← Quay lại trang sách

Chương 8

Hôm ấy, Lâm về bảo Nam:

– Đệ phải đi Hanoi ngay bây giờ.

– Tại sao? Anh hẹn với cô Thơm chiều mồng mười cơ mà. Mai hắn dọn hàng về phải không?

– Phải. Đệ xét mình không thể nào lấy hắn được. Mà…với hắn thời không thể, đệ không nỡ. Cả ngày hôm nay, hắn đi chơi với đệ, hắn kể hết tâm sự cho đệ nghe thì đệ thấy đời hắn đã phải chịu nhiều đau buồn lắm rồi.

– Và anh nghĩ mình không có quyền làm cho khổ thêm một người đã chịu bao đau khổ?

– Chính thế. Mà hắn thì có lòng luyến ái đệ lắm rồi. Dẫu chưa ai nói vói ai một câu gì dứt khoát, nhưng đệ cứ nhìn hắn thì đệ cũng biết hắn không còn có thể từ chối với đệ một tí gì.

– Tội nghiệp!

– Ấy đệ cũng tội nghiệp cho hắn nên đệ muốn cút ngay về Hanoi. Chứ anh còn lạ gì đệ, ấy lúc này, đệ tỉnh thì đệ biết rằng làm cái việc ấy là không phải. Nhưng một khi gần hắn, bị sắc đẹp cám dỗ, bị một cái vui lạ kích thích, đệ liền muốn đi tìm một cảm giác mới. Ấy thế là nguy to cho hắn. Đệ biết mình đệ lắm. Hắn thì mê đệ rồi. Bỏ ngay bây giờ thì hắn cũng chỉ bâng khuâng mất vài ngày thôi, vì hai bên chưa tỏ tình gì với nhau cả. Còn như đệ ở đây lâu thì hắn khó lòng mà an toàn với đệ được.

– Tôi xưa nay vẫn biết anh là người có lòng và giầu lương tâm, mặc dầu ở bề ngoài anh vẫn có những cử chỉ bừa bãi và mất dậy.

– Mình làm người có những tính tình như thế, biết làm sao được. Nhưng lạ lắm anh ạ, đệ bỏ đi, đệ thấy buồn buồn. Mà nghĩ đến sự y cũng buồn vì đệ, đệ thấy nao nao làm sao ấy. Từ xưa đến nay, đệ bỏ một người đàn bà, đệ dửng dưng như người bỏ cái áo rách, lại còn dửng dưng hơn là bỏ cái áo nữa. Đệ chẳng bao giờ hỏi xem lúc đệ bỏ nó thì nó sống ra làm sao và nó nghĩ thế nào? Nhưng lần này đệ tưởng tượng rằng đệ đi rồi, hắn ngồi ở cảnh đồng lúa một buổi chiều u ám đăm đăm nhìn về phía Hanoi, thì đệ thấy đứt từng khúc ruột. Không hiểu tại sao đệ muốn khóc? Mà đệ khóc thật đây này.

Lâm rút mùi soa lau nước mắt.

– Có lẽ anh yêu thật. Có bao giờ anh thấy trong người như thế này không?

– Chả bao giờ cả có lẽ mười năm nay là năm mẹ đệ chết, đệ mới lại khóc một lần nữa. Có lẽ đệ yêu hắn thật.

– Thế thì lấy quách hắn đi. Hắn đẹp, lại có nết, lai yêu anh.

– Lấy thế nào được. Rước hắn về Hanoi thế nào được. Mặc dầu hắn đẹp, đẹp một cái đẹp thực thà chứ không giả dối như các «mợ» ở Hanoi. Anh đã hiểu có những lẽ con khỉ nó buộc một thằng như đệ không thể lấy một cô gái quê. Vẫn biết mình thì chẳng cần gì, nhưng những cái lẽ ấy tuy nó mỏng meo, mà trói đời người ta chặt đáo để. Đệ không thể đưa cái váy ộp đi xem cinéma ngồi «lô», mà đệ thì lại cần phải đi cinéma. Đệ không thể đưa cái khăn vuông mỏ quạ vào tiệm nhẩy. Mà đệ sống thì lại cần phải nhẩy đầm.

