← Quay lại trang sách

Chương 12 CÔ ÚT THÈM SỮA MẸ

Tôi hỏi Wendy:

-Sau đó, hai người có gặp lại nhau không?

-Dạ có. Vì người Ireland rất hiếu hòa. Coleman cũng dễ tính.

-Thế con mèo bị gãy chân thì sao?

-Nó chết, ngoại ạ. Nó đã mất quá nhiều máu mặc dù lúc đó con “bay” tới bệnh viện gần như tức thì. Nhưng nó đã kiệt sức. Trụy tim và chết. Thế còn Út? Bệnh tình của nó như thế nào?

-Khi ngoại chữa xong bệnh viêm tai giữa và táo bón cho Út thì người nó nổi đầy hạch. Những cục hạch lớn bằng trái tắt, nổi cộm dưới da, cứng ngắt.

Bác sỹ chọc ống tiêm vào cục hạch để rút dịch ra nhưng không có dịch. Không biết nó là cái gì.

“Thế bác sỹ chưa gặp trường hợp này bao giờ sao?”

“Chưa. Thường thì phải có mủ hoặc một thứ dịch gì đó”.

“Tôi cho rằng chỉ là những abcès do tiêm chích nhiều quá”.

Bác sỹ nói: “Nhưng vì nguyên nhân nào thì chúng cũng là những ổ vi trùng. Phải tiếp tục tiêm kháng sinh”.

Nghe vậy, ngoại bế Út đặt vô lồng.

“Nó đã chích kháng sinh quá nhiều. Nó bị rối loạn tiêu hóa. Nó bỏ ăn đã một tuần nay. Bộ bác sỹ muốn cho nó chết đói hả?”

Bác sỹ bỏ đi. Ngoại ôm cái lồng mèo vô đứng trong xó vì người đông quá, chó sủa, mèo kêu inh ỏi. Sau một hồi suy nghĩ ngoại quyết định đem Út về.

Lồng mèo máng trước tay lái, vừa chạy xe vừa suy nghĩ xem có cách nào cho Út ăn.

Một chiếc mô-tô cảnh sát giao thông từ phía sau vọt tới, ép ngoại vô lề.

“Cho coi giấy tờ xe. Bằng lái.”

“Tôi vi phạm gì vậy?”

“Vượt đèn đỏ”

Ngoại móc hết giấy tờ đưa ra, nhưng anh ta chỉ giữ bằng lái và giấy đăng ký xe. Rồi anh ta viết những thứ nhăng nhít gì đó trong tờ biên bản và đưa cho ngoại ký.

“Chúng tôi sẽ tạm giữ chiếc xe và giấy tờ. Một tháng sau ông đến địa chỉ ghi trong biên bản để nộp phạt và nhận xe về.”

Lúc ấy ngoại mệt ra rời, vói tay xách cái lồng mèo, ôm trước ngực rồi bỏ đi. Không nói một lời.

Ngoại đi được một đoạn ngắn thì nghe tiếng mèo kêu và tiếng nó day trở sột soạt. Ngoại sợ nó chết nên ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường của một căn nhà phố cũ kỹ.

Khi mở cửa lồng ra, thấy Út nằm bẹp dí, nhắm mắt. Nó tóp khô như một xác chết. Ngoại đặt bàn tay lên lưng nó, thấy lạnh ngắt. Ngoại hoảng hồn, bế nó ra khỏi lồng, ủ nó phía trong ngực áo để truyền chút hơi ấm. Nó kêu meo meo và dụi mặt lên ngực ngoại. Con biết nó làm gì không?

Nó tìm cái núm vú. Nó không biết rằng ông ngoại chỉ là một lão già ốm nhách. Thế mà nó vẫn tìm được cái núm. Nó ngậm lấy. Và núc.

Có lẽ trên cõi đời này chỉ mình ngoại biết cái cảm giác đó.

