← Quay lại trang sách

Chín Bắc và Nam

Vào thời điểm đầu năm một ngàn chín trăm chín lăm, việc xin visa vào Hoa Kỳ vẫn là chuyện khó khăn, và do Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Băng Cốc cấp. Đoàn cán bộ do Hoàng dẫn đầu sang Hoa Kỳ đàm phán về việc liên doanh sản xuất thiết bị lạnh, nhân danh các doanh nhân đến với nhau để làm ăn. Lẽ ra mọi việc sẽ rất bình thường. Thế nhưng, tai mắt của Sứ quán Hoa Kỳ báo về cho biết rằng, ông Hoàng là Thứ trưởng. Thế là thành lớn chuyện: Thứ trưởng nghĩa là thay mặt cho Bộ trưởng, nghĩa là thay mặt cho Chính phủ Việt Nam. Đã thế, việc tiếp đoàn và thương thảo ở Hoa Kỳ không đơn giản nữa! Hoa Kỳ xóa bỏ cấm vận chống Việt Nam từ tháng Hai năm 1994, nhưng hai nước chưa có quan hệ ngoại giao chính thức, chưa ký Hiệp định Thương mại, nghĩa là các doanh nghiệp Mỹ chưa thể hợp tác toàn diện với Việt Nam.

Chờ mất hơn chục ngày, Sứ quán Hoa Kỳ mới cấp visa, Đạt tung các chuyên gia giỏi nhất để lấy vé máy bay. Chiều thứ bảy lấy được vé, sáng chủ nhật ra sân bay! Bởi thế, khi Tiên nhận được điện thoại báo ngày giờ lên đường, cô hoảng hồn khi nghĩ đến giờ dạy Bắc sáng chủ nhật! Nếu tơ lơ mơ, Bắc nghỉ chơi thì mất mối như bỡn! Từ ngày đi làm cho Hoàng đến giờ, chỉ có Bắc là chi bạo nhất! Chi cao hơn, tất nhiên là sau Tamura, nhưng đó là ông kễnh tư bản Nhật, bì sao được. Đám doanh nhân châu Âu, châu Mỹ thì keo hơn lão Gơrăngđê. Bì thế nào được với Ngọc Bắc. Xem ra chả ông Tây nào, ông Việt kiều nào chơi sộp bằng người Việt Nam mình!

Đi gấp quá, Tiên liên lạc qua điện thoại mấy lần mà không gặp Bắc, cô đành gọi cho Phương Nam cầu cứu:

- Cứu tôi với bà ơi! Tôi mà mất mối này thì đói rã họng!

Tiên mở đầu như thế, y hệt như thời còn ở trong ký túc xá Trần Hưng Đạo, chuyện gì Tiên cũng thích nói hơi quá một chút. Cô kể cho Phương Nam nghe về ông chủ trẻ tên Ngọc Bắc, một đại gia Hà Nội vào lập nghiệp tại Sài Gòn, giàu như Bill Gates, đẹp trai như Thành Long, galăng số một, lãng mạn số zách, chi sộp zách lầu! – Tiên nói như súng đại liên, không ngừng nghỉ. Rồi chưa hỏi xem bạn có đồng ý dạy giúp hay không đã bắt bạn ghi địa chỉ, số phone, hẹn rằng chậm nhất là mười ngày sẽ về tới. Như thế Phương Nam phải dạy thế cho Tiên hai chủ nhật. Rồi Tiên la toáng lên:

- Ý, bà ơi, tôi nói thiệt nghe: Chả nhỏ hơn tôi với bà vài tháng, nhưng tướng mạo, phong độ rất sang, rất đàn ông. Tôi đang mết chả, từ A đến Z tôi đều hợp chả. Bà đừng có léng phéng nghe. Tôi đếm từng sợi tóc trên tóc dưới của chả rồi, khi về, mất sợi nào, tôi làm thịt bà trả thù hà!

Nghe Tiên nói mà Phương Nam mắc đỏ bừng mặt. Con này ăn nói bặm trợn hơn hồi sinh viên nhiều. Thuở đó nó chỉ có hai bộ đồ thay đổi, nhưng vào top five của lớp về lực học. Tiên xinh đẹp nhưng kiêu, xem thường bọn con trai trong lớp, trong trường! Người ta nói hoàn cảnh quyết định tính cách, với Tiên, chính đồng tiền đã thay máu, thay tâm can nó. Mới đi làm hợp đồng cho doanh nghiệp Nhà nước có sáu tháng mà mua được biệt thự, xe Dream II Thái Lan, sắm sửa lu bù… thì Nam chưa từng thấy có ai bao giờ! Nghĩ đến thói khoe khoang, chảnh chọe của Tiên, nhất là trong bữa tiệc tân gia, Nam phì cười. Ai chả cần tiền, rất nhiều người thích làm giàu, đó là ham muốn chính đáng, nhưng Tiên thuộc loại kiếm tiền bằng mọi giá. Người chân chính đâu có vậy! Đọc tiểu thuyết Anh, Mỹ, tỷ dụ như cuốnFinance Capital, thấy từ những năm đầu thế kỷ XX, người ta đã khắc họa rất thành công những nhân vật hãnh tiến, những kẻ làm giàu bằng mọi giá, Phương Nam rùng mình. Người Việt Nam mình bây giờ thiếu gì những kẻ giẫm lên vết chân của người phương Tây cách nay một trăm năm. Với Tiên, cô chẳng phải thân thiết gì cho lắm, một cô gái đẹp người, trắc nết, chỉ là bạn học cùng khóa. Nhưng, vốn bản tánh thương người, nay bạn cần mình, năn nỉ mình, chẳng lẽ từ chối. Vả lại, cũng là ngày chủ nhật, đi tiếp xúc cho hiểu thêm cuộc sống của đám doanh nhân mới phất thế nào. Nguyễn Ngọc Bắc, anh là ai mà trùng tên với người anh cả xấu số của tôi: Nguyễn Kinh Bắc. Tấm ảnh anh Nguyễn Kinh Bắc chụp năm lên bảy Nam còn giữ. Hàng năm, cứ vào ngày mười chín tháng Mười hai là mẹ Hải Yến làm giỗ anh!

Nam dừng xe, tắt máy và nhấn chuông. Từ trong nhà vang lên tiếng chó sủa, chắc là con này bự lắm. Nó sủa đúng một tiếng. Tiếng sủa này như là tín hiệu báo với chủ có khách chứ không phải tiếng sủa xua đuổi hoặc dọa nạt. Bắc mở cửa, nghiêng đầu chào rất đúng kiểu, rồi đẩy xe vô nhà cho khách. Bắc quan sát thấy người đối diện nhìn anh chăm chú, ánh mắt không chỉ bộc lộ sự thẳng thắn, hồn nhiên, mà, với những ai nhạy cảm sẽ nhận ra sự quyến rũ ngầm trong đôi mắt ấy!

- Chị Phương Nam là bạn thân của Tiên?

- Tôi là bạn học cùng lớp của Ngọc Tiên.

Chắc chắn là Tiên giới thiệu mình là bạn thân của nó! Nó còn nói gì nữa? Cùng lứa tuổi với nhau, vừa mới học được hai buổi mà Tiên thì khoe rằng đã đếm từng sợi tóc trên tóc dưới, còn Bắc thì gọi tên Tiên gọn lỏn trong khi gọi mình bằng đại từ chị. Phương Nam nhanh chóng đánh giá con người qua những câu đầu tiên. Có thể nhận ra sắc thái tình cảm thật sự của Bắc đối với Tiên không mấy tôn trọng. Nam thoáng mỉm cười…

- Chị Phương Nam cười chi vậy, chắc tôi có sơ xuất gì…?

- Ồ không! Tôi nghĩ, Ngọc Tiên thật có duyên khi có được người học trò như anh!

- Một lời khen sao, chị Phương Nam?

- Tôi nói thật lòng! Bây giờ ở Sài Gòn, Hà Nội, những người mới phất lên đua nhau chưng diện nhà cửa và khoe của, khoe kiến thức. Phòng khách thế nào cũng phải treo một vài bức tranh, không là bản sao của Lêôna đơ Vanhxi thì cũng bản sao của Picátxô, chí ít cũng vài bức phố cổ của Bùi Xuân Phái. Thú thực, tôi yêu Hà Nội, tôi trân trọng họa sỹ Bùi Xuân Phái, nhưng tranhphố của ông, nói như cụ Nguyễn Tuân là trường phái Phố Phái thì tôi không ưa! Giá cụ Phái chỉ vẽ dăm bảy bức thì ra một lẽ. Đằng này cụ vẽ hoài, sinh nhàm! Không bao giờ tôi treo những bức tranh ấy! Nó lam lũ quá! Hà Nội đâu chỉ có lam lũ! Lần đầu tiên tôi thấy một phòng khách của một doanh nhân đang nổi tiếng, lại từ Hà Nội vô mà không treo tranh, đặc biệt không treo tranh phố Phái! Tôi hỏi thật, vì sao cả cái phòng khách sang trọng, rộng rinh như thế mà anh chỉ treo mỗi một tấm ảnh lớn, chụp cảnh đầm sen?

