Chương 11 WENDY, EM LÀ AI VẬY?
Khi đã ngồi vào xe, Wendy nói:
-Cho em về khách sạn.
-Anh thấy em có vẻ rất mệt mỏi, hay là ta đi ăn tối em nhé?
Wendy tựa ngửa vào ghế, lim dim mắt.
-Cũng được. Em muốn đến Loteria.
Vừa đói vừa mệt, Wendy chỉ muốn ăn nhanh rồi về ngủ. Soleman chọn mexicana. Trông anh ta có vẻ bồn chồn.
-Wendy này. Có phải lúc nãy Chúa đã hiện ra bên em thật không?
-Hình như anh bị chứng hoang tưởng. Sao lại có chuyện đó được.
-Không đâu. Đó là thực tế. Chính tai anh nghe giọng nói của Người, Và khi anh quỳ xuống bãi cỏ, anh còn nhìn thấy hai bàn chân của Người có dấu đinh đóng đã thành sẹo.
Wendy vẫn lim dim mắt
-Có lẽ anh nên đi gặp bác sỹ.
-Ối trời! Em tưởng anh điên hả?
-Biết đâu đấy
-Thế con mèo đâu? Chẳng phải là Chúa đã đưa nó về nước Trời sao?
Wendy im lặng. Soleman không rời mắt khỏi Wendy. Có vẻ như anh ta đang lựa lời nói một cách thận trọng.
-Gia tộc anh mấy đời tin Chúa. Bản thân anh đã thờ lạy Người từ khi còn là một đứa bé lên năm, nhưng chưa hề một lần anh được nhìn thấy Chúa hiện ra bằng xương bằng thịt. Vậy mà một người ngoại đạo như em lại làm được điều ấy. Em là ai vậy?
-Là Wendy. Hai mươi ba tuổi. Người Việt Nam.
-Còn việc này nữa. Sao em có thể đi xuyên qua dòng xe cộ đang chạy vun vút trên đường phố với con mèo gãy chân ôm trước ngực, một cách bình thản, nhẹ nhàng như một làn khói. Em là ai vậy?
-Là Wendy. Hai mươi ba tuổi. Người Việt Nam.
Soleman cúi đầu rất lâu. Rồi đột ngột đứng dậy.
-Anh xin lỗi em nhé.
-Chuyện gì?
-Em… em có thể cho anh xem passport được không?
-Anh là cảnh sát hình sự hả? Sao hôm trước anh khoe là giáo sư dạy triết học. Wendy vừa nói vừa móc passport ra, nhưng Soleman ngăn lại.
-Thôi khỏi! Anh xin lỗi. Anh thật thô lỗ. Đừng giận nhé.
-Không giận nhưng chỉ buồn cười. Tại sao anh lại nghĩ em là người ngoài hành tinh? Vậy hóa ra Chúa Giê-su cũng là người ngoài hành tinh à?
-Xin lỗi! Anh sai rồi!
Wendy bật cười.
-Nhưng bây giờ thì em lại muốn hỏi anh: Anh nghĩ em là ai?
-Thực ra thì…
-Thì sao?
-Thì anh đang cố lý giải vấn đề bằng triết học. Đúng ra là bằng tâm-phân-học. Tiếng Anh gọi là psycho-analysis.
-Nhưng tâm-phân-học có liên quan gì tới Chúa Jésus?
-Anh không đề cập đến Chúa nữa. Anh chỉ nói về những con mèo.
-Mèo nào?
-Con Shorthair ở quán ăn khuya và chú mèo con bị gãy chân. Chẳng phải là em đã cứu chúng nó mà không hề nghĩ tới bản thân mình sao? Khi ở trong quán, em có thể chết vì con chó khổng lồ. Và khi băng qua đèn đỏ ở ngã tư em có thể chết vì dòng xe đang chạy với tốc độ rất cao. Cái gì đã thôi thúc em làm như vậy?
-Theo anh thì đó là cái gì?
-Đó là sự can thiệp của vô thức. Trong quá khứ chắc chắn em và một con mèo nào đó có mối quan hệ tình cảm rất gắn bó. Tình cảm ấy cộng với nhiều ký ức sâu đậm, đã hằn in trong vô thức của em nhưng em không hề biết. Chỉ khi nào em xúc động, hoặc lâm vào một tình huống khẩn cấp… thì vô thức ấy mới được kích hoạt và nhảy ra can thiệp, điều khiển những lời nói, những hành động.
Một triết gia người Áo là Sigmund Freud đã bỏ nhiều năm nghiên cứu về những tác động của vô thức lên ý thức, và gọi công trình nghiên cứu của mình là psycho-analysis, tức là “tâm-phân-học”. Ông ta nói: “Ý thức chỉ là sân khấu để cho vô thức thể hiện vai diễn của mình”.
Wendy ôm mặt cười.
-Em chưa từng nuôi một con mèo nào như vậy.
-Thế thì không thể lý giải được những hành động khác thường của em. Còn “siêu” hơn cả Halle Berry.
-Vậy chắc em là một “Miêu Nữ” rồi. Có phải anh đang nghĩ như vậy không?
-Anh nói đùa cho vui vậy mà. Em đã xem phim “catwoman” chưa?
-Rồi. Nếu được mời, em sẽ diễn xuất hay hơn Halle Berry.
Nói xong Wendy cầm lấy túi xách và đứng dậy.