến lúc xếp xong chữ «bình».

Cả một nghệ-thuật!

Lâm đứng cạnh Thơm, chẳng nhìn gì kéo chữ, chỉ nhìn Thơm. Lâu lâu, đám người chen chúc lại xô hai người vào với nhau.

– Kìa, cô coi chừng họ dẫm lên chân, kìa, cô đứng gần lại đây xem mới rõ.

Lâm thấy vui vui ở chỗ mình được săn sóc cho một người mà người ấy lại vui lòng để cho mình săn sóc. Mùi hơi người chua, tanh xông lên nồng nặc, chàng cũng chẳng ngửi thấy.

Đám người mỗi lúc một đông. Ai đứng đâu đứng đấy, không còn tài nào mà cựa cậy được. Thơm đứng sát vào cạnh Lâm …

… Chàng sẽ nắm lấy bàn tay của Thơm.Thơm không rụt lại. Thơm chỉ quay đầu lại nhìn chàng bằng một cái nhìn bao la nó như bao bọc cả lấy chàng.

Lâm có cái cảm tưởng vừa nhận được một cái hôn, một cái hôn say sưa, một cái hôn nó như đem hiến cả linh-hồn, … cả trái tim cho mình.

Lâm buông tay, chàng thấy sợ hãi trước cái tình yêu to lớn ấy. Chàng nghĩ đến những nỗi đau xót gây nên cho Thơm khi nàng bị thất vọng, khi chàng vĩnh viễn rời khỏi làng Đồng Đội mà không bao giờ trở lại nữa.

Trong đôi mắt bồ câu sán lạn những yêu đương, chan chứa những sung sướng, chàng đã vụt nhìn thấy cái chết gây ra cho nàng bởi tuyệt vọng, một cái chết ghê gớm, một cái chết khốc liệt: Cái chết chậm chạp của một linh hồn trong như tuyết, sáng như gương.

Chàng buông tay ra, chàng phải buông tay ra, vì trong cơ thể trác táng bởi những cuộc hành lạc, lương-tâm vừa nổi dậy. Nó như gào; như thét vào tai chàng:

– Thôi, dừng lại! Thôi dừng lại. Dừng lại vì mày xét mày không thể lấy được người ta!

Chàng xét thấy đời Thơm đã đau khổ. Chàng nỡ nào còn đem gieo vào đấy một cái đau khổ nhất trong các cái đau khổ của loài người: Cái tuyệt vọng của tình yêu.

Đời Thơm bây giờ tuy khổ sở, nhưng nàng còn có hi vọng. Chứ một khi lòng đã tan nát, linh hồn đã bị ung độc thì còn mầm hi vọng nào có thể sống được nữa.

Thơm không nhận thấy sự biến đổi trong tư tưởng của Lâm, nàng thấy Lâm buông tay, nàng lại ngỡ rằng vì bị bọn người xô đẩy, nên Lâm bị tuột tay, nàng liền nắm chặt lấy tay Lâm kéo lại gần sát vào mình. Rồi nàng sẽ ghé vào tai Lâm mà hỏi:

– Ông đã đi xem lăng mới ở đền Bóng chưa? Trên ấy, lăng đẹp lắm và vui lắm ông tha hồ mà chụp ảnh.

Cái hơi thở nóng hổi của Thơm phả vào má Lâm. Một thứ hơi thở thơm tho, trinh bạch nó làm cho Lâm ngây ngất. Chàng quay lại. Môi chàng sẽ đụng vào má Thơm? Chàng bỗng thấy Thơm khẽ nhắm mắt lại, say sưa vì yêu đương, say sưa vì khoái cảm, say sưa vì hạnh phúc.

