Chương XI
Xe được đẩy ra cửa, phía cuối phòng. Mặt bà rạng rỡ. Mọi người chúng tôi xúm quanh chúc mừng. Mặc dù hành động của bà khá là kỳ quặc, nhưng chiến thắng của bà choán ngợp hết và tướng quân không còn sợ bị mất mặt trước công chúng vì có quan hệ họ hàng với một phụ nữ dị thường như vậy. Với nụ cười độ lượng, thân thiện và vui vẻ, ông bước đến chúc mừng bà. Tuy nhiên, ông cũng tỏ ra ngạc nhiên như những người đứng xem khác. Xung quanh ai cũng xì xào chỉ trỏ vào bà. Nhiều người đến sát để nhìn mặt. Ngài Astley đứng một góc nói chuyện về bà với hai người Anh quen biết. Một vài mệnh phụ không hiểu thế là thế nào đã nhìn bà như một kỳ quan. De-Grie thì như tan chảy trong những lời chúc mừng và những nụ cười.
- Quelle victoire! [1] - Anh nói.
- Mais, m-me, c’etait du feu! [2]
- Đúng rồi, thoắt một cái mà vơ được mười hai ngàn florin. Mà mười hai ngàn gì vậy, toàn vàng à? Nếu toàn vàng thì phải được gần thành mười ba. Tính ra tiền mình thì thành bao nhiêu? Sáu ngàn, phải không nhỉ?
Tôi nói rằng như thế là được trên bảy ngàn, còn theo tỉ giá bây giờ thì có thể được tới tám ngàn.
- Tám ngàn, chỉ là chuyện đùa thôi! Còn các anh chị ngốc nghếch, sao cứ ngồi yên, chẳng làm gì thế này! Potapych, Marfa, các người có thấy không đấy?
- Thưa bà, sao lại không thấy ạ? Tám ngàn rúp. - Marfa cúi người, thốt lên.
- Này, ta cho mỗi người năm đồng vàng!'
Potapych và Marfa hôn tay bà.
- Mỗi người khiêng vác một friedrich vàng! Anh Aleksei Ivanovich, có anh gia nhân cúi chào phải không, lại một người nữa cúi chào à? Anh đưa mỗi người một đồng vàng nhé!
- Madame la princesse... un pauvre expatrié... malheur continuel... les princes russes sont si généreux [3] - Có một người đi quanh ghế bành, mặc áo đuôi tôm cũ, áo gi-lê sặc sỡ, để ria mép, cầm mũ ông quay quay, miệng cười xun xoe.
- Cho ông ta một đồng friedrich vàng. Không, cho hai đồng. Thôi, thế là đủ rồi, kẻo thế này thì không bao giờ hết. Nào, nâng ghế lên cho tôi đi! Praskovia - Bà quay sang Polina Aleksandrovna - Ngày mai bà sẽ mua áo dài cho cháu, và sẽ mua cả áo dài cho m-lle... tên cô ấy là gì nhỉ? Có phải là m-lle Blanche không? Dịch cho cô ấy nghe đi, Praskovia!
- Merci, m-me!
M-lle Blanche dịu dàng cúi thấp hẳn người xuống, miệng nhếch một nụ cười giễu cợt, như muốn trao đổi với De-Grie và tướng quân. Tướng quân có phần mắc cỡ, nhưng vui vô hạn khi chúng tôi về đến lối dạo.
- Fedosia, Fedosia! Tôi nghĩ là bà ấy sẽ ngạc nhiên lắm - Bà già nhớ đến bà nhũ mẫu của tướng quân - Bà này cũng cần được tặng áo dài. Kìa, anh Aleksei Ivanovich! Anh Aleksei Ivanovich! Hãy cho người ăn mày kia đi!
Đi ngang qua có một người mặc rách rưới, lưng gãy gập, nhìn chúng tôi.
- Thưa bà, có lẽ không phải hành khất, mà là một tên du thủ du thực nào đó.
- Cho ngay, cho ngay một đồng xu vàng!
Tôi bước đến gần đưa tiền. Anh ta nhìn tôi ngơ ngác không hiểu, nhưng vẫn lặng lẽ cầm lấy. Người anh ta toàn mùi rượu.
- Còn anh, Aleksei Ivanovich, anh không thử vận may à?
- Dạ không, thưa bà.
