Chương V
Nàng đăm chiêu khác thường, nhưng ngay sau khi rời khỏi bàn ăn nàng ra lệnh cho tôi đi dạo cùng nàng. Chúng tôi dẫn theo mấy đứa trẻ và đi vào công viên, tới chỗ đài phun nước.
Vì vẫn đang trong tâm trạng đặc biệt kích động nên tôi buột miệng đưa ra một câu hỏi vừa xuẩn ngốc vừa thô lỗ: tại sao ngài bá tước người Pháp của chúng ta De-Grie lúc này không những không đi cùng nàng khi nàng muốn đi đâu đó, mà thậm chí mấy ngày sau còn không nói chuyện gì với nàng.
- Vì hắn là thằng đểu - Nàng trả lời lạnh lùng - Tôi chưa bao giờ nghe nàng nói thế về De-Grie và im lặng, tôi sợ phải hiểu nỗi tức giận này.
- Cô có để ý thấy hôm nay hắn có vẻ bực mình với tướng quân không?
- Anh muốn biết chuyện gì phải không? - Nàng trả lời giọng khô khan và tức giận. - Anh biết rằng toàn bộ tài sản của tướng quân hiện đang bị hắn cầm cố, và nếu bà già không chết thì gã người Pháp này lập tức sẽ chiếm đoạt ngay tất cả những gì hắn đang cầm cố.
- À, thế ra đúng là tất cả đã bị cầm cố rồi? Tôi có nghe nói, nhưng không biết là toàn bộ gia sản.
- Chứ còn sao nữa?
- Và khi đó cũng xin vĩnh biệt mademoiselle Blanche - Tôi nhận xét - Khi đó cô ta sẽ không trở thành phu nhân của tướng quân. Tôi cảm thấy tướng quân đã si mê cô ta đến mức nếu cô ta bỏ ông, ông sẽ có thể tự sát. Vào tuổi ấy mà còn si mê như thế thì thật nguy hiểm.
- Tôi cũng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. - Nàng đăm chiêu nói.
- Thế thì tuyệt quá, - Tôi kêu lên - không gì có thể thô bỉ hơn là việc chứng tỏ cô ta đồng ý lấy tướng quân chỉ vì đồng tiền. Ở đây thậm chí không còn chút lịch sự, khách khí gì nữa. Kỳ lạ thay! Còn về người bà, còn gì nực cười và bẩn thỉu hơn khi gửi hết bức điện này đến bức khác để hỏi xem bà đã chết chưa? Phải không? Cô thấy thích chuyện đó sao? Hả Polina Aleksandrovna?
- Thật vớ vẩn! - Nàng ngắt lời tôi, vẻ ghê tởm - Trái lại, tôi ngạc nhiên khi thấy anh hân hoan như thế. Anh vui mừng vì sao? Chẳng lẽ vì anh đã thua bằng tiền của tôi?
- Nhưng sao cô lại đưa cho tôi để tôi thua? Tôi đã chẳng nói với cô rằng tôi không thể chơi hộ người khác hay sao? Nhất là chơi hộ cô. Tôi chỉ biết nghe lời cô dù cô có sai khiến tôi làm điều gì, nhưng kết quả lại không phụ thuộc vào tôi. Tôi đã cảnh báo trước là sẽ không được gì đâu. Cô hãy cho tôi biết, có thật cô thực sự xót xa khi mất từng ấy tiền không? Cô cần nhiều tiền như vậy để làm gì?
- Anh hỏi những chuyện ấy để làm gì?
- Nhưng chính cô đã hứa sẽ nói cho tôi biết... Cô hãy nghe đây: tôi tin chắc rằng khi nào tôi chơi cho tôi (mà tôi có mười hai friedrich) thì tôi sẽ thắng. Lúc đó cô cần bao nhiêu cứ lấy của tôi.
Nàng làm mặt khinh bỉ.