Ngọc Bắc nhìn chiếc áo dài màu thiên thanh, mái tóc đen nhánh chải ngôi giữa, và cái miệng nói ra những lời rất đẹp, rất ngọt, nhưng cũng rất sắc sảo… Anh đi từ ngạc nhiên đến cảm mến, rồi anh bị hấp dẫn, sự hấp dẫn thánh thiện. Đã có bao giờ anh được nghe một người đẹp và chắc chắn hiểu biết nhiều, trò chuyện như cách trò chuyện của Phương Nam? Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, anh tiếp xúc với một người đẹp, thật sự đẹp, đẹp sang trọng chứ không lộng lẫy, dấu hiệu của sự cố ý làm đẹp!

Cái cách trả lời: Tôi là bạn học cùng lớp với Ngọc Tiên, vừa tỏ ra mình rất tôn trọng bạn, tức là rất tự trọng, đồng thời minh định rõ Tiên là Tiên, Phương Nam là Phương Nam, không hề có sự gì lẫn lộn giữa hai người! Phải thôi, từ giọng nói, ngôn từ, cách ăn mặc đến việc không son phấn, đến cái xe Cub tám mốt màu xanh rêu đã quá cũ, từ dáng đi đến nết ngồi thẳng lưng trên ghế salon, hai chân duỗi vừa phải, đùi khép lại, vừa kín đáo vừa phô vẻ dài và thẳng… đã chứng tỏ Nam là một thanh nữ hoàn toàn khác với Tiên. Tự nhiên Bắc đỏ bừng mặt khi nghĩ đến chuyện mình đã từng thèm muốn Tiên, từng mong cái chủ nhật này tới sớm. Và Bắc nhớ lại cái cách Tiên đưa tay ra nhận bao thư do anh đưa, nhanh chóng bỏ vào bóp…

- Nào, chúng ta học chứ, anh Bắc?

- Vâng, tất nhiên. Xin mời cô giáo bắt đầu, tôi đã sẵn sàng.

Phương Nam dạy về phương pháp soạn thảo thư công tác, bản ghi nhớ và hợp đồng kinh tế. Đây là những thứ và Bắc đang cần, rất cần.

Phàm là những việc được tiến hành một cách say sưa thì thời gian trôi đi rất lẹ. Thoáng một cái, mười một giờ. Cô giáo đã dạy quá một tiếng đồng hồ bởi học trò hỏi nhiều quá. Không sao, Phương Nam nhiệt tình chỉ dẫn, từ khi thấy đã lố ba chục phút mà Bắc vẫn say sưa hỏi, thì cô không nhìn lên tường nữa, nơi có chiếc đồng hồ tròn vành vạnh, mặt trắng, không số, lặng lẽ đo thời gian, không phát ra một tiếng động nào dù nhỏ nhất.

Rồi Bắc cũng nhận ra rằng mình đã học quá giờ. Anh cười rất tươi, xin lỗi cô giáo. Nụ cười của Bắc khiến Phương Nam chột dạ, thấy quá quen thuộc, dường như cô đã gặp người này ở đâu rồi. (Suốt chiều chủ nhật và cả ngày hôm sau nữa, Phương Nam bị ám ảnh bởi cái nụ cười ấy và cứ nghĩ rằng mình đã từng gặp Bắc ở đâu đó). Ngọc Bắc mời cô đi ăn trưa. Cô từ chối, không phải vì khách sáo, mà đúng là cô đang coi lại lần cuối bản dịch một cuốn sách, để sáng mai giao cho khách hàng theo đúng hợp đồng. Kế hoạch của cô là phải hoàn tất trong ngày chủ nhật này, vậy mà đã mất toi nửa ngày!

Bắc nói:

- Chị Phương Nam, tôi xin mạo muội nói thật, có thể chị sẽ cười tôi bộp chộp, nhưng mới qua ba giờ đồng hồ được học với chị, tôi đã xác quyết rằng từ nay tôi có một người bạn mới, một người bạn với tất cả những ý nghĩa đẹp nhất của từ này!

- Thật vậy sao! Tôi không nghĩ mình lại có diễm phúc đến thế. Tôi… rất ít bạn!

- Chị ư? Chị mà ít bạn? Tôi không tin một người… - Bắc muốn nói: một người đẹp, hiền dịu và thông minh như chị, nhưng anh kìm lại kịp - trẻ trung như chị lại ít bạn!

- Còn anh Bắc? Chắc là anh nhiều bạn lắm?

- Quan hệ làm ăn thì nhiều, rất nhiều, còn bạn thì không, ít nhất là cho đến trước khi gặp chị, tôi chưa hề có bạn, kể cả bạn gái!

Không hiểu sao Phương Nam tin những lời vừa rồi của Bắc là tự đáy lòng. Bởi cô giàu lòng tin, đã đành, mà chính vì vẻ ngay thẳng hiện rõ trên mặt, trong ánh mắt của người đối thoại. Tự nhiên, Phương Nam thấy rất mến anh chàng được giới làm ăn kêu bằng đại gia Hà Nội.

Không để cho Bắc năn nỉ lần thứ tư, Phương Nam nhận lời đi ăn trưa.

Sau khi đánh xe ra đường, Bắc dùng remote khóa cửa gara và khóa cửa ngoài. Anh lịch sự mở cửa xe cho Nam. Chiếc xe hơi giản dị như hàng trăm chiếc xe hơi đang chạy trên đường Sài Gòn được Bắc điều khiển đi đúng phần đường, tốc độ luôn ở mức quy định cho xe chạy trong thành phố. Bắc dẫn Nam vào một nhà hàng có tên Hội Nhập 1. Tại đây có một bếp trưởng giỏi nấu các món ăn miền Bắc. Thấy Bắc tới, quản lý nhà hàng bảo nhân viên nhanh chóng thu xếp cho anh phòng ăn nhỏ, quen thuộc, không có mùi thuốc lá. Bắc đưa thực đơn:

- Mời chị Phương Nam đi chợ! Đây là nhà hàng nấu theo gu Bắc.

- Gu miền Bắc hay là gu của nhà doanh nghiệp Ngọc Bắc? - Phương Nam cười, trêu chọc.

Bắc thấy gương mặt Nam sáng bừng khi cười, cái miệng rất duyên. Thế này mà bảo ít bạn ư?

- Đúng là gu miền Bắc mà cũng là gu của tôi. Tôi chưa quen với các món ăn kiểu Nam Bộ, nó hoặc là béo quá, hoặc là ngọt quá, ngọt của đường, ai đời ăn phở mà bỏ cả hành phi vào, làm sao mà nuốt được!

- Là vì anh chưa biết địa chỉ đó thôi. Nam có người em con ông chú ruột, cũng là dân làm ăn, anh chàng rành về ẩm thực một cây! Để bữa nào rảnh, Nam sẽ mời anh Bắc đi ăn món Nam Bộ, thử cho biết!

- Thế thì nhất hạng rồi. Bao giờ, chị Nam?

- Nếu… không có gì trục trặc thì trưa hoặc chiều chủ nhật tới! Được không anh?

- Thế thì tuyệt! Cám ơn chị!

Suốt bữa, Nam quan sát thấy Bắc nói năng với quản lý nhà hàng, với nhân viên nhà hàng lịch sự, không phách lối như những ông chủ khác.

Bắc kêu một chai Hennessy loại nhỏ, Nam kêu một trái dừa tươi. Bắc rót hai ly rượu, nâng ly rượu trân trọng mời Nam. Hai người cụng ly. Bắc nói:

- Đây là kỷ niệm ngày gặp mặt. Chúc chị Phương Nam sức khỏe, may mắn và… hạnh phúc!

- Nam xin cám ơn, và cũng chúc anh Bắc luôn luôn may mắn, học tiếng Anh thành công. Nhân tiện, Nam đề nghị anh Bắc như vầy: Nghe Tiên giới thiệu thì anh Bắc sanh tháng Mười một năm con gà. Tôi cũng tuổi gà nhưng sanh tháng Tám. Chúng ta cùng trang lứa, là bạn bè, để cho dễ nghe, anh Bắc cứ kêu tên Nam, chớ kêu bằng chị!

- Phương Nam nói vậy, tôi mừng lắm! Nam cũng đừng cười tôi, tôi hơi vụng về. Tối ngày lo làm ăn, có giao tiếp cũng chủ yếu với dân làm ăn, ít học, không được lịch lãm. Mong sư phụ tận tình chỉ giáo!

Nghe Bắc nói, Nam cười khanh khách, rất hồn nhiên:

- Câu sau này nghe quen quen! Giống phim bộ Hồng Kông ghê!