Sự sung sướng cực kỳ của Thơm như truyền sang cho người chàng, cái hình ảnh của một sự sung sướng mình đã gây nên vốn có cái mãnh lực lôi kéo người vào luồng hơi men thần tiên của nó. Sự hoan lạc đàn áp cả những tiếng thúc dục của lương tâm. Chàng tưởng tượng ngay đến một cuộc đi chơi thú vị cạnh một con người đẹp, yêu mình trong một khung cảnh thôn dã, trong cái không khí tưng bừng của ngày hội.Chàng liền đặt môi chàng sát ngay tai Thơm mà thủ thỉ:

– Nhưng phải cùng đi với người ta thì người ta mới đi cơ.

Cả cơ thể Thơm bỗng run lên. Nàng mở mắt. Trong con mắt ấy, Lâm nhìn thấy một ưng thuận, một giao phó cả vận mệnh, một phục tùng sung sướng, một tin tưởng tuyệt đối ở nơi mình.

– Thế thì đi ngay bây giờ đi, ở đây ngốt hơi người. Chờ kéo chữ thì biết bao giờ xong?

Thơm lẳng lặng lách đám đông đi ra. Lâm theo sau. Ra khỏi đám đông, Lâm bảo Thơm:

– Ta đi xe, chứ đây lên đấy xa lắm.

– Không, em không đi xe quen. Hay ông có mỏi chân thì ông đi trước đi. Rồi em lên sau.

– Ai lại thế. Tôi sợ là sợ cho cô.

– Không, ông đừng lo. Thường ngày đi chợ vừa đi vừa về ngót ba chục cây số mà em không mỏi cơ. Đây lên đấy có thấm vào đâu! Mà ngày hôm nay lại mát giời.

Hai người cứ lững thững đi, lòng chan chứa một sung sướng mê ly, nên cũng không nhận thấy những kẻ đi đường đang chăm chú nhìn vào mình bằng những con mắt soi bói, ngạo nghễ.

Bỗng một câu hát chế nhạo của một thằng bé con làm cho hai người bừng tỉnh:

Trời ơi có thấu tình chăng

Lấy chồng lại phải nhuộm răng cho chồng?

Thơm bẽn lẽn vội lảng xa Lâm một chút, Lâm quay lại thì thấy mấy cậu công tử nhà quê xưa nay vẫn lởn vởn ở cửa hàng Thơm đang theo dõi mình, và thì thầm chỉ trỏ.

Những cử chỉ ấy làm thức dậy cái tính bướng bỉnh ngang tàng nó vẫn ẩn trong người chàng. Chàng thấy khó chịu. Trong cái khó chịu ấy có xen vào một lòng ghen.

Chàng liền bước rảo lại gần Thơm mà bảo:

– Cô đứng lại cạnh ruộng ngô này tôi chụp cho cô một bức ảnh, để những thằng kia từ đây đừng lởn vởn ở chung quanh cô nữa. Hễ chúng nó chế nhạo thì để tôi cho chúng nó mấy cái đá.

Thơm quay lại thì thấy toàn người quen ở trong vùng:

– Thôi ông, em xin ông, đừng lôi thôi nữa. Họ đi mặc họ, mình đi mặc mình.

– À thế cô vẫn quý người ta hơn tôi.

Thơm không nói cứ lẳng lặng đi. Lâm bực mình cũng lẳng lặng đi.

Mấy công tử nhà quê đi lên trước chào Thơm, Thơm chào giả lại. Lâm thấy giận sôi lên.

– Cô quen những thằng chó chết khốn nạn ấy đấy à?

Giọng nói có vẻ giận dữ làm cho Thơm hoảng sợ:

– Ô kìa, nguời ở vùng này thì ai chả quen!

– Nhưng sao người ta lại chào cô một cách thân mật như thế, tôi vẫn thấy chúng nó đến bí beng ở hàng cô luôn.

Thơm dừng lại, ngơ ngác nhìn Lâm:

– Thì người ta chào tôi, chả nhẽ tôi lại không chào người ta.

Cái nhìn ngơ ngác của Thơm làm cho Lâm xét thấy mình lố bịch. Chàng lại đi, nhưng chàng băn khoăn không hiểu tại làm sao chàng lại khó chịu khi thấy Thơm chào một người khác.

Bảo rằng yêu nên ghen, nhưng chàng xét mình không yêu cơ mà.