- Cô đừng giận tôi vì lời đề nghị này. - Tôi nói tiếp - Trong thâm tâm tôi hiểu được rất rõ rằng đối với cô, nghĩa là trong con mắt cô, tôi chỉ là con số không, rằng thậm chí cô còn có thể nhận từ tôi cả tiền bạc. Cô không nên giận vì món quà của tôi. Hơn nữa, tôi đã để thua tiền của cô.
Nàng liếc tôi thật nhanh và khi nhận ra tôi nói có vẻ tức giận và chua cay, nàng lại gắt lên:
- Anh không việc gì phải quan tâm đến hoàn cảnh của tôi. Nếu anh muốn biết, thì chẳng qua là tôi đang mắc nợ. Tiền ấy là tôi đi vay, và tôi muốn trả lại người ta. Tôi có ý nghĩ điên rồ và lạ lùng là nhất định thế nào tôi cũng thắng, ở đây, trên bàn đánh bạc. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại có ý nghĩ đó, nhưng tôi tin là như thế. Không hiểu vì sao, nhưng có thể là vì tôi không còn khả năng lựa chọn nào khác, nên tôi đã tin.
- Hoặc cũng có thể là vì quá cần phải thắng. Hệt như người chết đuối vớ được cọng rơm. Chắc cô cũng đồng ý rằng nếu anh ta không chết đuối, chắc anh ta không bao giờ tưởng cái cọng rơm đó là một khúc gỗ.
Polina ngạc nhiên.
- Sao? - Nàng hỏi - Chẳng lẽ anh cũng hy vọng vào điều đó? Cách đây hai tuần có lần chính anh đã nói với tôi, nói rất nhiều và lâu, rằng anh hoàn toàn tin tưởng anh sẽ thắng trong trò rulet ở đây, và anh thuyết phục tôi đừng xem anh như kẻ mất trí. Hay là lúc ấy anh nói đùa? Nhưng tôi nhớ khi đó anh nói nghiêm túc đến mức không thể nào coi đây là câu đùa được.
- Đúng thế. - Tôi trầm ngâm đáp - Đến bây giờ tôi vẫn tin chắc mình sẽ thắng. Thậm chí tôi phải thú nhận rằng lúc này cô đã đưa tôi đến một câu hỏi: vì sao chính việc thua bạc một cách ngu ngốc và vô lý của tôi ngày hôm nay lại không để lại trong tôi chút hoài nghi nào? Dù sao tôi vẫn hoàn toàn tin rằng, chỉ cần tôi chơi cho tôi thôi, nhất định thế nào tôi cũng thắng.
-Tại sao anh tin chắc như vậy?
- Thú thực là tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng tôi cần phải thắng, và đó cũng là lối thoát duy nhất. Có thể chính vì thế mà tôi cảm thấy nhất định tôi thắng.
- Nghĩa là anh cũng quá cần, nếu anh tin tưởng dị đoan như vậy?
- Tôi dám đánh cuộc với cô là cô nghi ngờ tôi không thể cảm thấy sự cần thiết thực sự?
- Với tôi chẳng quan trọng gì. - Nàng nói khẽ, vẻ thờ ơ - Còn nếu anh muốn biết thì, đúng, tôi không tin có cái gì nghiêm túc khiến anh đau khổ thực sự. Anh có thể đau khổ, nhưng không nghiêm túc. Anh là con người bừa bãi và thất thường. Anh cần tiền để làm gì? Trong tất cả những lý do mà anh nêu ra tôi không thấy có gì nghiêm túc cả.
- Khoan đã - Tôi ngắt lời cô - Cô vừa nói là cô phải trả nợ. Thôi được. Nghĩa là trả nợ. Có phải cô nợ người Pháp không?
- Sao anh lại hỏi thế? Hôm nay anh gay gắt quá. Anh say phải không?
