← Quay lại trang sách

Chương XXXIX

Trần dừng lại trước cổng trại giam, chàng đứng yên một lát, mơ màng, chuyện này không có vẻ gì có thật cả. Chàng đã được phóng thích, thật vô lý, một điều chàng không bao giờ ngờ tới. Chàng không hiểu mọi sự xảy ra như thế nào, từ sáng hôm qua, chàng theo hai người công an cầm súng áp giải chàng ra trình diện ty Công an Tỉnh, chàng vẫn nghĩ rằng giờ của chàng đã điểm. Chàng cảm thấy không có gì quan hệ nữa, Huỳnh, Hiếu không còn trên cõi đời này nữa, chàng thờ ơ với tất cả mọi sự.

Tuy nhiên Trần không khỏi ngạc nhiên khi người ta đưa chàng vào giáp mặt Đoàn Việt, giám đốc sở Công an Liên khu. Đó là một người đàn ông trung niên, người tầm thước, hơi đẫy đà, khuôn mặt vuông có những nét đều khá đẹp, đôi mắt rất tinh anh, mũi cao, miệng rộng, nét môi cong đều đặn, tiếng nói ấm áp nhưng sắc gọn có sức thu hút người đối diện. Trong giới kháng chiến người ta thường truyền miệng nhau nghe một chuyện tình khá lãng mạn của ông ta với một nữ cán bộ mặc dầu ông ta đã có vợ con, đồng thời Đoàn Việt cũng nổi tiếng là một viên chức công an cao cấp tài ba lỗi lạc trong ngành.

Vừa thấy Trần, Đoàn Việt nói ngay:

– Tôi vừa ở khu vào, các đồng chí ở đây đã trình cho tôi xem hồ sơ của anh, tôi đã xem xét kỹ. Hôm nay tôi gọi anh đến để hỏi anh một điều.

Đoàn Việt ngừng lại, chìa bao thuốc lá hiệu Philips mời Trần:

– Mời anh.

Trần lắc đầu:

– Tôi không hút, cám ơn anh.

Đoàn Việt rút một điếu, thong thả bật lửa châm hút, thở ra một hơi khói mỏng, ông ta hỏi vẻ không quan tâm cho lắm:

– Thường ngày anh vẫn hút mà.

– Vâng, nhưng hôm nay thì không.

Đoàn Việt gật đầu, như cho đó là câu trả lời thỏa đáng nhất. Ông ta đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi, thở khói ra, làn khói thuốc xanh biếc quyện vào nhau quấn quýt trước mặt Đoàn Việt, ông ta ngồi bật ngửa ra sau thành ghế, nhìn Trần bằng đôi mắt bí ẩn sau làn khói thuốc:

– Anh Trần, nếu tôi gọi anh đến đây để nói cho anh biết rằng anh sắp được trả tự do thì anh nghĩ sao?

Trần hơi sửng sờ trong một giây, nhưng trước đôi mắt hòa huởn sâu sắc của Đoàn Việt, chàng biết rằng mình cần phải bình tĩnh và tự chủ. Chàng không muốn tỏ vẻ xúc động trước những kẻ giờ đây đối với chàng đã cách biệt lắm rồi, những người trước đã từng là đồng chí, đã tưởng cùng nhau đi cho hết đoạn đường chông gai gian khổ trên quê hương:

– Anh bảo tôi nên nghĩ gì, sau lưng tôi là sáu tháng tù, trước mặt tôi là những ngày trắng, xin anh cho biết tôi nghĩ gì bây giờ? Tôi không có gì để nghĩ nữa hết.

Hai bàn tay Đoàn Việt đang chắp lại vụt mở ra xòe rộng:

– A, anh có lý, nhưng nếu tôi nghĩ hộ anh vậy, tôi nghĩ rằng nếu tôi như anh, được thả ra có lẽ tôi sẽ trở về thành phố, anh nghĩ sao?

Trần mỉm cười chua chát:

– Xin anh đừng quên, trước khi vào tù tôi đã từng ở Vệ Quốc đoàn. Tôi yêu đồng đội của tôi và hơn ai hết tôi hãnh diện vì người Vệ Quốc quân bắn rất trúng đích. Dĩ nhiên không ai muốn chết bởi chính viên đạn của đồng đội mình bắn trúng vào đầu mình cả.

Đoàn Việt gật đầu tán thành:

– Anh nói đúng. Vậy anh có muốn trở lại phục vụ như trước không?

