Cuộc Thi Tay Búa.
Sáng hôm sau, khi Cô-xchi-a bước vào phân xưởng, em trông thấy một tấm biểu ngữ lớn trên đó có dòng chữ đỏ chói và ba dấu chấm than xanh thẫm:
“Hãy giáng búa chính xác như xạ thủ bắn trúng đích!!!”
Em rất thích khẩu hiệu này. Lúc đóng đinh, Cô-xchi-a không nghĩ rằng em là một xạ thủ, nhưng bây giờ em hiểu ngay là đúng như vậy thật! Xạ thủ là người bắn không trượt bao giờ. Chẳng lẽ cái búa của em lại đóng trượt hay sao? Chuyện đó ít xẩy ra đến mức không đáng kể.
Ở giữa phân xưởng, các bàn thợ được kê sát lại với nhau làm thành một cái bục, trên bục có hai bàn thợ. Phía trên nữa treo một tấm biểu ngữ như sau: “Bạn hãy đóng đinh như xạ thủ bắn súng – nhằm thật trúng tim bọn phát-xít!”.
Bên cạnh bục, các thanh thiếu niên túm tụm chuyện trò ầm ĩ. Học viên của Cô-xchi-a đứng thành một tốp riêng. Họ đang hồi hộp và rất vui mừng khi trông thấy giáo viên của mình.
- Em thấy thích không, Cô-xchi-a? – Mi-sa hỏi – Anh và chị Di-na nghĩ ra khẩu hiệu “xạ thủ” khá đấy chứ! Như ở ngoài mặt trận ấy, đúng không? Hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi búa. Em đừng phụ lòng tin của phân xưởng đấy nhé!
Thủ trưởng Sê-xta-cốp cũng đến dự và phát biểu ngắn gọn:
- Theo sáng kiến của Đoàn thanh niên cộng sản, chúng ta tiến hành một cuộc thi tay búa… - Đồng chí im lặng một chút rồi nói tiếp, rất giản dị - Các bạn, các nhà máy chuyển tới đây ngày càng nhiều chi tiết cho chúng ta lắp ráp. Các bạn đã thấy những đống chi tiết ở ngoài sân to như thế nào. Chúng ta có thể đẩy mạnh việc lắp ráp “Ca-chiu-sa” cho các chiến sĩ thân yêu của chúng ta ở ngoài mặt trận, nhưng không đủ hòm gỗ. Không có hòm gỗ, chúng ta không thể gửi “Ca-chiu-sa” ra mặt trận được. “Ca-chiu-sa” của chúng ta rất thích được mặc áo ấm bằng gỗ… (Có tiếng cười: các thanh thiếu niên thích thú khi thủ trưởng gọi hòm gỗ là áo ấm). Cho nên cần phải làm nhiều hòm gỗ hơn nữa, mà muốn vậy, phải sử dụng cái búa thành thạo như người xạ thủ ngoài mặt trận sử dụng cây súng vậy.
Mi-sa nhảy lên bục:
- Cuộc thi sẽ tiến hành như sau: – anh tuyên bố - Mỗi kíp sẽ có hai cặp thi với nhau. Kíp thứ nhất có cặp hướng dẫn viên Cô-xchi-a và chị sắp gỗ là Liu-xi-a. Thi đua với cặp này có Pê-chi-a, một bạn còn chưa nắm kỹ thuật giáng búa chính xác, nhưng vẫn thường hoàn thành từ một định mức rưỡi đến hai định mức trong một ngày. Sắp gỗ cho Pê-chi-a là Giê-nhi-a. Mỗi kíp được hai mươi phút. Các bạn, chúng ta hãy xem ai làm việc giỏi hơn!
Các thanh thiếu niên xích lại gần bục hơn nữa và lặng yên. Mi-sa mượn Di-na chiếc đồng hồ đeo tay.
- Các bạn sắp gỗ, chuẩn bị! – anh ra lệnh – Chú ý!
