Chương XV
Tôi vẫn còn nhớ, nàng nhìn chăm chú xoáy vào mặt tôi, nhưng không đứng lên, thậm chí cũng không thay đổi thế ngồi.
- Tôi đã thắng được hai trăm ngàn franc. - Tôi kêu lên, tay ném xuống bàn bọc tiền cuối cùng. Cả một đống những ngân phiếu và những cọc vàng chiếm toàn bộ mặt bàn, tôi không thể rời mắt khỏi đống của cải ấy, và có những phút tôi hoàn toàn quên Polina. Có lúc tôi sắp xếp lại đống ngân phiếu cho ngăn nắp, xếp chúng vào một chỗ, lúc thì xếp riêng vàng vào một nơi, lúc thì ném tất cả xuống rồi rảo bước đi lại khắp phòng, vừa đi vừa nghĩ, sau đó lại về chỗ bàn, lại bắt đầu đếm tiền. Bỗng nhiên, chợt nhớ ra điều gì, tôi lao ra cửa, đóng chặt lại và khóa cửa hai vòng quay chìa. Sau tôi dừng lại suy nghĩ trước cái va-li nhỏ của tôi.
- Chẳng lẽ bỏ vào va-li này đến tận sáng mai sao? - Tôi hỏi và quay lại chỗ Polina, bỗng nhớ đến nàng. Nàng vẫn ngồi nguyên một chỗ không đụng đậy, nhưng vẫn theo dõi tôi. Nét mặt nàng có vẻ lạ lùng, tôi không thích nét mặt ấy! Tôi không nhầm nếu nói rằng đó là nét thù hận.
Tôi bước nhanh đến chỗ nàng.
- Polina, đây là hai mươi lăm ngàn florin, đó là năm mươi ngàn franc, thậm chí còn hơn. Cô cầm lấy, ngày mai ném vào mặt chúng nó.
Nàng không trả lời.
- Nếu cô muốn, tôi sẽ tự mang đến, lúc sáng sớm. Được chứ?
Nàng bỗng cười vang, cười hồi lâu.
Tôi kinh ngạc và đau xót nhìn nàng. Tiếng cười ấy rất giống tiếng cười giễu cợt thường xuyên mới đây của nàng đối với tôi những khi tôi tỏ tình sôi nổi nhất. Cuối cùng nàng ngừng lại và chau mày, nghiêm nghị quay sang nhìn tôi.
- Tôi không cầm tiền của anh. - Nàng khinh bỉ nói.
- Thế nào? Sao vậy? - Tôi kêu lên - Polina, sao vậy?
- Tôi không cầm tiền vô nghĩa.
- Tôi đưa cho cô với tư cách là bạn, tôi dành cả cuộc đời tôi cho cô.
Nàng tò mò nhìn tôi hồi lâu, tựa như muốn chui vào tâm khảm tôi.
- Anh cho tôi nhiều quá. - Nàng cười mai mỉa - Người tình của De-Grie không xứng đáng được năm mươi ngàn franc.
- Polina, cô có thể nói với tôi như vậy ư? - Tôi đau xót nói - Tôi lại bằng De-Grie ư?
- Tôi căm thù anh! Phải... phải! Tôi không yêu anh bằng yêu De-Grie. - Nàng kêu to, mắt bỗng lóe sáng.
Bây giờ nàng lấy tay ôm mặt, nàng lên cơn thần kinh. Tôi lao đến bên nàng.
Tôi hiểu rằng lúc vắng tôi đã xảy ra một chuyện gì đó. Hầu như nàng đã không còn là mình nữa rồi.
- Anh mua tôi đi! Anh muốn thế không? Muốn không? Với giá năm mươi ngàn franc, giống De-Grie? - Nàng rền lên trong cơn co giật. Tôi ôm lấy nàng, hôn tay nàng, hôn chân nàng, tôi đã quỳ xuống.
