← Quay lại trang sách

Điều Bất Ngờ.

Mi-sa rón rén bước vào phòng, gọi: “Cô-xchi-a, em ngủ đấy à? “ - rồi thắp đèn lên, mở cái gói to tướng ra. Trong gói có một bộ quần áo bông màu đen, một đôi ủng dạ xám sẫm bền chắc và hai bộ quần áo lót bằng vải bông. Mi-sa đặt tất cả số của cải đó lên ghế đẩu để khi thức dậy, Cô-xchi-a trông thấy ngay phần thưởng, rồi anh ngồi xuống bên bàn trầm ngâm suy nghĩ. Trong giấc ngủ, trông Cô-xchi-a đầy lo âu. Có thể nói rằng anh chàng đóng đinh trứ danh này đang nắm chặt tay vào mà ngủ.

Mi-sa thở dài… Anh đã quen với em thiếu niên ít nói này rồi, một cậu bé không mấy khi cười, nhưng đã cười thì thoải mái đến nỗi một nụ cười của em có thể thay thế ít nhất năm nụ cười bình thường.

- Được thôi, - Mi-sa thở dài và lẩm bẩm, - có lẽ dù sao cấp trên cũng sẽ giải quyết theo đề nghị của chúng ta… Chúng ta sẽ cố nài xin chút nữa…

Anh chợt nhìn thấy mảnh giấy Cô-xchi-a viết: “Anh ăn khoai tây trên bếp nò đi”. Anh rút bút chì ra, sửa lại chữ “khoai” và chữ “nò”, cho điểm 2 rồi lấy chiếc nồi trên bếp lò xuống.

Hôm sau, Mi-sa cũng chưa báo ngay cho Cô-xchi-a biết cái tin làm anh phiền lòng. Anh để cho Cô-xchi-a ngắm nghía chán chê đôi ủng dạ, giúp em vuốt phẳng phiu bộ quần áo bông trên người rồi hai anh em bước ra khỏi nhà. Bên cạnh anh Mi-sa gầy gò, Cô-xchi-a y hệt một quả bóng đen lăn lông lốc: trong bộ quần áo mới tuyệt vời, em trở nên chắc nịch và tròn xoe. Trước buổi bình minh, bầu trời đầy sao lặng lẽ lấp lánh, băng giá làm tê buốt hai má, nhưng không thể thấu nổi tới người Cô-xchi-a, vì chú bé đóng đinh cừ khôi này đã được quấn chặt quần áo.

- Cô-xchi-a này, - Mi-sa nói, - giành lại em ở đây không phải chuyện dễ đâu. Hôm qua, thủ trưởng ở đây cãi vã qua điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ với trưởng phòng tổ chức cán bộ và với quản đốc phân xưởng một đấy. Họ đòi em phải trở về nhà máy.

Cô-xchi-a nín thở đợi anh kể tiếp.

- Đến cuối năm, tất cả các thanh thiếu niên sang đây hồi nọ đều trở về nhà máy. Tất nhiên là em không thích về phải không?

- Về làm thợ phụ ấy thì chán chết…

- Thế nếu em được làm một việc khác? Nếu em được đứng máy thì sao?

Cô-xchi-a lập tức cảm thấy người nóng bừng, tai em như ù đi.

- Sao em lại im lặng? – Mi-sa lo lắng hỏi. – Em thích công việc ở đây hay thích học đứng máy?

Ý nghĩ của Cô-xchi-a quay cuồng và rối tung rối mù. Ở đây có anh Mi-sa, có niềm vinh quang của một tay búa xuất sắc. Nhưng được đứng bên cỗ máy tiện cơ mà!...

- Cỗ máy rõ ràng không phải là chiếc búa, - Mi-sa nói, dường như đọc được ý nghĩ của Cô-xchi-a. – Em thích cỗ máy hơn phải không? Anh nghĩ rằng bất cứ việc gì, nếu lành nghề cũng đều thích cả… Nhưng tùy em lựa chọn thôi!

