Chương 6 CÔ ÚT ĐI BỆNH VIỆN
Sang tháng thư hai Út đã có thể tự ăn được và ăn khá mạnh mặc dù thỉnh thoảng nó vẫn quay vòng vòng và đi giật lùi.
Một tuần sau, nó giữ thăng bằng tốt hơn, thỉnh thoảng chạy và nhảy, cào cấu chân ghế. Nhưng chỉ đùa giỡn được vài ba phút rồi lại ngồi thừ ra như kẻ mất hồn. Tôi phải lấy bao nylon nhử nhử trước mặt nó, cho nó chơi, nhưng cũng chỉ được giây lát rồi lại “ngồi một đống” như người bị trầm cảm.
Tôi làm đủ trò hề như nhảy tưng tưng quanh nó, đi giật lùi, bò ngang bò dọc như con cua… thỉnh thoảng nó cũng hưởng ứng đôi chút.
Út ăn uống bình thường nhưng không thấy nó đi tiêu trong nhiều ngày nên bụng chướng lên.
Bác sỹ thú y cho uống men tiêu hóa. Uống hai ngày vẫn không đi tiêu được.
Lần kế tiếp, bác sỹ xịt một thứ dung dịch gì, hình như là nước xà phòng, vào hậu môn. Xong, bỏ
Út vừa đi bệnh viên về
mèo vô lồng đem về. Giữa đường nghe mùi hôi thúi khủng khiếp, biết ngay là nó “xả kho” trong lồng.
Về nhà mở lồng ra, thấy lông nó bê bết cứt đái, lồng cũng ướt nhẹp.
Tôi phải mang găng tay bằng vải dày để tắm cho Út vì sợ nó cào chảy máu. Tuy là tắm bằng nước ấm nhưng vì tắm quá lâu nên nó lạnh. Tôi phải dùng khăn tắm lớn quấn quanh nó nhiều lớp và đặt nó trong cái rổ mây đựng trái cây.
Dỗ nó ngủ xong, phải lo đi giặt lồng mèo và phơi nắng.
*Út chỉ “xả kho” có một lần rồi lại tiếp tục táo bón như cũ.
Tôi lo quá, chỉ sợ nó tích lũy “chất thải độc hại” lâu ngày, cái bụng chướng lên, nổ tung mà chết.
Tôi vừa lo buồn, vừa tức cười.
Ở đời, người ta chỉ mong được lên chức, lên lương, được kết nạp Đảng. Nếu đang yêu thì người ta chỉ mong được người yêu gởi cho một lá thư tình, một đóa hoa hồng. Còn tôi, mỗi sáng thức dậy là vội vàng chạy đến lồng mèo, không phải để nhận một đóa hồng hay lá thư tình mà chỉ mong được nhìn thấy một vài cục phân của Út.
*Út đã biết vào khay cát để ị nhưng lại hay đái bậy, nhất là khi cho nó nằm trên bàn hay trên giường. Lý do là nó quá “lù đù”, sợ độ cao, không dám nhảy từ trên bàn xuống đất để đái. Báo hại tôi phải lau dọn thường xuyên.
Tôi cho nó nằm ngủ trên cái rổ lót nệm, nhưng khi mắc tiểu thì nó lại bước ra khỏi rổ, đái trên mặt bàn, làm ướt sách, giấy tờ và các vật dụng trên bàn. Có thứ không rửa được phải vứt bỏ.
Tôi đành phải cho nó nằm dưới sàn gạch bông.
Khi ngồi làm việc, nhìn nó nằm ngủ chèo queo, thấy tội quá nên bế lên bàn, cho nằm trước máy vi tính và dỗ nó ngủ. Khi nào thấy nó thức dậy và kêu meo meo là biết nó mắc tiểu, vội vàng bế nó đặt vào khay cát vệ sinh.
Khi tôi làm việc, nó thường ngủ ngay dưới chân tôi. Nó gác đầu lên chiếc dép, thỉnh thoảng lại cựa quậy hoặc liếm mấy ngón chân tôi.
Bỗng nhiên thấy im re, nhìn xuống, mất tiêu, liếc vô góc nhà, thấy nó đang nằm ngủ trong cái… khay cát vệ sinh ướt nhẹp nước tiểu. Vậy là phải đem nó đi tắm. Vừa tắm vừa chửi rủa vì tức giận.
Nhưng khi tắm xong, thấy nó run vì lạnh, lau mình cho nó mà nó vẫn run. Tôi liền lấy cái khăn tắm quấn quanh người nó rồi ôm nó trước ngực. Nó nhắm mắt, dụi đầu vào nách tôi rên ư ử.
Nó bé mọn, mong manh như đứa trẻ con côi cút. Tôi ấp nó bằng hai bàn tay và cả hai cánh tay, cảm thấy cơ thể nó ấm dần lên. Tôi hiểu rằng lại thêm một đứa trẻ nữa cột chặt vào đời tôi.