- Nhưng mắt anh sáng lên đấy, tôi nhìn thấy mà.
- Cháu sẽ thử sau ạ, thưa bà, chắc chắn là thế.
- Mà cứ phải đặt vào con zero! Anh sẽ thấy là hay! Anh có bao nhiêu tiền?
- Thưa bà, cháu chỉ có vẻn vẹn hai mươi friedrich vàng.
- Ít quá, tôi sẽ cho anh vay năm mươi đồng friedrich vàng, nếu anh muốn. Đây là nguyên một túi tiền, anh cầm lấy đi. Còn anh này, anh đừng có chờ đợi, tôi không đưa cho đâu! - Bà bỗng quay sang tướng quân.
Ông như bị ai bẻ đầu quay lại, nhưng ông im lặng, còn De- Grie nhíu mày.
- Que diable, c’est une terrible vieille! [4] - Anh ta rít răng nói với tướng quân.
- Hành khất, hành khất, lại hành khất! - Bà già kêu lên - Anh Aleksei Ivanovich! Cho một xu vàng đi!
Lần này là một ông già đầu bạc, một chân gỗ, mặc áo đuôi tôm dài màu đen, tay cầm gậy, trông giống như một tên lính già. Nhưng khi tôi đưa đồng xu vàng, ông ta bước lùi một bước và nhìn tôi dữ dội:
- Was ist’s der Teufel! [5] - Ông nói to và văng ra hàng chục câu chửi.
- Đồ ngốc! - Bà già vung tay quát - Cho tôi đi thôi, tôi đói rồi! Bây giờ ăn đã, rồi đi nằm một chút, rồi lại đến đấy.
- Bà lại muốn chơi nữa sao, thưa bà? - Tôi bảo.
- Anh nghĩ sao? Anh cứ ngồi ủ rũ ra thế? Tôi sẽ nhìn anh thế nào?
- Mais, madame, - De-Grie bước đến gần - les chances peuvent tourner, une seule mauvaise chance et vous perdrez tout... sourtout avec votre jeu... c’est terrible! [6]
- Vous perdrez absolument [7] - m-lle Blanche nói thêm.
- Việc gì đến các người? Tôi không thua tiền của các anh chị, tôi thua tiền tôi! Ngài Astley đi đâu rồi?
- Ông ấy ở lại cung giải trí, thưa bà.
- Đáng tiếc, một con người thật tốt bụng.
Về đến nhà, lúc bà còn đang trên cầu thang, bà đã gặp ông tổng quản, bà liền gọi ông đến gần, khoe chuyện thắng bạc, sau đó lại gọi Fedosia, tặng cô ba đồng friedrich vàng, rồi bảo cô dọn cơm. Fedosia và Marfa líu tíu xung quanh bà.
- Tôi nhìn bà, - Bà Marfa bảo - và nói với Potapych rằng ý bà muốn làm thế. Lạy Trời, trên bàn toàn tiền là tiền, suốt đời tôi chưa nhìn thấy tiền nhiều như thế bao giờ, còn xung quanh thì toàn các ông, cứ ngồi la liệt. Tôi bảo, ở đâu ra mà nhiều thế không biết. Này anh Potapych, các ông ở đây toàn những người như vậy sao? Tôi nghĩ, chỉ cần Đức Mẹ phù hộ cho bà là đủ rồi. Tôi luôn cầu nguyện cho bà, thế mà trái tim tôi cứ thót lại, cứ lạnh cứng, toàn thân tôi cứ run rẩy, run rẩy. Tôi mong thượng đế phù hộ bà, thì đấy, thượng đế cho quà đấy. Suốt từ bấy đến giờ người tôi cứ run rẩy, run rẩy.
- Anh Aleksei Ivanovich, anh chuẩn bị đi, chiều nay khoảng bốn giờ, ăn uống xong, ta lên đường. Bây giờ ta tạm chia tay nhau, anh nhớ gọi cho tôi một ông bác sĩ nhé, chuẩn bị cả nước uống nữa. Đừng có quên đấy!