* * *

Thứ bảy, nhập nhoạng tối, Hoàng, Đạt, Tiên đáp xuống Tân Sơn Nhất. Hai ông Phó của Hoàng ra đón, mặt buồn như nhà có tang. Hôm qua, khi nhận được fax của Tư Luật, Hoàng linh cảm rằng chắc người ta gọi ông về nước để thông báo cho ông nghỉ hưu. Thế nhưng nội dung quyết định cho nghỉ hưu khiến ông sốc. Cái gì mà phải bàn giao ngay tắp lự?

Hoàng chưa nói cho Tiên hay tin về hưu, nhưng cứ nhìn vẻ mặt mấy người, Tiên cũng đoán ra… Cô mệt bã, lấy hành lý rồi đi thẳng về nhà. Ngọc Chân thấy chị về, vừa mừng vừa ngạc nhiên:

- Sao chị về sớm hơn dự định? Chuyến đi có kết quả không, chị Hai?

- Chị mệt muốn xỉu nè. Lên mở nước nóng cho chị tắm, đừng hỏi chi cả! Cu Lộc có khỏe không em?

- Dạ khỏe. Ở trường nội trú, các bà sơ nói nó là ngoan nhất!

Cha mẹ Tiên chỉ có hai con gái, Chân là út, nhỏ hơn chị sáu tuổi, không đẹp lộng lẫy bốc lửa như chị nhưng mặn mòi. Chân học lớp mười một, con trai bu theo như muỗi miệt rừng đước Năm Căn, xua không kịp. Mười bảy tuổi bỏ học, lấy chồng. Chồng Chân đẹp trai, con nhà giàu nhất xứ Huế, chơi bời cũng nhất hạng. Chỉ vì uống rượu say, lao cả xe hơi và người xuống đèo Hải Mã, trên xe còn có hai thằng bạn nhậu.

Thế là Ngọc Chân lâm cảnh góa bụa khi mới mười tám tuổi. Chồng chết, không còn khoản chi viện của nhà chồng, Ngọc Chân xin vào xí nghiệp xây dựng, sống gian nan bằng đồng lương rất hẻo. Tay giám đốc si mê Chân gạ: Em chịu bí mật ăn nằm với anh thì anh chu cấp cho, mỗi tháng sáu trăm ngàn, khỏi phải đi làm chi cho cực! Chân kiên quyết từ chối.

Giờ Chân mới thấm cái bất hạnh của một người không bằng cấp. Chân viết thư cầu cứu chị, xin chị cho vô Sài Gòn kiếm việc làm hoặc đi học tiếp. Tiên vừa mua được biệt thự Mùa Thu, nhận thư em đúng vào lúc đang cần tìm người giữ nhà. Thế là Chân vô Sài Gòn, vừa đi học bổ túc lấy bằng tú tài, vừa giúp chị việc nhà.

Thằng Thăng nhận ra Tiên vào giấc khuya của chủ nhật. Khi đó, nó đang làm công chuyện cho đại ca X.O chở con mồi kè kè đằng sau. Đại ca thì đang mót, đang chờ mồi. Để đại ca chờ lâu quá thì bị ăn đòn! Nhưng còn Tiên của nó? Nếu bám đuôi để biết ổ của Tiên, liệu có trễ lắm không? Thằng Thăng liều. Thế nên nó vòng xe lại, bám đuôi mà Tiên không hay. Tới bến rồi! Tiên nhấn chuông rồi chờ người ra mở cổng. Biệt thự Mùa Thu. Chà, quá sang trọng! Trúng mánh rồi Thăng à! Nó reo lên trong lòng và phóng như bay về nơi X.O đang mót…

Nguyên tuần kế tiếp, nó chạy bở hơi tai không vãn việc. Sáng chủ nhật, nó tới Mùa Thu thì nhận được câu trả lời bằng giọng Huế rặt, khó nghe, vọng ra từ bên trong cánh cửa sắt nặng chình trịch:

- Chị Hai đi công tác xa, không có nhà!

- Đi đâu?

- Không biết!

- Khi nào về?

- Không biết luôn, tui là người ở mà!

Chân là cô gái thông minh. Chỉ có cách nói là người ở thì mới mau lẹ chấm dứt cuộc tra hỏi.

Thằng Thăng đã về nhà ở với gia đình từ hai tháng nay! Nó bảo đã đi làm, lương tháng một triệu! Tháng đầu tiên, nó mang về đưa cho bà nội một triệu đồng. Nó bắt chước cô Phương Nam khi đưa tiền cho nội thì đưa bằng phong thư. Bà Lịch thấy nó dùng hai tay trịnh trọng đưa bao thư một triệu tiền lương thì rơi lệ! Không khóc vì tiền, bà khóc vì cháu bà hoàn lương! Bấy lâu nay bà cầu Trời khấn Phật, đi không biết bao nhiêu chùa cúng bái cầu xin, nay mới linh nghiệm! Bà Lịch nhìn cháu, trìu mến, bà mở bao thư ra, một tay quệt nước mắt, một tay cầm xấp giấy bạc đưa cho cháu:

- Ơn Trời, Phật! Cháu tôi dễ thương quá! Tháng lương đầu tiên trong đời đây! Coi như ông bà nội đã nhận của cháu rồi nghe. Bây giờ, nội đưa lại cho con để con ăn sáng và xài vặt…

- Con còn tiền, nội cứ giữ lấy, khi nào con hết, con sẽ xin nội.

Cả nhà ông Hòa vui như ngày hội! Vui quá, không ai hỏi xem thằng Thăng làm việc gì, ở đâu…

Lâu nay, thằng Thăng lượm banh trên sân Tri Âm, mỗi trận dù thắng hay bại, đại ca X.O đều bo cho thằng Thăng gấp ba số tiền lượm banh theo giờ. Ấy là chưa kể mỗi khi đưa tiền mua thuốc lá, mua bia, không bao giờ Ba Đào X.O lấy lại tiền dư. Ba Đào chơi rất đẹp!

Một sáng, nhân chuyện kiếm người làm, đàn em báo cáo với Ba Đào rằng thằng Thăng lượm banh là cháu nội ông Hòa. Ba Đào nhìn thằng Thăng trừng trừng. Trời đất thiên địa ơi, sao lâu nay ta không để mắt ngó mi hè? Đây đúng là típ người ta cần! Ta đang cần một tên sai vặt, nhưng không phải những việc vớ vẩn, mà là những việc cần một thằng tốt mã. Ngó bản mặt nó thấy sáng choang, tướng tá ngon cơm như vầy mà sao ta không phát hiện ra mi cà? Ta ngu quá xá ngu!

- Ê, chú em, lại đây anh biểu!

- Dạ! - Thoắt một cái thằng Thăng chạy tới, mắt nó nhìn X.O chờ đợi - Đại ca kêu em?

- Nhà chú em ở mô?

- Dạ, Hàm Nghi, quận Nhứt.

- Được, từ ngày mai, về làm cho anh, chú em chịu không?

- Dạ, làm chi? Em hổng biết nghề chi mô!

- Xạo nào, anh biết là chú em giỏi cái nghề anh đang cần. Từ ngày mai, em làm… tựa như trợ thủ cho anh. Mỗi tháng, anh trả lương một triệu. Bao ăn ngày hai bữa! Chịu chưa?

- Dạ, em xin làm liền, đại ca!

- Nguyên tắc tối thượng là không được tò mò tọc mạch, không bép xép, biểu gì làm nấy, có ai ngỏ ý hỏi han gì về công chuyện của anh thì câu trả lời là: không biết, không nghe, không thấy, nhớ chưa?

- Dạ, nhớ, đại ca!

- Nếu vi phạm nguyên tắc - Ba Đào chém bàn tay phải vào không khí phát ra tiếng vèo - là tận số, hiểu chưa?

- Dạ, em hiểu, đại ca!

- Rồi, sáng mai, bảy giờ đến anh. Em chưa có xế nổ phải không?

- Dạ…

- Tới văn phòng gặp Tư Cá đối bảo nó đưa cho một cái. Trai Sài Gòn mà không xế nổ thì tậm tịt! Anh Ba cho mượn, ráng dành tiền mua xe rồi trả lại anh Ba, nghe Thăng!

- Dạ, dạ, em xin cám ơn anh Ba!

Tư Cá đối nghe thằng Thăng nói, móc mobile gọi cho X.O chắc ăn rồi mới ném cho thằng Thăng chìa khóa xe, cạc vẹc và chỉ cho nó chiếc su rít* còn khá bảnh.

Su rít: loại xe Suzuki có ống bô ngắn, khi chạy tốc độ cao nó rít lên như rốc két đang phóng đi. - Trước tháng Năm 1975, ở các tỉnh phía Nam lưu hành thẻ đăng ký xe gắn máy có màu xanh ve. Ảnh hưởng của tiếng Pháp và văn hóa Pháp rất sâu, có lẽ vì thế mà người ta kêu theo tiếng Pháp: Carte verte, quen miệng thành cạc vẹc, hoặc cạc vẹt.