- Cô biết rằng tôi cho phép mình nói tất cả, và đôi khi hỏi rất thẳng. Tôi nhắc lại, tôi là nô lệ của cô, mà người ta không xấu hổ với những người nô lệ, và không thể làm nô lệ tức giận.
- Tất cả là vớ vẩn! Tôi không chịu được cái lý thuyết “nô lệ” này của anh.
- Cô nên biết rằng tôi nói về sự nô lệ của tôi không phải vì tôi muốn làm nô lệ của cô, đơn giản tôi nói như một thực tế hoàn toàn không phụ thuộc vào tôi.
- Anh nói thẳng đi, anh cần tiền để làm gì?
- Nhưng cô cần biết để làm gì?
- Tùy anh thôi. - Cô đáp và hất đầu, vẻ kiêu ngạo.
- Cô không chịu được cái lý thuyết nô lệ, nhưng lại đòi hỏi sự nô lệ: “Trả lời và không được bàn cãi!”. Tốt lắm. Cũng được thôi. Cô hỏi tiền để làm gì? Để làm gì là thế nào? Tiền - thế thôi!
- Tôi hiểu. Nhưng dù cần tiền người ta cũng không rơi vào tình trạng điên khùng như thế! Mà anh thì đang đi đến trạng thái điên khùng, cuồng tín. Ở đây phải có cái gì đó, một mục đích gì đó rất đặc biệt. Anh nói thẳng đi, đừng quanh co nữa, tôi muốn như vậy.
Có vẻ như nàng bắt đầu tức giận, và tôi vô cùng thích thú khi thấy nàng thực lòng hỏi gặng như vậy.
- Tất nhiên là có mục đích, - Tôi đáp - nhưng tôi không thể giải thích đó là mục đích gì. Không có gì hơn là, đối với cô, nếu có tiền tôi sẽ trở thành con người khác, chứ không còn là nô lệ nữa.
- Sao? Làm thế nào anh đạt được điều ấy?
- Làm sao đạt được ư? Thậm chí cô không hiểu được làm cách nào tôi sẽ đạt được để cô sẽ phải nhìn tôi khác đi, không như tên nô lệ nữa! Nhưng tôi lại không muốn chính điều đó, chính những sự hoài nghi và ngạc nhiên như thế.
- Anh nói đối với anh nô lệ là niềm khoái lạc. Bản thân tôi cũng nghĩ vậy.
- Cô nghĩ vậy? - Tôi kêu lên với niềm khoái lạc kỳ lạ - Chao ôi! Sự ngây thơ thật thà của cô thật tốt đẹp làm sao! Phải, phải, được làm nô lệ của cô là niềm sung sướng của tôi... Đúng là có những niềm sung sướng đến độ thấp hèn và đê tiện như vậy! - Tôi tiếp tục nói huyên thuyên - Có ma quỷ biết được, có thể niềm khoái lạc cũng có trong cái roi khi nó quất vào lưng và rứt ra từng thớ thịt... Nhưng có thể tôi cũng muốn được hưởng những niềm khoái lạc khác. Cách đây không lâu, trước mặt cô, khi ngồi bên bàn nước, tướng quân đã nói về khoản tiền bảy trăm rúp một năm mà có lẽ tôi sẽ không nhận được từ ông. Bá tước De-Grie trợn mắt nhìn tôi, nhưng đồng thời cũng không để ý. Còn về phần tôi, có lẽ tôi rất muốn búng vào mũi De-Grie ngay trước mắt cô.
- Anh nói thế là còn non lắm. Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể tỏ ra đàng hoàng. Nếu đây là cuộc tranh giành, thì nó chỉ càng nâng cao giá trị, chứ không hạ thấp.