– Như trước, như trước, anh biết đấy, có cái gì như trước được đâu, – Trần lắc đầu, mệt mỏi – tôi chỉ muốn được yên để nghĩ đến những người đã chết.

– Tôi biết, tôi biết, tôi cũng rất buồn về cái chết của chị Hiếu, trước kia chị đã từng cộng tác với chúng tôi.

Đoàn Việt cúi đầu có vẻ nghĩ ngợi giây lâu, đoạn ông ta ngẩng lên, tia nhìn của ông ta như hướng về một cái gì đó, phía sau Trần, nét mặt ông ta khoác lại vẻ thản nhiên khôn dò:

– Thôi được, kể từ bây giờ anh được tự do. Anh có thể trở về trung tâm Tây Hạ thu xếp cho xong vài thủ tục giấy tờ. Ngay chiều nay sẽ có giấy phóng thích gởi đến anh. Sáng mai vào giờ này anh có thể rời khỏi trại giam.

Trần đứng dậy, dù sao chàng cũng không dám tin hẳn ở lỗ tai mình, có thể thế được chăng, người ta đã tuyên bố thả chàng về lại với cuộc đời, thế là không phải nhọc công tính chuyện đào tẩu. Chàng được tự do, muốn đi đâu thì đi, dù bây giờ Hiếu không còn khắc khoải mong chờ chàng nữa. À, có chứ, nàng đang chờ chàng đấy, dưới mồ, bên cạnh giòng sông, giữa cánh đồng quạnh quẽ.

Chàng đứng lặng, mơ màng một lúc, đoạn quay gót bước ra khỏi văn phòng không để ý đến Đoàn Việt vẫn lặng lẽ nhìn theo chàng, với vẻ mặt thản nhiên cố hữu.

Bây giờ, chàng đứng đây, trước cổng trại giam Tây Hạ. Chàng đứng đây, và tự do. Sau lưng chàng, lùi lại một bước là chạm vào mảnh đất tù đày. Chàng sẽ đi tới trước mặt, chàng ngoái nhìn lại sau trước khi cất bước. Mười giờ sáng, trại tù vắng ngắt vì tù nhân thảy đều đi vào rừng làm việc, toàn thể khu trại nằm buồn nản dưới ánh nắng cuối đông. Trần chợt thấy lòng chùng lại, nỗi buồn hanh hao dâng lên nhức nhối như một ung nhọt đang hành hạ.

Trần quay đi, chàng biết mình đang đi đâu.

Hai nấm mồ của Huỳnh và Lương đang nằm song song, có vẻ chào hỏi chàng. Nắng sáng trên đầu ngọn cỏ mới mọc trên mộ Huỳnh, màu đất đỏ tươi dậy lên. Trần chợt nhớ từ ngày chôn Huỳnh cho đến nay chưa hề có một nén hương thắp trên mộ này, ngoài những cánh hoa túy tử mà hiện giờ chàng cũng đang thấy đặt trên đầu mộ. Ý nghĩ ấy khiến Trần hài lòng vì khi sống Huỳnh rất ghét mùi trầm hương vì mùi hương gợi cho Huỳnh hình ảnh tang tóc chết chóc. Trần nghĩ sau này chỉ còn mình chàng biết chỗ của hai nấm mồ này mà thôi, rời khỏi nơi đây biết bao giờ trở lại, nấm mồ vô chủ sẽ theo thời gian, gió mưa dầu dãi mà bị thất lạc, nhường chỗ cho cây cối hoang vu vùi lấp. Lòng ngậm ngùi, chàng lủi thủi đi xuống suối cách đó chừng hai trăm thước khuân lên những phiến đá đặt quanh ngôi mộ để làm dấu. Làm việc đó xong, chàng vừa thấm mệt, chàng ngồi nghỉ trên một phiến đá nhìn mộ bạn, những viên đá to nhỏ ngoan ngoãn quây quần quanh nấm mộ khiến Trần cảm thấy an lòng, chàng nhớ Huỳnh thường tỏ ra yêu thích đá vô cùng, Huỳnh thường nói đến đài kỷ niệm sẽ được dựng lên ở nơi này.

Trong buổi sáng chỉ còn lại một mình trên đời, Trần đã khuân những viên đá đặt quanh mồ hai người bạn, trí tưởng tượng của chàng tha hồ dựng lên hình ảnh thành quách lâu đài trên những phiến đá xù xì hay mòn nhẵn phủ đầy rêu xanh này.

