Chương 15 ĐẦU THAI-
Ngày thứ hai, tôi lại đi tìm và trở về mà không có Út. Tôi mệt lả, nằm vật xuống giường và thấy mình đang khô héo dần như cái cây đang cạn kiệt nhựa sống.
Trong trạng thái lơ mơ ngủ tôi chợt nghe có tiếng kêu rất lớn từ dưới đường vang lên:
-Ngoại ơi! Ngoại ơi!
Tiếng kêu lớn, khẩn thiết và thảm thương như tiếng khóc thét của một đứa trẻ đang bị thiêu cháy.
Tôi choàng dậy, hấp tấp chạy xuống cầu thang, mở tung cánh cổng.
-Ai vậy? Ai gọi tôi vậy?
Buổi trưa vắng tanh. Con đường trước nhà không một bóng người. Trời đứng gió. Hàng cây bên nhánh sông cũng bất động trong cái nóng oi ả.
Tôi chạy ra sát mé nước nhìn suốt những gốc cây bần. Câu hỏi được lập lại như tiếng thét:
-Ai gọi tôi vậy? Có ai gọi tôi không?
Im lặng. Ngay cả một tiếng chim lẻ loi cũng không có. Tôi vào nhà, gõ cửa phòng bà xã.
-Lúc nãy bà có gọi tôi không?
Bà mở mắt ra nhìn, kinh ngạc trước vẻ mặt hoảng hốt.
-Không. Tôi đang ngủ mà.
-Nhưng bà có nghe gì không?
-Nghe gì? Ai gọi cổng sao?
-Có ai đó gọi: “Ngoại ơi! Ngoại ơi!” rất lớn. Tôi nằm trong phòng đóng cửa mà vẫn nghe rất rõ. Như tiếng thét vậy đó.
-Chắc ông bị ảo giác.
Rồi bà nhắm mắt. Ngủ tiếp.
*Lúc ấy, tại một lò mổ ở Gò Vấp, Út đang co rúm lại khi người đàn bà mở cửa chuồng, tóm gáy một con mèo nằm kế bên. Nó sợ đến nỗi không dám có phản ứng. Út biết rằng sắp tới phiên mình nên nó nép sát vào góc chuồng, nhắm mắt, không dám nhìn cảnh đồng loại mình bị giết.
Chỉ nghe tiếng”meo” thảm thiết và tiếng lưỡi dao phập xuống cái thớt gỗ dày và to như mặt bàn.
Đến khi Út nghe tiếng mở cửa chuồng lần nữa và thấy bàn tay người đồ tể chộp lấy gáy mình thì nó gào lên khủng khiếp.
*Đó chính là lúc tôi nghe tiếng gọi: “Ngoại ơi!” khi đang thiu thiu ngủ. Tiếng gọi cuối cùng của Út trong giờ lâm tử.
Ngoại ơi! Ngoại đang ở đâu? Sao không đến cứu con? Đó là tiếng gọi bi thương, tàn nhẫn của một kiếp chúng sinh tuyệt vọng giữa cuộc đời vô nghĩa.
*Liền sau cái chết của Út, quá trình phân hủy của thân xác bắt đầu. Chỉ trừ uẩn thứ 5 là THỨC (mà chúng ta thường gọi là linh hồn) thì bay lên. Nhưng cứ lửng lơ vì không biết về đâu.
Chợt Út nghe một giọng trầm ấm:
-Ta là Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật, ta sẽ đưa con đi đầu thai kiếp khác.
-Ngay bây giờ sao? Út hỏi.
-Ngay bây giờ. Vì con là một trẻ thơ vô tội. Con đã trả đủ nghiệp của kiếp trước bằng những tháng ngày bệnh tật liên miên nên không cần phải chờ đến
Tiếp dẫn Đạo sư, A-Di-Đà Phật
49 ngày như những chúng sinh khác. Hãy nhảy lên vai ta đi. Kẻo không kịp.
Nói xong, vị đạo sư lướt đi cùng cô Út, trên một đám mây mềm như dải lụa.
Đám mây ấy đáp xuống một bệnh viên phụ sản ở Bình Dương và tan biến như một làn khói mỏng.
Nơi bệnh viện ấy có một sản phụ sắp lâm bồn. Hôm đó là ngày 19 tháng 3 năm 1997. Bà tên là Quỳnh Như, Giám đốc ngân hàng. Và đứa trẻ sắp chào đời là một bé gái tên Trương Quỳnh Lan tức Wendy, nhân vật chính trong tác phẩm này.