- Cô nói thật mẫu mực. Cô hãy thử giả thiết rằng, có thể, tôi không biết tỏ ra đàng hoàng. Nghĩa là có lẽ tôi cũng là một người đàng hoàng, nhưng lại không biết cư xử cho đàng hoàng. Cô có hiểu là có thể có chuyện như vậy không? Mà tất cả những người Nga đều như vậy, và cô biết tại sao không? Tại vì người Nga được trời phú cho quá nhiều khả năng để có thể tạo cho mình một vẻ ngoài lịch sự. Vấn đề chỉ là cái vỏ ngoài. Phần lớn người Nga được trời phú cho quá nhiều tài năng, nên để có vẻ ngoài lịch sự cần phải là thiên tài, mà thiên tài thì lại thường không có, vì rằng nói chung là nó rất hiếm. Có lẽ chỉ có người Pháp và một số người châu Âu khác mà cái vẻ ngoài hiện rõ đến nỗi có thể nhìn ngắm hết sức đàng hoàng, nhưng lại là con người vô lại nhất. Chính vì thế mà cái vẻ ngoài của họ có nhiều ý nghĩa như vậy. Người Pháp có thể chịu được sự sỉ nhục, sỉ nhục thực sự, thành tâm, mà không hề cau mặt, nhưng họ không đời nào chịu nổi một cái búng mũi, vì như thế có nghĩa là đã làm hỏng cái vẻ ngoài lịch sự vốn đã thành thói quen thâm căn cố đế của họ. Chính vì cái vẻ ngoài đẹp đẽ nên các cô tiểu thư của chúng ta cứ chết mệt với các gã Pháp. Tuy nhiên, theo tôi, chẳng có cái mẽ ngoài gì hết, họ chỉ là con gà trống mà thôi, le coq gaulois. Với lại tôi không hiểu được chuyện đó, vì tôi không phải phụ nữ. Có thể gà trống cũng tốt. Nói chung là tôi ba hoa khoác lác quá nhiều rồi, còn cô thì không ngăn tôi lại. Cô hãy thường xuyên ngắt lời tôi, khi tôi nói chuyện với cô, tôi cứ muốn nói hết ra tất cả mọi thứ. Tôi đã mất đi tất cả những cái vẻ ngoài. Thậm chí tôi còn đồng ý rằng tôi không chỉ không có mẽ ngoài, mà chẳng còn bất kỳ phẩm chất nào. Tôi tuyên bố để cô biết như vậy. Thậm chí tôi cũng chắng buồn quan tâm đến những phẩm chất quái gì, mọi thứ trong tôi đã ngừng lại. Chính cô cũng biết tại sao. Trong đầu tôi không hề có một ý nghĩ mang tính con người nào. Từ lâu tôi đã không còn biết chuyện gì xảy ra trên đời, cả ở nước Nga cũng như ở đây. Tôi đi ngang qua Dresden và không còn nhớ cái Dresden ấy như thế nào. Chính cô cũng biết cái gì đã chiếm trọn tâm trí tôi. Nhưng vì tôi không có chút hy vọng nào và dưới mắt cô tôi chỉ là con số không, nên tôi xin nói thẳng: ở khắp mọi nơi tôi chỉ còn nhìn thấy cô, còn tất cả những cái khác không là cái gì. Tôi yêu cô vì cái gì và yêu như thế nào, tôi không biết. Cô biết không, có thể vì cô hoàn toàn không xinh đẹp. Cô hãy hình dung, tôi thậm chí không biết cô có xinh đẹp hay không, thậm chí chỉ là khuôn mặt thôi? Trái tim cô thì có lẽ là không tốt, trí thông minh thì vừa phải, rất có thể là như vậy.
- Có lẽ vì không tin vào đức hạnh thanh cao của tôi nên anh tính chuyện mua tôi bằng tiền phải không? - Nàng nói.
- Tôi nghĩ đến chuyện mua cô bằng tiền khi nào? - Tôi quát to.
- Anh nói nhiều quá nên làm mất mạch ý. Nếu không phải muốn dùng tiền mua tôi thì là để mua sự tôn trọng của tôi.