Thằng Thăng đi làm được hai tháng thì tình cờ nó phát hiện Tiên. Vốn là đứa ghiền phim hình sự Mỹ, nó vận dụng ngón nghề của các thám tử Hoa Kỳ, bí mật đeo bám đến tận nhà mà Tiên không hay. Tình cũ không rủ cũng đến. Nó nhớ, thèm Tiên vô cùng. Nó mò đến mấy lần đều không gặp. Nó không nản.

Rồi thì cũng tới ngày… Bữa ấy, Tiên vừa về tới nhà, nhấn chuông, chờ em gái ra. Cửa vừa mở, Tiên phóng xe vào sân biệt thự thì chợt nghe phía sau có tiếng rít xói óc của chiếc Suzuki, thằng Thăng thắng xe bước xuống, nhìn Tiên cười nham nhở:

- Chạy trời không khỏi nắng, người đẹp há!

- Quỷ sứ, làm người ta hết hồn à, tưởng cướp trấn lột chớ…

- Đây là cướp thứ thiệt mà! Nhưng không phải giựt dây chuyền hay xế nổ, tiền vàng, mà chỉ cần cướp cái tòa thiên nhiên này…

Nói rồi thằng Thăng ẵm thốc Tiên lên, chạy như bay vào trong nhà, y như đây là nhà của nó, bất chấp trong nhà có người thứ ba hay không.

Tiên giang tay xáng cho thằng Thăng một cái tát, nhưng nó nhanh như cắt nắm chặt cánh tay Tiên. Cô đanh mặt lên giọng khi cả hai đã ở trong phòng khách:

- Bây giờ muốn gì?

- Còn phải hỏi! Từ ngày lén tôi bán nhà bỏ xứ, trốn tôi phải không, đến nay là bao nhiêu đêm ngày rồi tôi thao thức vì nhớ, biết không?

- Xì, nhớ với thương, bẻm mép! Sao hồi đó chơi chán chơi chê rồi đánh bài chuồn?

- Tiên hiểu cho, chỉ vì tôi hết tiền. Tôi thương Tiên thiệt tình mà! Cho tôi xin lỗi!

- Quỳ xuống!

- Sao?

- Thăng quỳ xuống! - Giọng Tiên vẫn đanh, mắt nhìn thằng Thăng lạnh băng.

Thằng Thăng quỳ thật.

- Cởi giày!

Thằng Thăng cởi giày.

- Vô lấy khăn lạnh lau mặt cho tôi!

Thằng Thăng cun cút làm theo.

- Cúi xuống hôn chân tôi!

Thằng Thăng ngoan ngoãn làm. Nó vồ lấy bàn chân Tiên hôn lấy hôn để y như con cọp đói vồ được miếng mồi ngon. Tiên hài lòng ra mặt, rồi cơn giận cũng chỉ kéo được đến lúc ấy. Giận làm sao được khi cái lưỡi thằng Thăng như lưỡi con chó ngao nhà Ngọc Bắc, đang liếm láp như điên từ bàn chân, gót chân đến ngón chân rồi ngược lên phía trên… thế kia. Ngước mắt lên nhìn, thằng Thăng thấy mắt Tiên đã ánh lên nhục cảm. Biết đã giành được thế chủ động, nó nhẩn nha tận hưởng cái thú làm cho người đàn bà si mê phát rồ lên vì ham muốn dục tình…

Thằng Thăng đặt Tiên nằm trên chiếc ghế dài của bộ salon bọc da ở phòng khách, hai chân Tiên gác lên vai nó, và bắt đầu… Tiên rên lên, chợt nhớ ra Chân, cô ra lệnh mà giọng run rẩy:

- Không được rút ra, ẵm em lên trên lầu, trong nhà có Chân, nó thấy thì kỳ…

- Vô tư đi, con ở ấy mà!

- Bậy, em gái út của em đó, ai bảo với Thăng là con ở?

- Thì, bữa trước đến kiếm em, nó nói vậy!

- Nào! Ẵm em lên phòng riêng, hổng được gián đoạn… nghe!

- Không đi đâu cả! Giờ này có bom nguyên tử nổ banh đít cũng thây kệ!

Cái băng ghế lớn và vững chãi như thế mà rung lên rầm rầm, nhưng tiếng thở và rên còn trội hơn, tạo thành âm thanh xao xơrao xao trong phòng…

Mỗi khi về tới nhà là chị Hai bảo Chân mở nước nóng để vào ngâm, rồi tắm, đúng bảy giờ là ăn cơm. Cu Lộc gửi nội trú, cuối tuần mới đón về, hàng ngày chỉ có hai chị em ăn cơm. Ăn xong, Chân đi học bổ túc văn hóa ban đêm, chương trình lớp mười hai, cuối năm sẽ thi tú tài. Chân dọn cơm xong, nguội cả rồi mà không thấy chị và khách ra. Cô nhẹ nhàng lên phòng khách để mời. Cửa phòng khách toang hoác! Quần áo, xi líp su chiêng, giày vớ tung tóe mỗi thứ một nơi. Chiếc xi líp của Tiên phất phơ trên cái ăng ten râu tivi. Còn người đàn ông và Tiên thì… Những gì đang diễn ra khiến Chân bủn rủn tay chân, mướt mồ hôi trán, khiến cô tưởng nhớ thời kỳ vàng son, những ngày ngắn ngủi được ân ái với người chồng bạc mệnh. Chân nép vào một bên cửa, chôn chân đứng ngó, không tài nào di chuyển! Giống hệt những gì chồng Chân từng mang đến cho Chân.

Mồ hôi nhễ nhại trên mặt, trên lưng thằng Thăng. Hai bàn tay Tiên ngấu nghiến lưng thằng Thăng đỏ bầm… Bỗng Chân thấy chị mình buông hai chân không quắp chặt cổ người đàn ông nữa… Tiên ngồi bật lên, người đàn ông vẫn không gián đoạn cuộc chơi, xoay người ngả lưng xuống đi văng. Tiên ngồi trên bụng và phi nước đại… Chân không chịu nổi! Gương mặt Tiên rạng ngời trong hoan lạc, càng dâm hơn lúc thường gấp bội, nhưng mắt lại nhắm nghiền, chắc là đang thưởng thức trong tâm can… Hai bàn tay người đàn ông bấu chặt bộ ngực căng cứng, và cả hai cùng rên la… Bỗng người đàn ông bật lên trên theo nhịp chà xát và dập xuống của Tiên, liên tiếp như máy khiến Tiên rú lên!

Chân là con người chứ đâu phải gỗ đá, lại là một thiếu nữ mới bén hơi chồng chưa tròn năm đã góa bụa. Thành thử, Chân ngỡ chính mình chứ không phải Tiên đang phi ngựa trên bụng người đàn ông… Cô xoa và bóp ngực mình, rồi kéo chiếc váy mặc ở nhà lên, luồn tay xuống bên dưới… Đúng vào lúc mắt Chân như ngây dại vì thèm muốn thì thằng Thăng đổi tư thế cho đỡ mỏi cổ, ngoảnh mặt ra phía cửa và bắt gặp Chân đang chết thèm… Nó mỉm cười. Thế là trúng cú đúp rồi, Thăng ơi!

Sự thèm muốn và khả năng đón nhận của típ đàn bà như Tiên thật phi thường! Bao nhiêu nỗi khắc khoải mong chờ thằng Thăng trong cô, nay đã được lấp đầy! Nhưng đầy sao được! Đam mê của Tiên là vô cùng vô tận. Khi đã đạt tới bến bờ cao tít chín từng mây khoái lạc, thằng Thăng ẵm Tiên lên lầu. Nó biết rằng nó là kẻ gợi tình. Nó biết khi nó ẵm Tiên lên lầu, sẽ có hai con mắt tiếp tục dõi theo, nên nó càng hưng phấn! Nó đặt Tiên xuống giường, mở tủ lạnh lấy nước lạnh cho Tiên, nó khui một lon bia. Nó uống chưa cạn lon bia thì Tiên lấy hai bàn tay nâng niu cái của quý mà cô đang sở hữu. Cô mơn trớn, vuốt ve và nhẹ nhàng hôn hít… Như có phép nhiệm màu, từ hai bàn tay Tiên, cái ấy hóa thành thỏi sắt tức thì! Trận mây mưa thứ hai ập xuống. Căn phòng đầy ắp âm thanh xao xơrao xao của khoái lạc.

