← Quay lại trang sách

Chương Năm - Người Giáo Viên.

O phân xưởng đóng hòm có nhiều công nhân xuất sắc. Các đội trưởng chọn năm người lao động giỏi nhất vào học “lớp” của Cô-xchi-a. Cả năm người này đều lớn tuổi hơn giáo viên của họ, vì vậy đối với Cô-xchi-a họ có thái độ hơi giễu cợt. Mi-sa cứ sợ Cô-xchi-a sẽ ngượng nghịu, lúng túng, sẽ tỏ ra mình còn bé bỏng, nhưng hóa ra không phải như vậy. Cô-xchi-a lớn lên trong một cùng khắc nghiệt ở phương bắc, ở đó, người ta phải hợp sức nhau lại trong những tập đoàn để đấu tranh để đấu tranh với thiên nhiên: họ cùng đãi vàng, cùng đốn gỗ, cùng đi săn.

Trong các tập đoàn, lời của người trên là pháp lệnh, nhưng người trên là người có nhiều kinh nghiệm hơn, chứ không phải là người nhiều tuổi hơn.

Cô-xchi-a bình tĩnh đưa mắt nhìn một lượt các học viêc của mình, lẳng lặng đặt ba chiếc đinh rồi đóng liền ba nhát búa.

- Ai có thể làm được như vậy? – em hỏi.

- Định trổ tài đấy mà! – các học viên nói với nhau.

Trong số năm học viên có ba người đóng được như thế.

“Ngón này không thành công rồi”, - Mi-sa lo lắng nghĩ, nhưng Cô-xchi-a vẫn thản nhiên như không, em đặt mười hai chiếc đinh và đóng gọn một loạt mười hai nhát búa.

- Còn bây giờ ai làm được? – em hỏi.

Chỉ mỗi cậu bé Va-li-a chín chắn là đóng được bốn chiếc đinh lần, còn những người khác chịu hết.

- Các bạn xoàng quá! – Cô-xchi-a nghiêm trang nói. – Dù có một trăm chiếc đinh tôi cũng vẫn đóng được hết. Phải biết cách đóng, các bạn ạ! – Em nói rắn rỏi, không khoe khoang và Mi-sa cảm thấy yên tâm. - Bạn Va-li-a, như bạn chẳng hạn… Bạn đóng rất tốt, nhưng bạn cầm búa chưa đúng, cho nên đinh còn chưa sợ bạn. Hơi một tí là nó quẹo sang bên. Bạn đưa tay đây!

Va-li-a nghi ngại đưa tay ra. Cô-xchi-a xoay tay bạn áp sấp xuống rồi đặt ngược chiếc đinh lên móng ngón tay cái, nhưng chiếc đinh không đứng vững được.

- Bạn thấy không, mới làm việc có một tí mà tay bạn đã run rồi. Bạn hãy cầm búa nhè nhẹ thôi, hờ hờ thôi. Như búa là đồ chơi ấy…

“Em ấy khá thật! – Mi-sa vui mừng tự nghĩ. - Tự nghĩ ra được ví dụ đấy nhé. Mà không biết em ấy lấy đâu ra những lời lẽ như thế nhỉ. Kỳ lạ thật “. Còn Cô-xchi-a thì nói những lời của ông Criu-cốp, những lời này trước kia ông Criu-cốp nghe được của ông nội ông ấy, người đã xây dựng gần như tòan bộ vùng Íp-đen bằng gỗ bá hương.

Mi-sa có việc phải đi. Khi trở về, anh thấy các hướng dẫn viên tương lai đang giáng búa, còn Cô-xchi-a chăm chú theo dõi họ.

- Công việc thế nào, các bạn? – Mi-sa hỏi.

- Không có gì đặc biệt cả, anh ạ, - Pê-chi-a, một thiếu niên dáng bộ chững chạc, nói. - Chỉ cần đặt đinh cho thật thẳng góc và hạ búa xuống cho thật song song là được - Rồi bằng một nhát búa, em đóng luôn được chiếc đinh vào gỗ.

- Bạn khá lắm! – Cô-xchi-a khen.

Cậu học viên phấn khởi được nghe lời khen ấy.

Có tiếng còi báo giờ ăn trưa. Mi-sa gọi Cô-xchi-a ra cửa, cố ý để em đi ngang qua chỗ em đã làm việc hôm trước. Phía trên chiếc bàn thợ ấy có treo một tấm biểu ngữ bằng giấy bồi sặc sỡ, trên đó viết: “Hoan hô, Cô-xchi-a và Cla-va! Hôm qua các bạn ấy đã đạt được 225 phần trăm định mức!”

Những chữ to thế kia mà lại viết về Cô-xchi-a, em cảm thấy rất thú vị.

- Cla-va ở đâu hả anh? – em hỏi.

- Chuyển sang phân xưởng lau rửa rồi. Dù sao cô ấy đóng đinh cũng vất vả quá.

… Ở phân xưởng đóng hòm, công việc lại tiếp tục. Một chiếc búa gõ xuống rồi lắng nghe xem có ai hưởng ứng không. Ngay lúc ấy một chiếc búa khác đáp lại. Trong một lúc, chúng cứ gọi nhau: “Chát –chát hay không chát-chát?” – “Tất nhiên chát-chát” – Nào, thế thì chát-chát-chát!” Những chiếc búa khác cũng nhập bọn với hai chiếc đầu tiên và chẳng mấy chốc, tất cả đã làm ầm ĩ cả lên. Gõ đặc biệt nhanh là búa ở chỗ các hướng dẫn viên tương lai đang học đóng đinh đúng phương pháp.