- Ồ, không, hoàn toàn không phải như vậy. Tôi đã nói với cô rằng tôi rất khó giải thích, giãi bày. Cô đã trấn áp tôi. Cô đã không giận lời nói huyên thuyên của tôi. Cô hiểu rõ vì sao không nên giận tôi: chẳng qua tôi chỉ là một gã điên. Nhưng dù sao, nếu cô có giận tôi thì cũng chẳng sao. Khi ngồi trong phòng của tôi trên gác kia, chỉ cần nhớ lại và tưởng tượng ra tiếng sột soạt của chiếc váy của cô là tôi sẵn sàng cắn nát các ngón tay mình. Mà cô tức giận tôi vì cái gì kia chứ? Vì tôi tự gọi tôi là kẻ nô lệ? Vậy thì cô hãy sử dụng sự nô lệ của tôi đi, hãy sử dụng đi, sử dụng đi! Cô có biết rằng khi nào đó tôi sẽ giết cô không? Tôi giết cô không phải vì tôi không yêu cô nữa hay vì ghen tuông, mà đơn giản vì đôi lúc tự nhiên tôi thèm muốn ăn thịt cô. Cô lại cười...
- Tôi không hề cười. - Cô giận dữ thốt lên - Tôi ra lệnh cho anh im miệng.
Cô ngừng lại, tức đến nghẹn thở. Tôi thề là không biết cô có đẹp hay không, nhưng lúc nào tôi cũng muốn nhìn thấy cô, khi cô ngừng lại trước tôi, vì thế tôi thường hay chọc làm cô tức giận. Cô thề cô biết điều đó và cố tình tỏ ra tức giận. Tôi nói với cô điều đó.
- Thật là bỉ ổi! - Cô thốt lên với vẻ ghê tởm.
- Không sao cả, - Tôi tiếp tục - cô cũng nên biết thêm rằng cô đi chung với tôi thì rất nguy hiểm không: nhiều lần tôi có ý muốn không cưỡng nổi là đẩy cô ngã làm cô bị thương tích, què quặt, bóp cổ cô. Cô nghĩ thế nào, sao không thể đến mức như vậy sao? Thế nào rồi cô cũng dẫn tôi đến chỗ nổi điên lên. Chả lẽ tôi không sợ gây ra bê bối sao? Sợ cô tức giận sao? Cô tức giận thì có nghĩa lý gì với tôi? Tôi yêu trong tuyệt vọng, không hề có hy vọng, và tôi biết rằng sau đó tôi sẽ càng yêu cô hơn gấp nghìn lần. Đến khi nào tôi giết cô rồi thì tôi cũng sẽ tự kết liễu mình. Mà thế này, tôi sẽ cố không tự tử càng lâu càng tốt để cảm nhận được nỗi đau không chịu nổi là thiếu cô. Cô có hiểu được điều vô lý này không: càng ngày tôi lại càng yêu cô hơn, mà điều ấy gần như là không thể. Và sau chuyện đó tôi không thể trở thành kẻ cuồng tín sao? Cô còn nhớ cách đây ba hôm, khi được cô gọi đến, tôi đã nói thầm vào tai cô: cô chỉ cần nói một câu thôi là tôi sẽ nhảy xuống vực ngay. Nếu lúc đó cô nói một câu thì tôi nhảy rồi. Chả lẽ là cô không tin?
- Thật đúng là vớ vẩn, ngu ngốc! - Cô kêu lên.
- Tôi không cần biết là ngu ngốc hay thông minh. - Tôi hét lên -Tôi chỉ biết rằng trước mặt cô tôi phải nói, phải nói, phải nói, và tôi đã nói. Trước mặt cô tôi mất hết lòng tự ái, và tôi cũng cóc cần.
- Tại sao tôi lại muốn anh phải nhảy xuống núi Shlangenberg? - Cô nói khô khan và dường như giận dỗi - Điều đó đối với tôi hoàn toàn vô ích.