Cơn thần kinh qua đi. Nàng đặt cả hai tay lên hai vai tôi, nhìn tôi chăm chú, dường như muốn đọc điều gì trên nét mặt tôi. Nàng nghe tôi, nhưng rõ ràng không nghe thấy tôi nói gì. Trên gương mặt nàng là nỗi lo âu và nét trầm tư. Tôi sợ thay cho nàng. Tôi thấy rõ rằng trí óc nàng đang lung lay. Có lúc nàng nhẹ nhàng âu yếm tôi, nụ cười tin cậy đã thoáng hiện trên môi, có lúc nàng đẩy tôi ra rồi lại nhìn tôi với đôi mắt tối sập xuống.
Rồi bỗng nhiên nàng đứng lên ôm chầm lấy tôi.
- Anh yêu em, yêu em phải không? - Nàng nói - Chính vì em mà anh suýt đánh nhau với nam tước. - Rồi nàng lại cười lớn, tựa như trong ký ức có cái gì đó buồn cười lắm và dịu dàng lắm. Nàng vừa khóc vừa cười lẫn lộn. Tôi biết làm gì đây? Tôi như lên cơn sốt. Tôi vẫn còn nhớ, nàng nói gì với tôi, nhưng hầu như tôi không hiểu. Cứ như nàng nói mớ, nói ngọng, nàng muốn kể thật nhanh cho tôi nghe một chuyện gì đó, kiểu nói mớ nhưng thỉnh thoảng lại chen vào những tiếng cười vui vẻ nhất khiến tôi mất phương hướng. Nàng nhắc đi nhắc lại “Không, không, anh thật đáng yêu, thật đáng yêu. Anh thật thủy chung với em!”. Rồi nàng lại đặt tay lên vai tôi, nhìn sâu vào mắt tôi và lại nhắc lại “Anh yêu em, yêu em... yêu em mãi chứ?”. Tôi không rời mắt khỏi nàng, tôi chưa bao giờ thấy nàng có trạng thái âu yếm và yêu đương cao độ như vậy, quả thật, tất nhiên, đó là cơn mơ, nhưng... khi bắt gặp cái nhìn say sưa của tôi, nàng bỗng mỉm cười tinh quái, và chẳng có lý do gì nàng cũng bắt đầu nói về ngài Astley.
Tuy nhiên, về ngài Astley thì nàng nói liên tục (đặc biệt khi nàng nói về những chuyện đã qua), nhưng là về cái gì thì tôi không thể nắm bắt được, có lẽ nàng cũng cười giễu ông ấy, nàng nhắc lại liên tục là ông ấy chờ đợi... và rằng không hiểu tôi có biết không, rằng bây giờ đây ông đang đứng ngoài cửa sổ? “Phải rồi, phải rồi, ngoài cửa sổ - không tin anh cứ mở ra mà xem, mở ra mà xem, ông ấy đúng ngoài đó, đứng ngoài đó!”. Nàng đẩy tôi ra chỗ cửa sổ, nhưng khi tôi có hành động bước đi thì nàng cười rũ ra, tôi dừng lại bên nàng thì nàng ôm chầm lấy tôi.