Chân ủ rũ ngồi trước chén cơm, không làm sao nuốt vô một hạt. Cô uống hết cả chai nước mà vẫn khát, họng nóng ran, bụng dưới nôn nao tưng tức, ngực cương cứng, đầu váng vất như chàng trai trẻ vì tò mò lần đầu tiên uống một viên viagra mà chờ hoài, bạn tình chưa tới. Toàn thân cô liêu xiêu như lên cơn sốt cao… Ước gì… Cặp giò của cô hết thu vào lại mở ra… Cô nghe được tiếng lép nhép của sự thèm muốn đến cao độ… Cô bỏ học tối đó.

Khuya lắm hai người mới rời nhau, từ trên lầu xuống phòng ăn. Trong bữa ăn, trước mặt Chân, Thăng cố tình vuốt ve mơn trớn Tiên. Thỉnh thoảng mắt thằng Thăng lại quét những tia nhìn nóng bỏng vào cổ vào ngực Chân.

Sáng hôm sau, hai người rời nhà. Chân nhìn theo dáng thằng Thăng, sau khi ôm hôn Tiên, leo lên xe phóng đi, rồi thở dài. Buổi chiều, mới ba giờ, thằng Thăng đã làm xong công việc được giao trong ngày. Nó nhớ đến Tiên. Không, đúng hơn là nó nhớ đến gương mặt Chân, đứng ở cửa phòng khách hôm qua: một tay xoa ngực, một tay thọc xuống… Nó phóng xe tới. Nhưng Chân không cho nó vô. Năn nỉ cách nào Chân cũng thẳng thừng từ chối:

- Chị Hai dặn, khi có chị ở nhà mới mời khách vô.

- OK. Vậy anh sẽ chờ ở ngoài!

Bài lỳ của nó được Trời hỗ trợ: Nó ngồi trên xe ở lề đường chừng nửa giờ thì giông gió nổi lên, và ngay sau đó, mưa ập xuống. Nó cười mỉm, mặc cho mưa gió xối xả. Khi thấy mưa đã rơi chừng mười phút, đủ để đánh vào lòng trắc ẩn, nó lại nhấn chuông. Nãy giờ, Chân từ trên lầu nhìn xuống, biết thằng Thăng kiên nhẫn đứng chờ, biết nó chịu mưa, biết nó giờ này chắc lạnh lắm! Đi làm cả ngày, mắc mưa thế kia có thể cảm nặng mà chết!

Không biết vì lý do gì, lòng thương người hay tự thương thân, khao khát muốn gặp thằng Thăng, mà vừa nghe tiếng chuông là Chân lao từ trên lầu xuống, mỗi bước hai bậc cầu thang. Tay cô mang chiếc dù xanh da trời. Cô mở cửa, tỏ ra ngạc nhiên:

- Ủa! Anh vẫn chờ nãy giờ răng? Mưa ướt hết trơn rồi, vô lẹ lên kẻo cảm lạnh bây chừ!

Thằng Thăng cười rất tươi, nhìn Chân. Nó giả bộ lóng ngóng vì lạnh, vì ướt, chưa cần vội bước vô phòng khách. Chân hoạt bát hẳn lên, vốn bản tánh cô là hoạt bát! Cô bay vào phòng bên lấy chiếc khăn tắm thơm phức đưa cho Thăng. Thằng Thăng càng làm bộ làm tịch, cứ đứng chết trân nhìn cô mà không chịu cởi áo sơ mi ra. Nước vẫn tong tong từ người Thăng rớt xuống sàn nhà. Chân bạo hẳn lên, sáp lại gần Thăng, nhón chân cởi nút áo:

- Lẹ lên anh! Mau mau bỏ đồ ướt ra, em sẽ kiếm tạm cái gì đó cho anh mặc kẻo bệnh!

Thăng nhìn như dán, như hút vào Chân. Nó chờ cho Chân cởi xong nút áo, tay Chân vô ý hay cố tình chạm vào bộ ngực nở căng của người đàn ông. Thăng thấy ngực Chân phập phồng theo nhịp thở ngày càng gấp… Rồi nó mở dây lưng chiếc quần dài, từ từ kéo phéc mơ tuya. Bộ đồ sũng nước rơi xuống. Chân vẫn đứng ngó trân trân thân hình Hécquyn của Thăng. Mắt cô long lanh những tia đói khát, môi hồng tươi mấp máy. Chân liếm môi, nuốt nước miếng…

Chỉ chờ có thế, thằng Thăng gom gọn thân thể cô trong tay mình. Nó lại đặt cái thân thể nõn nường mười tám tuổi đang nóng dãy vì thèm khát của Chân vào ngay ghế dài của bộ salon. Những gì nó đã làm hôm qua với Tiên, nay nó diễn lại với sự háo hức và cường độ mãnh liệt gấp… một tỷ lần! Ăn vụng bao giờ cũng mang lại những rung động phi thường trong tâm khảm, trong mạch máu! Còn Chân thì khỏi nói! Chồng chết hơn một năm rồi! Cô la hét vì sướng còn lớn hơn chị cô la hét! Cô cày xới lên những vết cào cấu của chị cô hôm qua khiến lưng thằng Thăng rơm rớm hồng…

Ngoài trời, mưa ngày càng lớn, gió giật cấp bốn cấp năm. Mặt đường vắng tanh vì mưa lớn quá, không ai dám liều đội mưa, sợ bị cây đè hay trụ điện đổ. Đua với cơn mưa giông gió giật ngoài kia là cơn mưa tình trong phòng khách. Cả hai chỉ rời nhau khi cơ bắp đã rã rời. Nhưng sự rã rời ấy chỉ tạm xuất hiện trong mươi phút. Đến khi thằng Thăng uống hết lon bia, Chân uống cạn lon bia cùng Thăng, thì cả hai lại nhào vô, lần này cơn mưa diễn ra trong phòng của Chân. Đến tám giờ tối, hết mưa, Tiên về, nhấn chuông, Chân mới cho thằng Thăng rút mũi khoan… khỏi mình và vội vàng choàng chiếc váy lên người, ra mở cổng.

Tiên bước vô, thằng Thăng đã quần áo đàng hoàng (nó còn kịp nhét cái xi lip mà Chân chưa kịp mặc vào chỗ khuất), ngồi coi tivi ở phòng khách. Thấy Thăng, bao nhiêu mệt mỏi như tan biến hết trơn, Tiên để cho thằng Thăng ôm hôn thiệt dài, rồi cô vươn vai, rướn người, động tác gợi tình quen thuộc gây hiệu ứng mãnh liệt, cô bá chặt cổ Thăng, giọng nhõng nhẽo:

- Nào, ta lên lầu đi anh!

- Anh đói muốn cháy bao tử nè! – Thằng Thăng nói, mắt lẳng lơ với Tiên khi thấy rõ là Tiên đang thèm phát rồ, muốn lên giường ngay lập tức với nó.

Tiên nhận ra động thái đó liền, giọng nanh nọc:

- Chê hả? OK! Từ nay khỏi năn nỉ ỉ ôi nghe!

- Ồ, không! Anh chờ em nãy giờ mà! Anh chìu, anh chìu cưng mà! Mới thử một chút mà mặt đã như…

- Như cái chi?

- Như mặt tiên mặt thánh chứ chi!

- Quỷ sứ!

Thằng Thăng dìu Tiên xuống phòng ăn khi đồng hồ điểm mười tiếng chuông.

- Bữa ni răng không đi học, Chân?

- Dạ, bữa ni em được nghỉ, chị Hai!

- Răng em cũng chưa ăn?

- Dạ, nãy giờ em… coi tivi. Phim hay quá trời!

- Uổng thiệt! Vậy mà chị ngủ quên mất! Kìa, đồ ăn nguội hết trơn rồi, hâm lại cho nóng mà ăn.

Chân nghĩ: Ngủ quên! Làm như mình là con nít! Đã bao nhiêu lần chị ngủ quên với ông Hoàng rồi! Nay, em sẽ không thua chị! Em sẽ liên tục ngủ quên với anh Thăng!

Chân hâm nóng đồ ăn, dọn ra, đứng trước Thăng lễ phép:

- Dạ, anh uống chi, bia hay rượu để em lấy? Chị Hai em nhiều đồ uống lắm…

- Chân cho anh gì anh cũng thích!

Câu nói rất đĩ, nhưng ánh mắt thằng Thăng nhìn Chân còn dâm đãng hơn gấp bội. Tiên nhận ra, hoặc linh cảm thấy có sự gì… Cô nghiêm mặt nhìn thằng Thăng, nghĩ bụng: Nếu ngươi lang chạ với em bà, bà sẽ… giết ngươi, nếu không thì cũng… cắt cái thỏi sắt của ngươi, thằng ranh con!

Chuyện đó diễn ra hai ngày sau khi Tiên đến nhà Bắc, và Bắc từ chối khéo bằng cách nói rằng anh chuẩn bị đi công tác nước ngoài vài tháng, chưa biết khi nào có thể học tiếp. Tối thứ bảy, đã mười giờ đêm, Tiên phôn cho Phương Nam. Giọng Nam trong vắt, reo lên:

- Ủa, về rồi hả, bà làm tôi mừng quá! Tôi đang rất bận, sáng mai chủ nhật, bà đến dạy tiếp nghe!