Tôi rời khỏi chỗ bà, đầu óc mụ mị. Tôi cố hình dung rằng mọi người nơi đây rồi sẽ ra sao, cuộc sống xoay vần thế nào? Tôi thấy rõ rằng họ (chủ yếu là tướng quân) vẫn chưa kịp hết bàng hoàng, thậm chí còn giữ nguyên ấn tượng ban đầu. Việc bà già xuất hiện thay vì bức điện mà mọi người từng giờ ngóng đợi về cái chết của bà đã làm vỡ nát toàn bộ hệ thống các dự định và quyết định, đến nỗi họ hoàn toàn không hiểu nổi họ phải ứng phó thế nào với những chiến công sắp tới của bà trên sàn rulet. Tuy nhiên sự kiện lần thứ hai này có lẽ là quan trọng hơn sự kiện đầu tiên, bởi vì mặc dù bà già đã hai lần không cho tiền tướng quân, nhưng ai biết đâu được, ai cũng thế, chúng ta không được đánh mất hy vọng. De-Grie là người xía vào mọi chuyện của tướng quân cũng không mất hy vọng. Tôi tin tưởng rằng m-lle Blanche, người cũng xía vô mọi chuyện (còn phải nói: danh vị bà tướng và khối tài sản thừa kế to lón!) cũng sẽ không mất hy vọng và còn biết sử dụng mọi lối đỏm dáng để quyến rũ bà già, đối lập hẳn với cô Polina kiêu kỳ không cho ai gần mà cũng chẳng muốn gần ai. Nhưng bây giờ, bây giờ bà già đang thắng trên bàn rulet, khi nhân thân của bà được khắc đậm trước mắt họ một cách rõ ràng và điển hình (một bà già ngang tàng, đầy uy lực và tombée en enfance), bây giờ mọi thứ đã chết, bà đang vui mừng như trẻ con vì đã thắng cuộc, nhưng như thường lệ, bà đang mất hết. Trời ơi! - Tôi nghĩ. (Xin Chúa Trời tha thứ cho tôi, với tiếng cười cay nghiệt). Lạy Chúa, mỗi đồng friedrich vàng, mà bà đem ra đặt đã hóa thành vết sẹo trong trái tim tướng quân, làm cho De-Grie điên tiết và làm m-lle de Cominges cuồng loạn vì toàn được ăn trượt. Lại còn một sự kiện này nữa: thậm chí bà già vì thắng cuộc, vì vui sướng đã cho tiền mọi người và đã nhầm cả kẻ qua đường là gã ăn xin, nhưng bà lại lớn tiếng bảo tướng quân “Còn anh thì dù thế nào tôi cũng không cho đâu nhé!”. Như thế nghĩa là bà cố thủ với ý tưởng đó, đã kiên định và đã nói lời danh dự với chính mình rồi - nguy hiểm! Nguy hiểm thật sự!
Tất cả những ý nghĩ ấy vụt đến trong đầu tôi vào đúng lúc khi tôi chia tay bà để bước lên bậc cầu thang tiền diện về căn phòng của tôi trên tầng thượng. Những ý nghĩ ấy ám ảnh tôi rất mạnh, mặc dù, tất nhiên, trước đó tôi đã có thể dự đoán được những nét chính kết nối cả một dàn diễn viên trước mắt, nhưng dù sao tôi cũng không thể biết hết được tất cả những phương thức và bí quyết của lớp kịch này. Polina chưa bao giờ tin tôi hoàn toàn. Mặc dù cũng có khi nàng thổ lộ tâm tư với tôi có vẻ như là ngẫu nhiên, song tôi để ý thấy rằng thường thường, hoặc gần như bao giờ cũng thế, sau những phút cởi mở ấy, nàng lại coi mọi phát ngôn vừa xong chỉ là trò cười, hoặc là nàng làm rối mù lên với mong muốn coi đó như trò dối trá. Ôi! Cô ấy giấu diếm nhiều lắm! Trong bất cứ trường hợp nào tôi cũng dự cảm thấy rằng cuộc chơi căng thẳng và bí ẩn này đã sắp kết thúc. Chỉ cần một cú ra đòn nào đó là mọi chuyện sẽ kết thúc và sẽ sáng tỏ. Về số phận của tôi, về những gì tôi quan tâm, tôi hầu như không để ý đến nữa. Tâm trạng tôi thật kỳ lạ: trong túi tôi có hai mươi đồng friedrich vàng, tôi thật xa lạ với mọi người, không vị thế, không phương tiện kiếm sống, không hy vọng, không tính toán và không quan tâm đến chuyện ấy nữa! Giá như tôi không nghĩ đến Polina, thì đơn giản là tôi đã lao mình vào mối quan tâm nực cười với vở kịch trước mắt và sẽ được cười vang lên hả hê. Nhưng Polina đã khuấy trộn trái tim tôi; số phận cô ấy đang được giải quyết, tôi dự cảm được như thế rồi, song tôi đang hối hận, hoàn toàn không phải số phận cô ấy làm rối lòng tôi. Tôi đang muốn thâm nhập vào những điều bí ẩn của cô ta. Tôi muốn cô ấy phải đến với tôi và bảo tôi rằng: “Thực lòng là em yêu anh”, còn nếu không, nếu điều ấy quả là phi lý, thì khi đó... thôi, còn biết mong cái gì nữa? Làm sao tôi biết được là tôi mong ước gì? Bản thân tôi bây giờ như kẻ ngẩn ngơ, tôi chỉ muốn nép bên cô ấy, muốn tắm mình trong vòng hào quang của cô ấy, trong vầng sáng của cô ấy mãi mãi, luôn luôn và suốt đời. Ngoài ra tôi không biết gì hơn nữa! Làm sao tôi dứt khỏi cô ấy được?