- Chúng ta sẽ đi chứ? Ngày mai chúng ta sẽ đi chứ? - Nàng bỗng có ý nghĩ bất an - Thế nào... (nàng bỗng suy nghĩ) chúng ta sẽ đuổi theo bà, anh nghĩ thế nào? Em nghĩ, đến Berlin chúng ta sẽ bắt kịp. Anh nghĩ xem bà sẽ nói gì, khi chúng ta đuổi kịp và bà nhìn thấy chúng ta? Còn ngài Asley? Con người ấy không thể chạy khỏi Shlangenberg, anh nghĩ thế nào? (Nàng cười ha hả). Anh nghe đây: anh có biết mùa hè tới ông ấy đi đâu không? Ông ấy muốn lên Bắc Cực để nghiên cứu khoa học và mời em đi theo ha... ha... ha! Ông ấy nói rằng chúng ta, những người Nga, nếu không có những người châu Âu thì chúng ta không biết gì và không có khả năng làm gì.... Nhưng ông ấy cũng là người tốt! Anh biết không, ông ấy tha thứ cho “tướng quân” đấy. Ông ấy bảo rằng... Blanche... rằng tình yêu... Thôi, em không biết, không biết. - Nàng bỗng nhắc lại, như vừa nói xong lại hoang mang - Họ thật đáng thương, em thấy thương họ, thương cả bà già... Mà anh nghe đây, anh nghe đây, anh giết De-Grie ở đâu được? Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh định giết người? Ôi, ngốc quá! Chẳng lẽ anh nghĩ rằng em cho phép anh đánh nhau với De-Grie sao? Cả nam tước anh cũng không giết được đâu. - Nàng bỗng cười vang rồi nói thêm - Ôi, lúc đó anh với nam tước buồn cười quá, em ngồi ở ghế dài nhìn hai người, lúc em bảo anh đi, anh lừng khừng mãi. Lúc ấy em cười ghê lắm, cười ghê lắm. - Nàng vừa nói vừa cười vang.
Rồi bỗng nhiên nàng lại ôm hôn tôi, lại ghé sát mặt vào mặt tôi một cách say đắm, dịu dàng. Tôi không còn nghĩ gì nữa, không nghe thấy gì nữa. Đầu óc tôi quay cuồng...
Tôi nghĩ rằng lúc tôi tỉnh dậy là khoảng bảy giờ sáng, mặt trời đã chiếu vào phòng. Polina ngồi cạnh tôi và nhìn tôi ngơ ngác, dường như vừa thoát ra khỏi bóng tối và đang sắp xếp lại ký ức. Nàng cũng vừa tỉnh giấc và đang chăm chú nhìn đống tiền trên bàn. Đầu tôi đau nhức và nặng trĩu. Tôi định nắm tay Polina. Nàng bỗng đẩy tôi ra và rời khỏi đi-văng. Ngày mới thật ảm đạm, gần sáng đã mưa. Nàng ra đứng cạnh cửa sổ, mở toang ra, nghiêng đầu và ngực ra ngoài, khuỷu tay chống xuống khung cửa, đứng ba phút như thế không quay nhìn tôi, không nghe tôi nói gì với nàng. Tôi hoảng sợ nghĩ bây giờ có chuyện gì xảy ra thì sao? Nhưng rồi nàng đứng thẳng lên, rời khỏi cửa sổ, đi về chỗ bàn, nhìn tôi với con mắt căm thù cao độ, đôi môi run lên vì tức giận:
- Bây giờ anh trả lại tôi năm mươi ngàn franc!
- Polina, lại thế rồi! Lại thế rồi! - Tôi nói.
- Hay là anh thay đổi ý kiến? Ha... ha... ha... Có lẽ anh tiếc?
Hai mươi lăm ngàn florin đếm xong hôm qua vẫn nằm trên bàn. Tôi cầm lên và đưa cho nàng.
- Bây giờ tiền này là của tôi? Đúng không? Đúng không? - Nàng cầm tiền trong tay, giận dữ hỏi.
- Mãi mãi là của cô! - Tôi nói.
- Vậy thì năm mươi ngàn franc của anh đây! - Nàng vung tay, ném về phía tôi. Gói tiền văng trúng mặt tôi rồi rơi xuống đất. Polina chạy ra khỏi phòng.