Vì vấn vương bởi những ý nghĩ ấy, nên Lâm mặt cau có lặng lẽ đi, không nói. Thơm thấy chàng thế lại tưởng Lâm giận mình vì mình không bằng lòng cho Lâm chụp ảnh, liền lại gần:

– Ông giận tôi đấy à? Thôi chốc nữa lên tới lăng, tôi cho ông tha hồ chụp tôi. Khiếp! ông hay hờn giận quá, tôi không biết thế nào mà chiều cho vừa lòng.

Giọng nói vừa nũng nịu, vừa hơi có vẻ bực tức, nhưng là một thứ bực tức rất đáng yêu.

– Thế thì tôi cảm ơn cô lắm. Nhưng sao cô cứ nói rằng tôi giận cô? Cô giầu tưởng tượng quá, tôi có giận cô bao giờ.

Thơm cười:

– Cứ bao giờ nói ra miệng rằng giận thì mới biết là giận à? Tôi cứ trông mặt ông tôi hiểu ngay lúc nào ông giận, ông vui, ông buồn.

– Cô lấy lòng mà hiểu tôi phải không?

– Nào tôi biết rằng tôi hiểu bằng gì? Nhưng tôi thấy thế thì tôi nói thế. Kìa … thằng ăn cắp hôm nọ ông cho tiền.

– À, nó không đi ăn cắp nữa. Nó bán kẹo thực.

Thằng bán kẹo thấy Lâm liền chắp tay vái.

– Thế nào, mày buôn bán có khá không? Từ nay thôi ăn cắp chứ?

– Thưa ông bà, từ nay con thôi.

Thơm liền cười mắng nó:

– Bà nào, chỉ nói láo.

Tuy nói thế. nhưng nàng thấy lòng tràn ngập những hoan lạc. Cũng như lúc nãy tuy bẽn lẽn nhưng nàng thấy rộn rực bởi câu hát chế diễu của thằng bé con.

Lâm móc túi lấy ra một nắm xu hào:

– Tao thưởng cho mày vì chữ «bà» đấy

– Cám ơn ông, cám ơn bà.

Thơm sừng sộ:

– Ô hay! tôi đã bảo thế mà.

– Bẩm bà, con chẳng gọi thế thì gọi thế nào.

Lâm lấy ống ảnh:

– Thì nó trông cô đáng vẻ bà, nó gọi bằng bà, sao cô lại mắng nó?

– Nhưng nhà tôi ít hồng phúc.

Lâm cũng chẳng nghe:

– Mày đứng ra kia, tao chụp. Mày gọi «bà, bà» đi nào. Ừ, cứ há mồm thế để tao chụp. Để mỗi khi tao về Hanoi, tao nhìn cái ảnh của mày, tao lại tưởng tượng như tao đang đứng ở đây và tai thì nghe tiếng «bà, bà» của mày. Im. Đứng im… Thôi xong rồi.. Thôi lạy «bà» rồi cút đi.

– Lạy «bà» ạ, lạy ông ạ.

– À thằng này nó theo phép lịch sự của các quan Tây, bà trước, ông sau. Tốt!

Hai người lại lững thững đi.

Lâm lúc ấy thì vui vẻ lắm, nói huyên thiên, nhưng trái lại Thơm thì lại buồn bởi cái ý nghĩ: Lâm sắp về Hanoi.

Lâm hỏi gì, nàng cũng chỉ ừ hử.

– Ô kìa, cô làm sao thế? lúc này hẳn là cô giận tôi, chứ không phải tôi giận cô.

Thơm quay mặt đi.

– Kìa sao tôi hỏi có không nói? Tôi không nghe tiếng nói của cô, tai tôi nó khó chịu làm sao ấy. Tôi hình như nghiện tiếng nói của cô. Cô có nghiện tiếng nói của tôi không?

Thơm quay lại:

– Hôm nay, ông về Hanoi rồi thì còn đâu mà nghiện?

Lâm hiểu cái cớ im lặng của Thơm.