Lên đến tầng ba, giữa hành lang, tôi dường như bị một cái gì húc mạnh. Tôi quay lại. Cách tôi hai mươi bước hoặc hơn tôi nhìn thấy Polina trong cửa bước ra. Đúng là nàng chờ đợi tôi, đứng ngóng tôi và vẫy tôi tới.
- Polina Aleksandrovna!
- Khẽ chứ! - Nàng cảnh báo.
- Cô có hiểu không, - Tôi thì thầm - vừa rồi đúng là có một cái gì đó húc vào sườn tôi. Tôi quay lại và thấy cô! Đúng là cô có phóng ra một luồng điện!
- Hãy cầm lấy bức thư này - Polina nheo mắt lo âu, hẳn là cô ấy không nghe thấy tôi nói gì - Anh chuyển đến đúng tay ngài Astley ngay bây giờ. Mau lên, tôi xin anh. Không cần trả lời. Tự ông ấy... - Nàng nói không hết lời.
- Ngài Astley? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại, nhưng Polina đã lui vào trong cửa.
- A ha, thì ra họ đã thư từ với nhau! - Tôi cắm đầu chạy ngay tìm ngài Astley, đầu tiên là ở khách sạn, nhưng không thấy, sau đó đến cung giải trí, tại đây tôi đi khắp các phòng, cuối cùng, trong lòng bực bội, suýt nữa đã thất vọng, tôi quay trở về thì bất ngờ gặp ông trong đoàn du kỵ gồm các ông bà người Anh phóng ngựa đi chơi. Tôi nháy gọi ông, bảo ông dừng lại rồi đưa thư. Chúng tôi không kịp nhìn kỹ mặt nhau, song tôi ngờ rằng ngài Astley cố tình phóng ngựa đi nhanh.
Có phải là tôi ghen không? Nhưng tôi đang trong trạng thái tâm hồn tan nát. Tôi cũng không muốn thẩm tra xem họ viết gì cho nhau. Chỉ biết rằng ông ấy là người thân tín của cô. Tôi nghĩ “Bạn thì vẫn là bạn, điều ấy rõ rồi (rõ cả khi nào ông trở thành bạn), nhưng liệu có tình ý gì ở đây không?”, tất nhiên là không, - lý trí mách bảo tôi thế. Nhưng trong những trường hợp như thế này thì lý trí là không đủ. Bất luận thế nào cũng phải làm cho sáng tỏ. Vấn đề trở nên phức tạp một cách khó chịu.
Tôi chưa kịp bước vào khách sạn thì anh gác cổng và ông tổng quản vừa bước ra khỏi phòng đã báo cho tôi biết rằng người ta đang đi tìm tôi, muốn gặp tôi, đã ba lần cử người đi xem tôi đang ở đâu? Rồi hai người bảo tôi phải vào ngay phòng tướng quân.
