Chương XXIV
Đêm càng về khuya, trong không khí hắt hiu cô tịch, tiếng thơ thâm trầm cảm khái của Huỳnh và Trần hòa lẫn tiếng sóng đại dương gầm thét chuyển động cả lòng đất sâu.
Cả vùng trời biển bao la có lúc như ngưng đọng, run rẩy theo lời thơ như bão táp mưa sa, như suối nguồn giải thoát biết bao ràng buộc u mê hạn hẹp.
Lời thơ làm rung chuyển bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu mộng mị của Huyên, người con gái bé nhỏ đang sống những ngày vô định, lạc lõng chưa biết về đâu. Lời thơ mang mang đưa Huyên về những miền tình người bát ngát, những cõi miền đầy nước mắt đau thương nhưng không vương mang thù hận.
“Thuở ấy quê hương tôi đau khổ, chìm đắm trong ô nhục, tất cả mọi người trên quê hương đều than khóc; nước mắt chảy thành suối thành nguồn thành sông thành biển. Tôi mang số kiếp người nghệ sĩ, tôi đã được khóc thật nhiều, tôi hòa chung những giọt nước mắt sướng thỏa trong nỗi đau thương với đồng loại.
Nhưng có một ngày, một luồng sáng lóe lên từ chân trời ảo ảnh, người người đều bị choáng ngợp mừng rỡ, tất cả đồng thanh hoan ca, nhân loại kết nhau thành từng dải, nắm tay nhau nhảy múa reo cười, mê cuồng say đắm.
Từ chân trời ảo ảnh, luồng sáng phóng ra kết tụ thành một mê cung, ở đó nhân loại dắt díu nhau đi lang thang hàng đoàn, ngày đêm cười lên từng tràng mê sảng.
Giờ đây chỉ còn mình tôi cô đơn ở lại giữa hư vô, chỉ còn mình tôi vẫn còn biết thương đau, giờ đây chỉ một mình tôi khóc.
Tôi không còn tìm đâu ra mảnh đất để gieo hạt giống sầu thương.
***
Đêm vừa tàn, trời mưa vừa tạnh, em bàng hoàng, chới với vì anh vừa thốt tiếng chia ly. Em cuống quýt, mê man vì đau đớn, em nguyện cầu xin Trời hãy cho mưa trút nước cho thành lụt, cho khỏi con thuyền cách bến sang.
Nhưng rồi anh cũng ra đi, anh rời khỏi vòng tay em, dấn thân vào vòng đam mê, đỏ tươi rừng rực lửa đạn bạo tàn.
Anh đi rồi, em vẫn còn ngồi mãi bờ sông khóc tận chiều, em khóc cho mối tình không chắc, lệ có vơi cùng đau quạnh hiu, tiễn anh này dạo mùa thay lá, mai ngày nếu anh hy sinh trước hay em trước, ta nguyện ôm mồ chôn kiếp yêu.”
Tiếng ngâm của Huỳnh bỗng trở nên khờ dại:
“Lòng em là mẹ bầy con dại
Mẹ bé mồ côi khổ rất nhiều,
Lòng khổ đi tìm thương xót khổ
Khổ trần xin họp bến nâng niu.”
***
“Này, hãy nghe đây, có một nước cộng đồng. Ở đó có nghìn Chúa bay lên, nghìn Chúa xưng tên, không thiết nhìn nhau, rằng đó là nhau.
Này, hãy nghe đây, ở nước cộng đồng người người đều no lành, sức người không hề nghèo, hoa đời không hề tàn.
Này, này, hãy nghe đây, ở nước cộng đồng đầu đầu quầng mười vầng thần trí, người người quầng mười vầng từ bi.
Này, này, hãy nghe đây, người hãy gắng sức đi tìm một nước cộng đồng như thế trên vũ trụ biến động khôn lường này.”
Đó là những điều mà Huỳnh đã gởi gắm trong thơ của anh. Tiếng ngâm của Huỳnh vang vang niềm ưu ái xót thương.
Lời thơ như hơi thở cúi xuống thổi đi chút bụi mờ trên giòng đá khắc, khuôn mặt Huỳnh ẩn hiện dưới ánh đèn dầu khi mờ khi tỏ, râu tóc phủ kín mặt anh chỉ để lộ sống mũi cao và đôi mắt ngời ngời một nỗi bi thương giữa một thế giới hoang tàn. Huyên xúc động sâu xa, một chân trời vừa mở trước tuổi thơ thần thánh có những suy tưởng đam mê đến cùng cực. Từ bao lâu Huyên đã buông mình trôi bềnh bồng trong đó, có một cái gì trong Huyên từ chối một sự thức tỉnh, nàng biết rằng đàng nào cũng chỉ đưa đến một sự giằng co rách nát tâm hồn mà thôi.
Trong muôn ngàn mớ cảm nghĩ hỗn độn đau buồn đó, Huyên mơ hồ nghe những tiếng thơ của Trần nối tiếp.