Tất nhiên, tôi biết rằng tâm thần nàng hỗn loạn, mặc dù tôi không hiểu tình huống tức thời lúc đó. Sự thực là trước đây một tháng nàng đã ốm. Nhưng cái gì là nguyên nhân của trạng huống ấy, và cái chính là của cách hành xử vừa rồi? Có phải là niềm tự trọng của nàng bị xúc phạm? Việc nàng quyết định, thậm chí là đến với tôi, làm nàng thất vọng chăng? Hay là tôi vô ý để nàng thấy rằng tôi huênh hoang về hạnh phúc của mình, trên thực tế cũng giống như De-Grie, tôi tặng nàng năm mươi ngàn franc là tôi muốn xa nàng chăng? Thực lòng, tôi biết rằng không có điều ấy. Tôi nghĩ trong lỗi này phần nào có thói sĩ diện hão của nàng, thói sĩ diện khiến nàng không tin tôi, xúc phạm tôi, mặc dù tất cả những cái đó là hiện hữu, nhưng có thể nàng không thấy rõ. Trong trường hợp này, tất nhiên, tôi phải gánh chịu thay cho De-Grie và phải chịu lỗi, dù lỗi không phải là lớn. Một sự thực - đấy chỉ là những lời mê sảng, một sự thực nữa - tôi biết rằng nàng đang trong cơn mê sảng và tôi lại... không để ý đến tình huống đó. Bây giờ nàng không thể tha thứ cho tôi điều ấy sao? Đúng rồi, nhưng đó là chuyện bây giờ, còn lúc ấy thì sao? Thực ra cơn mê sảng và bệnh tật của nàng không đủ mạnh để nàng quên việc làm của mình, khi cầm thư của De-Grie đến với tôi, có phải thế không? Có nghĩa là nàng biết việc mình làm đấy chứ.
Tôi hối hả vơ tất cả nắm ngân phiếu và đống vàng của mình nhét xuống dưới chăn nệm, phủ kín lên rồi chạy ù ra ngoài, sau khi Polina đi ra được mười phút. Tôi tin rằng nàng chạy về phòng nàng, tôi muốn lặng lẽ chạy đến chỗ họ và đến chỗ tiền sảnh để hỏi nhũ mẫu về sức khỏe của bà già. Đến cầu thang tôi gặp bà nhũ mẫu và tôi thật kinh ngạc khi biết rằng Polina vẫn chưa về phòng và chính bà đang đến chỗ tôi tìm nàng. Tôi bảo:
- Vừa mới đây thôi, vừa mới rồi đây. Cô ấy vừa rời khỏi chỗ tôi cách đây mười phút, cô ấy trốn đi đâu được nhỉ?
Bà nhìn tôi ra ý trách.
Nhưng hóa ra là đã có bao nhiêu chuyện xảy ra trong khách sạn. Trong phòng bảo vệ và ở chỗ ông tổng quản người ta kháo nhau rằng sáng sớm, lúc sáu giờ, khi trời còn mưa, cô nàng đã chạy ra ngoài về hướng hotel d’Angleterre. Theo lời kể và theo cách nói khéo của họ, tôi nhận ra rằng họ đã biết chuyện suốt đêm qua nàng ở phòng tôi. Họ còn kể chuyện về cả nhà tướng quân. Ai cũng biết rằng hôm qua tướng quân phát điên và khóc lóc ầm ĩ cả khách sạn. Họ bảo bà già ấy là mẹ ông, bà cố tình từ trung tâm nước Nga đến đây để cấm con trai không được kết hôn với m-lle de Cominges, nếu ông không nghe lời thì bà già sẽ cắt khoản thừa kế. Chính vì ông không nghe thật, nên bà già đã cố tình để thua hết toàn bộ tiền của ngay trước mắt ông trên sàn rulet, cốt sao không để lại cho ông đồng nào. “Diese Russen!” [1]- Ông tổng quản lắc đầu bực tức nói. Những người khác thì cười. Ông tổng quản đã tính rồi. Phần thắng của tôi ai cũng đã biết cả. Anh bảo vệ hành lang là người đầu tiên đến chúc mừng tôi. Nhưng tôi không bụng dạ nào nghĩ đến. Tôi cắm đầu chạy đến khách sạn d’Angleterre.