Lúc này tâm trạng tôi tồi tệ nhất. Trong phòng tướng quân tôi nhìn thấy, ngoài tướng quân ra, có De-Grie và m-lle Blanche, cô chỉ có một mình, không thấy mẹ đâu. Bà mẹ chắc chắn chỉ đóng vai phụ, chỉ để trang trí, nhưng khi vào việc thật sự thì m-lle Blanche hành động một mình. Và cũng đã chắc gì bà mẹ ấy biết được công việc của con gái.
Cả ba người đang sôi nổi bàn bạc chuyện gì, thậm chí cửa phòng phải khóa, điều này chưa từng xảy ra. Đến gần cửa tôi nghe thấy những tiếng nói to, những tiếng xấc xược và độc hại của De-Grie, những tiếng la mắng điên dại của Blanche và giọng thảm thiết của tướng quân, rõ ràng ông đang bào chữa chuyện gì. Thấy tôi xuất hiện bọn họ có vẻ kiềm chế và chỉnh đốn lại. De-Grie sửa lại mái tóc và biến mặt giận thành mặt cười, một nụ cười kiểu Pháp, nhưng méo mó và nịnh bợ mà tôi rất căm ghét, vị tướng quân thì thất thần, ngồi đực mặt như một cái máy. Chỉ có m-lle Blanche là gần như không thay đổi gương mặt đỏ rực vì nóng nảy và bỗng dừng lại khi nhìn thấy tôi với sự chờ đợi thấp thỏm. Tôi để ý thấy cô ta chưa bao giờ đối với tôi lại hớ đến thế, thậm chí tôi cúi chào mà không đáp lễ, đơn giản là không để ý.
- Anh Aleksei Ivanovich! - Tướng quân bắt đầu với giọng bề trên dịu dàng - Cho phép tôi được nói rõ rằng thật lạ lùng, hết sức lạ lùng, nói tóm lại, những hành vi của anh đối với tôi và gia tộc tôi, tóm lại, là hết sức lạ lùng...
- Eh! Ce n’est pas ça, - De-Grie bực tức và khinh bỉ ngắt lời (Rõ ràng anh ta đang chi phối tất cả) - Mon cher monsieur, notre cher général se trompe [8], - anh ta xuống giọng (từ đây anh ta nói bằng tiếng Nga), - nhưng ngài muốn nói với anh rằng... tức là muốn cảnh báo với anh, hoặc, nói đúng hơn, muốn tha thiết yêu cầu anh đừng làm gì hại đến tướng quân, thế đây, đừng có làm hại! Tôi đã dùng đúng cách nói ấy!
- Nhưng bằng cách nào? Bằng cách nào? - Tôi ngắt lời.
- Xin anh, anh hãy thôi đừng có chỉ huy (hay nói thế nào nhỉ?) cái bà già ấy, cette pauvre terrible vieille [9], - Chính De-Grie nói lạc đi - bà ấy đang thua, đang thua thảm hại! Chính anh nhìn thấy, chính anh là chứng nhân cho cách chơi của bà ấy! Một khi bà ấy bắt đầu thua, thì bà ấy sẽ không rời bàn chơi vì bướng bỉnh, vì giận dữ, bà ấy sẽ cứ chơi, chơi mãi, trong những trường hợp như thế bà ấy sẽ không dừng được và rồi... và rồi...
- Và khi đó, - Tướng quân nói đế vào - khi đó anh sẽ làm hại cả gia tộc nhà tôi. Tôi và cả nhà tôi là những hậu duệ của bà, bà không có thân nhân. Tôi xin nói chân thành với anh: cơ đồ nhà tôi tan nát rồi, tan nát thảm hại. Anh cũng đã biết một phần... Nếu bà ấy thua phần lớn cơ nghiệp, hoặc nói dại, là toàn bộ cơ nghiệp (lạy Chúa!) thì con cái nhà chúng tôi sẽ ra sao! (tướng quân quay sang nhìn De-Grie), rồi chính bản thân tôi sẽ ra sao! (ông lại quay nhìn m-lle Blanche lúc này đang khinh bỉ quay mặt đi không nhìn ông). Anh Aleksei Ivanovich, anh hãy làm ơn cứu chúng tôi. Cứu vớt chúng tôi!
- Thưa tướng quân, cứu bằng cách nào, xin tướng quân cho biết? Tôi có vai trò gì ở đây chứ?
- Anh hãy từ bỏ, từ bỏ, hãy mặc kệ bà ấy!
- Thì bà ấy lại tìm được người khác! - Tôi kêu lên.