“Mưa rừng. Ngày này qua ngày khác, những cơn mưa kéo dài lê thê dưới bầu trời nặng trĩu mây đen. Cả vũ trụ ướt sũng vây hãm lấy ta. Rừng sâu rạp mình dưới cơn mưa ngàn thác lũ, không một lời chim vọng lại, bao lâu ta thức trong lòng lá, nghe suối trường thiên kể nỗi niềm.
Rồi một ngày, mây đen dàn thành hàng theo gió bay đi, mở hé một mảnh trời xanh như thoáng hiện thiên đường, có tia nắng lọt qua kẽ mây chiếu xuống khu rừng một chớp lóe tinh khôi. Tức thì rừng sâu xao xác, vạn vật cựa mình, ta nghe muôn ngàn tiếng chim trỗi lên lảnh lót.
Đột nhiên tiếng chim tắt nghẹn, vạn vật im lìm, rừng thiêng cúi lặng, ta lạ lùng chẳng hiểu từ đâu, ngẩng trông lên, tia nắng phỉnh phờ không còn nữa, bầu trời giăng giăng một màn mây xám xịt.
Tia nắng đã có ma lực sai khiến chim rừng mừng hão vội ca vang, từng tràng lanh lảnh nhưng rồi ngậm, ta ngẩng trông trời xám sắc mây!!!”
***
“Em nằm đó, đất ấm êm ôm ấp da thịt tươi nồng của em. Mồ thì xanh, xanh quá, lá say đời. Hàng cây lá lướt thướt nghiêng xuống mồ em, rỏ lên thi thể còn xanh của em những hạt lệ tao phùng. Đêm đêm, có ánh sao khuya băng mình qua hàng ngàn thế kỷ đến đậu trên hàng mi em, trên mắt em khép kín một giọt sáng long lanh.
Em nằm đó, thời gian ân cần đón nhận em vào lòng Mẹ Thiên Thu. Em buồn chi em, có anh, người thi sĩ quỳ xuống bên em, có môi anh hôn lên vết thương se sắt của em, có môi anh hôn lên đầu mũi tên tẩm độc, có bàn tay anh vuốt mặt cho em, bàn tay anh xin em xóa hết hận thù.
Trả lại cho thế nhân bao căm hờn phi lý, trả lại cho người ngọn lửa dữ hung tàn. Bao kinh hoàng đớn đau xưa không còn nữa, xin em rủ lòng thương lũ người quay lại giày xéo lên nhau.
Đồng loại em đánh đuổi em ra khỏi cuộc đời, em nằm xuống đây, Đất Trời giao hòa thương mến, em nằm xuống đây, yên hàn thư thái, đợi chờ đồng loại thoát kiếp u mê, trở về cùng em trong lòng hư vô bất tuyệt.”
Tiếng thơ đã dứt từ lâu, mọi người chưa hết bàng hoàng. Gió lộng từ trời cao xoáy sâu xuống lòng biển rộng, bùng lên một âm ba chấn động khiến không gian khép nép.
Ngọn đèn dầu khô cạn, không ai buồn nói năng. Huyên kinh ngạc đến toàn thân bất động, có cái gì đâu đây, một ý thức vạn năng của kiếp sống, có một điều gì đó, lần đầu tiên trong tâm trí non nớt của Huyên bỗng nhiên thấy mình trở nên cao cả, vĩ đại vô cùng. Huyên nhìn quanh những khuôn mặt đều trở nên gần gũi thân thiết biết bao.
Đêm nay tâm hồn Huyên chùng xuống, cảm thông với cõi miền vô cùng vô tận. Đêm nay giữa lòng quê hương chiến tranh hận thù chất ngất, người thơ đã vượt muôn trùng, giữa sóng gào gió thét, mang về một chút bình yên trong lòng người thế hệ.
Có tiếng đập cửa, mọi người choàng tỉnh cơn mơ, Huỳnh bước ra mở hé cánh cửa, một liên lạc viên của ban chỉ huy cho biết có lệnh mới, mọi người phải trở về đơn vị để chuẩn bị cuộc hành quân trước buổi sáng mai.
Trần, Huỳnh và Hoàng, Bửu, Hồ, Phong từ giã hai anh em Lương để trở về đơn vị của mình.
Lương và Huyên tiễn những người bạn ra sân, hai anh em nhìn theo những bóng người áo xám chìm khuất trong sương khuya, không ai nói với ai một lời.
Đêm tối mịt mùng không có một vì sao, tiếng chim đêm thất thanh vang lên trong độn cát mênh mông báo hiệu có những bước chân di động để lại vết hằn trên cát trắng.
Nhưng trước khi bình minh ló dạng, cơn gió ban đêm đã xóa mờ dấu vết, đùn lên những gợn sóng cát thiên thu.
Không ai biết những bước chân đi qua đêm là của bạn hay của thù.