- Tuyệt lắm! - Tôi kêu lên - Cô cố tình nói ra cái từ “vô ích” tuyệt vời này để áp chế tôi. Tôi nhìn thấu tâm địa cô. “Vô ích” - cô nói như vậy? Nhưng sự hài lòng bao giờ cũng có ích, còn một quyền lực vô hạn, hoang dã, dù chỉ đối với con ruồi thôi, thì đây cũng là một kiểu khoái lạc. Con người, vốn bản chất sinh ra là đã thích được làm kẻ gây đau khổ và hành hạ người khác. Cô thích điều đó một cách đáng sợ.
Tôi nhớ cô nhìn tôi với vẻ chú ý đặc biệt. Chắc hẳn bộ mặt tôi lúc ấy biểu lộ tất cả những cảm xúc ngu ngốc và vô lý. Bây giờ tôi nhớ lại câu chuyện giữa chúng ta hôm đó diễn ra giống hệt những gì tôi đã mô tả ở đây. Mắt tôi hằn máu, miệng sùi bọt mép, còn chuyện đỉnh núi Shlandenberg thì tôi xin thề rằng, ngay cả bây giờ tôi vẫn xin thề, nếu lúc đó cô ra lệnh cho tôi nhảy xuống thì tôi nhảy ngay. Cô chỉ cần nói đùa thôi, nói một cách khinh bỉ, thậm chí cả nhổ nước bọt, thì tôi vẫn cứ nhảy.
- Không, vì sao thế, vì tôi tin anh. - Nàng thốt lên, nhưng giọng nàng có vẻ như nàng thỉnh thoảng mới nói như thế, cái giọng khinh miệt, quỷ quyệt và cao ngạo, khiến tôi có thể giết chết nàng ngay bây giờ. Nàng đã liều mạng. Tôi bảo nàng thế, không hề nói dối. Bỗng nàng hỏi tôi:
- Anh không hèn nhát đấy chứ?
- Tôi không biết. Có thể tôi là thằng hèn cũng nên. Tôi không biết. Từ lâu tôi không nghĩ đến điều ấy.
- Nếu như tôi bảo anh giết chết kẻ đó thì anh có giết không?
- Ai vậy?
- Kẻ mà tôi muốn.
- Tên Pháp?
- Anh không được hỏi, mà phải trả lời. Kẻ nào thì tôi sẽ nói. Tôi muốn biết, lúc này anh nói có nghiêm túc không? - Nàng bỗng nghiêm trang và nóng lòng chờ câu trả lời, khiến tôi thấy là lạ thế nào ấy.
- Thôi, cô nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra đi! - Tôi hét lên - Thế nào, cô sợ tôi chứ gì? Ở đây tôi đã nhìn thấy mọi sự bất ổn. Cô là con riêng của một người khánh kiệt và điên khùng, đang khao khát chạy theo con quỷ Blanche, rồi sau nữa ở đây là tên Pháp đang có ảnh hưởng bí hiểm đối với cô, và bây giờ cô đang nghiêm chỉnh giao phó cho tôi... vấn đề đó. Chí ít, cô cũng để cho tôi biết rằng nếu không thì tôi sẽ vào cuộc và sẽ gây ra một điều gì đấy. Hoặc cô thấy xấu hổ trước tấm lòng cởi mở của tôi? Có lẽ nào cô lại ngượng với tôi sao?
- Tôi không nói với anh chuyện đó. Tôi hỏi và chờ anh trả lời.
- Chẳng lẽ, - Tôi kêu lên - tôi đi giết bất kỳ người nào mà cô ra lệnh, mà làm sao cô có thể... chẳng lẽ cô ra lệnh thật?