- Ce n’est pas ça, Ce n’est pas ça! - De-Grie lại ngắt lời - Que diable! Đừng, anh đừng bỏ, ít ra anh cũng phải khuyên can, thuyết phục, phải ngăn cản!
- Làm sao tôi thực hiện được? Anh vào việc là tốt hơn đây, monsieur De-Grie. - Tôi cố tỏ ra ngây thơ.
Tôi thấy có ánh mắt nghi vấn thoáng như tia lửa của m-lle Blanche đánh sang phía De-Grie. Gương mặt De-Grie chợt có gì đặc biệt, chân thành mà anh ta không giấu được.
- Có điều gì đó khiến bà ấy không dùng đến tôi. - De-Grie khoát tay, nói to - Giá mà... sau đó...
De-Grie liếc mắt đầy ý nghĩa cho m-lle Blanche.
- O mon cher monsieur Alexis, soyez si bon [10] - m-lle Blanche mỉm cười hồ hởi bước một bước về phía tôi, nắm cả hai tay tôi, siết chặt. Quỷ thật! Bộ mặt yêu ma ấy chỉ trong một giây đã được thay đổi. Trong giây phút ấy cô có bộ mặt cầu khẩn, dịu dàng, thơ ngây, thậm chí là nghịch ngợm, đến câu cuối cô nháy mắt một cách gian trá, dường như muốn nhẹ nhàng chặt đứt đầu tôi? Mẹo ấy không phải là tồi, tuy nhiên là thô bạo, là khủng khiếp.
Tướng quân nhảy theo cô ta, đúng là nhảy một bước.
- Anh Aleksei Ivanovich, xin lỗi anh, từ lâu đối với anh tôi đã bắt đầu, không, tôi không muốn nói thế... tôi xin anh, tôi cầu anh, tôi xin cúi đầu như kiểu người Nga trước mắt anh! Chỉ một mình anh có thể cứu chúng tôi được thôi. Tôi và mademoiselle Cominges cúi xin anh. Anh hiểu không, anh hiểu cho chúng tôi chứ? - Ông cầu xin tôi và đưa mắt nhìn sang m-lle Blanche. Trông ông thật thê thảm.
Đúng lúc đó vang lên ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và thận trọng. Khi cửa mở thì đó là anh đầy tớ hành lang bước vào, theo sau, cách vài bước, là Potapych. Hai người do bà già sai đến. Bà yêu cầu gọi tôi đến gấp. “Bà đang nổi giận”, - Potapych nói thế.
- Nhưng bây giờ mới có ba giờ rưỡi!
- Bà không ngủ được, cứ trằn trọc, rồi bà ngồi dậy, đòi lấy ghế bành và bắt đi tìm anh. Bây giờ bà đang ở chỗ chiếu nghỉ.
- Quelle mégère! [11] - De-Grie thốt lên.
Đúng là bà đã ở chỗ chiếu nghỉ, đang nóng lòng vì không thấy tôi. Bà không thể chờ đến bốn giờ được.
- Nào, cho tôi đi. - Bà nói lớn và thế là chúng tôi đến sàn rulet.
Chú thích:
[1] Chiến thắng tuyệt vời! (tiếng Pháp).
[2] Nhưng thưa bà, thật là giòn giã! (tiếng Pháp).
[3] Bà công tước... một kiều dân khốn khổ... thường xuyên bất hạnh... các công tước Nga rất hào phóng (tiếng Pháp).
[4] Quỷ tha ma bắt mụ già kinh khủng này! (tiếng Pháp).
[5] Quỷ tha ma bắt, thế là thế nào! (tiếng Đức).
[6] Nhưng thưa bà, thành công cũng có thể thay đổi, một lần thất bại thì bà mất hết... đặc biệt là với cách đặt tiền của bà... thật kinh khủng (tiếng Pháp).
[7] Chắc chắn là bà sẽ mất (tiếng Pháp).
[8] Không phải thế đâu... Bạn thân mến, tướng quân của chúng ta nhầm đấy (tiếng Pháp).
[9] Cái bà già tội nghiệp kinh khủng ấy (tiếng Pháp).
[10] Anh Aleksei thân quý, xin anh làm phúc... (tiếng Pháp).
[11] Một ác phụ! (tiếng Pháp).