– Thì «tân-thời-hóa» hắn đi.

– Không thể được. Đệ yêu hắn chỉ vì cái quê mùa, mộc mạc ngay thẳng và ngây thơ. «Tân thời-hóa» hắn thì hắn mất cái bản sắc tự nhiên của hắn đi, đệ lại không yêu nữa. Mà cứ đút hắn ở một xó nhà như người ta giam tù thì còn thú vị gì nữa.

– Thế thì đành là phải xa.

– Thì đành là phải xa. Nhưng cứ tiêng tiếc thế nào ấy. Bây giờ đệ tưởng chừng hắn lấy người khác, hắn ôm người khác, đệ thấy tức bực muốn giết cả hắn và cả cái người khác nữa. Trong người đệ, bây giờ có lắm cảm giác và tư tưởng kỳ lạ quá. Đệ tưởng tượng có lần nằm cạnh, đệ ôm hắn, đệ yêu hắn thì đệ thích quá. Nhưng tưởng tượng lấy hắn thì thấy nó kỳ quái quá. Mà nếu bây giờ, đệ yêu hắn, đệ ăn nằm với hắn thì thể nào đệ cũng phải lấy hắn. Đệ xét mình không thể bỏ được hắn. Bỏ hắn đệ thấy cái đời hắn bị nhục nhã bị buồn thảm, đệ ghê sợ. Mà hình dung tưởng tượng bây giờ đệ chưa được ăn nằm vói hắn mà hắn đi lấy người khác, đệ lại ghê sợ hơn. Anh thử giải quyết dùm cái vấn đề này cho đệ.

– Thì còn phải giải quyết gì nữa. Anh đã tự giải quyết lấy rồi. Nếu xét có thể yêu hắn mà hi sinh một vài lẽ do hoàn cảnh trói buộc thì lấy phăng hắn để sống một cái đời phú ông ở thôn quê với một tình yêu đằm thắm. Mà nếu không thì đi ngay, đừng về đây nữa để làm vấn vưong cho hắn, có thế thôi

– Ừ thì chỉ còn cách đi. Nhưng đi thì thấy đau lòng quá. Mà tưởng tượng về sống ở nhà quê thì lũy tre xanh có thể làm cho đệ chết ngạt được.

– Ở đời bao giờ cũng phải bỏ một cái gì, giữ một cái gì, chứ muốn lưỡng toàn có bao giờ được. Thôi thế thì ăn cơm xong rồi ta đi ngay.

– Ừ ăn cơm xong rồi ta đi. Nhưng khi đi đệ muốn giúp hắn một tí. Hắn cần tiền để giả của nhà chồng. Vậy đây đệ còn 200$ anh đưa cho chị. Khi nào hắn về thì đưa cho hắn, đừng cho bố mẹ hắn biết. Anh đưa giấy bút đây đệ mượn.

– Còn muốn viết thư gì cho hắn?

– Đệ chỉ viết mấy chữ thôi mà. Đệ không nói lôi thôi gì cả.

Nam lấy giấy bút đến. Lâm thảo một bức thư.

Cô Thơm,

Cô đã đem đến cho đời tôi một kỷ niệm rất đẹp đẽ. Cô làm cho tôi được sống một cách vui vẻ trong mấy ngày ở đây. Những lẽ đó buộc tôi phải nghĩ đến hạnh phúc của đời cô. Tôi mong cô sẽ chẳng từ chối món tiền 200$ tôi biếu cô để cô giả của cho nhà chồng và để buôn bán.

Hôm nay tôi vì có việc bận phải về ngay Hanoi mà có lẽ từ đây không còn dịp vào đến đây để thăm cô nữa. Vậy trước khi đi tôi xin cầu chúc cho cô sau này sẽ lấy được người chồng như ý để hưởng hạnh phúc mà cô có quyền được chờ mong ở tương lai.

Một người bạn cô

Lâm

– Anh xem tôi viết thế này được chưa?

– Được lắm rồi, thật là dứt khoát, cô ả chẳng còn hi vọng gì. Thôi thế cũng xong. Nhưng nếu cô ả mà yêu anh rồi thì nhận được bức thơ này cũng bằng dùi đâm ruột. Nhưng mới yêu anh xoàng đấy thôi chứ?