Lựa chọn à, làm gì phải lựa chọn! Cỗ máy, cỗ máy thiêng liêng em vẫn hằng mong ước đã gọi em, và em phải trả lời: “Tôi đến đây! Tôi đến cắt thép đây!”. Ngoài ra, nếu Mi-sa có thể đọc hết được tất cả ý nghĩ của Cô-xchi-a anh sẽ rất ngạc nhiên nhìn thấy hình dáng mảnh dẻ của một cô bé đang cúi xuống máy, và anh sẽ hiểu rằng Cô-xchi-a nhất đinh phải đuổi kịp cô bé ấy. Theo Cô-xchi-a nghĩ, giữa em và cô bé ấy bây giờ đã có một khoảng cách rất xa…

- Dù thế nào em cũng phải đào tạo lấy một lớp hướng dẫn viên nữa, - Mi-sa nói, dường như chỉ quan tâm tới một điều đó.

- Tất nhiên rồi anh ạ, - Cô-xchi-a trả lời khe khẽ.

Những ngày cuối cùng của Cô-xchi-a ở “Bắc Cực” trôi đi chầm chậm và trôi qua lúc nào không hay. Em dạy các bạn đóng đinh và tìm cách biện bạch cho quyết định của em. Em chẳng cần phải tìm đâu xa, cách biện bạch đã có sẵn ngay bên cạnh em. Công việc của phân xưởng đóng hòm được chấn chỉnh rất nhanh, các tay búa giỏi làm việc ngày một vững vàng hơn và một số em đã đóng đinh không cần cắm trước, mặc dù Cô-xchi-a không dạy thủ thuật đó. Nhưng vấn đề không phải chỉ ở những tay búa giỏi. Bây giờ tất cả mọi người đều thấy rằng làm việc thành từng tổ hai người tiện lợi hơn nhiều. Ở phân xưởng đã xuất hiện hai từ mới: “thợ sắp gỗ” và “thợ đóng đinh”.

- Chúng ta làm ăn tuyệt lắm rồi! – Mi-sa thốt lên khi Cô-xchi-a nói rằng đã có thể giao lại lớp hướng dẫn viên thứ hai. – Nói đùa là một chuyện, nhưng đúng là chúng ta đã cung cấp được nhiều hòm đến nỗi các công nhân đóng gói phải im bặt không kêu ca nữa em ạ. Đi với anh đi, rồi em khắc thấy!

Ở phân xưởng đóng gói, số “Ca-chiu-sa” nằm chờ đã giảm hẳn. Số hòm mới được các toa xe chở đến đang đợi được dỡ xuống.

Công nhân đóng gói làm việc liên tục. Họ lấy hòm trên toa xe goòng xuống, tháo các tên lửa ra, chuẩn bị đủ các bộ phận cần thiết rồi đóng gói lại. Tất cả những việc đó họ đều làm trong im lặng, hiểu rõ ý nhau mà không cần nói một lời nào.

- Kìa, Min-ga-rây, sao mãi không giải phóng được các toa xe thế? – Mi-sa hỏi – Không làm xuể thì xin thêm người chứ… Phải thông minh một tí!

Min-ga-rây thoáng nhìn bạn rồi mỉm cười:

- Cậu đến đây để ra lệnh đấy à? – Min-ga-rây nói – Cậu nhầm chỗ rồi, Mi-sa, cậu nên nhớ rằng…

- Bây giờ mà hòm đã ngợp lên thế này thì một tuần lễ nữa sẽ ra sao? – Mi-sa nói tiếp – Đó là điều tớ muốn biết đấy.

- Một tuần lễ nữa thì có gì mới cơ chứ? – một công nhân cao và gầy bực tức hỏi – Cậu dọa dẫm gì thế?

