Chương 16 CẦU EINSTEIN-ROSEN-
Căn nhà của tôi chỉ hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp chung với phòng ăn… nhưng vườn thì khá rộng. Có những cây tôi trồng đã hai mươi
năm, cao gần 20 mét, tán lá dày, phủ mát cả một vùng rộng lớn. Những cây khác thường là cây bần mọc tự nhiên trên bờ sông từ thời ông Bành Tổ tới giờ, tuy không cao lớn nhưng sum suê, với những chùm rễ dày đặc như một mạng lưới khổng lồ chồm ra mé nước. Đó là giang sơn của lũ cua, còng và cá thòi lòi. Những vòm lá trên cao là vương quốc của chim chóc, đa phần là cu cườm, chào mào và chim sẻ.
Đây là vùng đất ngập mặn, không trồng cây ăn trái được nên tôi trồng cỏ. Lũ mèo nhà coi đó là thảo nguyên của chúng. Chúng đùa giỡn, vật lộn, rượt đuổi nhau và phóng lên cây. Thỉnh thoảng có bé mèo con ham vui leo thật cao rồi không xuống được, khóc lóc thảm thiết.
Lần nọ con Mướp leo ra tận mé nước rình bắt chim mà quên leo vào. Đến khi nước triều dâng lên thì nó bị nước vây quanh, hết đường day trở.
Buổi tối tôi kiểm điểm quân số, thấy thiếu Mướp liền xách đen pin đi tìm, phát hiện chú chàng đang run rẩy bám vào nhánh cây lắc lư theo con sóng. Thấy tôi, nó khóc rúc rích như chuột kêu, nhưng nước sông chảy mạnh quá, đêm thì tối đen, tôi đâu dám bơi ra cứu nó. Tôi cũng không dám bỏ đi, sợ lỡ nó rớt xuống nước bị cuốn ra sông lớn coi như tiêu đời. Tôi đành phải ngồi trên bờ sông chờ sáng.
Mặt trời lên. Nước rút. Tôi phải lấy một cái thau nhựa, lội sinh ra giữa dòng, bắt mèo bỏ vô thau rồi vừa đẩy cái thau vừa níu nhánh cây mới đủ sức đi vào bờ. Bùn ngập lên tới đầu gối, rút chân lên còn khó, đừng nói chuyện bước đi.
Nhưng nơi này vẫn là vườn địa đàng của lũ mèo. Ra vườn, tôi chỉ thấy cây, thấy lá, thấy hoa và cỏ… nhưng lũ mèo thì khác. Chúng còn thấy những con mồi.
Chim bay trên trời, nhanh như tên bắn. Vậy mà vừa đáp xuống là một tia chớp xẹt. Đó là mèo! Bách phát bách trúng.
Nghĩa trang mèo nhà tôi không chỉ chôn những con mèo chết bị người ta vứt ra đường mà còn chôn cả chim, chuột, thằn lằn, và rắn nữa.
Bãi cỏ, trông thì đẹp, vì nó xanh mượt. Nhưng bên dưới lại có rắn. Chỉ là những con rắn nước to bằng cán dao và không có nọc độc, nhưng lũ con gái cỡ Wendy trông thấy là khiếp vía. Còn mèo thì gặp rắn như bắt được vàng.
Vồ và cắn cổ. Chỉ hai chiêu là dứt điểm.
Tha rắn vô nhà. Bày trên bàn phòng khách.
*Wendy vừa từ Hà Nội vào, mang một số quà của Quỳnh Như tặng tôi. Ngoài cốm dẹp, hôm nay còn có một chai Martini đỏ, xúc xích tỏi và trái sấu.
Hai ông cháu ngồi nơi ghế đá trong vườn, bên nhánh sông. Hoa bần đã bắt đầu nở lác đác.
-Để con nấu canh chua cho ngoại ăn. Ở trong Nam ít người biết đến trái sấu. Nó có hương vị đặc biệt hơn me rất nhiều.
-Ngoại đã có lần ăn canh chua nấu bằng trái sấu với thịt băm ngon lắm con ạ. Nhưng đã lâu lắm rồi, ngoại không nhớ là ai đã nấu món đó. Có phải mùa Hè là mùa lá sấu rụng vàng khắp trời Hà Nội không hả, con?
-Đúng rồi, ngoại. Ở phố Phan Đình Phùng lá sấu bay vàng rực đầy trời, rất đẹp.
Wendy rót Martini vô hai cái ly. Tôi vói tay hái một trái bần xanh ngay trên đầu và ăn với xúc xích tỏi. Wendy cũng muốn ăn thử. Tôi đưa cho nó nửa trái bần còn lại, tưởng nó chê, không ngờ nó thich quá Nó uống cạn ly Martini rồi đứng lên đi tìm hoa bần.
-Ngoại ơi! Con muốn gọi Út về quá.
-Con gọi được sao?
-Con đã nghĩ được một cách. Đó là cái “lỗ giun” mà các nhà khoa học thường gọi là “cầu Einstein-Rosen”.
Chính con đã mấy lần đi qua cái “cầu” ấy, nhưng chỉ có thể thực hiện được trong những tình huống cấp bách như lần ngoại bị tai nạn ở Đà Lạt.
-Còn với Út thì sao?
-Hiện giờ Út đang ở cõi Phật. Con muốn truyền kinh nghiệm cho nó về cách sử dụng cầu Einstein-Rosen để đến đây. Đến khu vườn này, ngồi uống Martini với ngoại. Ngoại có nghĩ rằng con sẽ làm được không?
-Nếu Út đã thành Phật thì chuyện đó không khó vì nó sẽ tự biết cách sử dụng cầu Einstein – Rosen để xuyên qua thời gian.
Và cũng nhờ thế mà Út có thể tồn tại song song với con, có thể cùng ngồi uống rượu mà con không cần phải “lánh mặt” trong USB như lần trước.
Wendy ném cái hoa bần lên bàn.
-Vậy con đi rước Út đây!
Tức thì cô gái biến mất.
Chưa đầy năm phút, Wendy đã hiện về nơi ghế đá. Ôm Út trước ngực.
-Meo!
Vừa dứt tiếng Út đã nhảy vào lòng ngoại.
Tôi cúi xuống cho nó liếm mặt và cắn yêu lên má. Tôi siết nó trong vòng tay. Nó liếm khô những giọt nước mắt.
Wendy ngồi nhìn và cười. Nó đã uống cạn chai Martini lúc nào không hay. Mặt đỏ bừng.
Tôi nói:
-Sao con không để dành phần cho Út?
-Ối xời! Trong vali con còn hai chai.
Nhưng Út không để ý đến chuyện đó.
Nó rúc vào nách tôi. Và ngủ.
ẢNH: Albert Einstein và Nathan Rosen.