Chương 9 CHUYỆN BẤT NGỜ KHI ĐI LỄ CHIỀU
Wendy và Coleman ăn sáng ở Subway trước khi đi tham quan Titanic Belfast. Họ đến nơi lúc 9 giờ 25 phút. Sáng chủ nhật khách tham quan khá đông nhưng Wendy không phải chen lấn vì cô chỉ thích xem những đoạn phim 3D kỹ thuật số tái hiện cảnh tàu đang chìm. Tuy nó có những điểm khác với phim điện ảnh nhưng các sự kiện sinh động hơn, gây xúc động mạnh hơn.
Soleman móc điện thoại ra và kéo tay Wendy đến cạnh một bức tranh lớn. Anh ta nói:
Đây là tàng băng đã làm chìm tàu Titanic
-Đây là tấm hình không thể thiếu khi tham quan nơi này.
Wendy nhìn thấy một tảng băng khổng lồ. Người hướng dẫn du lịch thuyết trình:
-Tàu Titanic đã đâm vào tảng băng này lúc 10 giờ 20 ngày 14/4/1912 khiến 1.522 người chết. Bức ảnh này đã được thuyền trưởng Wood của tàu SS Etonian chụp một cách tình cờ, cách đây 108 năm, tại tọa độ 41,50 độ Bắc và 49,50 độ Đông, trước khi nó gặp tàu Titanic hai ngày sau đó. Điều quan trọng, là tọa độ này trùng khớp với địa điểm tàu Titanic bị nạn.
Soleman bấm máy lia lịa. Nhưng những du khách khác cũng bắt đầu chen lấn để có một bức hình kỷ niệm, khiến anh và Wendy bị xô dạt ra.
-Thôi về! Soleman nói và kéo Wendy thoát ra khỏi đám đông.
Toàn cảnh Titanic Belfast
Chiếc Mustang mui trần của anh ta chạy chậm dọc theo bờ biển cho Wendy ngắm toàn cảnh khu vực Titanic Belfast từ xa. Biển phẳng lặng và đầy nắng. Wendy hỏi:
-Tại sao khi hạ thủy, những kỹ sư đóng chiếc Titanic thuyên bố rằng:”Đây là một chiếc tàu không thể chìm “ thế mà nó lại chìm ngay chuyến hải hành đầu tiên.
-Người ta đổ lỗi cho đêm tối, không nhìn thấy tảng băng, nhưng các chuyên gia sau này khi khảo sát xác tàu thì cho rằng các “đinh tán” có chất lượng kém nên không chịu nổi sức va đập quá lớn.
Ba giờ chiếu, họ ra khỏi khu du lịch và hướng về nhà thờ, nơi Coleman sẽ dự lễ chiều. Anh ta hỏi Wendy:
-Em có thích tham dự thánh lễ với anh không?
-Cũng được. Nhưng em không biết đọc kinh, thậm chí không biết làm dấu thánh.
-Thì em cứ im lặng. Người ta đứng thì mình đứng, người ta ngồi thì mình ngồi. Người ta quỳ thì mình quỳ. À, mà em chỉ cần nhớ câu này để khi người đứng bên cạnh chúc em thì em cũng chúc như vậy.
-Chúc như thế nào?
-“Peace be with you”. OK?
Wendy gật gật. Ngay khi ấy cô nhìn thấy có một vật gì màu đen đang ngọ ngoạy trên mặt đường, trước đầu xe.
-Dừng lại! Dừng lại! Wendy la lớn.
Soleman đạp thắng rất gấp. Wendy thoát ra khỏi xe, chạy đến.
Đó là một con mèo mun chừng 3 tháng tuổi bị gãy chân và đang cố gắng lếch vô lề đường. Cô vuốt đầu nó một lúc cho nó bớt sợ rồi bế nó lên.
-Meo meo! Đừng sợ. Chị sẽ đưa em đi bệnh viện.
Rồi cô ủ nó trước ngực, đi nhanh lại phía xe.
-Em định làm gì vậy?
-Phải đưa nó đi thú y gấp. Có bệnh viện nào gần đây không?
Soleman kêu lên:
-Ngực áo em dính đầy máu kìa! Bỏ nó lên lề đường đi!
-Nhưng nó đang cần được chữa trị. Nó sẽ chết đấy. Chết vì mất máu.
Soleman coi đồng hồ:
-Chỉ còn 15 phút nữa là thánh lễ bắt đầu. Chúng ta không có thì giờ. Anh bảo em bỏ con mèo trên lề đường. Sẽ có người khác lo cho nó. Còn chúng ta thì phải đi lễ. Chúng ta không có thì giờ.
Nói xong Soleman nhoài người, mở của xe.
-Em xuống đi.
-Nếu anh không đưa mèo đi bệnh viện thì em sẽ đi một mình. Anh cứ đi lễ đi!
Wendy bước ra khỏi xe. Vẫn bế con mèo trước ngực, cô đi bộ về hướng ngược lại. Soleman lùi xe rất nhanh. Anh ta nói:
-Đừng có bướng! Nếu em cũng là một con chiên như anh thì em sẽ chọn Chúa hay chọn con mèo?
Wendy vẫn tiếp tục bước và Soleman cũng tiếp tục lùi xe theo cô gái. Wendy chợt dừng lại, nhìn vào cửa xe đang mở.
-Hãy đem câu hỏi đó hỏi Chúa Giê-su đi. Xem ngài sẽ trả lời thế nào.
-Tất nhiên là Chúa sẽ bảo anh đi lễ.
-Không đúng! Chúa sẽ đến trước mặt em và nói: “Con hãy đưa mèo cho ta bế. Và ta sẽ chữa lành vết thương cho nó ngay tức khắc.”
Một chiếc taxi đang chạy tới. Wendy đưa tay đón nhưng nó đang chở khách nên không dừng lại. Wendy rút điện thoại, tra tìm địa chỉ bệnh viện thú y gần nhất rồi bước rất nhanh.
Soleman quay đầu xe, định chở Wendy đến bệnh viện rồi sẽ trở lại nhà thờ. Nhưng khi anh ta quay được đầu xe thì Wendy đã đi khá ra. Soleman vọt xe tới những không tài nào đuổi kịp cô gái mặc dù cô ta đang đi bộ.
Đèn đỏ ở ngả tư đã chặn anh ta lại. Còn Wendy thì vẫn thản nhiên bước qua đường giữa dòng xe cộ đang lao vun vút.
Và tan biến như một vệt khói mờ.