- O.K. Nhưng, bà thấy học trò của chúng ta thế nào?

- Tôi chẳng để ý học trò của bà làm chi cho mệt! Tôi đã hoàn thành cái việc bà nhờ vả. Tôi đang rất bận, bà hiểu chứ!

- Rồi, cám ơn nhe! Hôm nào gặp lại, tôi có quà cho bà!

Sau khi gác máy, Phương Nam phôn cho Bắc, nói rằng cô giáo Tiên đã về, ngày mai sẽ đến dạy. Còn Nam, khi nào rảnh, sẽ mời anh Bắc đi ăn món của người Nam.

Tám giờ sáng chủ nhật, dù người còn bải hoải, thèm ngủ sau một chuyến bay dài mười tám giờ đồng hồ, Tiên vẫn đến nhấn chuông nhà Bắc. Con chó ngao vẫn hộc lên ba tiếng. Bắc xuống, trên tay anh là chiếc samsonite. Anh tỏ ra vội vã:

- Tiên à, tôi phải ra sân bay ngay bây giờ! Tôi rất buồn vì công chuyện ở nước ngoài lu bu quá, nên thôi nhé, tôi không học tiếp được! Cám ơn Tiên!

Tiên chưng hửng. Cô nhớ đến bản giao kèo trước khi dạy Bắc: Học buổi nào trả tiền buổi đó, khi bên A không có thời gian học tiếp sẽ báo cho bên B, tức Ngọc Tiên, để chấm dứt việc dạy.

Bản giao kèo này là sáng kiến của Bắc. Khi nghe bạn giới thiệu rằng giây vào Tiên có ngày… thế là Bắc soạn và Tiên phải ký vào giao kèo!

Về tới nhà, Tiên vẫn chưa hết chua chát trong lòng vì Bắc. Ngay lập tức cô gọi cho Hoàng. Nửa tiếng sau Hoàng tới. Hai người chỉ ra khỏi phòng ngủ vào giờ ăn. Đêm, mười hai giờ Hoàng mới ra đi.

Tiên hận vô cùng, quyết xóa bỏ hình ảnh Bắc trong lòng, nhưng lòng dạ đàn bà, biết đâu mà lường!

Vụ một trăm ngàn đôla ở công ty Đạt được phục hồi điều tra!

Năm trước, đoàn thanh tra của Bộ, rồi của Trung ương đã làm rất kỹ. Rồi công an vào cuộc. Trước sau, Đạt giải trình đó là tiền phía đối tác Nga được hưởng hoa hồng, nhưng họ gửi vào tài khoản của công ty Đạt. Thực ra đó là số tiền của phía Nga. Sau khi hoàn tất công trình xây dựng ở miền Viễn Đông, phía Nga đã quyết toán sòng phẳng cho công ty Đạt. Công trình được phía bạn nghiệm thu, đánh giá đạt tiêu chuẩn quốc tế và đúng với thiết kế.

Trong quá trình xây dựng, phía công ty Đạt gặp không ít khó khăn, phải thay đổi chủng loại trang thiết bị kho lạnh và nhà máy chế biến. Thay vì phải nhập toàn bộ thiết bị của Nhật và Cộng hòa Liên bang Đức, thì công ty của Đạt chỉ nhập tám chục phần trăm thiết bị chính, còn hai chục phần trăm thiết bị, chủ yếu là phần cơ khí, được công ty của Đạt tự chế tạo. Nhờ thế mà phát sinh tăng lợi nhuận cho công ty Đạt. Lộc bất tận hưởng! Đạt họp Đảng ủy, Ban Giám đốc và nêu ý kiến thưởng cho bên A, tức là chủ đầu tư công trình. Chuyện này không có gì ghê gớm, bởi từ lâu đã trở thành tập quán làm ăn trên thương trường quốc tế. Đảng ủy, Ban Giám đốc nhất trí, ra nghị quyết là thưởng cho bên A số tiền một trăm ngàn đôla trên tổng giá trị hai hợp đồng là mười triệu đôla. Phía Nga làm văn thư đồng ý nhận và cám ơn công ty Đạt, đồng thời đề nghị để số tiền đó trong tài khoản của công ty Đạt. Mỗi khi có đoàn cán bộ phía Nga sang Việt Nam công tác, sẽ lấy số tiền đó ra trang trải chi phí tiền khách sạn, tiền ăn, tiền đi lại…

Sài Gòn đang cơn sốt nhà đất. Khắp nơi lâm vào tình trạng nợ và quỵt nợ lẫn nhau! Công ty Thủ Đô là khách hàng nợ công ty Đạt số tiền lớn, tương đương tám trăm cây vàng, không có khả năng trả. Công ty này có một căn nhà rất đẹp ở quận Ba, đang chào bán để trả nợ. Thủ tục tài chính kế toán đối với doanh nghiệp Nhà nước vô cùng nhiêu khê phức tạp. Thủ tục sang tên nhà đất còn phức tạp hơn! Bán cho tư nhân thì mau lẹ hơn bán cho doanh nghiệp Nhà nước. Chậm một ngày là mất cả chì lẫn chài! Đạt yêu cầu Công ty Thủ Đô gán căn nhà nói trên cho công ty mình, coi như xóa nợ. Để cho việc sang tên nhà được nhanh chóng, Đạt mắc sai lầm quá lớn là đồng ý với ý kiến đưa ra trong cuộc họp Ban Giám đốc: tạm thời sang tên nhà cho Nguyễn Thành Đạt! Công ty sẽ khẩn trương làm thủ tục xin giấy phép kinh doanh nhà khách, khi xong thủ tục, sẽ sang tên căn nhà cho nhà khách của công ty.

Thế nhưng thủ tục xin giấy phép thành lập nhà khách thuộc loại hình kinh doanh nhà trọ, khách sạn, bị tắc! Căn nhà thực sự là nhà khách nội bộ. Cán bộ công ty từ các nơi về Sài Gòn họp hành, khách từ Hà Nội vô làm việc… đều ăn, nghỉ ở đây, không phải thuê khách sạn rất tốn kém. Nhưng người đứng tên sở hữu căn nhà vẫn là Đạt!

Sau hai tháng làm việc, cơ quan điều tra kết luận: Số tiền một trăm ngàn đôla, đã có chứng từ chứng minh hợp pháp bảy chục ngàn, gồm: Giám đốc Đạt giao cho phía Nga bốn chục ngàn; chi phí những hội nghị của phía Nga tại Hà Nội và Sài Gòn ba chục ngàn; còn ba chục ngàn không có chứng từ hợp lệ! Quy định về quản lý tài chính trong các doanh nghiệp Nhà nước quả là chặt chẽ! Nếu là doanh nghiệp tư nhân thì làm chi có rắc rối này! Vậy là cùng lúc, Đạt bị tố cáo hai tội: tham nhũng ba chục ngàn đô la; biến tài sản công ty trị giá tám trăm cây vàng thành tài sản cá nhân.

Đạt bị khởi tố và bắt tạm giam lần thứ hai!

Sau khi từ toalét ngôi biệt thự Mùa Thu của Tiên đi thẳng ra cửa, không thèm nhìn người tình muộn, Hoàng về tới nhà đúng vào lúc cái đồng hồ Thụy Sỹ đánh một tiếng chuông. Một giờ sáng rồi ư? Một ngày mới lại bắt đầu! Mệt mỏi đến rã rời, cả tâm hồn lẫn thể xác! Hoàng lăn ra giường, trằn trọc. Lại nhớ thơ Kiều:

Một mình lưỡng lự canh chày,

Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh!

Ngày mai, ngày mốt, còn những gì chờ đợi Hoàng, gia đình Hoàng ở phía trước?

