Chương 8 WENDY-VÀ CHÚ MÈO SHORTHAIR
Wendy đến Belfast vào chiều thứ bảy bằng đường hàng không. Đây là chuyến du lịch tự túc và không dính dáng gì tới ngành nghề của cô cả. Cô chỉ muốn viếng thăm cái nơi đã đóng con tàu Titanic huyền thoại mà cả thế giới không ai là không biết.
Thật bất ngờ là khi ăn chiều xong, trò chuyện với nhân viên tiếp tân khách sạn, Wendy mới hay là xưởng đóng tàu Harland and Wolff đã không còn nữa.
-Thế bây giờ nó là cái gì? Wendy hỏi.
-Bây giờ nơi ấy người ta đã xây lên một cao ốc 6 tầng, đặt tên là “Titanic Belfast”.
-Nhưng nó có dễ tìm không?
-Rất dễ. Vì tòa cao ốc được thiết kế rất đặc biệt. Nó có hình một ngôi sao trắng và được bọc nhôm bên ngoài.
Wendy nói cám ơn và đi lên phòng.
Lúc ấy cô nhớ đến tấm danh thiếp của Coleman. Khi đọc những dòng chữ ghi trên đó cô mới biết anh ta là giáo viên dạy môn triết tại một high school ở Belfast. Cô bật TV định xem một lát rồi ngủ, nhưng chương trình dở quá, cô nhìn sang cái điện thoại đầu giường và quyết định gọi cho Coleman. Anh ta bắt máy ngay lập tức.
-Allô! Coleman à l’appareil. Bonsoir.
Wendy nói:
-Hello Séamus! I have just arrived Belfast. Would you please meet me now?
Thế là anh ta lái xe tới khách sạn rước Wendy.
-Mình sẽ đi uống cà phê tại một khu phố cổ, nơi mà cuối thập niên 1950 thường xuyên xảy ra những cuộc khủng bố của IRA.
-Tại sao anh lại đưa tôi đến nơi ấy?
-Để cô hiểu rằng quê hương tôi từng hứng chịu những cuộc xung đột vũ trang liên miên giữa những người theo đạo Thiên Chúa và những tín đồ Tin Lành.
Wendy chăm chú lắng nghe. Cô hỏi:
-Thế anh là người Thiên Chúa hay Tin Lành?
-Tôi theo đạo Thiên Chúa.
-Như vậy có nghĩa là sáng mai chủ nhật, anh phải đi nhà thờ?
-Thường là như vậy. Nhưng cô có cần tôi đưa đi đâu không?
-Tôi muốn đi tham quan Titanic Belfast.
-Cũng được. Sáng mai chúng ta đi, vì sẽ có nhiều điều thú vị lắm. Khách nước ngoài mỗi khi đến Belfast đều phải viếng nơi đó. Hiện nay, với công nghệ kỹ thuật số, người ta đã tái hiện cả con tàu Titanic ảo, và nhiều chứng tích lịch sử sinh động vô cùng.
-Cám ơn anh. Nhưng còn buổi lễ nhà thờ thì sao?
-Tôi sẽ đi lễ vêpres.
Wendy có vẻ không hiểu từ tiếng Pháp này. Coleman giải thích bằng tiếng Anh:
-Ceremony celebrated in the afternoon.
Coleman đậu xe trong cái sân lát đá trước một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng. Anh chàng đưa thực đơn cho Wendy. Cô xem một lát, thấy có nhiều món khác lạ so với Swansea nên cô đưa nó cho Coleman. Anh lật mấy trang rồi nói:
-Cô có thích ăn thử một món khai vị không?
-OK. Anh gọi đi.
Coleman gọi một dĩa moule hấp gừng.
Wendy bốc một con, nếm thử.
-Cô thấy sao?
-Ngon lắm. Giống hệt con chem chép của Việt Nam, chỉ khác cái màu vỏ đen tuyền như than đá.
Ngay lúc ấy có một người đàn bà da trắng bước vào, trên tay bế con mèo lông ngắn, đen mượt. Coleman kêu lên:
-Ô! Nó bự quá!
Wendy nói:
-Đó là giống British Shorthair lai Ai Cập. Ở Việt Nam mèo đen gọi là “mèo mun”.
Mèo shorthair
-“Me-ao moule”? Coleman hỏi giọng lơ lớ.
-Ừ. “mun” là “black”. Wendy nói và cầm một con chem chép lên. Chữ “mun” có nguồn gốc từ cái con moule này đây.
-Nhưng “moule” là tiếng Pháp mà.
-OK. Vì người Pháp đã đô hộ Việt Nam 100 năm nên trong tiếng Việt có chừng 10% là tiếng Pháp. Và chắc anh không ngờ là có đến 50% là tiếng Chinese.
-Ô! Sao nhiều vậy?
-Vì họ đô hộ chúng tôi đến 1.000 năm!
Coleman trố mắt nhìn Wendy:
-Ô! Cô đúng là một nhà ngôn ngữ học.
Đột nhiên có tiếng chó sủa ồm ồm như cọp rống. Và một tia chớp màu nâu từ phía trong bay xẹt qua chỗ Wendy ngồi. Cô gái đứng bật dậy. Chú mèo mun British Shorthair của quý bà lúc nãy đang treo toòng teng trên màn của sổ. Dưới đất là một tên “Đức quốc xã” thuộc giống Affenpinscher đang nghểnh mõm lên sủa dữ dội, tiếng nó ồm ồm như cọp rống làm các thực khách hoảng sợ.
Wendy bình thản bước tới gần chiếc màn cửa. Cô đưa hai tay về phía con mèo mun đang run rẩy vì khiếp đảm. Chú mèo liền thả người xuống, nằm gọn trong lòng cô gái.
Rất nhanh, con chó Affenpinscher phóng đến chụp Wendy. Lúc ấy cô gái đang cúi đầu xuống hôn lên trán chú mèo mun. Và thậm chí cô còn không có ý định né tránh cú vồ dữ dội của con chó dữ, khiến các thực khách đều sợ hãi la lên. Nhưng rồi mọi người chỉ thấy con chó khổng lồ lộn mấy vòng, đập mạnh vào cánh cửa sổ làm kính vỡ tung tóe, rơi loảng xoảng xuống nền nhà.
Con Affenpinscher bị bắn ra ngoài sân, vừa chạy vừa la ăng ẳng.
Coleman cũng vừa đến bên Wendy.
-Cô có sao không? Anh ta hỏi và vén tóc Wendy để xem có vết thương nào không. Nhưng cô gái chỉ cười, trao chú mèo cho Coleman.
-Hãy đem trả lại cho chủ nó đi, và bảo bà ta đừng bao giờ đem thú cưng vào quán ăn nữa.