Lưỡi mèo rất nhám nên những cái núc tuy yếu ớt nhưng cũng làm ngoại đau rát. Nhưng ngoại không dám động đậy vì núm vú của đàn ông quá nhỏ, dễ tuột ra khỏi miệng. Ngoại cứ ngồi im, tay phải thì ôm mèo, tay trái thì giữ đầu của nó cho khỏi tuột ra khỏi núm vú da.

Còn Út thì cứ núc một cách tuyệt vọng.

Ngoại thì khóc ròng vì biết rằng mình sẽ không có được một giọt sữa nào để cho nó.

Út nhả cái núm ra rồi ngước mắt nhìn, cái nhìn như một dấu hỏi đầy thất vọng.

Ngoại bỏ mặc cái lồng mèo ở chân tường, cứ ôm Út trước ngực mà chạy. Ngoại chạy tìm chỗ bán sữa. Vừa chạy vừa khóc hu hu như đứa trẻ con lạc mất mẹ.

Rất may, ngoại gặp một trạm thú y tư nhân.

“Cháu có bán Vinamilk không?”

Cô nhân viên nói:

“Không cho mèo con uống sữa của người được đâu chú. Vì nó sẽ bị tiêu chảy. Cháu có loại sữa dành riêng cho mèo con.”

Và cô gái lấy chai sữa ra.

“Cháu giúp chú cho bé uống. Nó yếu lắm rồi. Không khéo nó sẽ chết đấy.”

Cô nhân viên nhìn đôi mắt đỏ hoe của ngoại, có vẻ cảm nhận được tình huống nguy cấp, nên liền lấy ra một ống tiêm bằng nhựa, tháo bỏ cây kim đi rồi bơm sữa vào miệng mèo.

Út uống từng ngụm, từng ngụm nhỏ.

Ngoại mừng quá. Ngoại muốn quỳ xuống đất mà lạy cô gái ấy. Tự nhiên trong đầu ngoại bật ra một câu hỏi:

“Có cách nào cho mèo ăn bằng ống tiêm này không?”

“Có chứ. Con sẽ cho bác một ống tiêm lớn. Bác về khoét cái lỗ gắn cây kim rộng thêm ra bằng đầu đũa. Xong bác nhét loại thức ăn sệt sệt vào phía sau ống tiêm rồi bơm vào miệng bé, giống như lúc nãy con cho bé uống sữa vậy.”

Nói xong cô gái đưa cho ngoại mấy bịch patê cá ngừ.

“Đây là loại thức ăn sệt, bác cứ theo cách con hướng dẫn, cho bé ăn ngày 3 lần. Cái bịch patê này bác chia làm 3 là vừa. Nhớ bơm thức ăn vào thật chậm và hướng ống tiêm vào vòm miệng trên của mèo để thức ăn khỏi lọt vào khí quản. Bác nhớ nhé.”

Quá đơn giản. Nhưng cũng rất hiệu quả. Út ăn patê và đi tiêu tốt. Ba ngày sau nó đứng dậy được. Một tuần sau, các cục hạch biến mất dần. Một tháng sau thì hạch hoàn toàn biến mất mà không cần uống một thứ thuốc nào.

Tuy nhiên nó vẫn không linh hoạt như những con mèo bình thường. Nó cứ im thin thít. Ngoại nghĩ đó là triệu chứng của bệnh trầm cảm. Nó thường ngồi im một chỗ trong nhiều giờ. Buổi sáng, ngoại cho nó ăn xong thì bế nó đặt trên ghế sofa. Nó ngồi nhìn vào vách, giống như ni cô ngồi thiền. Lát sau thì lăn ra ngủ. Ngủ tới chiều.

Đôi khi ngoại đặt nó ở giữa cầu thang và khuyến khích nó chạy xuống nhưng nó cứ ngồi một đống

Ngoại tức mình, bỏ đi. Rồi quên nó. Ngoại ngồi làm việc tới chiều. Khi xuống bếp ăn cơm thì vẫn thấy nó ngồi nơi cầu thang. Không nhúc nhích.

Ngoại lại tìm bác sỹ. Ông ta nói:

-Ở Việt Nam không có bệnh viện nào chữa bệnh trầm cảm cho mèo nên tôi không có thuốc đặc trị.