Nỗi Băn Khoăn.
Bây giờ Cô-xchi-a đã hiểu rõ rằng nếu không có hòm gỗ thì cũng không có “Ca-chiu-sa”, em hiểu em đang làm một công việc quan trọng, cho nên em cố gắng dạy các bạn.
Em hòan toàn quên nhà máy, quên Xê-va … Cả Ca-chi-a em cũng đã quên tới mức em cố tình không nhớ tới cô bé ấy nữa. Em còn nghĩ tới nhà máy làm gì, khi ở đó mọi người coi em là hạng tép riu,và có một lần, cô bé kênh kiệu ấy đã không chịu ngồi ăn cùng một bàn với em, - đúng, có một lần như thế ở nhà ăn đấy! Những kỷ niệm khó chịu không phải là ít, cho nên càng ngày em càng quên nhà máy, nhưng chính nhà máy thì vẫn nhớ em, không hiểu cậu thiếu niên Cô-xchi-a muốn cắt thép nay đã biến đi đâu mất.
- Cô-xchi-a này, em đã bám rễ chắc chắn ở đơn vị này rồi, - một lần gặp Cô-xchi-a, Di-na nói. – Mi-sa bảo chị em muốn ở lại phân xưởng đóng hòm. Nhưng dù sao em cũng hãy nói xem, em thích gì hơn: thích ở đây hay thích đứng máy?
- Chị hỏi để làm gì mới được chứ? – Cô-xchi-a hỏi, cổ họng bỗng khô khốc.
- Ai lại trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi bao giờ, - Di-na nhận xét, nhưng cô không đợi Cô-xchi-a trả lời.
Cô-xchi-a không nghe thấy, hoàn tòan không thấy điều gì rõ ràng, nhưng bây giờ em mới vỡ lẽ ra rằng mình chưa từ bỏ hẳn ước mơ được đứng máy. Đứng máy ư? Tại sao Di-na lại hỏi về chuyện đứng máy nhỉ? Nhỡ ra…
Hôm ấy Cô-xchi-a ăn trưa một mình, vì Mi-sa phải ở lại nhận gỗ. Em ngồi xuống bên chiếc bàn Cla-va đang ngồi ăn.
- Em có nghe tin gì không? Chúng ta sắp được về nhà máy rồi đấy, - Clava nói. – Ôi, chị mừng lắm, mừng không thể tưởng tượng được. Chị chán cái cảnh ướt át ở phân xưởng lau rửa lắm rồi… Hôm nay Di-na vừa về nhà máy xong về kể rằng ở đó sang có nhiều thay đổi lớn lắm. Tổng cục gọi điện tới ra lệnh phải gấp rút mở rộng sản xuất. Chúng ta được cung cấp thêm rất nhiều máy.
- Lấy đâu ra chỗ đặt máy nhỉ? – Cô-xchi-a hỏi với vẻ ngờ vực nhưng vẫn còn hy vọng. – Tìm đâu ra được ngần ấy phân xưởng và lấy đâu ra công nhân kia chứ! – Em nhắc lại những lời trước kia đã được nghe ông Ba-bin nói, vì em thích nhắc lại những lời lẽ chững chạc.
- Chị làm sao biết được! – Cla-va trả lời một cách vô tư. - Chỉ có điều tất cả những chuyện đó đều là sự thật. Công nhân, tất nhiên là khắc có. Chị xin xung phong đứng máy ngay. Còn em ở lại đây làm hướng dẫn viên chứ?
- Để xem họ phân công thế nào đã, - Cô-xchi-a cau có trả lời.
Những cỗ máy!Những cỗ máy mới ở phân xưởng! Ước mơ hồi nọ đã cùng em bước qua ngưỡng cửa nhà máy, nay lại lôi cuốn em. Đó chính là lúc Mi-sa cần phải củng cố cho Cô-xchi-a ý muốn ở lại đơn vị này, nhưng thật là trớ thêu, Mi-sa lúc này cũng bận bịu và mãi đến lúc sắp tan ca mới nói được vài câu với Cô-xchi-a:
- Ngày mai bọn anh sẽ nhận các hướng dẫn viên của em đấy. Bọn anh sẽ tổ chức thật trọng thể, sau đó thành lập một lớp mới nữa… Em về nhà trước đi, ăn no vào nhé, rồi đi ngủ, đừng đợi anh.
Cô-xchi-a hầu như chẳng còn thích thú gì với tất cả những chuyện đó. Em chậm chạp đi về nhà. Không đụng đến món khoai tây, em ngủ thiếp đi rồi thức dậy trong tâm trạng băn khoăn. Khi thì em có cảm giác là cần phải trở về nhà máy, khi thì em thấy tiếc đơn vị này, thấy thương Mi-sa. Em không biết nên làm thế nào.