Chương 13 CUỘC “LẤN SÂN”-ÂM THẦM CỦA ÚT
Không có thuốc đặc trị bệnh trầm cảm cho mèo? Vậy thì tôi sẽ chữa bằng cách khác.
Mỗi ngày tôi ẵm bế Út thường xuyên hơn. Khi làm việc, tôi đặt Út nằm trước màn hình vi tính, vuốt ve, ôm ấp, thủ thỉ.
Nuôi mèo nhiều năm, tôi biết mèo rất thích nghe những lời thủ thỉ. Bạn có thể nói những câu đơn giản mà nó đã thuộc và hiểu như: “Nhảy lên bàn!” “Tránh qua bên cho ngoại làm việc” “Nằm xuống!”… nhưng bạn cũng có thể nói bất cứ điều gì, kể cả những lời dặn dò dài dòng, những khuyên bảo rắc rối, thậm chí bạn có thể kể chuyện cổ tích cho nó nghe. Chắc là nó không hiểu nhưng nó vẫn thích, nhất là vừa thủ thỉ vừa vuốt ve, ôm ấp. Sự thích thú của nó thể hiện qua những tiếng “meo” rất nhỏ, hoặc những tiếng “rù… rù…” trong cổ họng.
Đó là phương pháp trị liệu tôi tự nghĩ ra.
Chưa đầy một tháng Út đã trở nên linh hoạt hơn nhiều. Thay vì nằm im cho tôi vuốt ve thì nó thường cắn nhẹ vào cổ tay tôi, rồi liếm lòng bàn tay tôi. Những lúc ấy nó nằm trên bàn, ngay trước ngực tôi. Tôi kéo có sát vào ngực, ủ nó bằng hơi ấm của mình. Nó “meo” lên một tiếng nhỏ và nhắm mắt lại.
Tuy vậy, nó vẫn chưa kiểm soát được tiểu tiện. Nhiều khi “mót” quá, không kịp nhảy xuống đất, nó vẫn đái trên bàn.
Chính vì chuyện “đái bậy” ấy mà tôi không thể cho nó ngủ chung trên giường cùng với Mướp, Vừng và Xíu. Đái trên bàn, còn dễ lau. Đái trên giường, thấm xuống nệm, phiền phức gấp trăm lần.
Buổi tối, khi thấy má Hai Xíu, cậu Ba Vừng và anh Mướp lên giường nằm cạnh ông ngoại, Út thèm muốn lắm nhưng tôi không thể chiều nó được. Tôi kéo cái ghế sát bên giường, đặt nó nằm lên đó, gần bên ông ngoại cho “đỡ ghiền”. Nó không thể hiểu vì sao tôi lại phân biệt đối xử với nó như vậy vì tôi không thể giải thích chuyện nó đái bậy bằng tiếng Việt hay tiếng Anh tiếng Pháp được, còn “tiếng Mèo” thì tôi chỉ biết có mỗi một từ “meo”.
Qua một đêm, sáng ra thấy Út vẫn nằm im trên ghế mặc dù nó đã thức dậy. Các bậc tiền bối của nó thì đã cào cửa đòi ra khỏi phòng từ hồi nửa đêm. Chỉ mình Út thì không muốn xa ông ngoại.
Sang đêm thứ hai, tôi vẫn kê cái ghế sát bên giường và đặt Út nằm lên đó. Út không dám cãi, cứ nằm im một lúc thì ngủ. Hai giờ sáng, tôi thức giấc thì thấy một nửa người của nó đã trườn qua giường. Và nó đang ngủ say. Thôi, vậy cũng được. Nếu có đái thì chỉ ướt cái ghế gỗ.
Đến đêm thứ ba, nửa khuya tôi thức giấc, thấy Út đã lén bò qua giường từ lúc nào. Nhưng nó chỉ dám nằm dưới chân tôi. Chèo queo. Lẻ loi. Côi cút.
Tôi không nỡ đuổi. Tôi rón rén ngồi dậy uống nước. Khi nằm xuống giường, tôi nghĩ: Nếu lỡ nó đái thì sao?
Út nằm ngủ trên ghế
Có lần tôi đã phải mướn hai chú thợ hồ lên phòng, khiêng tấm nệm nặng gần trăm ký lên sân thượng phơi nắng hai ngày mới khô. Vậy có nên bế nó đi chỗ khác không?
Tôi ngồi dậy. Nhưng khi thấy nó nằm co ro, khép nép dưới chân mình, chèo queo như đứa trẻ mồ côi, tôi chảy nước mắt. Tôi vuốt nhẹ lên đầu nó, rồi thủ thỉ:
-Tôi nghiệp con. Để ngoại ôm cho con ngủ.
Rõ ràng là nó hiểu câu nói ấy. Nhưng nó cứ làm như đang ngủ say mà người thì buông lỏng, nhắm mắt, mặc tình cho tôi bế nó lên tay và đặt nó sát vào sườn bên trái của mình.
Chỉ vài giây sau, nó trườn tới và rúc vào nách tôi, rên “rù rù…” một lúc, rồi ngủ say tới sáng.
Sáu giờ tôi thức dậy. Út vẫn ngủ say. Có lẽ đó là giấc ngủ thần tiên nhất trong đời nó.
Tôi rờ rẫm chung quanh chỗ nó nằm, thấy khô ráo nên quyết định cứ để nó ngủ tiếp.
Ngày hôm đó Út linh hoạt hẳn. Nó chạy giỡn với má Hai và cậu Vừng, anh Mướp, lên xuống cầu thang như bay.
Thế là tôi quyết định cho nó ngủ chung giường.
Tuy nhiên, để cho chắc ăn, tôi ra phố mua một tấm ny-lông dày, dài 2,5m, rộng một mét, bọc nửa cái giường. Bọc chồng lên trên tấm drap. Đó sẽ là chỗ ngủ của Út mỗi đêm, để lỡ nó có đái thì không thấm xuống nệm.
Đêm hôm sau, mọi việc suôn sẻ.
Đêm thứ hai cũng an toàn.
Nhưng đêm thứ ba…
Chỗ nằm riêng của Út trên giường Ngoại
Út cũng không đái. Nhưng hình như nó không thích tấm ny-lông đó. Nó cắn nham nhở quanh chỗ nó nằm. Tôi trừng mắt nhìn nó, nó quay mặt đi.
-Tại sao con lại cắn nát tấm ny-lông?
Nó nhìn tôi, một cái nhìn vừa buồn vừa sợ hãi, như thể nó muốn nói: “Con chỉ muốn rúc vào nách ông ngoại mà ngủ thôi.”
Một mơ ước nhỏ nhoi như vậy của một đứa trẻ mồ côi, sao tôi có thể từ chối được?
Từ đó, tối nào tôi cũng ôm nó ngủ. Và nó không đái bậy nữa.