“Chỉ cần mình tao mang đá về đây chắn những nỗi ưu phiền cay đắng của cuộc đời cho mày cũng được rồi Huỳnh ạ. Đừng chờ hậu thế vì hậu thế chỉ là sự lãng quên đời đời mà thôi.”

Trần đứng dậy tần ngần một lát, rồi cúi đầu bỏ đi, qua một khúc rẽ ra con đường lớn, chàng bắt gặp một người con gái từ con đường dưới suối đi ngược lại phía chàng, khi ngang qua, thiếu nữ nhìn chàng trong một thoáng, có vẻ do dự một giây rồi đi thẳng. Khi nàng qua khỏi, Trần vừa kịp nhận ra rằng nàng rất đẹp. Chàng có linh cảm thiếu nữ là Lan đã gặp Huỳnh trên mặt hồ ngày nào. Bất giác Trần quay lại nhìn, vừa vặn nàng cũng đang ngoảnh lại nhìn theo chàng. Khi thấy Trần quay lại, nàng vội quay đi khuất sau chỗ rẽ của con đường. Trần thẩn thờ bước đi, cảm thấy đôi mắt buồn rầu lặng lẽ của người con gái lạ đang theo dõi cõi lòng tan nát của mình.

Trần đi mãi, về phía trước mặt, và chàng biết mình đang đi đâu.

Xế trưa, chiếc cầu bắt ngang qua giòng suối phía trên cánh rừng thôn Mai Lĩnh hiện ra trước mặt Trần. Từ xa, hình dáng chiếc cầu khiến tim chàng đập mạnh, trước kia trong những năm tháng ngược xuôi hoạt động, Trần đã đi qua chiếc cầu đó kể có hàng trăm lần. Thuở ấy chàng không hề lưu ý đến nó, gần như chàng không biết là có nó nữa. Thế mà bây giờ, càng đi đến gần nó, chàng càng xúc động đến nỗi bước đi không muốn vững, đôi mắt chàng nhòa lệ, ruột gan chàng bỗng thấy quặn đau khi bước chân lên thân cây tròn trơn bóng đã tuột hết lớp vỏ xù xì bên ngoài. Chàng vịn tay lên thân cây làm tay vịn bước ra giữa cầu, chàng đứng dừng lại đó, cúi nhìn giòng suối chảy nao nao bên dưới.

Ánh nắng lạnh lẽo lấp lánh trên mặt nước, giòng suối trong veo thấy rõ từng phiến đá, từng hòn cuội bên dưới, trong một hõm đá sâu vào lòng suối, có vài con cá nhỏ trắng bạc có tia sọc đen trên những cái vây tròn và to quá đỗi với hình thù của chúng đang cố gắng bơi ngược giòng nước, sự cố gắng phi thường đến nỗi Trần nhìn thấy tất cả bộ vây của chúng giương ra căng thẳng trong lúc thân hình của chúng vẫn đứng yên một chỗ bất động trong giòng nước, chỉ có những cái đuôi tỏa rộng uốn éo một cách kỳ khôi ở sau chúng. Cát hai bên bờ suối trắng phau, có

dấu chân một vài loại thú rừng in trên nền cát dẫn đến những lùm bụi quanh đó. Không có loài hoa dại nào nở được trong mùa đông này cả, ngoài một bụi xương rồng mọc lên đột ngột bên cạnh đầu cầu phía trước, thân cây gồm những cái vảy to nối tiếp nhau, màu xanh thẫm, hình bầu dục, dẹp và dày dặn mọc tua tủa những chùm gai nhọn hoắc. Đó là một loại cây gai xấu xí gây một ấn tượng gớm ghiếc cho người nhìn, nhưng trên đỉnh một cái vảy ở trên hết, nở ra, như một phép lạ, một cái hoa tuyệt đẹp ngự trị một cách hồn nhiên, trong sáng với những cành hoa thon dài trắng trong như tuyết. Trần nhìn cái hoa to lớn, mạnh mẽ khoe hết những cánh hoa trắng ngần cùng nhị hoa vàng óng ả của mình một cách thong dong giữa trời mùa đông lạnh buốt, bên giòng suối oan nghiệt đã cuốn trôi đi người đàn bà yêu chàng đến hơi thở cuối cùng.

