Chương 22 TRỞ VỀ CÕI PHẬT-
Út ngồi trên bàn làm việc của tôi, mặt quay vào vách. Tôi biết nó đang thiền định nên lại giường nằm. Bỗng nghe Út nói:
-Ngoại ngủ đi. Mấy hôm nay con thấy ngoại lo tiếp khách của chị Wendy cực quá.
-Nhưng con đừng bỏ đi lúc ngoại đang ngủ. Nếu khi thức dậy mà không thấy con, ngoại sẽ buồn lắm đó.
-Không sao đâu. Ngoại cứ ngủ đi.
Nửa đêm tôi thức dậy thì thấy Út đang ngủ say, mặt rúc vào nách bên phải tôi giống như ngày xưa.
Tôi hơi nghiêng người một chút, vuốt đầu nó, nghĩ tới lúc hai ông cháu phải chia tay, tôi không cầm được nước mắt. Nhưng tôi không dám khóc thành tiếng sợ nó thức dậy. Út cứ nằm im như thế một lúc lâu, rồi nó cựa quậy. Nó cắn nhẹ lên cánh tay tôi. Rồi một giọng nói như lời thủ thỉ của trẻ thơ:
Út tập trèo cây
-Con không ngủ đâu, ngoại. Con chỉ nằm nghe ngoại thở, để nhớ lại ngày xưa khi ngoại mới đem con về. Đó là những ngày mưa rất buồn, còn con thì bị bao nhiêu thứ bệnh hành hạ. Hồi đó, tuy con chỉ là một con mèo con nhưng con hiểu tấm lòng của ngoại. Và con thương ngoại lắm. Suốt đời con sẽ không bao giờ quên được mối tình giữa hai ông cháu mình. Tuy bây giờ con đang ở một cõi trời khác, và đã bước qua khỏi sinh tử luân hồi, nhưng con vẫn là cháu của ngoại. Và mai sau, con sẽ là người tiếp dẫn linh hồn ngoại khi ngoại qua đời để về cõi Phật. Chúng ta sẽ lại ở cạnh nhau, bên ngoài cõi vô thường này.
Tôi ôm nó thật chặt. Lặng lẽ khóc. Nước mắt chảy xuống miệng tôi, lăn xuống cổ, xuống ngực. Tôi không biết phải nói gì. Cứ khóc. Nước mắt cứ chảy, cứ chảy hoài không dứt.
Út ngồi dậy. Nó liếm những giọt nước mắt, liếm lên má, lên cổ tôi. Lưỡi của nó vẫn rất nhám. Tôi nấc lên khi nhớ lại buổi chiều tôi đưa nó từ bệnh viện về, nó rúc vào ngực tôi để tìm vú mẹ, tìm một chút sữa từ cái núm vú khô quắt queo như miếng da vô dụng.
Út không biết khóc, không có nước mắt, nhưng nó kêu lên những tiếng “Ao! Ao!” nghe đứt ruột. Nhưng rồi nó trấn tĩnh lại. Nó nói:
-Đừng khóc nữa, ngoại. Con sợ lắm.
-Con sợ gì?
-Sợ tiếng khóc ấy sẽ kéo con trở lại cõi vô thường.
Tôi cố kìm nén cảm xúc. Út nói:
-Tạm biệt ngoại! Con đi đây! Rồi một ngày nào đó con sẽ trở về thăm ngoại.
-Nhưng quỹ thời gian của ngoại không còn bao nhiêu. Ngoại rất mong được gặp con lần nữa trước khi từ giã cõi đời này.
-Không sao đâu ngoại. Đừng nhìn cuộc chia ly này như thế. Ngoại cứ sống như đã từng sống: Thương yêu và cứu giúp chúng sinh. Đó là tu. Đó là Phật. Và hai ông cháu mình sẽ gặp lại. Hãy đón nhận cái chết thật nhẹ. Như một chiếc lá rơi. Hãy coi nó như một sự hòa nhập và hội ngộ. Con đi đây… ngoại nhé…
Rồi Út biến mất.
Bàn tay tôi vuốt vào khoảng không, còn vương lại chút hơi ấm của đứa cháu ngoại đã từng đến cõi hồng trần này từ vô minh, và đã gặp tôi do nghiệp duyên của một kiếp nào xa lắc.