Hoàng rất tự hào về những đứa con của mình. Tốt nghiệp đại học Bách khoa, Đạt về làm ở Xí nghiệp cơ khí cảng rồi được giao chỉ huy thi công một công trình lớn. Lần lượt, Đạt được đề bạt Trưởng phòng kỹ thuật rồi Phó giám đốc. Khi Hoàng chuyển cả gia đình vào Sài Gòn thì Đạt đang chuẩn bị lên thay ông giám đốc đến tuổi hưu. Nhưng Đạt vẫn vui vẻ nghe lời bố mẹ, chuyển vợ con vào Sài Gòn cùng đại gia đình. Đứa con gái của Đạt vừa giống bố, vừa giống mẹ, duyên dáng, thông minh. Con dâu đối với mẹ chồng không được hòa thuận, ít khi làm hài lòng mẹ chồng. Vài năm qua, vợ chồng ly thân rồi chồng đòi ly hôn, vợ thì không. Con dâu thay đổi tâm tính lẹ quá, rất chuộng vật chất! Vợ chồng không biết nhường nhịn nhau, vợ thì quá ghen, nói bậy nói bạ xúc phạm chồng. Chồng thì không biết chiều vợ. Mỗi người đều coi mình là nhất, có trách nhiệm nhất, thương con, chăm con nhất và coi người kia là vô trách nhiệm, là ích kỷ. Đạt thì bảo cả đời, chưa bao giờ cô ấy mua cho tôi được chiếc quần lót! Đạt cắn răng chịu đựng, không hề ta thán với bố mẹ. Đến khi vợ đánh ghen ngay tại cơ quan thì Đạt đành phải kể cho bố mẹ. Vợ Đạt cho rằng chồng cặp bồ với con Lệ kế toán trưởng, và giận luôn cả bố chồng đã ký quyết định cho một con bé như thế làm phó giám đốc cho Đạt, khác nào nối giáo cho giặc, khác nào phá nát gia đình của con! Chỉ đến khi Đạt kể hết mọi chuyện, ông Hoàng mới hiểu thì ra con trai mình và con dâu không hề có hạnh phúc. Hạnh phúc đâu có thể kết thành từ hai kẻ ích kỷ? Lúc này, Hoàng có can thiệp cũng trễ rồi. Ông bằng lòng phương án ly hôn của con trai. Chính vào thời điểm đó, vợ ông quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bênh vực con dâu! Lý lẽ của bà thật giản dị: Vợ nó có tội tình gì? Có ngoại tình không? Có ăn cắp không? Không hả? Thế thì nó không có tội chi hết! Nó đi làm suốt ngày chứ có ăn rồi nhong nhỏng chơi bời, bài bạc gì! Thế là nàng dâu tìm ra chỗ dựa chắc chắn từ mẹ chồng. Tuy thế, hai người không thể thương nhau. Tính tình, tư chất của mẹ chồng, nàng dâu thật trái ngược. Bà Ngọc tự nguyện hy sinh tất cả cho chồng, còn vợ Đạt thì không được như thế. Bà không đồng ý con mình ly hôn vì thương cháu nội, không muốn Minh Thảo phải khổ vì thiếu cha, thiếu mẹ. Còn một lẽ nữa: Qua chuyện này, bà muốn cảnh tỉnh chồng rằng không bao giờ bà cho phép ông có bồ, trừ phi bà chết trước. Lúc đó, ông có cả trăm con bồ cũng mặc!

Khi Đạt nhận chức phó giám đốc thì công ty của anh chỉ là một xưởng cơ điện nhỏ. Lúc đó đã có người cho rằng ông Hoàng đang gia đình hóa cái Tổng Công ty này! Hoàng phớt lờ. Ai có năng lực thì ông đề bạt. Cái tâm mình trong sáng, sợ gì dư luận. Giám đốc về hưu, Đạt được chín mươi lăm phần trăm số phiếu bầu làm giám đốc, hơn người phó hai mươi chín phiếu. Đạt tiến hành đổi mới thiết bị, hiện đại hóa công nghệ, đưa công ty phát triển theo hướng là trung tâm cung ứng dịch vụ kỹ thuật cho toàn ngành.

Lần đầu tiên ở Việt Nam, có một công ty trúng thầu quốc tế, thi công một căn cứ dịch vụ kho lạnh, chế biến thủy sản cho miền Viễn Đông Liên Xô. Đó là công ty của Đạt. Nhà nước không cấp cho công ty một đồng vốn nào, vậy mà thông qua hợp đồng này, công ty đã thu được hơn hai triệu đôla tiền lãi ròng. Việc này được báo chí trong nước coi là một sự kiện. Thu nhập của công nhân cao gấp bảy lần so với tháng cao nhất trước đó. Công ty và cá nhân Đạt được tặng thưởng Huân chương Lao động hạng Ba. Đạt được Đại hội Đảng bộ Tổng Công ty bầu vào đoàn đại biểu đi dự Đại hội cấp trên! Và thế là hai lá thư nặc danh xuất hiện.

Chuyện quan hệ với phó giám đốc Lệ thì ông Hoàng không coi là quan trọng. Thế nhưng chuyện dùng tiền công mua nhà riêng thì sao?

- Bố không tin con thì cho thanh tra! - Đạt trả lời bố thẳng băng.

- Anh đảm bảo là không có gì khuất tất trong chuyện này?

- Dạ, đúng thế.

- Thế tại sao người ta tố cáo? Kẻ nào muốn diệt anh thì phải đủ chứng cứ. Nếu vu cáo, sau khi làm rõ thì còn đâu đất đứng?

- Bố ơi, bố suy nghĩ thẳng thắn y hệt bản tính của mình! Đời bây giờ không thẳng như mực Tàu được đâu. Nó chỉ cần tung hỏa mù, làm rối tinh lên, cốt mất uy tín của bố. Cái đích là bố chứ không phải con!

Hoàng nghe con, lặng đi một lát. Ông nhìn chằm chằm vào Đạt. Nó giống mình như tạc cả ngoại hình lẫn tính cách. Thế nhưng Hoàng nhận ra con ông nhạy cảm về thời thế hơn ông. Đây là điều mà những người thuộc thế hệ của ông, cho dù có tinh nhạy đến mấy cũng không thể bằng. Con ông vừa nói đến những kẻ ném đá giấu tay, cố tình bôi nhọ ông. Có lẽ con ông nói đúng. Đời ông từ khi đi Việt Minh đến giờ, chưa bao giờ đạt đến đỉnh của cái mà ông xứng đáng được nhận, cứ chuẩn bị tới điểm cao nhất, thì lại bị một cái gì đó kìm hãm lại. Hồi chỉnh quân ở Thanh Hóa, khi cấp trên đang chuẩn bị đề bạt ông thì chuyện vợ ông được Phòng Nhì Pháp tha về khiến quyết định đề bạt bị đình lại. Hòa bình lập lại ở miền Bắc, Hoàng là Tham mưu phó Quân khu, đang chuẩn bị phong quân hàm và đề bạt thì cải cách ruộng đất. Ông khai lý lịch thành phần trung nông, nhưng một người trong cấp ủy nói rằng gia đình ông là tư sản, có dãy nhà cho thuê, phải là đối tượng cải tạo, đấu tố. Thế là hết! Thêm nữa, trong phát động đấu tố địa chủ, ông nói thẳng quá, bị quy là giọng lưỡi của bọn địa chủ tư sản đang tìm cách ngóc đầu dậy phản kháng. Thế là không hy vọng gì ở việc phong quân hàm. Nhân có việc thành phố Hải Phòng xin người cho bộ máy hành chính, ông xin chuyển ngành và sau đó đi học ở trường Nguyễn Ái Quốc. Là Phó chủ tịch phụ trách công nghiệp, đang lúc có uy tín cao nhất có thể được bầu làm Chủ tịch thì ông gặp chuyện đấu đá nội bộ, mà kỳ thực chỉ là chuyện vớ vẩn: Trước kỳ bầu cử Hội đồng nhân dân, có người đưa ra vấn đề Hoàng sử dụng vô nguyên tắc kinh phí xây dựng cơ bản. Thực ra, ông đã lấy kinh phí của công trình này, dồn vốn dứt điểm một công trình khác, mau chóng đưa công trình vào hoạt động, còn hơn là cả hai công trình cùng dang dở. Đó là chuyện phải làm, thế nhưng cử tri, mấy người hiểu được đúng như thế. Thế nên ông rớt ghế, không được bầu làm Chủ tịch!

Hoàng về Hà Nội, lẽ ra được đề bạt Thứ trưởng trước ba năm, thì gặp xì căng đan và bị treo lại. Trước Đại hội Đảng, ai cũng tin kỳ này Hoàng lên chức. Đùng một cái, thư nặc danh như bươm bướm gửi tới Bộ và Ban Tổ chức Trung ương. Khi thanh tra làm rõ, mọi chuyện chỉ là thư vu cáo, thì Đại hội đã kết thúc thắng lợi rồi!