– Cũng chẳng rõ lắm, nhưng nếu đệ xét không lầm thì hình như hắn yêu đệ lắm lắm. Đệ có thể nói rằng đệ đã gần đến một nghìn đàn bà, nhưng chưa có đứa nào nhìn đệ bằng một cái nhìn ý nghĩa như thế, chưa có một đứa nào cười với đệ một cái cười đậm đà đến thế. Chưa có đứa nào hiểu thấu hết cả những tư tưởng cảm giác đệ bằng hắn. Lòng đệ hơi khác một tí là hắn biết rồi. Thật hắn là hiện thân của nhu mì, của ngây thơ, của yêu đương, của hiền hậu, của hiểu biết, của tất cả những cái ta mong ước ở một người vợ, ở một người nhân tình. Nhưng khổ thay, hắn chỉ thiếu có một chút bề ngoài để cho thích hợp với hoàn cảnh, với đời sống của đệ mà đệ phải xa hắn.

– Anh cãi-kiện cho cô Thơm ghê quá. Tôi tưởng chừng như anh buộc tội anh. Coi chừng, nếu anh đã gieo rắc một mầm yêu đương vào đấy thì dù bây giờ anh có về Hanoi cũng đã muộn rồi. Chớ cứ gì ăn nằm mới là gây tai họa cho đời một thiếu nữ thơ ngây. Gieo một mầm yêu đương vào đấy, rồi không cho họ được thỏa mãn cũng là quá đủ để gây ra những ảnh hưởng khốc liệt rồi.

Lâm định khi ăn cơm tối xong là về Hanoi, nhưng câu nói của Nam làm cho chàng phân vân không về được. Một lẽ nữa là chàng không đủ can đảm ra về. Ra về, chàng hình như để bao mối tiếc thương lại đây.

– Hay thôi, mai đệ về. Để xem cô ta về nhà, tình hình ra làm sao đã.

Nói xong chàng đi ngủ nhất định không đi xem Phủ Giầy. Nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, chàng lại vùng dậy rủ Nam đi.

Hai anh em lững thững di đến Ngã Tư thì gặp cô Thơm về. Nam liền hỏi:

– Cô dọn hàng về từ đêm nay ư?

– Không, tôi thấy ông Lâm ngày hôm nay kêu nhức đầu, tôi lại không thấy ông ra xem hội, tôi sợ ông ấy không đi bộ quen, cảm, nên tôi về xem, thì ra ông ấy đã khỏi, đi chơi được. Các ông cũng xuống hội đấy chứ?

– Vâng.

– Thế tôi cũng giở lại vậy.

Nam bấm bạn rồi rỉ tai:

– «En» yêu anh quá lắm rồi?

Lâm không nói. Ba người lẳng lặng đi. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Đi gần đến Phủ Bà, Lâm liền lên tiếng:

– Bây giờ vào hội thì nó ồn ào lắm.Hay ta quay lại đi bách bộ một chút cho mát. Cô Thơm đi với chúng tôi nhé.

– Em phải lại Hội coi hàng.

Lâm nắm lấy tay nàng:

– Nếu giá dụ tôi không đi, cô không gặp tôi thì có phải bây giờ cô vẫn còn ở nhà không? Cô có đâu ở Hội. Thôi bây giờ cô cứ cho như là tôi còn ốm vậy.

– Ai lại cho dại dột thế. Lúc ông ốm thì khác, lúc ông khỏi thì khác.

– Thì lúc nào tôi chả là thằng Lâm của cô.

Lâm thấy tay Thơm run lên bởi câu nói thân ái ấy. Chẳng cần chờ Thơm giả nhời, chàng quàng tay ôm lưng Thơm bắt quay giở lại.

Hai người sát vai nhau lặng lẽ đi trong bóng tối âm thầm. Trận gió nhẹ thổi lướt trên ngọn lúa chiêm đem đến cho hai người những hương thơm thoang thoảng của những hoa đồng. Họ cảm thấy linh hồn họ, cơ thể họ cũng nhẹ nhàng như gió kia vậy.

