Chương 7 CHÀNG TRAI BELFAST
Giữa năm 2017 Wendy vừa tốt nghiệp ngành Fashion Design tại Swansea University thì được cử đi Beacons. Đó là một vùng đồi núi đẹp như tranh ở miền nam xứ Wales, những hang động và những bầy cừu hiền lành như những đám sương trắng la đà trên một vùng thiên nhiên xanh ngát.
Wendy đến Beacons để tìm hiểu về những trang phục cổ truyền của vùng núi xứ Wales, nhưng cô lập tức bị thu hút bởi những rừng cây xanh ngát và những đàn cừu đến nỗi gần như cô chỉ vẽ cừu và những sườn đồi đầy đá tảng có tạo hình vô cùng độc đáo.
Trong khi đang quay phim những con cừu đùa giỡn nhau thì có một chàng trai trong đoàn du khách đến gần.
-Cô là người Nhật?
Wendy chỉ mỉm cười. Cô hỏi:
-Anh là người xứ Wales?
-Ô, không. Tôi đến từ Belfast.
-Belfast là một thành phố rất nổi tiếng. Khi còn học high school ở Viet Nam tôi đã biết về Belfast.
-Cô biết nó như thế nào?
-Tôi biết qua truyện Gulliver’s travels của nhà văn Jonathan Swift và tàu Titanic.
Chàng trai da trắng cười lớn.
-Tuyệt quá! Cô còn giỏi hơn tôi nữa. Tôi là dân Belfast mà tôi chưa đọc truyện Gulliver’s Travels và cũng không hề biết là tàu Titanic được đóng ở đó.
-Titanic do tập đoàn Harland and Wolff đóng vào khoảng năm 1910-1912.
-Thì ra cô sang Anh để học ngành đóng tàu?
-Ồ không. Tôi học Fashion Design.
-Cụ thể là học những gì?
Wendy xoay người, đứng đối diện chàng trai. Rất may là anh ta không “khổng lồ” như Gulliver. Một mái tóc hung và cái miệng rất dễ thương. Wendy nắm một chéo áo của mình lên và nói:
-Tôi học Graphic Design in Fashion – Contextual and Cultural Referencing – Pattern Cutting techniques – Garment Construction – Fashion Business and Marketing…
Lúc ấy có tiếng gọi từ đoàn du lịch.
– Coleman! Mọi người đang tìm anh.
Chàng trai đưa tay vẫy và bắt tay Wendy.
-Tạm biệt.
Nhưng anh ta đi được mấy bước thì quay lại, đưa cho Wendy tấm danh thiếp.
-Nếu có dịp ghé Belfast, xin hãy gọi cho tôi.
Wendy cất tấm danh thiếp vào túi quần.
-Có thể tuần sau tôi sẽ đến đó.