Lúc ấy hãy còn sớm, ngài Astley chưa tiếp ai, nhưng khi biết khách là tôi, ngài ra tận hành lang đón, ông dừng lại trước mặt tôi, lặng lẽ nhìn tôi, chờ xem tôi nói câu gì? Tôi hỏi ngay ông về Polina.
- Cô ấy ốm. - Ông nói và vẫn chăm chăm nhìn tôi không rời mắt.
- Cô ấy đang ở nhà ông à?
- Đúng rồi, ở nhà tôi.
- Vậy là chính ông có ý định giữ cô ấy ở đây?
- Đúng vậy.
- Thưa ngài Astley, việc đó sẽ gây phiền phức. Như thế là không được. Hơn nữa cô ấy ốm lắm, chẳng lẽ ông không biết sao?
- Ồ, tôi biết và chính tôi đã bảo anh là cô ấy ốm mà. Nếu cô ấy không ốm, cô ấy đã chẳng ngủ ở nhà anh.
- Ông cũng biết chuyện đó?
- Tôi biết. Hôm qua cô ấy đến đây. Lẽ ra tôi đã dẫn cô ấy đến nhà một bà trong họ nhà tôi, nhưng vì cô ấy ốm, nên cô ấy nhầm mà đến nhà anh đấy.
- Thế đấy! Xin chúc mừng ông, ông Astley. Nhưng xin nói thêm, ông vừa gợi ý cho tôi điều này: có phải ông đã đứng suốt đêm dưới cửa sổ nhà tôi không? Suốt đêm cô Polina bắt tôi mở toang cửa sổ và ngó ra xem có ông đứng dưới đó không, và cô ấy cười như điên dại.
- Chẳng lẽ thế sao? Không, tôi không đứng dưới cửa sổ, mà đợi ngoài hành lang và đi lòng vòng.
- Cô ấy cần được chữa bệnh, thưa ông Astley.
- Đúng rồi. Tôi đã gọi bác sĩ, và nếu cô ấy chết thì anh sẽ cho tôi biết về cái chết của cô ấy. Tôi rất kinh ngạc đấy.
- Xin ông bỏ qua, ông Astley, ông muốn gì vậy?
- Có phải hôm qua anh đã thắng được hai trăm ngàn đồng vàng không?
- Tổng cộng chỉ có một trăm ngàn florin thôi.
- Anh thấy đấy! Sáng nay anh hãy đi Paris đi!
- Đi làm gì?
- Tất cả những người Nga, khi có tiền là đi Paris. - Ngài Astley giải thích bằng cái giọng như đọc trong sách ra vậy.
- Nhưng ở Paris tôi biết làm gì trong mùa hè thế này? Tôi yêu cô ấy, ông Astley, ông biết rồi đây.
- Chẳng lẽ vậy sao? Tôi khẳng định là không. Hơn nữa, nếu anh ở lại đây, chắc là anh sẽ thua hết và anh chẳng còn tiền mà đi Paris nữa đâu. Thôi, chào anh, tôi hoàn toàn tin tưởng rằng hôm nay anh sẽ đi Paris.
- Xin vâng, chào ông, nhưng có điều tôi không đi Paris đâu. Ông Astley, ông nghĩ xem, hôm nay ở đây sẽ xảy ra những gì?
Tóm lại, tướng quân... và bây giờ là cuộc phiêu lưu với nàng Polina. Chuyện này rồi cả thị trấn đều biết.
- Phải, cả thị trấn, tôi nghĩ rằng tướng quân không nghĩ đến điều ấy, ông cũng không quan tâm đến chuyện đó. Vả chăng cô Polina có quyền sống ở nơi nào cô ấy muốn, về chuyện gia tộc thì ta có thể nói một cách đúng đắn rằng gia tộc này không còn tồn tại nữa.