Hai người cứ đi, nhìn vào cái hào quang tưng bừng trong tâm trí họ mà đi, đê mê trong cảm thống của linh hồn, của giác quan. Đi được một quãng, Thơm quay lại thì đã chẳng thấy Nam đâu.

– Ô kìa anh Nam anh ấy đi đâu?

Nàng nói bằng một giọng sợ hãi, cái sợ hãi tự nhiên gây ra bởi bản năng khi người thiếu nữ nhận thấy rằng mình sắp đến lúc sa ngã, khi thấy chỉ có một mình với người đàn ông trong đêm tối.

Câu nói ấy là câu nói của bản năng tự vệ chồm dậy chứ không phải là câu nói của trái tim. Bản năng bao giờ cũng mạnh. Câu nói ấy làm cho Lâm xúc động. Nó như là một tiếng kêu cứu của Thơm trước khi biết mình không còn đủ sức để chống đỡ với tình yêu nữa. Trong tiếng kêu cứu ấy, có chứa một thuận tình mê ly nó đánh thẳng vào trái tim Lâm. Chàng ôm lấy Thơm:

– Ô kìa em lại sợ anh à?

Cái tiếng anh trong câu trách móc yêu đương ấy làm nổi lên ở cơ thể Thơm một cơn sốt rét. Nàng run bắn hẳn lên, chân không bước được nữa. Nàng ngả đầu vào ngực Lâm. Lâm liền ghì lấy nàng, đặt một cái hôn đầu tiên lên làn môi trinh bạch của nàng.

– Anh yêu em lắm. Em có yêu anh không?

Thơm áp chặt má mình vào má Lâm, khóc nấc lên mà không giả nhời.

Lâm thấy sung sướng, một cái sung sướng cực kỳ mà từ xưa tới nay chàng chưa đuợc hưởng. Lúc ấy thì quá khứ cũng không có, mà tương lai cũng không còn có sức mạnh đem những sự phòng ngừa khôn ngoan đến quấy rối nữa. Chỉ có hiện tại, cái hiện tại sôi nổi, cái hiện tại say sưa của tình yêu nó làm cho người ta sống một phút bằng những kẻ vô tình sống cả một đời.

Lâm sẽ đặt bàn tay lên ngực Thơm:

– Em Thơm, em Thơm của anh, chỉ của anh thôi, em có yêu anh không?! Em yêu anh lắm phải không?! Em yêu anh nhiều phải không?!… Em khóc à? Em khóc vì sung sướng à? Những giọt nước mắt của em làm cho anh sung sướng quá... Em làm cho anh sống lại. Anh về đây gần em, anh mới thấy vui. Ở Hanoi anh buồn quá, khổ quá, chán quá … Chúng ta sẽ lấy nhau, em sẽ là vợ anh … Anh sẽ về đây ở với em. Em có bằng lòng không? Nói đi!

Thơm đặt tay vào tay Lâm, giọng nói pha lẫn với tiếng khóc:

– Chỉ sợ anh không thương em cho trót thôi. Chứ em …

– Em đừng lo.

Có tiếng ô-tô, ánh sáng của hai ngọn đèn pha, một chiếc xe từ phía Phủ Giầy đi ra chọc thủng bóng tối làm cho người ta nhìn thấy con đường trắng với những đồng lúa xanh um.

Giấc mộng thần tiên của đôi tình nhân kết trong đêm tối bỗng tan vỡ. Lâm bừng tỉnh. Chàng băn khoăn vì câu nói của Thơm:

– Chỉ sợ anh không thương em cho trót thôi.

Ô-tô chạy vụt qua hai người. Những tiếng cười của người trên xe lanh lảnh trong đêm tối xen vào với những tiếng chế nhạo:

– Công tử tán gái nhà quê.

Câu nói ấy ném ra một sự thực nóng sốt mà đã bao lần Lâm nghĩ đến: sự trái ngược của hai hoàn cảnh. Nó gieo xuống đêm tối một mỉa mai, vang đi cả đồng ruộng rồi dội vào trái tim Thơm.

– Đấy, họ nói gì đấy?

– Những đồ khốn nạn ấy nó nói gì thì mặc nó, hơi đâu em để ý. Miễn là anh yêu em thì thôi

Thơm cầm tay Lâm ấp lên mặt như cầu xin một che chở, như cầu xin Lâm nhớ lấy câu nói ấy.