Cô-xchi-a hồi hộp hít một hơi dài, rồi cúi xuống chỗ gỗ đã sắp để khỏi nhìn thấy những cặp mắt long lanh đang dõi theo từng động tác của em.
Có tiếng còi rè rè báo giờ làm việc buổi sáng.
- Bắt đầu!
Mi-sa bổ mạnh tay xuống như chặt đứt một khúc thời gian.
Lúc đầu, các ngón tay của Cô-xchi-a chưa muốn vâng theo em. Có lẽ chúng sợ khung cảnh trang trọng này. Các ngón tay em cứ vướng vào nhau, chẳng làm được việc gì hẳn hoi: khi thì đánh rơi đinh, khi thì cắm đinh không đúng, khi thì giáng búa chệch. Em nổi cáu và không nghĩ tới chuyện mọi người đang nhìn em nữa. Ở bên dưới, các thanh thiếu niên ồn ồn: “Pê-chi-a, nhanh lên!”, “Cô-xchi-a cắm đinh rồi kìa!”, “Pê-chi-a, đừng để bị ô danh nhé”.
- Im lặng! – Mi-sa nghiêm trang ra lệnh – Yêu cầu không làm những người đang thi bị mất bình tĩnh!
Bây giờ Cô-xchi-a đã điều khiển tốt từng ngón tay và không cảm thấy bực bội chút nào nữa. Em định nhấc tấm gỗ đã đóng xong ra, nhưng em chợt nảy ra sáng kiến: em đặt tấm tiếp theo lên tấm đã đóng xong, đóng gọn cả tấm này, rồi em đặt lên trên thêm một tấm nữa, đóng gọn nốt, sau đó mới nhấc cả ba tấm ra cùng một lúc.
- Đúng lắm. – Mi-sa hoan nghênh – Tiết kiệm được thời gian đấy!
Qua những tiếng la hét của các bạn, Pê-chi-a biết em đang bị tụt lại sau, nhưng em là một thiếu niên kiên trì: em cũng làm như đối thủ của em, em cũng bắt đầu tiết kiệm thời gian.
- Cừ lắm! Vừa thi vừa học tập được mặt tốt của bạn! – thủ trưởng nói to.
- Hết giờ! – Mi-sa hô.
Mãi bây giờ Cô-xchi-a mới nhìn sang đối thủ của em. Pê-chi-a mím chặt môi đến nỗi môi em tái đi, trên trán em long lanh những giọt mồ hôi. Nhìn chồng đáy hòm Cô-xchi-a đã đóng được, em nhảy khỏi bục rồi gạt mọi người sang hai bên, em cúi đầu đi về phía bàn thợ của mình.
- Đứng lại đã, Pê-chi-a, không nên thế! – Mi-sa giữ Pê-chi-a lại. - Phải bắt tay nhau như các cầu thủ bóng đá ấy chứ. Sao lại bực tức? Mọi chuyện đều rất trung thực, vì lợi ích của tiền tuyến cơ mà. Đúng không các bạn?
Các thanh thiếu niên thấy thương Pê-chi-a.
- Cậu làm gì phải thế! – các em kêu lên. – Làm gì phải giận dỗi? Cậu cũng sẽ giỏi được như thế chứ sao!
Pê-chi-a quay lại, bắt tay Cô-xchi-a thật nhanh rồi ở lại xem cùng với các bạn khác.
- Các bạn, kết quả đã ở trước mắt các bạn! – Mi-sa tuyên bố. Cô-xchi-a, tay búa giỏi, cùng với bạn giúp việc là Liu-xi-a đã đóng được gần gấp hai lần Pê-chi-a cùng với bạn giúp việc là Giê-nhi-a. Nắm vững phương pháp đóng đinh chính xác có nghĩa là như vậy đấy các bạn ạ.