Tôi bước đi và cười thầm cái lòng tin kỳ lạ của ông bạn người Anh rằng tôi sẽ đi Paris. “Tuy nhiên ông ấy muốn người ta sẽ bắn ta trong một cuộc đấu súng, - Tôi nghĩ - nếu m-lle Polina bị chết, đây còn là một việc ủy nhiệm!”. Tôi thề rằng tôi thương Polina, nhưng có điều lạ lùng, ngày hôm qua, kể từ lúc tôi đụng đến bàn chơi rulet và tôi vơ về bao nhiêu đống tiền, thì tình yêu của tôi dường như đã lùi xuống hàng thứ yếu. Bây giờ tôi nói thế song lúc đó tôi chưa nhận thấy được một cách rõ ràng. Lẽ nào tôi đã trở thành một con bạc thật sự... lẽ nào tôi yêu Polina một cách lạ kỳ như vậy? Không, cho đến bây giờ tôi vẫn yêu Polina, có trời chứng giám! Còn khi ấy, khi tôi rời ngài Astley và đi về nhà thì tôi đã chân thành đau khổ và tự buộc tội mình. Nhưng... nhưng ngay bây giờ đã xảy ra với tôi một câu chuyện xuẩn ngốc và vô cùng kỳ lạ.
Tôi rảo bước đến chỗ tướng quân thì ngay gần phòng họ một cánh cửa mở ra và có người gọi tên tôi. Đó là madame veuve Cominges, bà gọi tôi theo lệnh của mademoiselle Blanche. Tôi bước vào phòng m-lle Blanche.
Đây là khu phòng có hai phòng nhỏ. Tôi nghe thấy tiếng cười và tiếng kêu của m-lle Blanche từ trong phòng ngủ. Lúc này cô ta đang ở trên giường và ngồi lên.
- A, c’est lui!! Viens donc, bêta! Có phải que tu as gagné une montagne d’or et d’argent? J’aimerais mieux l’or [2].
- Vâng, đúng. - Tôi cười, đáp lại.
- Bao nhiêu?
- Một trăm ngàn florin.
- Bibi, comme tu es bête [3]. Anh lại gần đây. Tôi không nghe thấy gì cả. Nous ferons bombance, n’est-ce pas? [4]
Tôi bước vào, đến bên cô. Cô đang lấp ló dưới lớp chăn bằng vải xa tanh màu hồng, để lộ ra đôi vai tròn trịa, khỏe mạnh và duyên dáng đến mức dường như ta chỉ thấy trong mơ mà thôi, đôi vai được che phủ hờ hững bởi tấm áo ngủ bằng vải ba tít viền đăng ten trắng tinh, phù hợp một cách kỳ lạ với làn da mịn màng của cô.
- Mon fils, as-tu du coeur? [5] - Cô nhìn thấy tôi, nói to lên và cười ha hả. Tiếng cười của cô bao giờ cũng vui vẻ và thậm chí đôi khi là chân thành.
- Tout autre... [6] - Tôi định bắt chước nhà văn Corneille.
- Thấy chưa, vois-tu [7] - Cô nói luôn - Thứ nhất, tìm cho tôi đôi bít tất, đi vào chân cho tôi, thứ hai, si tu n’es pas trop bête, je te prends à Paris [8]. Anh biết không, tôi sẽ đi bây giờ.
- Đi ngay bây giờ?
- Nửa tiếng nữa.
Quả thật, tất cả đã được đóng gói. Các va-li và gói bọc đã sẵn sàng rồi. Cà phê cũng đã bày sẵn.
- Eh bien! Nếu anh muốn, tu verras Paris. Dis donc quest ce que c’est qu’un outchitel? Tu étais bien bête, quand tu étais outchitel [9]. Bít tất của tôi đâu, đi vào chân cho tôi nào!
