← Quay lại trang sách

Chương 14 CHIA LÌA-

Tôi thực sự không muốn viết chương này. Và không bao giờ ngờ rằng có ngày mình phải viết những dòng đau xót này.

Sau bảy tháng chữa trị gian nan và đầy âu lo, đầy nước mắt, Út đã bình phục, trở thành một cô gái xinh đẹp, một đóa lan đen của rừng già Châu Phi huyền thoại. Vậy mà hai ông cháu chỉ sống với nhau có hơn một năm nữa thì Út ra đi.

Có thể nói tôi là người mẹ thứ hai đã sinh ra Út. Bé biết điều đó nên nó rất thương tôi và tôi cũng thương nó như con ruột.

Bây giờ mất nó, tôi thực sự đã mất một đứa con yêu quý.

Tôi khóc đã cạn nước mắt.

Trong nhà tôi, trong phòng riêng của tôi, chỗ nào cũng có hình bóng Út: nơi nó nằm, nó ngồi, nó ăn, nó đùa giỡn, nó rúc vào nách tôi, nó nằm dưới chân tôi, nằm trên bàn làm việc…

Út hòa tan vào cuộc sống tôi, vào không khí tôi đang thở. Út như dải sương mù trùm lên tâm trí tôi, vĩnh cửu và bất tận. Tôi mất khả năng suy nghĩ và tê liệt cảm xúc. Tôi thất lạc tôi giữa vô định.

Tôi sẽ phải đau khổ đến bao giờ! Sẽ có thể chịu đựng nổi sự mất mát này đến bao giờ?

Suốt ngày tôi phải nhủ lòng: Đừng chết! Ráng sống để bảo vệ Xíu, Vừng, Mướp và đàn mèo hoang vẫn chờ đợi tôi mỗi tối. Nếu tôi ngã bệnh hoặc chết thì những đứa trẻ tội nghiệp kia sẽ ra sao trước cuộc đời tàn nhẫn, trước những con người vô cảm và độc ác đầy dẫy ngoài xã hội?

Xin ơn trên hãy cho tôi sống sót để góp một bàn tay che chở những sinh linh nhỏ bé, đơn độc, yếu ớt đang lầm lũi sống trong bể khổ trầm luân, tàn nhẫn, man rợ diễn ra hàng ngày và bất tận trên mặt đất lạnh lẽo này.

*

Wendy ơi! Con nghĩ sao về một đứa bé mới hai tuổi, vừa trải qua bảy tháng trời giành giựt mạng sống với tử thần và chỉ mới sống bình yên được với ngoại có hơn một năm thì bỗng nhiên rơi vào tay bọn trộm, bị ném vào một địa ngục xa lạ, chung chạ với những bé mèo khác đang chờ bọn đồ tể hành quyết?

Hôm đó là ngày 19 tháng 3. Đúng vào sinh nhật của con. Sự trùng hợp đó là một dấu hỏi lớn, nó đã làm con khóc khi ở tiệc sinh nhật về thăm ngoại, thấy trên bàn thờ Út nhang đèn sáng choang. Con đã hỏi ngoại: Tại sao? Tại sao lại có sự trùng hợp ấy? Và tại sao Út lại phải chết trong khi nó là đứa trẻ nhút nhát không bao giờ và không thể một mình dám ra khỏi nhà.

Cổng nhà ngoại bao giờ cũng chừa những cái lỗ để khi đóng cổng thì mèo vẫn có thể chạy vào trong sân nhà nếu chúng bị chó hoặc kẻ gian rượt đuổi.

Đã có lần ngoại đặt Út bên ngoài cổng, sát ngay những lỗ trống ấy và ngồi bên trong cổng gọi nó, đem thức ăn nhử nó, nhờ người hàng xóm hù dọa nó… nhưng nó cũng không biết cách chui qua cái lỗ để vào nhà.

Vậy thì cớ gì nó lại có thể chui ra đường để bị bắt?

Sáng hôm đó, như thường lệ, ngoại cho Út ăn xong thì bế nó đặt nằm trên ghế sofa phòng khách. Nó sẽ ngủ ở đó đến chiều thì dậy để ngoại bế ra vườn tập trèo cây.

Đợi Út ngủ xong, ngoại đi phố trong một tiếng đồng hồ. Lúc trở về thì không thấy Út đâu cả. Ngoại tìm tất cả các xó xỉnh trong nhà, gầm giướng, góc phòng, kẹt cửa, kệ bếp…

Ai cũng bảo: “Nó đang tuổi dậy thì, chắc nó đi chơi đâu đó, sáng mai nó về”. Nhưng ngoại không tin, vì ngoại biết nó không có khả năng chui ra khỏi cổng, đừng nói là đi tìm bạn tình.

Ngoại lấy xe đi về hướng Nhà Bè, đến các lò mổ. Ngoại đưa hình Út ra nhưng không ai nhận dạng nó dù nó có cái đuôi xoắn lại như lò xo.

Ngoại đi ngược về phía cầu Tân Thuận, nơi cũng có nhiều lò mổ. Một người đàn bà nói: “Đưa tôi 300 ngàn để vào cổng. Vì các trại mèo không ai cho mình vô tự do đâu”.