- Các tay búa giỏi bên chúng tớ sẽ dồn ép các cậu thực sự cho mà xem. – Mi-sa hứa – Đúng không, Cô-xchi-a? Min-ga-rây, đây chính là người đã làm cậu phải toát mồ hôi! Các cậu sẽ phải khóc vì Cô-xchi-a của chúng tớ…

- Chúng tớ sẽ không khóc đâu. – Min-ga-rây nói và nheo nheo mắt lại – chúng tớ sẽ tổ chức làm ca hai, cậu hiểu không, để gửi đi được nhiều “Ca-chiu-sa” hơn, mà nếu cần, chúng tớ sẽ làm cả ca ba. Chúng tớ sẽ không khóc đâu. Mi-sa, cậu đừng có đem anh chàng Cô-xchi-a trứ danh ra dọa chúng tớ. Chúng tớ cũng là đoàn viên thanh niên cộng sản, chúng tớ không sợ đâu.

Min-ga-rây kéo hai người khách ra sân như định cho xem cái gì đó, rồi anh đóng cổng phân xưởng và lấy lưng chèn lại.

- Cậu đừng có đến đây nữa. – anh nói kiên quyết; trong ánh sáng ban ngày, mặt anh trông rất nghiêm khắc – Cứ cung cấp hòm đi và đừng có động chạm tới chúng tớ. Cậu đừng sợ, chúng tớ thế nào cũng sẽ làm tròn nhiệm vụ!

- Dù sao chúng tớ cũng sẽ cử người đến giúp các cậu. – Mi-sa hứa.

Min-ga-rây tiến tới sát bạn và nắm chặt hai tay lại:

- Cậu nhất định sẽ cử người đến chứ? – anh hỏi.

- Nhất định rồi, cậu đừng lo. Chả cần cậu hỏi, tự chúng tớ cũng đoán ra là các cậu cần người.

Min-ga-rây vốc một nắm tuyết rồi bỏ vào miệng ăn liền:

- Cậu trông thấy chưa?

- Gì cơ?

- Nếu chúng tớ không làm tròn nhiệm vụ, thì… thì hãy để cho Hít-le bắt tớ phải ăn tuyết suốt đời!

- Cậu đến lạ! Cậu sẽ kéo cả đơn vị chúng ta tụt xuống, tớ nói thật.

- Chúng tớ ấy à? Chúng tớ kéo cả đơn vị đi xuống ấy à? – Min-ga-rây nhắc lại, người run lên – Cậu đừng đến đây với Cô-xchi-a nữa. Cậu hãy cung cấp hòm đi, nhiều hòm vào, chứ đừng có đến nói chuyện như từ nãy tới giờ. Mất bao nhiêu thời gian vô ích, lại còn quấy rầy đội của tớ nữa chứ. Nhớ lấy!

Khi cánh cổng đã đóng lại sau lưng hai người, Mi-sa nói:

- Chúng ta đã kéo họ lên, rồi họ sẽ kéo bộ phận lắp ráp lên… Tất nhiên các cậu bên đội đóng gói vất vả lắm. Các cậu ấy đang giữ cờ thi đua của liên chi Đoàn, các cậu ấy sợ mất mà. Min-ga-rây rất kiêu hãnh, đội của anh ấy cừ lắm. Nhưng thể nào chúng ta cũng sẽ giành được cờ thi đua. Công việc của chúng ta đang tiến triển mạnh… Thế mà em lại muốn bỏ đi, lạ thật. Em nói đi: em nhất định trở về nhà máy phải không?

Cô-xchi-a cảm thấy khổ tâm không chịu nổi: chẳng lẽ em lại phải xa đơn vị này, phải xa Mi-sa, người mà em đã vô cùng thân thiết?

- Em nói đi: em có trở về nhà máy không? – Mi-sa gặng hỏi – Có lẽ em nghĩ lại chăng?

- Em sẽ về nhà máy anh ạ… - Cô-xchi-a nghẹn ngào nói – Nhưng nếu không được đứng máy… em sẽ quay lại đây…

Em ngoảnh đi để Mi-sa không nhìn thấy mặt em.