Cô chìa ra cho tôi một bên chân đẹp hết chỗ nói: mềm mại, nhỏ thon, không tì vết, cũng như tất cả những đôi chân được thấy xinh đẹp như vậy trong các đôi ủng. Tôi bật cười và bắt đầu kéo căng chiếc tất lụa. M-lle Blanche vẫn ngồi nói chuyện trên giường:
- Eh bien, que feras-tu, si je te prends avec? Thứ nhất, je veux cinquante mille francs. Anh sẽ đưa cho tôi ở Frankfurt. Nous allons à Paris. Chúng ta sẽ sống chung et je te ferai voir des étoiles en plein jour [10]. Anh sẽ được thấy những người phụ nữ mà anh chưa bao giờ thấy... Hãy nghe tôi...
- Khoan đã, nếu tôi đưa cho cô năm mươi ngàn franc thì tôi còn bao nhiêu?
- Et cent cinquante mille francs [11]. Anh đã quên rồi, và hơn thế nữa, tôi đã đồng ý sống trong phòng anh một hai tháng, que sais-je! [12]. Tất nhiên, trong hai tháng đó chúng ta sẽ tiêu hết số tiền một trăm năm mươi ngàn franc. Anh thấy không, je suis bonne enfant [13], và tôi nói trước cho anh biết, mais tu verras des étoiles [14].
- Thế nào, những hai tháng?
- Thế đây! Anh sợ rồi! Ah! Vil esclave! [14] Anh biết không, một tháng sống cuộc sống ấy còn hơn cả cuộc đời anh. Một tháng - et après le deluge! Mais tu ne peux comprendre, va! Anh đi đi! Đi đi! Anh không xứng đáng được như thế! Ôi, que fais-tu? [15]
Đúng lúc ấy tôi đi bít tất vào bàn chân thứ hai, nhưng tôi không kìm mình được nữa và đã hôn vào đó. Cô rút chân ra và đá mấy đầu ngón chân vào mặt tôi. Cuối cùng cô đuổi tôi ra ngoài. “Eh bien, mon outchitel, je t’attends, si tu veux [16] - Cô gọi với theo tôi - Mười lăm phút nữa là tôi đi đấy”.
Trở về phòng, tôi như bị choáng váng. Thế là thế nào, tôi không hề mắc lỗi khi m-lle Polina ném cả một đống tiền vào mặt tôi và cũng ngày hôm qua nàng tỏ ra ưu ái ngài Astley hơn tôi. Một vài tờ ngân phiếu vẫn còn rớt trên nền nhà. Tôi liền nhặt lên. Đúng lúc ấy cửa bật mở, người bước vào là ông tổng quản (người mà trước đây không thèm nhìn tôi). Ông có lời mời tôi chuyển xuống ở tầng dưới, vào phòng sang trọng mà ngài bá tước V. đã ở trước đó.
Tôi đứng yên suy nghĩ.
- Thanh toán! - Tôi kêu lên - Tôi đi đây. Mười phút nữa thôi. - “Đi Paris, dứt khoát Paris! - Tôi nghĩ thầm. - Số phận đã định!”
Mười lăm phút sau chúng tôi, ba người, đã ngồi trong một toa tàu gia đình: tôi, mademoiselle Blanche và m-me veuve Cominges. M-lle Blanche vừa nhìn tôi vừa cười ha hả, cười ngây ngất. Veuve Cominges luôn nhắc cô rằng đừng có nói gì, để cốt sao cho tôi được vui. Cuộc đời đã sang trang, nhưng từ hôm qua tôi đã quen thói liều mạng. Có thể quả thật là tôi không chịu đựng nổi chuyện tiền nong và tôi đã bị choáng. Peut- être, je ne demandais pas mieux [18]. Tôi cho rằng tình thế thay đổi chỉ là tạm thời, chỉ là tạm thời thôi! “Một tháng nữa tôi sẽ trở về đây, và khi đó, khi đó... tôi lại sẽ liên lạc với ngài, ngài Astley ạ!”. Không, bây giờ tôi vẫn còn nhớ, lúc ấy tôi buồn đến khủng khiếp, mặc dù tôi vẫn đua nhau cười với cô nàng ngốc nghếch Blanche.