– Thế tôi nói với cô rằng tôi không về Hanoi nữa thì cô bảo sao?

– Tôi bảo rằng không thể được. Mà ông chỉ nói dối tôi.

– Rồi cô sẽ biết ai nói dối và ai không nói dối.

Đối với một người đã từng đi xem Đế-Thiên Đế-Thích và cung điện lăng tẩm ở Huế, thì cái lăng đền Bóng nào có ý nghĩa gì? Nhưng Lâm lại thấy thích và vui hơn khi đi xem di tích Đế-Thiên Đế-Thích vì lúc ấy lòng chàng đang rung động một tình cảm cạnh một người yêu mình. Chứ trước kia thì chàng trơ trọi lòng giá lạnh vì trống rỗng.

Chàng chụp cho Thơm đủ các kiểu, chàng bảo gì Thơm cũng nghe; nhưng đến khi chàng mời Thơm vào hàng uống nước thì Thơm nhất định không chịu.

Lâm phải mua một chai nước chanh đem lại cho nàng uống. Xưa nay, Thơm chưa uống nước chanh bao giờ, nay thấy nó cay cay vội nhăn mặt nhổ đi.

Lâm thấy thế liền hình tưởng ngay trong đầu một cuộc nhân duyên của mình là một thằng «Hanoi» từ cái tóc đến cái móng chân, với Thơm là một cô gái quê một trăm phần trăm ở giữa đất Hà-thành, chàng thấy nó có nhiều cái chênh lệch phì cười lắm.

Bè bạn chàng sẽ nghĩ sao? Tụi nhân tình của chàng sẽ nghĩ sao? Lấy Thơm thì chàng phải đoạn tuyệt với cái đời phồn hoa nó là lẽ sống của chàng trong bao nhiêu năm. Mà không lấy Thơm thì chàng thấy lòng buồn buồn.

Tự xưa tới nay, chàng chưa thấy lúc sắp phải xa một người đàn bà nào mà chàng lại buồn như thế.

Lấy Thơm thì không thể được rồi. Hoàn cảnh chàng, giáo dục của chàng, cách ăn ở của chàng xa cách với Thơm nhiều lắm.

Nhưng nghĩ lợi dụng tấm lòng yêu đương của Thơm để thỏa một thứ nhục dục đê hèn chàng cũng không thể. Chàng thấy mình như tên lính bị tước khí giới trước sự ngây thơ, tín cẩn của Thơm. Chàng thấy lương tâm nổi dậy bắt phải dừng lại, không được đi quá một bước nữa. Đi quá một bước nữa là phạm vào tội ác, cái tội ác ghê gớm là làm hoen ố đời một cô thiếu nữ yêu mình, gây ra mối tuyệt vọng cho một người tin mình, làm tan nát một trái tim luyến ái mình.

Chàng có quyền vung đồng tiền ra để hành hạ, giày vò những bọn gái bằng lòng vì đồng tiền để cho mình giầy vò hành hạ. Nhưng chàng không có quyền lừa dối đểu giả với một cô gái ngây thơ vì tình yêu làm cho mù quáng, vui lòng tự trói chân trói tay đến hiến cho mình.

Có những ái tình nó giết, nhưng cũng có những ái tình nó cứu sống. Ái tình đã cứu sống Thơm, vì nó đã minh mẫn đưa dắt cô đến với một người giầu lương tâm.

Cô Thơm đã có những khí giới tinh xảo để bảo vệ cho mình.

Lâm không thể lợi dụng tình yêu. Lâm không thể lợi dụng sự thơ ngây, Lâm không thể giả dối đối với một con người thành thực. Lâm không thể phản trắc đối với một con người ngay thẳng.

Vì thế cho nên khi từ giã, Thơm hỏi Lâm tối có đến xem hội nữa không Lâm lấy cớ là mình nhức đầu để thoái thác. Lâm sợ đứng cạnh một con người vừa đẹp, vừa tình tứ như thế, mình không dằn nổi lòng dục.