Đột ngột, chàng buông tay, thả mình rơi tòm xuống giòng suối, một tiếng ầm, nước bắn lên tung tóe, Trần thấy mình lóp ngóp đứng dậy giữa giòng, nước chỉ đến ngang bụng, chàng bị một vết xước của một viên đá nhọn quẹt vào, rướm máu. Tóc chàng, áo quần chàng, chiếc ba lô đeo trên vai chàng ướt lướt thướt, nước chảy xuống ròng ròng. Chàng đứng trong giòng nước lấp lánh nắng quái chiều hôm, đau thương chất ngất, gào thét át cả tiếng suối:

– Nước chỉ đến ngang bụng anh mà sao em lại chết? Hiếu, Hiếu, Hiếu ơi.

Chàng lội ra khỏi giòng suối oan khiên, thất thểu bước đi, con đường rừng thật vắng vẻ trong buổi chiều tháng chạp.

Trần đi mãi, về phía trước mặt, và chàng biết mình đang đi đâu.

Trời vừa sập tối, ra khỏi cánh rừng, Trần nhìn thấy ánh đèn hiu hắt rải rác trên những ngọn đồi bên kia thung lũng trước mặt.

Thân thể chàng đã mỏi mòn, suốt từ sáng chàng chưa ăn một tí gì vào bụng. Khi lội ra khỏi giòng suối chàng chỉ nghĩ một điều là đi, đi mãi cho chóng đến nơi này. Thế mà khi rẽ xuống con đường thấp thoáng bóng tre dẫn đến căn nhà khuất bên kia triền núi, chàng bỗng thấy lòng run rẩy, hoang tàn. Hiếu không còn đó, chắc chẳng có ai ở lại đó làm chi, chắc người ta mang hai bé Hiền, Hòa đi rồi, không còn ở đó nữa. Nhưng khi đi hết con đường mòn, ngẩng lên chàng sửng sốt, một nỗi vui thê thảm lướt qua tâm hồn chàng khi chàng nhìn thấy ánh lửa thấp thoáng sau liếp cửa trong căn nhà cũ.

Dù ai ở trong ấy mặc lòng, miễn là căn nhà còn ánh lửa, hình như không có gì thay đổi cả, hình như Hiếu vẫn còn trong đó, sau cánh cửa, để đợi chàng. Chàng chỉ cần lên tiếng gọi, là có bóng nàng hiện ra trên khung cửa, phía sau nàng tràn ngập ánh sáng của ngọn đèn ấm áp. Ý tưởng đó mãnh liệt như có sức thôi miên khiến chàng hồi hộp, chàng như mê đi trước cánh cửa, bỗng chàng la lên thật to:

– Em, em ơi, hãy mở cửa cho anh mau lên.

Trong nhà có tiếng xô động mạnh rồi có tiếng người la lên:

– Anh Trần, anh Trần về đấy à?

Liền đó liếp cửa được xô qua một bên, Trần bước vào vùng ánh sáng trống không đó, người như mê mụ hẳn đi, một bóng người bé nhỏ ôm choàng lấy chàng:

– Anh Trần, anh đã về, em mừng quá.

Trần cúi xuống:

– Quý đấy à, em ở đây làm gì thế?

Quý, vì chính đó là Quý, chú bé liên lạc viên của Trần hồi trước. Quá mừng rỡ và xúc động, chú ngây người nhìn Trần, không nói được nên lời. Trần đưa mắt mệt mỏi nhìn quanh, căn nhà không có gì thay đổi từ ngày chàng đi, dưới bếp vẫn có ánh lửa chập chờn sau tấm phên tre, có lẽ Hiếu đang nấu một thức ăn gì dưới đó. Chàng buột miệng hỏi Quý:

– Chị làm gì dưới đó hả em? Các cháu đâu?

Quý nhìn chàng sửng sờ lo ngại, nó lắp bắp:

– Các cháu đang ngủ trong buồng kia, còn chị, thế…thế anh chưa biết gì sao?

Trần chợt nhớ ra, chàng gật đầu quay đi, bỗng thấy xây xẩm cả mặt mày, chàng lảo đảo bước tới vài bước, ngồi phịch xuống chiếc giường gần đó, ôm mặt gục xuống. Quý hoang mang sợ hãi, nó rụt rè đến bên Trần, vụng về tháo chiếc ba lô dính chặt trên lưng Trần, nó nhận thấy ba lô, áo quần chàng có vẻ ẩm ướt, Quý cất ba lô sang một bên, đỡ Trần nằm xuống giường, lấy chăn đắp kín mình Trần.

Trần nhắm nghiền mắt, chàng để mặc Quý săn sóc cho mình. Chàng không thiếp đi, nhưng người chàng bồng bềnh như say sóng, tứ chi chàng rã rời. Chàng không muốn dậy nữa, không bao giờ muốn dậy nữa.