– Thôi bây giờ anh đưa em về Hội đi, không anh Nam anh ấy nói.

Giấc mộng đẹp lúc ấy đã tan. Lâm nghĩ đến những nỗi rắc rối về sau, Lâm băn khoăn sợ những ảnh hưởng của tương lai, chàng không giữ Thơm nữa, đưa Thơm về.

Đến gần chỗ rẽ lên đền Quan Lớn thì gặp Nam. Thơm liền bảo Lâm:

– Thôi, anh về ngủ đi không mệt, em về một mình đưực rồi. Anh không phải đưa em nữa. Gọi xe mà về không mỏi chân. Coi chừng sương xuống rồi đấy.

Nhũng câu nói của Thơm càng làm cho Lâm bồn chồn, hối hận. Thơm đi rồi, Lâm liền bảo Nam:

– Khổ quá anh ạ, đệ không cầm lòng được trước sự cám dỗ. Đệ đã hôn «en». Mà đệ thì không thể lấy «en». Bây giờ làm thế nào?

– Đã biết thế sao còn rắc rối?

– Ấy lòng người kỳ quái thế. Nếu đệ còn ở đây thì thế nào sự nọ kia cũng không tránh khỏi. Mà đã như thế rồi không lấy «en» thì thật là một tội ác. Thôi, huynh cho đệ về Hanoi ngay đêm hôm nay thì may ra còn có thể gỡ được. Đành là «en» buồn khổ mấy ngày. Nhưng thời gian sẽ làm cho «en» quên đi.

– Chưa chắc.

– Nếu thế thì thật đệ giết «en».

– Thì lấy phăng đi.

– Thì đã bảo không thể lấy được mà.

– Anh ích kỷ quá.

– Không phải đệ ích kỷ. Tình thế bắt buộc nên phải thế. Chính vì đệ muốn tránh cho «en» những đau khổ về sau này mà đệ không lấy. Lấy nhau thì vui thú được ít lâu, nhưng tâm tính và cảnh ngộ đã khác nhau thì tránh làm sao khỏi sự xô xát, đau buồn. Thôi đệ về ngay đêm nay. À, cái thơ và món tiền, huynh cứ bảo chị mai đưa cho «en».

Nhưng đi được một quãng Lâm lại bảo Nam:

– Mới thế mà mình bỏ về ngay Hanoi thì nó khí phủ phàng quá. Hay là đệ ở lại vài ngày nữa để tính làm sao cho «en» nguôi nguôi đã. Anh tính sao?

– Tôi chỉ sợ mắc sâu vào thì gỡ ra khó lắm. Sao bây giờ anh do dự thế? Trước kia, anh cả quyết lắm cơ mà.

– Thì trước tình yêu, ai mà cả quyết cho được. Lúc nào chỉ sống bằng óc mới có sự cả quyết.

– Nhưng anh có yêu «en» đâu?

– Sao lại không yêu? Yêu lắm lắm chứ. Đệ xét thấy đệ chưa yêu ai bằng yêu «en».

– Thế sao yêu mà không lấy? Anh nói kỳ lạ quá. Yêu sao lại không muốn cho người ta vĩnh viễn thuộc về mình. Ồ, anh thèm muốn «en» thì đúng hơn.

– Không phải, nếu đệ chỉ thèm muốn không thôi thì … đệ thực-hành cái mộng ước kia rồi. Nói rằng yêu tuyệt đối như người ta thường hiểu thì cũng không đúng. Mà nói rằng không yêu chỉ «thèm muốn» thôi, cũng không phải. Đệ cần ở lại vài ngày để xem rõ lòng đệ. Nhưng đệ sẽ tránh những trường hợp có một mình đệ với «en». Lúc nào đệ quên, huynh nhớ nhắc đệ nhé! Dẫu cái việc này chưa biết rồi đây xoay sở ra thế nào nhưng đệ cảm thấy đã được sống những ngày không trống rỗng như ở Hanoi. Lúc đệ nghĩ đến về thì đệ tưởng chừng như bỏ sót một cái gì ỏ trong người lại đây.