Tất cả các bạn vỗ tay ran lên, còn Cô-xchi-a thì chẳng biết trốn đi đâu nữa. Vả lại, em cũng chẳng trốn đi đâu làm gì: được khen vì làm việc tốt khoái lắm chứ. Sau đó lại bắt đầu những phút hồi hộp. Các học viên của Cô-xchi-a bước lên bục. Họ thi tài với những người tiên tiến nhất trong sản xuất và đều thắng. Bây giờ tất cả các thanh thiếu niên đều thấy rõ kỹ thuật đóng đinh không phải là chuyện đùa; các em bảo nhau rằng có thể trở nên tay búa giỏi rất nhanh chóng, chỉ cần chịu khó luyện tập gian khổ mấy ngày.
Khi cuộc thi kết thúc, thủ trưởng động viên các em:
- Các em trẻ hăng hái của phân xưởng đóng hòm, các bạn hãy cố gắng học tập, điều đó hết sức cần thiết cho tiền tuyến! Các học viên của Cô-xchi-a sẽ làm các bạn trở thành những tay búa giỏi, miễn là các bạn có nguyện vọng đó. Tất cả những ai học kỹ thuật đóng đinh, chúng tôi đều phân công một công nhân mới giúp việc sắp gỗ. Ban phụ trách biểu dương anh Cô-xchi-a và thưởng cho anh Cô-xchi-a một bộ quần áo bông, một đôi ủng dạ và hai bộ quần áo lót vì đã có công đào tạo lớp hướng dẫn viên đầu tiên nắm được phương pháp làm việc tiên tiến..
Hình như mọi chuyện đều tốt đẹp cả, nhưng tại sao Cô-xchi-a lại thấy băn khoăn thế nhỉ? Đó là câu hỏi mà người thắng cuộc phải trả lời.
- Có thể nhận Pê-chi-a vào lớp Xta-kha-nốp được không hả anh? – em hỏi Mi-sa.
- Anh rất tán thành! Em hãy nói chuyện với Pê-chi-a đi, kẻo bạn ấy buồn đấy.
Khi Cô-xchi-a lại gần Pê-chi-a, cậu này giả vờ như không biết, không nhìn lên và vẫn tiếp tục làm việc
- Cậu đưa búa tớ xem! – Cô-xchi-a nói. Em xem kỹ rồi lắc đầu. – Búa tồi quá! Với chiếc búa như thế này, tớ cũng chịu không làm việc được. Sẽ mệt nhoài ngay… Sao cậu lại chặt cán ngắn đi? Cậu hãy làm một chiếc cán dài hơn, đừng gọt tròn, mà làm như thế này này. - Rồi em đưa búa của mình cho Pê-chi-a xem. - Cậu giáng búa chính xác lắm, nhưng cậu hãy sửa búa cho hợp tay cậu… Thêm nữa, cậu đừng đóng đinh bằng hai nhát búa, đóng một nhát thôi cậu ạ.
- Tớ quen đóng hai nhát rồi.
- Cậu có muốn vào học lớp Xta-kha-nốp không? Cậu sẽ học cách đóng…
- Được thôi, - Pê-chi-a đáp lại ra vẻ thờ ơ, nhưng thật ra trong lòng rất mừng.
Bây giờ hình như mọi chuyện đều đã hoàn toàn tốt đẹp, vậy mà tại sao Cô-xchi-a vẫn thấy khổ sở trong lòng thế nhỉ? Hôm ấy, Mi-sa cho Cô-xchi-a nghỉ ngơi, nhưng giá Cô-xchi-a đừng có giây phút nào rỗi rãi lại hơn. Em nhìn các học viên của em dạy những lớp mới, nhưng một cảm giác bồn chồn day dứt cứ bám chặt lấy em. Lúc nào em cũng chỉ chực nói chuyện với Di-na mà chưa dám. Tối hôm ấy, Mi-sa lại không thể ở nhà với em được. Mi-sa phải họp với ban phụ trách.