Đạt ký hợp đồng với Công ty Thủ Đô bán thiết bị và cung ứng dịch vụ kỹ thuật cho họ trị giá ba trăm ngàn đôla. Công ty này đang bị Công ty Thăng Long chiếm dụng vốn tới gần nửa triệu đôla nên họ không thể thanh toán đúng hạn cho công ty của Đạt. Đây là giai đoạn người ta tìm mọi cách lừa nhau để chiếm dụng vốn, quỵt nợ, ăn cướp của nhau. Có hàng chục băng nhóm mafia chuyên đi lừa cả trong nước và quốc tế. Đó là nghề hốt bạc nhanh nhất! Đất nước trở thành chiến trường của con nợ và chủ nợ. Hàng loạt vụ đổ bể tín dụng liên quan đến nhiều quan chức cao cấp, nhưng không thấy ai phải ra vành móng ngựa. Giám đốc Công ty Thủ Đô biết con nợ của mình - tay Giám đốc Công ty thương mại Thăng Long - có một căn nhà ở Sài Gòn đang kêu bán. Được tin đó, Đạt trao đổi trong Ban Giám đốc, quyết định mua căn nhà đó để cấn trừ món nợ mà Thăng Long không thể trả. Cả hai con nợ kia đều bằng lòng cách cấn trừ này. Vấn đề chỉ còn thủ tục mua bán nhà. Không thể đứng tên công ty, vì nguyên tắc tài chính sẽ không cho lấy vốn lưu động mua bất động sản. Phải lách! Mục tiêu cuối cùng là đòi nợ để có vốn lưu động chứ không phải mua nhà. Đạt tính, lấy căn nhà này, chờ được giá bán đi hoàn vốn cho sản xuất, đồng thời kiếm chút lời cho quỹ phúc lợi. Phó giám đốc Lệ nói cứ làm thủ tục mua nhà mang tên Đạt. Phó giám đốc Hoạt cũng nhất trí. Cuộc họp có biên bản hẳn hoi. Căn nhà vì thế mang tên của Đạt, mua để chờ bán nên không đưa vào sổ sách.

Thư nặc danh viết bằng computer nên khó có thể xác định tác giả. Nhưng Đạt thừa biết kẻ chủ mưu đã giao cho Hoạt thực hiện. Ba năm trước, khi giám đốc về hưu, theo lẽ thông thường thì Hoạt, Phó giám đốc thường trực kiêm Bí thư Đảng sẽ lên thay. Nhưng chính ông Hoàng đã chỉ thị làm thử việc bầu giám đốc trong Tổng Công ty. Thế là Đạt trúng với số phiếu áp đảo. Hoạt căm hờn lắm nhưng không biết làm sao được. Nay chính hắn là người thực thi chuyện thư nặc danh chứ còn ai.

Thấy bố ngồi yên hồi lâu, Đạt lên tiếng:

- Bố cho thanh tra liền đi. Con chỉ yêu cầu: Sau thanh tra, làm rõ con vô tội thì bố phải cho xử kẻ vu cáo theo đúng luật.

- Anh khôn mà chưa ngoan! Chuyện anh để ngoài sổ sách căn nhà ở quận Ba là cái gì? Khi có người trả bốn trăm năm chục ngàn đô tại sao không bán ngay mà để làm khách sạn?

- Cái thằng trả cao nhất không thấy trở lại. Đa số chỉ trả tới ba trăm năm chục ngàn, nếu bán thì tiền lời chưa đủ trả lãi ngân hàng. Trong khi đó, nhu cầu phòng nghỉ cho khách đến công ty rất lớn. Tháng nào cũng chi bạc triệu cho việc này. Thế là nảy ra ý định giữ căn nhà làm nhà khách, khi nào không có khách thì cho thuê…

- Từ ngày ly thân, anh cũng dọn đến một căn phòng trên lầu ba của nhà đó?

- Dạ…

- Anh khôn mà chưa ngoan là thế. Tình thì ngay mà lý thì không ngay! Chơi lại bọn nó không đơn giản như anh nghĩ. Anh còn sơ hở nhiều. Quản lý tài chính mà sơ hở một chút là tai tiếng liền.

- Con có hai trăm cán bộ nhân viên trong công ty bảo vệ…

- Dẹp đi. Chuyện đó với những người lương thiện thì rất cần, rất trân trọng. Nhưng với bọn quan liêu, cơ hội thì người ta xem thường. Họ sẽ cho rằng cán bộ nhân viên có biết gì, chỉ cần thu nhập cao là ủng hộ giám đốc! Thói khinh thường quần chúng là căn bệnh cố hữu mà!

Hoàng nhìn vào mặt con. Ông nhận ra nó có vẻ già trước tuổi khá nhiều. Là người thương con đến quên mình, lúc này ông muốn ôm lấy con, xoa đầu nó, ẵm nó lên, quay tít như ngày nào, để đến khi thấy chóng mặt mới dừng lại trong khi con ông cười giòn tan như nắc nẻ. Ông thèm được dắt con đi trên bãi biển. Đạt hỏi: Dã tràng xe cát làm gì vậy bố? Ông trả lời: Đó là niềm đam mê của dã tràng, niềm say mê đầy tính nghệ sỹ. Nó cứ xe cát, bất cần biết là ngay sau đó sóng biển cuốn đi. Nó kiêu hãnh vì công việc của nó. Khi con người kiêu hãnh về công việc của mình thì tuyệt biết bao! Chỉ có những ai kiêu hãnh về công việc của mình mới là người có nghị lực, không bao giờ nản chí khi thất bại, con ạ. Chắc chắn một tỷ năm sau, nếu biển chưa cạn và dã tràng chưa bị tiệt chủng thì con dã tràng vẫn xe cát như hôm nay.

- Con đồng ý với bố về sự kiêu hãnh và nghị lực của dã tràng. Nhưng con nghĩ rằng nếu biết việc mình làm là vô ích thì tội gì phải bỏ cả một đời cho việc đó, hả bố?!

Câu chuyện trên bãi biển diễn ra lúc Đạt mười tuổi. Hoàng còn nhớ ông đã sững người khi nghe thốt ra từ miệng con mình câu nói đó. Nay nó đã bốn mươi tư tuổi rồi. Nó có đủ sự kiêu hãnh, nghị lực cùng sự tỉnh táo chỉ làm việc gì cần làm. Vậy mà nó vẫn sơ hở! Sự sơ hở này không đáng có nếu như nó biết đề phòng những kẻ chơi đâm thọc vô sườn, chơi xấu sau lưng. Nó giống bố ở chỗ chỉ nhắm đích thắng lợi chứ không ngờ có những kẻ mang danh đồng đội lại nã đạn vào sườn khi mình nhô lên. Trò đời, khi hại nhau, bao giờ người ta cũng nhân danh cái tốt, đạo lý và chính nghĩa. Làm Người khó lắm thay!

Đạt về tới nhà khách, căn nhà mà Đạt bị tố cáo là gian lận, thấy Lệ ở đó rồi. Lệ ngồi một mình trên đivăng phòng khách. Căn nhà đang có hai người Mỹ thuê hai phòng, còn lại các phòng trống không. Người quản lý ra mở cổng. Đạt vào. Đôi mắt Lệ như cặp mắt nai đau đáu nhìn Đạt, chờ đợi, một sự đợi chờ đầy cảm thông, lo lắng. Trong tình thế này, lòng người trai nào cũng trào dâng cảm xúc. Vui vì có người chia sẻ nỗi niềm… Lệ đứng lên, chiếc áo dài may rất khéo phô thân thể mềm mại, thon lẳn. Năm nay Lệ bước vào tuổi ba mươi. Tốt nghiệp đại học kinh tế năm hai mươi hai tuổi. Cô làm kế toán một năm thì được đề bạt kế toán trưởng. Khi Đạt được bầu làm Giám đốc, anh đã đề nghị Tổng Giám đốc cử Lệ làm Phó giám đốc phụ trách kinh doanh. Điều này phát xuất từ năng lực cán bộ chứ hoàn toàn không phải vì Đạt mê Lệ như miệng lưỡi thế gian. Trong mắt Lệ, Đạt là người đàn ông lý tưởng. Cô thầm ao ước chồng mình được một phần nhỏ của Đạt… Thế nhưng, thâm tâm, Đạt chỉ coi Lệ như một nhân viên có năng lực, mẫn cán. Tình cảm anh dành cho Lệ, nếu có, chỉ là tình của một người anh. Đó là tấm chân tình, Đạt không dối lòng. Anh muốn rằng trên đời này, người đàn ông và người đàn bà đến với nhau bằng tình yêu, đã đành, nhưng ngoài ra, còn bằng tình mến thương, nâng niu trân trọng nhau. Sau khủng hoảng của gia đình, Đạt không nghĩ đến chuyện lấy vợ. Đúng lúc đó thì anh gặp cô giáo trẻ Phương Nam! Tình yêu bùng phát rực rỡ. Anh bị khởi tố bắt tạm giam ba tháng. Rồi ông Hòa, gia đình Phương Nam cấm cửa Đạt! Cuộc tình mới chớm đã tan vỡ!

Đạt muốn biến công ty mình thành một hãng cung ứng toàn bộ thiết bị máy móc cơ điện lạnh cho Việt Nam và vươn ra làm dịch vụ cho nước ngoài. Anh bắt mối, liên doanh với một hãng lớn của Hoa Kỳ để chế tạo thiết bị lạnh tại Việt Nam. Đó là một tập đoàn xuyên quốc gia có lịch sử gần một trăm năm. Liên doanh này chỉ có thể ra đời khi Mỹ bình thường hóa quan hệ với Việt Nam. Cho nên có thể nói bố con anh hợp nhau đến từng chi tiết. Bản góp ý của bố khiến anh rất thích. Không sớm bình thường h?