- Anh nghĩ sao, tôi thương anh à? Tôi sẽ ra lệnh, còn chính tôi đứng ngoài cuộc. Anh có chịu được không? Không được đâu. Chắc rằng anh sẽ giết người theo lệnh, sau đó anh sẽ trở về giết tôi, vì tôi đã dám sai anh đi.
Nghe câu ấy tôi thấy trong đầu như có búa bổ. Tất nhiên tôi coi câu nói của nàng một nửa là câu đùa, là lời thách thức, tuy nhiên, nàng nói ra hết sức nghiêm túc. Tôi thực sự kinh hoàng vì nàng tự bộc lộ, đến mức nàng phải duy trì quyền phép đối với tôi, phải theo đuổi quyền lực đó và phải nói thẳng: “Anh phải đi giết người, còn tôi đứng ngoài cuộc”. Trong những lời ấy có cái gì đê tiện nhưng chân thành, và như thế theo tôi, đã là quá nhiều rồi. Vậy thì sau đây nàng sẽ nhìn tôi thế nào? Điều này vượt quá ranh giới của khái niệm nô lệ và thấp hèn. Sau cách nhìn đó thì con người được nâng lên đến giá trị con người. Mặc dù câu chuyện giữa chúng tôi là xuẩn ngốc và phi lý, nhưng trái tim tôi rung động.
Nàng bỗng cười phá lên. Lúc ấy chúng tôi ngồi trên ghế băng, trước một đám trẻ chơi đùa, phía trước có mấy chiếc xe ngựa đưa một nhóm người xuống lối hoa đi vào cung giải trí. Nàng kêu lên:
- Anh có nhìn thấy cái bà nam tước mập mạp kia không? - Nàng kêu lên - Đó là bà Vurmerhelm. Bà ấy mới đến đây ba ngày. Anh nhìn chồng bà ta kìa, cái ông người Phổ chống ba toong, người cao ngỏng, khẳng khiu ấy. Anh có nhớ hôm kia ông ta ghé thăm chúng ta đấy. Anh hãy đi ngay đến chỗ nam tước phu nhân, ngả mũ ra chào bà ta và nói mấy câu tiếng Pháp nhé.
- Để làm gì?
- Anh đã thề rằng có thể nhảy từ trên núi xuống, anh thề rằng sẵn sàng giết người, nếu tôi ra lệnh. Bây giờ thay vì giết người và chịu đau khổ tôi chỉ muốn được cười thôi. Anh đi ngay đi, đừng có lôi thôi. Tôi muốn được nhìn thấy ngài nam tước quật anh mấy gậy.
- Cô thách tôi? Cô sợ rằng tôi không làm thế chứ gì?
- Phải, tôi thách, anh đi đi! Tôi thích thế!
- Cô nói thế thì tôi đi, dù đây là một trò hoang dại. Chỉ mong sao nó không làm phiền tướng quân, và từ đó làm phiền cho cô. Lạy Trời, tôi không lo gì cho tôi đâu, mà chỉ lo cho cô và cho tướng quân thôi. Cái trò đi chọc ghẹo phụ nữ của cô hay quá nhỉ?
- Anh chỉ được cái ba hoa, tôi thấy như thế, - Nàng nói - lúc nãy mắt anh đầy những tia máu, nhưng đó là anh uống rượu lúc ăn cơm. Chẳng lẽ tôi lại không hiểu rằng đây là ngu xuẩn và tướng quân sẽ nổi giận hay sao? Đơn giản là tôi muốn được cười. Chỉ có thế thôi! Vì sao anh lại chọc tức phụ nữ? Và anh ăn gậy là đúng rồi.
Tôi quay người lặng lẽ ra đi để làm nhiệm vụ. Tất nhiên, thế là ngu xuẩn, tất nhiên, tôi sẽ không thoát thân, nhưng khi tôi đến gần nam tước phu nhân tôi nhớ ra là có cái gì đó xui khiến tôi, kiểu như lối nghịch học trò. Thế là tôi bị kích động kinh khủng như là say rượu.