Vẫn không tìm thấy. Ngoại lên Ngã Bảy Lê Hồng Phong, rồi Ngã Tư Bảy Hiền, rồi Tân Phú, Rồi Gò Vấp… ra tận ngoại ô, hương lộ 2 hương lộ 3… đi Hóc Môn.

Wendy hỏi:

-Sao ngoại phải đi xa như vậy. Út bị trầm cảm, chỉ ngồi một chỗ thôi mà?

-Con có biết hành trình của một con mèo từ khi bị bắt đến khi bị đưa vào lò mổ không? Trước hết, chúng bỏ mèo vô bao bố. Mỗi bao chứa cả chục con mèo đủ loại. Chúng chở những bao bố ấy đến chợ đầu mối, cân ký bán như bán ve chai.

Sau đó chủ “vựa mèo” liền phân loại ra làm nhiều hạng: Mèo ngoại, mèo kiểng, mèo ta, mèo thịt, mèo bệnh… Tùy loại: có con chỉ 50 ngàn nhưng cũng có con giá năm bảy triệu…

Chắc là Út bị ném vào chuồng chung với lũ “mèo thịt” vì tuy nó khù khờ nhưng ngoại nuôi nó kỹ lắm, nó mập và chắc.

Sau khi phân loại thì chủ vựa mới đưa đi tiêu thụ. Thị trường mèo rộng khắp thành phố. Chính vì thế mà ngoại đã phải đi xa như vậy.

Buổi chiều đó trở về nhà hai tay không, mệt rã rời và tuyệt vọng.

Nhưng Út đã bị bắt như thế nào và đã chết như thế nào thì cho đến giờ ngoại cũng không hề biết.

Wendy ngồi im như tượng đá. Mặt nó lạnh và đầy vẻ căm hờn hơn là đau khổ. Rất lâu sau, cô gái nói:

-Mặc dù Út chết đã 25 năm rồi, nhưng với con thì chỉ như mới hôm qua. Không hiểu tại sao con vẫn nghĩ rằng con có thể gặp lại Út. Rằng Út vẫn ở đâu đó. Ngoại có muốn gặp lại Út không?

Tôi nhìn rất lâu vào đôi mắt của Wendy:

-Sao mà gặp được? Đã 25 năm rồi. Thân xác Út đã thành cát bụi. Tâm hồn nó cũng đã đi đầu thai kiếp khác rồi. Còn gì nữa mà gặp?

Đột nhiên Wendy bước đến trước mặt tôi, ngồi vào ghế đối diện.

Căn phòng bỗng sáng lên, một thứ ánh sáng huyền ảo như lớp sương khói mỏng manh tỏa ra từ thân thể, từ khuôn mặt cô gái.

Tôi chợt nắm lấy tay Wendy để chắc rằng cô gái đang có thật. Wendy nói:

-Không sao đâu ngoại. Ngoại sẽ làm gì nếu con chính là Út. Hãy nhìn lên bàn thờ đi! Có phải trong cái hộp đóng kín mà ngoại đang thờ chung với Út có một ống tiêm bằng nhựa được khoét một lỗ lớn bằng đầu đũa đề ngoại bơm thức ăn lỏng vào miệng Út không?

Wendy nói xong thì đứng dậy, đến bên bàn thờ lấy cái hộp nhựa. Cô gái mở hộp ra, đặt trước mặt tôi.

Ống tiêm dùng để bơm thức ăn lỏng

-Ngoài ống tiêm ra, còn có một trái banh bằng nhựa, nhỏ như quả bóng bàn. Hồi đó ngoại mua bốn cái cho con chơi, nhưng bây giờ chỉ còn có một cái.

Trái banh nhựa, đồ chơi của Út

Còn đây là con bướm bằng mica mà bác Dianne Trần đem từ Úc về tặng cho con. Và còn cái kẹp gắp thức ăn bằng inox nữa. Nếu con không phải là Út, sao con có thể biết được những những đồ vật ấy trong hộp?

Tôi sửng sốt nhìn cô gái.

-Nếu con là Út, vậy thì Wendy đâu?

Cô gái cầm cái USB trên bàn, đưa cho tôi.

-Wendy đang tạm thời nằm trong chiếc USB này dưới dạng những data. Vì bây giờ chị ấy cũng giống như một tập tin vậy. Hàng ngày ngoại viết văn bằng computer, ngoại thừa biết rằng người ta không thể nào đưa một file trùng tên vào chung một thư mục được. Vì làm như vậy thì file gốc sẽ bị xóa. Cho nên Wendy đã tự nguyện tạm trú trong chiếc USB này, và cho con mượn thân xác để trò chuyện với ngoại. Con chính là Út của ngoại đây. Ngay tại thời khắc này. Lát nữa con phải đi, trả lại thân xác cho Wendy. Và rồi con sẽ lại về thăm ngoại.

Đó là sáng kiến của chị Wendy lấy cảm hứng từ công nghệ kỹ thuật số trong khoa Art and Fashion mà chị ấy đã học tại Swansea University.

Dụng cụ gắp tức ăn cho Út

Từ trong khoảng không nhỏ hẹp của căn phòng, chợt nghe một tiếng “meo” rất rõ.

Tôi bật khóc.

Và ôm lấy cô cháu ngoại cũng đang nức nở trên vai tôi.