- Anh sao thế! Đồ ngốc! Sao anh ngốc thế! - Blanche không cười nữa, kêu lên và bắt đầu mắng mỏ tôi - Phải rồi, phải rồi. Chúng ta sẽ tiêu đi hai trăm ngàn franc của anh, nhưng đổi lại, mais tu seras heureux, comme un petit roi [19], tôi sẽ tự tay thắt cho anh cà vạt, và sẽ giới thiệu anh với Hortense. Khi chúng ta tiêu hết số tiền ấy, anh lại sẽ quay về đây và lại sẽ làm sập nhà cái. Thế cái bọn Do Thái nói gì với anh? Điều chủ yếu là lòng can đảm, cái đó thì anh đã có rồi, và anh sẽ còn nhiều lần mang tiền đến Paris cho tôi. Quant à moi, je veux cinquante mille francs de rente et alors... [20].
- Thế còn tướng quân? - Tôi hỏi.
- Còn tướng quân, chính anh cũng biết, hàng ngày vào giờ này ông ấy đều đi mua cho tôi một bó hoa. Lần này tôi đã cố tình sai ông ấy kiếm những bông hoa quý hiếm nhất. Kẻ khốn khổ ấy trở về thì cánh chim xanh đã bay mất. Rồi anh sẽ thấy, ông ta sẽ đuổi theo chúng ta. Ha... ha... ha...! Tôi sẽ rất sung sướng. Đến Paris ông ta sẽ quỵ luỵ tôi, và ngài Astley sẽ trả tiền cho ông ta...
Tôi đã đi Paris theo cách thức như vậy đấy.
Chú thích:
[1] Những người Nga này! (tiếng Đức).
[2] Đúng anh ta rồi! Lại đây, anh chàng ngốc nghếch! Anh kiếm được một núi vàng bạc? Tôi thích vàng lắm đấy! (tiếng Pháp).
[3] Bibi, anh ngốc thật đấy (tiếng Pháp).
[4] Chúng ta phải làm một bữa nhậu chứ? (tiếng Pháp).
[5] Con ơi, con có dũng cảm không đấy? (tiếng Pháp).
[6] Mỗi người một khác (tiếng Pháp).
[7] Thấy chưa (tiếng Pháp).
[8] Nếu anh không quá ngốc nghếch thì tôi sẽ đưa anh đi Paris (tiếng Pháp).
[9] Này, anh sẽ được nhìn thấy Paris. Này, hãy nói cho tôi biết, làm gia sư nghĩa là thế nào? (tiếng Pháp).
[10] Anh sẽ làm gì nếu tôi đưa anh đi theo?... Tôi muốn có năm mươi ngàn franc... Chúng ta sẽ đi Paris và anh sẽ được thấy cả bầu trời sao ngay giữa ban ngày (tiếng Pháp).
[11] A, một trăm năm mươi ngàn franc (tiếng Pháp).
[12] Làm sao tôi biết sẽ là thế nào! (tiếng Pháp).
[13] Tôi là một cô bé tốt bụng (tiếng Pháp).
[14] Nhưng anh sẽ được thấy cả bầu trời sao (tiếng Pháp).
[15] A, kẻ nô lệ thấp kém! (tiếng Pháp).
[16] Rồi sau có đại hồng thủy cũng mãn nguyện!
[17] Này, anh thầy giáo, tôi vẫn đợi anh, nếu anh muốn (tiếng Pháp).
[18] Có thể tôi chỉ cần có vậy (tiếng Pháp).
[19] Nhưng anh sẽ được sung sướng như ông vua con (tiếng Pháp).
[20] Về phần tôi, tôi muốn có năm mươi ngàn franc lợi tức và khi đó... (tiếng Pháp).